Chương 1582: Tội nhân thiên cổ, tôi cùng làm bạn!
Chương 1582: Tội nhân thiên cổ, tôi cùng làm bạn!Chương 1582: Tội nhân thiên cổ, tôi cùng làm bạn!
Một trận kinh biến trong nháy mắt liền phá vỡ sự yên lặng của tổng bộ Kiếm Tông. Thậm chí không ai biết trận biến cố này xảy ra thế nào, nhưng sự thật bày ra trước mắt lại là các cô gái cùng biến mất...
Không ai muốn chấp nhận sự thật này.
Nhất là khi nhìn thấy thân ảnh Tiêu Dương trở về, mọi người cảm thấy tâm thần đều như bị búa tạ oanh kích, chấn động mãnh liệt, không thể nhìn thẳng vào ánh mắt của Tiêu Dương. Bọn họ không thể tưởng tượng nổi khi Tiêu Dương biết kết cục này sẽ thế nào...
Không khí yên lặng, đông cứng như chết.
Nhìn vẻ mặt mọi người, trái tim nặng nề của Tiêu Dương lại càng cứng ngắc, hắn có thể đoán được kết cục cuối cùng, có lẽ chính như lời Gia Cát Nguyên Hồng nói...
Ánh mắt Tiêu Dương dừng lại trên người Tiểu Thần Long, yết hầu như bị cự thạch ngàn cân chặn lại, vô cùng nặng nề. Một trận gió lạnh thổi đến, Tiêu Dương chậm rãi mở miệng:
- Các cô ấy... các cô ấy đâu?
Bùm!
Yên lặng không tiếng động...
- Anh từng nói... sẽ bảo vệ các em thật tốt, không để các em phải chịu chút tổn thương nào...
Dường như trời đất trong nháy mắt liền xoay tròn, sắc trời vốn u ám càng thêm tối tăm đen kịt.
Hắn tập trung các cô gái ở thế giới Thượng Cổ Hồng Hoang là để bảo vệ an toàn cho bọn họ. Hắn đã đoán được Gia Cát Nguyên Hồng sẽ lợi dụng các cô để uy hiếp mình đạt được mục tiêu, nhưng... một màn này cuối cùng vẫn xảy raI
Trái tim Tiêu Dương quặn đau.
Đó là vảy ngược lớn nhất của Tiêu Dương!
Giờ khắc này, Tiểu Thần Long trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tiêu Dương, vẻ mặt tràn ngập sự áy náy:
Tiêu Dương thì thào nói, hai tròng mắt như có một dòng chảy ngầm không thể nói thành lời đang khởi động, từ từ ngưng tụ thành băng, một trận gió lốc đang lấy Tiêu Dương làm trung tâm tiến sát đến...
Giống như dao cắt.
- Ba ba, tôi xin lỗi, tôi không... không bảo vệ tốt cho các cô ấy.
Khuôn mặt Tiêu Dương lộ ra sự đau đớn bi thương!
- Không thể... không thể nào...
Một tia chớp đánh thẳng vào linh hồn của Tiêu Dương.
Tiêu Dương bỗng giương mắt, thì thào nói:
Một khắc này tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được bi thương, hận ý trong lòng Tiêu Dương...
Bầu trời đêm, lạnh như băng.
Rốt cuộc là ai?
Đôi mắt đều mở lớn đến cực hạn...
Dù là Diệp Tang hay Tuyết Kiều đều là cường giả đỉnh cao đương thời... Một lời bừng tỉnh người trong mộng!
Tiểu Thần Long ngước mắt quét qua, nhất thời giật mình.
- Gia Cát Nguyên Hồng không thể nào tiến vào thế giới Thượng Cổ Hồng Hoang được! Sao y có thể biết lối vào thế giới Thượng Cổ Hồng Hoang chứ? Cho dù biết thì không có lệnh Hồng Hoang thì y không thể nào đi vào!
- Không thể nào là cô ấy!
Vì thân phận trước đây của Lưu Gia Ny cực kỳ mẫn cảm...
Trong lòng mọi người cũng không khỏi giật thót.
