Chương 1583: Hủy Thiên Hộ Hoa
Chương 1583: Hủy Thiên Hộ HoaChương 1583: Hủy Thiên Hộ Hoa
Phong vân bắt đầu khởi động, mặt trời mới mọc bị một tâng mây đen đột ngột xuất hiện che phủ, trời đất trở nên u ám.
Sóng lớn trên sông suối lúc này điên cuồng cuộn trào.
Trong trời đất lan tràn hơi thở lạnh lẽo, dường như chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã hoàn toàn bước vào trời đông giá rét.
Thân hình chim Cù Như đã biến mất vào trong mây xanh không thấy bóng dáng tăm hơi. Nhưng rất nhiều đệ tử Kiếm Tông vẫn ngẩng đầu nhìn, nhìn hướng chim Cù Như giương cánh biến mất, trong lòng thâm cầu khẩn, ánh sáng trong mắt cũng lấp lánh.
Đệ tử Kiếm Tông chưa từng sợ chiến.
Hồi lâu, tầm mắt của Tiêu Tiên nhân thu hồi trở về, quay đầu nhìn vô số đệ tử, xua tay một cái, nói từng chữ một:
- Đệ tử Kiếm Tông nghe lệnh chuẩn bị chiến đấu!
Lúc nào cũng có thể phải nghênh đón tà ma cường đại của Thần Minh địa!
Bọn Giát Giát ở phía sau không nói một lời, ánh mắt của bọn họ đã thể hiện hết cả, lần này bọn họ sẽ lựa chọn nỗ lực mặc kệ tất cả, liêu mạng lần cuối.
Ngay lúc này, trong núi Thiên Môn là một mảnh kinh hoảng.
Đôi mắt Tiêu Dương tràn ngập hận ý.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn về phía xa.
Trên bầu trời cao tỏa ra sát khí ngập trời!
Mà tiếng nổ mạnh này đến từ Thiên Môn thần trận.
Quan sát trời đất, một mảnh trời mênh mông.
Trời đất u ám như mưa bão sắp ập xuống trong ngày này tại Thiên Môn Sơn phong sơn.
- Gia Cát Nguyên Hồng, ta sẽ khiến ngươi không có cả cơ hội luân hồi!
Thân hình Tiêu Dương đứng thẳng tắp trên người chim Cù Như, mặc cho cuồng phong thổi loạn, điên cuồng suy nghĩ, đôi mắt càng phát ra băng hàn, trong đầu càng không ngừng quanh quẩn tiếng cười điên cuồng chói tai của Gia Cát Nguyên Hồng.
- Thiên Môn Sơn.
Trong Thiên Môn thần trận gió lốc cuồn cuộn, cát vàng tung lên, thân hình Gia Cát Nguyên Hồng sừng sững, trong tay cầm kiếm, trong lúc vung kiếm như có uy lực phá hủy trời đất!
Đôi mắt thù hận huyết quang bắt đầu khởi động, trải ra giữa trường không.
Cường giả Bán thánh!
Tại nơi Thiên Môn lật nước, thông với Thiên Môn thần trận.
Một trận cười điên cuồng tùy ý làm chấn động cả Thiên Môn thần trận đến từ Gia Cát Nguyên Hồng.
- Nghiệt súc!
Dường như Gia Cát Nguyên Hồng đã trở nên điên cuồng từ lâu, trợn to đôi mắt tràn ngập ma khí dày đặc lạnh như băng, quét qua trời đất này với tư thế của người thắng.
Một thân hình đỏ rực bay ầm ra ngoài, một ngụm máu tươi nhuộm đỏ Thiên Môn thần trận.
Một Thiên Môn thần trận không trọn vẹn không thể nào ngăn chặn đợt tấn công của y.
Cuối cùng vẫn không chống cự lại được vận mệnh bại lui.
Dù chỉ còn lại bảy phân thực lực nhưng cũng có thể xếp vào đỉnh cao đương thời.
