Chương 1584: Từng bước ép sát
Chương 1584: Từng bước ép sátChương 1584: Từng bước ép sát
Trong trời đất vang vọng tiếng la hét dữ tợn của Gia Cát Nguyên Hồng, các cô gái đều không khỏi tái mét mặt mũi, ánh mắt hiện lên vẻ căm hận, bi phẫn. Không phải các cô không sợ chết, các cô chỉ không muốn nhìn thấy Tiêu Dương phải đối mặt với lựa chọn như vậy.
- Hắn muốn cứu các ngươi thì phải phụ sinh linh thiên hạ.
Thanh âm chữ chữ như sấm, ầm ầm chấn động trong đầu các cô gái.
Nhìn những khuôn mặt xinh đẹp vô lực, trong lòng Gia Cát Nguyên Hồng cảm thấy thoải mái chưa từng có. Đôi mắt y lộ vẻ điên cuồng tức giận nhìn về phía xa xa.
- Tiêu Dương, ngươi hủy Gia Cát Kiếm Tông của ta, hủy hết tất cả của ta, bây giờ đã đến lúc trả giá rồi!
- Hắc Điệp, đưa chúng lên trên đàn tế.
Y vừa nói dứt lời, mặt Lưu Gia Ny không đổi sắc, trực tiếp vươn tay nhấc Tỏa Tiên Liên. Các cô gái lập tức bị nhấc lên, ném về phía đàn tế, rơi vào sâu trong đàn tế. Bóng dáng Lưu Gia Ny cũng hạ xuống đó.
Bái! Bái Bái
Vừa nói dứt lời, thân ảnh Gia Cát Nguyên Hồng chợt lóe, trong nháy mắt liên lẫn vào trong trận pháp.
- Cuối cùng ta cũng đợi được, cuối cùng ta cũng đợi được rồi.
Gia Cát Nguyên Hồng không cho phép thất bại trong lần đọ sức cuối cùng!
Một trận cười dài chấn động đại điện.
Bịch! Bịch! BịchI
Ánh mắt Xích Lượng Thiên thoáng nhìn, đôi mắt lướt qua vẻ nóng cháy dày đặc, không thể kiềm chế được mà cười to.
Một khắc này, bên cạnh các cô gái, một loạt trận cờ ma khí quỷ dị hạ xuống, trong nháy mắt sương mù đen kịt cuồn cuộn, bao phủ bao trùm bên tai các cô gái. Thanh âm cuối cùng truyền đến tai các cô vẫn là tiếng cười găn chói tai của Gia Cát Nguyên Hồng.
Thân thể Minh Đồng Thiên Ma Xích Lượng Thiên lăng không một cái, cả người tràn ngập hơi thở của cường giả đỉnh cao tuyệt thế. Lúc này trong đôi mắt y là sự chờ mong vô tận.
Trên đàn tế huyền bí cổ xưa, trận kỳ hạ xuống bốn phía, một thần trận thần bí phức tạp nhanh chóng được bố trí, mượn lực của Bắc Đẩu Thất Tinh trên đàn tết Cả trận pháp lấy đồ án Bắc Đẩu Thất Tinh nọ làm trung tâm, đồng thời bao trùm cả đàn tế, tỏa ra ánh sáng ngọc lấp lánh.
- Trận pháp này có tên là Hủy Thiên Hộ Hoa! Ha hai
Thần Minh địa, Tam Xích Thần Minh Điện!
Thân ảnh Xích Lượng Thiên lắc một cái cực nhanh, trong nháy mắt liền rời khỏi Tam Xích Thần Minh Điện.
Đàn tế cổ xưa lẫn lộn thần thánh và tà ác, ánh sáng càng không ngừng lập lòe. Gia Cát Nguyên Hồng kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, sau khi chắc chắn không có sai sót gì, khóe miệng y nhếch lên thành nụ cười, giương mắt nhìn trời cao bên trên, chậm rãi thì thâm: "Hiện tại chắc Thánh Ma đại nhân cũng đã bắt đầu chuẩn bị rồi."
Hướng y định đi là điểm cực Bắc của Thần Minh địa, nơi phong ấn. - Gia Cát Nguyên Hồng quả nhiên không làm cho ta thất vọng.
- Thánh vị! Thánh vị duy nhất chắc chắn thuộc vê Minh Đồng ta!
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Vù! Vùi! Vùi
- Thế cân bằng này vẫn không thể phá vỡ.
Ánh mắt Xích Lượng Thiên từ xa thoáng nhìn về hướng Cửu Tuyệt Thiên Nhai. Trong thời gian vừa qua hai bên cùng giằng co nên đương nhiên Xích Lượng Thiên cũng biết hành tung của Kiếm Tiên mạnh nhất là Lý Thái Bạch.
Một trận gió khẽ thổi qua, hồ Lạc Thần lăn tăn gợn sóng.
- Thanh Liên, lần này ngươi đã định là thất bại rồi.
- Không ngờ Xích Lượng Thiên lại rời khỏi Tam Xích Thần Minh Điện vào lúc này, y định đi đâu?
Ánh mắt toát ra sự nghi hoặc.
Bỗng nhiên Lý Thái Bạch ngẩng đầu thoáng nhìn.
- Thánh vị duy nhất trong thiên địa sẽ thuộc về Minh Đồng ta! Là của tal
Lý Thái Bạch không hê muốn để cục diện như vậy cứ kéo dài mãi.