Trong khoảnh khắc, mọi người đều sắc mặt đại chấn...
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn về phía Tiểu Thần Long, cất bước đi đến, đỡ cậu ta dậy:
- Sau khi nhận được thông báo của tôi, cậu có gặp được bọn họ không?
- Tôi gặp chị Lưu Gia Ny, khi đó là chị ấy nói với tôi những người khác bị người thần bí bắt đi... Ấy? Chị ấy đâu rồi?
Lúc trước một mực điên cuồng tìm kiếm tung tích của các cô gái, không kịp cân nhắc những chuyện này, càng không rảnh đi suy ngẫm. Một câu nói của Tiêu Dương khiến trong lòng mọi người gần như cùng xuất hiện ý niệm giống nhau - Trong thế giới Thượng Cổ Hồng Hoang có người trong Ma Môn!
Mọi người nghi hoặc.
Tiểu công chúa Tiêu Tịnh Y nhíu mày nói.
- Nhưng hiện tại... ngoài Gia Cát Nguyên Hồng ra, ai có thể dễ dàng bắt Tuyết Kiều, còn cả chị Tang Tang cũng không thấy đâu.
Đôi mắt Cao Vạn Đẳng lộ ra vẻ khó có thể tin, nói:
- Tôi nhìn ra được cô ấy thật lòng muốn thoát khỏi ma đạo... Nếu cô ấy muốn hại Kiếm Tông chúng ta thì lúc đầu đã hại rồi.
Tiêu Dương nhíu chặt mày.
Hắn không biết Gia Cát Nguyên Hồng dùng thủ đoạn gì nhưng bây giờ hắn có thể chắc chắn là các cô ấy đã rơi vào tay tà ma...
- Giữa trưa mai, Thiên Môn Sơn!
Tiêu Dương thì thào nói.
- Tiêu Dương, anh biết các cô ấy bị bắt đi đâu sao?
Tiêu Tịnh Y nắm bắt được vẻ mặt của Tiêu Dương, không khỏi thốt ra.
Tiêu Dương cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, thân hình run rẩy kịch liệt một lát, hít sâu, đôi mắt mở to đến cực điểm, nói từng câu từng chữ mà phân thân của Gia Cát Nguyên Hồng đã nói trước khi bị hắn chém chất.
Hai khối Bổ Thiên Thạch lấp lánh xuất hiện trong lòng bàn tay Tiêu Dương, kích thích đôi mắt của hắn, làm linh hồn hắn run rẩy.
Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch, Diêu Quang Bổ Thiên Thạch!
Nặng nề như trăm triệu ngọn núi Thái Sơn chồng lên nhau vậy...
Mà trong tay Tiêu Dương lại nắm giữ ngọn nguồn của trận đại nạn này. Phong ấn thông đạo lúc nào cũng có thể mang ý nghĩa một trận đại nạn!
Dù Tiêu Dương có tự tin trăm phần có thể liên thủ với Kiếm Tiên mạnh nhất Thần Minh địa đối phó với Ma Môn nhưng làm sao hắn có thể bảo đảm sau một trận đại chiến Địa Cầu liệu có bị thương tổn nặng nà, có tan thành khói bụi không...
- Em và con đợi anh vê...
Giọng nói của đại tiểu thư dường như vẫn còn vang vọng rõ ràng bên tai Tiêu Dương.
Hai mắt Tiêu Dương bất giác trợn to, đỏ ngầu, nắm tay nắm chặt, cả người như một bao thuốc nổ đang chờ bùng phát! Đôi mắt tràn ngập nộ ý ngập trời.
Hắn hận không thể lập tức bầm thây vạn đoạn Gia Cát Nguyên Hồng!
Nhưng hắn càng biết rõ ít nhất trước khi có được Thất Tinh Bổ Thiên Thạch, Gia Cát Nguyên Hồng sẽ không cho hắn cơ hội này.
Đối phương đã hoàn toàn nắm trong tay tính mạng của các cô gái, chẳng khác nào giữ chặt mạch máu của Tiêu Dương!