Đây là nơi Long Thần đại nhân dặn dò cô bảo vệ, mà hôm nay lại bị tà ma công kích. Hơn nữa cô lại không thể bảo vệ, lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn tà ma hủy diệt nơi này!
Đôi mắt Mạnh Hồng trợn to, tràn ngập sự oán hận, cảm nhận Thiên Môn thần trận đã đi đến bờ vực hoàn toàn sụp đổ.
Máu tươi bắn ra từ miệng Thiên Môn Thụy Thú Mạn Hồng, hơi thở của cô đã rối loạn, suy yếu đến cực điểm, bên tai truyền đến tiếng cười gần của Gia Cát Nguyên Hồng, không lúc nào không kích thích linh hồn của cô.
- Trời đất này cuối cùng cũng sẽ trở thành nhà tù của Thánh Ma đại nhân.
Thiên Môn Thụy Thú Mạn Hồng!
Giờ phút này người đã bị trọng thương.
Cô không ngờ Thiên Môn thần trận lại đột nhiên gặp phải chấn động mạnh mẽ như vậy, cô không thể nào ngăn cản lực lượng của đối phương. Mạn Hồng dùng hết toàn lực vẫn không đánh lại được kiếm uy của Gia Cát Nguyên Hồng.
Thiên Môn thần trận chấn động mãnh liệt, hơi thở cuồng loạn chuyển động xung quanh, dường như đang ngưng tụ một luồng lực lượng mạnh nhất, phóng về phía Gia Cát Nguyên Hồng. Thời khắc này, trong Thiên Môn thần trận vang lên một trận thanh âm tức giận, tiếng rống lên của cự thú.
Thiên Môn thân trận như bị một luồng lực lượng cường thế khuấy động, ánh sáng càng không ngừng lóe ra.
Âm ầm ầm!
Thần kiếm trong tay Gia Cát Nguyên Hồng vung lên, hàn khí lạnh như băng như đến từ ngoài chín tâng mây, mượn uy thế của trời đất ngưng tụ thành một đạo kiếm quang vững chắc như thành đồng, quét ngang xông thẳng. Chỉ chớp mắt thanh kiếm đã ầm ầm đánh về phía thế tấn công ác liệt đến từ bốn phương tám hướng. Hai lực lượng cường đại xảy ra va chạm, âm ầm vang dội.
- Long Thần đại nhân, Mạn Hồng thẹn với công dạy bảo của ngài, phụ sự tín nhiệm của ngài!
Thiên Môn Thụy Thú ngửa mặt lên trời kêu gào, thanh âm chấn động trời đất, vang vọng khắp thần trận không còn hoàn chỉnh, đột ngột phụt ra một ngụm máu tương, nhiễm đỏ mặt đất.
Bich! BịchI BịchI
Hầu đồng thời, cả Thiên Môn thần trận phát ra tiếng nổ kịch liệt, âm ầm nổ tung, khói đặc cuộn trào, cuốn khắp cả thần trận. Lúc này thần trận bị phá thành mảnh nhỏ.
Trận diệt!
Cùng với việc Thiên Môn thần trận bị hủy, thân thể Mạn Hồng kêu rên một tiếng, trong nháy mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trời đất như bị hủy diệt!
Trong phạm vi Thiên Môn Sơn, không ít người đều nhìn thấy một kỳ quan! Tận sâu chỗ Thiên Môn lật nước, bỗng có một cột sáng phóng lên cao, xông thẳng lên trời, rực rỡ lấp lánh.
Gia Cát Nguyên Hồng mở cánh tay ra. Trong phút chốc, năm viên Bổ Thiên Thạch cùng phát ra ánh sáng chói mắt, lơ lửng di động đứng trước mắt Gia Cát Nguyên Hồng.
Bái! Bái Bái
- Đáp án đã rõ ràng. Không còn ai có thể ngăn chặn bước chân của Thánh Ma đại nhân nữa.
Gia Cát Nguyên Hồng phá lên cười ha ha.
- Ai sẽ trở thành Thánh Cảnh thứ hai trong thiên hạ ngoài Long Thần đại nhân đây?