Giao ra Thiên Tuyền và Diêu Quang là điều kiện duy nhất để bảo toàn tính mạng!
Nhưng một khi Thất Tinh Bổ Thiên Thạch tề tụ thì sẽ không còn lực lượng nào có thể ngăn cản phong ấn thông đạo bị mở ra! Nếu phong ấn thông đạo mở ra thì Địa Cầu tất sẽ bị Thân Minh địa tấn công!
Hai thế giới cấp bậc hoàn toàn khác nhau đan xen lẫn nhau, đối với Địa Cầu mà nói đó là một trận tai nạn!
Một loạt khuôn mặt má lúm đồng tiền xinh đẹp hiện ra trong đầu Tiêu Dương, kích thích linh hôn của hắn...
Tiêu Dương không thể không để ý đến tính mạng của những người phụ nữ mình yêu!
Một đối thủ không sợ chết, không có bất cứ vướng bận gì luôn là kẻ đáng sợ nhất.
Dụng ý của Gia Cát Nguyên Hồng rất rõ ràng, y chỉ vì Thất Tinh Bổ Thiên Thạch! Để có được Thất Tinh Bổ Thiên Thạch, y đã không tiếc giá nào, thậm chí cam tâm tình nguyện làm yếu đi lực lượng của mình, đưa một phân thân đi cho Tiêu Dương chém giết... Điều này có nghĩa là Gia Cát Nguyên Hồng đã ôm ý định hẳn phải chết đến quyết đấu trận cuối cùng với Tiêu Dương.
Tất cả mọi người yên tĩnh không tiếng động, tất cả chỉ có thể do Tiêu Dương tự mình định đoạt.
Trong không khí tràn ngập hơi thở lạnh như băng.
- Đinh Hồ ngày ấy bỏ nhân gian, phá giặc vê kinh xuống Ngọc Quan, khóc lớn sáu quân đều áo trắng, một phen nổi giận bởi hồng nhan...
Tiêu Dương thì thào nói, đôi mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào trời đêm phía xa.
- Tội nhân thiên cổ, Ngô Công.
Tội nhân thiên cổi
Bốn chữ tựa như ẩn chứa hơi thở máu tanh nồng đậm vắt ngang trước mi mắt...
Một khi hai viên Bổ Thiên Thạch trong tay hắn rơi vào trong tay Gia Cát Nguyên Hồng thì hắn rất có khả năng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Địa Cầu!
Một bên là đại nghĩa thiên cổ, một bên là hồng nhan tri kỷ.
Trong thiên hạ có một người từng đưa ra lựa chọn, bị mọi người chỉ trích, trở thành tội nhân thiên cổ. Tiêu Dương cảm thấy linh hôn mình đang phải chịu chấn động chưa từng có...
Một người đứng sừng sững bất động như pho tượng, mặc cho gió lạnh hây hẩy quét qua.
Nên lựa chọn như thế nào?
Bốn phương tám hướng, một loạt thân ảnh của các đệ tử Kiếm Tông lúc này đều lẳng lặng đứng thẳng, không nói một lời. Ánh mắt tất cả mọi người đều dừng lại trên người Tiêu Dương, tất cả đều biết rõ lựa chọn mà Tiêu Dương phải đối mặt lúc này.
Với sự giảo hoạt của Gia Cát Nguyên Hồng, với thực lực của y, muốn cứu các cô gái bằng cách khác là gần như không có khả năng.
Trời đã sáng.
Ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu vào quần áo của Tiêu Dương nhưng lại tỏa ra hơi thở lạnh như băng.
Thân ảnh Tiêu Dương khẽ động, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt hắn đỏ ngầu, ánh mắt quét quanh tất cả mọi người có mặt, nhìn hết khuôn mặt này đến khuôn mặt khác...
Linh hồn đang run rẩy!
- Kiếm Tông chúng ta... chưa bao giờ sợ chiến đấu.
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Là La Thiên!
Ông cất bước đi ra, ánh mắt nhìn Tiêu Dương chăm chú.
- Cửu đệ, đi đi. Dù phong ấn thông đạo mở ra thì đã sao? Tôi vốn phàm nhân, thêm một cơ hội lên trời làm thần tiên mà thôi!