- Đàn tế mở ra thì thánh vị duy nhất trong thiên hạ sẽ phủ xuống!
Thiên Môn Sơn, khói đặc biến mất.
Gia Cát Nguyên Hồng đã không cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Môn thần trận, trước mặt y xuất hiện một đàn tế cổ xưa.
- Thất Tinh Tết
Gia Cát Nguyên Hồng nở nụ cười điên cuồng.
- Không sai, chính là chỗ này, chính là chỗ này rồi!
Thân ảnh Gia Cát Nguyên Hồng nhảy lên, trực tiếp hạ xuống bên trên đàn tế cổ xưa đó.
Hơi thở vô cùng huyền bí tản ra khắp nơi.
- Vô số năm trở lại đây, cường giả Ma Môn kể cả Thánh Ma đại nhân dành cả đời để được nhìn thấy Thất Tinh Tế Đàn này!
Gia Cát Nguyên Hồng đôi mắt đỏ bừng, hô hấp hơi dồn dập.
Cột sáng kéo dài chừng ba phút thì chợt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Một trận kinh hô vang dội, nếu không phải có những bóng người mặc đồng phục cảnh sát kịp thời xuất hiện, kịp thời sơ tán và cách ly đám người thì e là lúc này sẽ có không ít người tò mò muốn lại gần Thiên Môn Sơn tìm hiểu tình hình. Đương nhiên bọn họ không biết Thiên Môn Sơn lúc này tà ma đã điên cuồng, dù là kẻ nào dám đến gần đều sẽ bị giết không lưu tình.
- Tiên nhân hạ phàm rồi!
- Thiên Môn Thụy Thú hiển linh?
- Là... là cái gì vậy?
Ánh sáng chói mắt trong khoảnh khắc liền bắn ra bốn phía, khiến trời đất vốn u ám vì bị mây đen che phủ chớp mắt liên sáng rực. Trong vòng mười dặm xung quanh Thiên Môn Sơn, đám người trực tiếp nổ tung.
- Đúng là hơi thở khiến người ta say mê.
Khóe miệng Gia Cát Nguyên Hồng giương lên, ánh mắt dừng lại trên đàn tế, có một đồ án huyền bí quỷ dị, chính là hình phân bố Bắc Đẩu Thất Tinh.
- Ngọc Hành.
- Thiên Khul
Vẻ mặt Gia Cát Nguyên Hồng trở nên trịnh trọng, không còn chút lơ là. Mỗi một động tác của y đều sẽ quyết định vận mệnh của tam giới người thần ma. Năm viên Bổ Thiên Thạch lần lượt rơi vào năm vị trí.
Còn lại hai vị trí trống cuối cùng.
- Thiên Tuyền! Diêu Quang!
Gia Cát Nguyên Hồng cười lạnh, ánh mắt liếc vê phía xa xa.
Lúc này, tại nơi khói đặc tiêu tán, một đạo thân ảnh chợt lóe tới.
Chính là Lưu Gia Ny!
Khuôn mặt cô ta vô cảm, đôi mắt mơ hồ tỏa ra ma khí đen kịt.
Cô ta đi đến phía trước đàn tế, đứng yên bất động.
Lưu Gia Ny phất tay một cái, một luông thần quang lấp lánh xuất hiện, bóng dáng toàn bộ các cô gái xuất hiện. Lúc này các cô đều đã tỉnh nhưng trên người các cô đều bị quấn Tỏa Tiên Liên. Dù là Tuyết Kiều cũng không thể làm gì khi bị Tỏa Tiên Liên xích lại.
- Gia Ny sư muội, em...
Đôi mắt Quân Thiết Anh mang theo vẻ khó có thể tin nhìn Lưu Gia Ny.
Cô không thể chấp nhận sự thật này.
Nhưng Lưu Gia Ny cũng không thèm nhìn cô một cái, ánh mắt yên tĩnh nhìn chằm chằm phía trên đàn tế.
Trên đàn tế vang lên tiếng cười lạnh của Gia Cát Nguyên Hồng.
- Bây giờ cô ta không phải Lưu Gia Ny, cô ta là nô lệ dưới trướng Thánh Ma đại nhân! Ha hai
- Gia Ny sư muội!
Quân Thiết Anh không khỏi vội hô to.
- Không thể, Gia Ny sư muội tuyệt đối không thể làm chuyện này với chúng tôi.
- Linh hôn em ấy bị khống chế rồi.
Lúc này, Tuyết Kiều mở miệng, đôi mắt vẫn dừng lại trên người Lưu Gia Ny, nói:
- Bây giờ nói chuyện với em ấy em ấy cũng không nghe thấy! Tất cả không phải do ý của em ấy, nhưng linh hôn của em ấy không thể thoát khỏi sự khống chế của tà ma.
Đôi mắt Quân Thiết Anh không khỏi phiếm đỏ.
Cô không quên sự đau đớn trong lòng Lưu Gia Ny phải chịu lúc trước, khó khăn lắm mới đi ra khỏi tâm ma, Lưu Gia Ny bái Tổ thần làm thầy, bắt đầu cuộc sống mới bằng thân phận mới. Nhưng vận rủi lại lần nữa rơi xuống người cô ấy. Quân Thiết Anh không thể tưởng tượng nổi nếu Lưu Gia Ny có thể tỉnh lại thì cô ấy làm thế nào đối mặt với tất cả chuyện này!
- Sự muội.
Quân Thiết Anh thì thào nói, ánh mắt nhìn về phía Gia Cát Nguyên Hồng ở trên đàn tế, đôi mắt hiện lên hận ý mãnh liệt:
- Tà ma tỉ tiện
- Tỉ tiện?
Gia Cát Nguyên Hồng liếc mắt nhìn, cười lạnh.
- Chậc chậc, không ngờ lại là một người phụ nữ còn đang mang thai, ha ha! Đây chắc là con của Tiêu Dương nhỉ! Vẻ mặt Gia Cát Nguyên Hồng trở nên co quắp dữ tợn.
- Thế càng tốt! Càng tốt! Ha ha! ! ! Tiêu Dương không dám không đến! Tiêu Dương không dám không theo! Tiêu Dương ngươi thua chắc rồi.
- Tà mail Chồng ta tuyệt đối không để mặc ngươi sắp đặt!
Quân Thiết Anh lạnh lùng mở miệng.
Gia Cát Nguyên Hồng nhe răng cười nhìn chằm chằm Quân Thiết Anh:
- Nếu hắn không giao Bổ Thiên Thạch ra thì ta sẽ đứng trước mặt hắn, moi con hắn ra từng tấc từng tấc một, ha hai I I
Tiếng cười điên cuồng vang vọng trời đất!
Như là những trận ma âm kích thích linh hôn các cô gái.
Giờ phút này, khuôn mặt các cô gái đều không khỏi tái mét, cảm nhận được hàn ý của Gia Cát Nguyên Hồng khi nói, đều không tự chủ được rùng mình một cái. Đây là một tên tà ma điên cuồng, y nói được nhất định làm được.
Sắc mặt Quân Thiết Anh cũng không khỏi tái nhợt đi vài phần.
- Tà ma, ngươi không chết tử tế được.
- Ta lại muốn xem xem liệu Tiêu Dương có lựa chọn các ngươi chết cùng ta không!
Gia Cát Nguyên Hồng điên cuồng nhe răng cười, đôi mắt đỏ như máu nhìn các cô gái, nhếch miệng cười nói:
- Các ngươi có biết Tiêu Dương sắp phải đối mặt với lựa chọn gì không?
- Hoặc là hủy diệt trời đất này! Hoặc là hủy diệt các ngươi, tận tay hủy diệt các ngươi!
Gia Cát Nguyên Hồng ngửa mặt lên trời cười lớn, vẻ mặt đã hoàn toàn mất đi bình thường. Khuôn mặt y tràn ngập sự chờ mong, thỉnh thoảng lại thì thào nói:
- Hoặc là hủy diệt trời, hoặc là phá hoại hoal
- Tiêu Dương, để ta xem lựa chọn của ngươi!