- Còn nhớ Kiếm Tông ở vực sâu Cung Trúc Tự không?
La Thiên mỉm cười:
- Đối với lúc đó mà nói, thế giới bên ngoài làm sao không phải là một "Thần Minh Cảnh Địa"! Nhưng chẳng phải chúng ta cũng vẫn kiên trì bước tiếp đó saol
La Thiên rút kiếm.
- Mặc kệ cậu ở đâu, tôi đều đi cùng.
- Chẳng phải chỉ là tà ma thiên ngoại thôi sao, là cái quái gì đâu!
Tên công tử bột nhảy dựng lên, lòng đầy căm phẫn:
- Tôi đang lo không có cơ hội đi giết địch đây, thông đạo phong ấn mở ra cũng tốt, tôi có cơ hội đại khai sát giới rồi, ha ha...
Tiểu công chúa Tiêu Tịnh Y nhìn Tiêu Dương.
- Nếu muốn làm tội nhân thiên cổ, tôi cùng làm bạn với anh.
Tội nhân thiên cổ, tôi cùng làm bạn!
Tâm thần của Tiêu Dương chấn động mãnh liệt, nhìn Tiêu Tịnh Y...
Chưa từng nghe nói tội nhân thiên cổ cũng có người làm bạn... Câu nói này nghe có vẻ hoang đường nhưng lại thể hiện quyết tâm, thái độ của Tiêu Tịnh Y.
Gió lớn hây hẩy, xung quanh lại lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Bịch! Bịch! BịchI Bỗng nhiên bốn phương tám hướng, đám đệ tử Kiếm Tông đồng thời quỳ xuống đất.
- Đệ tử Kiếm Tông không sợ chiến đấu!
Thanh âm chấn động khắp trời, vang vọng bốn phương, như sóng to gió lớn cao mấy chục trượng, trong nháy mắt liền đánh âm sang bên bờ.
Khuôn mặt nào khuôn mặt nấy đều dứt khoát kiên định, như một thanh thân kiếm đang chờ ra khỏi vỏ!
- Tông Chủ chí tôn, hãy dẫn chúng tôi đâm phá trời cao này!
Thanh âm vang vọng thật lâu, mãi không thể biến mất...
- Tiêu Dương, buông tay đi làm đi.
Tiêu Tịnh Y cười nói.
- Dù cổ đại có vì mỹ nhân mà bỏ thiên hạ nhưng anh hoàn toàn có khả năng vì hông nhan mà chiến thiên hại
Vì hồng nhan chiến thiên hại!
Thân hình Tiêu Dương đứng thẳng tắp, trong đầu nhớ lại giọng nói của Tiêu Tiên nhân...
Hồi lâu, thân ảnh của Tiêu Tiên nhân nhảy dựng lên, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, đứng lăng không, đột nhiên quay đầu lại.
Cúi đầu thật sâu với các đệ tử Kiếm Tông ở bên dưới.
Trong không khí tràn ngập hơi thở lạnh lẽo khó hiểu, đồng thời cũng có một ngọn lửa đang dần dần dâng cao.
Dưới ánh mặt trời, một loạt đạo thân ảnh lướt đến, không rời đi, đứng sau lưng Tiêu Dương.
La Thiên!
Giát Giát hòa thượng!
Bạch Húc Húc!
Tiêu Tịnh YI
- Đủ rồi.
Khi những người còn lại cũng định nhảy ra thì Tiêu Dương đột ngột khẽ mở miệng ngăn cản, đứng thẳng lại người.
- Thật đấy, đủ rồi... Các vị huynh đệ, mọi người ở lại Kiếm Tông chờ tôi về.
Ánh mắt mọi người nghiêm nghị, yên lặng không tiếng động mà nhìn Tiêu Dương.
Ý hắn đã quyết!
Tiêu Dương vung tay lên, chim Cù Như giương cánh ra, che mặt trời.
Năm bóng người đứng ở trên lưng chim Cù Như, thuận gió đi.
Trong khoảnh khắc, thiên địa biến sắc!