Càng kéo dài lâu thì càng bất lợi cho thế lực Thần Minh.
Huống chi đây là Thân Minh địa, bị Ma Môn chiếm mất nửa giang sơn, bất cứ Thân Minh nào trong lòng đều có oán hận vô tận.
Thân hình Xích Lượng Thiên như một tia chớp, trong nháy mắt liền biến mất ở phía Bắc.
Lý Thái Bạch thở dài, người đứng thẳng tắp, nhìn chăm chú về phía hồ Lạc Thần không một gợn sóng, khẽ nhíu mày.
- Thần bảo không thể luyện hóa.
Tại Thần Minh địa, không ai biết dưới thế cục cân bằng, có một dòng chảy ngầm đã bắt đầu khởi động, lúc nào cũng có thể gây nên một biến cố kinh thiên! Mà lúc này Kiếm Tiên mạnh nhất Lý Thái Bạch vẫn ở ven hồ Lạc Thần.
Lý Thái Bạch lúc nào cũng lưu ý đến động tĩnh của Xích Lượng Thiên. Có điều hiển nhiên thân ảnh của Xích Lượng Thiên cách ông ta càng ngày càng xa, hơi thở cũng càng ngày càng yếu, rất khó nắm bắt được.
Một trận bão táp quét qua cả ba thế giới dường như sắp bắt đầu.
Vùng Cực Bắc, bóng dáng Xích Lượng Thiên đứng sừng sững ở trên băng xuyên vạn trượng.
- Thất Tinh Bổ Thiên, Thất Tinh Phá Thiên! Thông đạo giữa Ma Vực và Thần Minh địa hình như cũng phong ấn ở đây!
Xích Lượng Thiên thì thâm nói.
- Khi phong ấn thông đạo giữa Địa Cầu và Thần Minh địa mở ra thì có lẽ còn có thể mượn lực trận thiên uy này phá cả thông đạo nối Ma Vực với Thần Minh chỉ địa!
- Đến lúc đó, đám ma chui ra, ánh sáng của Thánh Ma ta tất sẽ bao phủ tam giới.
Thân hình Xích Lượng Thiên như cao vạn trượng, kiêu ngạo nhìn sinh linh, không ai bì được.
Địa Cầu, Thiên Môn Sơn, đàn tế cổ xưa. - Lưu Gia Ny! Em tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!
- Gia Cát Nguyên Hồng lợi dụng chúng ta để áp chế Tiêu Dương, nếu chúng ta có thể rời khỏi nơi này...
- Hắn sẽ gặp nguy hiểm, nhất định hắn sẽ gặp nguy hiểm. Với sự oán hận của Gia Cát Nguyên Hồng đối với hắn, chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để đối phó với hắn.
Bạch Khanh Thành thì thào nói.
- Chị tình nguyện hắn không đến.
Giây phút này, ở sâu trong đàn tế cổ xưa, các cô gái đều nghe thấy tiếng của Gia Cát Nguyên Hồng, sắc mặt đều biến đổi. Người nào người nấy tái mét mặt mũi, mím chặt đôi môi đỏ mọng.
Dù đã dự liệu được nhưng khi thật sự cảm nhận được một màn này thì Tiêu Dương vẫn không khỏi cảm thấy chấn động linh hồn, hận ý ngập trời trong mắt ức chế đến cực hạn.
Vùi! Vùi! Vùi
Thân ảnh lướt vào động Thiên Môn.
Bốn phương tám hướng, một mảnh thê lương.
- Tiêu Dương, ta chờ ngươi lâu lắm rồi.
Tiếng nói của Gia Cát Nguyên Hồng vang lên bên tai Tiêu Dương, mang theo ý trêu tức.
- Đi về phía trước đi.
Tiêu Dương đôi mắt trợn to, hơi thở lạnh băng đến cực điểm.
- Tiêu Dương đến rồi!
- Thiên Môn thần trận đã biến mất rồi.
Bốn đạo bóng người đứng thẳng trên lưng chim Cù Như, không nói một lời, trong mắt toàn là sát khí.
Trời đất u ám, chim Cù Như phá thiên không, ngay lập tức đến Thiên Môn Sơn.
Viêm Hoàng Thiên Tử Các nhanh chóng xuất động, ổn định tâm trạng của dân chúng xung quanh, đồng thời sơ tán đám người cách xa hướng Thiên Môn Sơn một cách đâu vào đấy. Rất nhiều người dường như đã ngửi được hơi thở tử vong như ngày tận thế, vô số suy đoán điên cuồng truyền bá trên mạng, thậm chí có người còn tuyên bố trời đất sắp đổi rồi!
Trừ cột sáng thần bí chói mắt đột ngột xuất hiện ra, trong phạm vi hơn mười dặm quanh Thiên Sơn lúc này đều bị một trận u ám bao phủ! Một luồng hơi thở trước nay chưa từng có bao phủ Địa Cầu.
Thời gian trôi qua, hơi thở xung quanh Thiên Môn Sơn càng ngày càng đông đặc lại.
Diệp Tang lớn tiếng kêu gào với Lưu Gia Ny ở trước mặt.
Nhưng Lưu Gia Ny đứng trước mặt các cô gái từ đầu đến cuối đều bất động, mặt không đổi sắc.
- Vô ích, linh hồn bị khống chế, sao có thể dễ dàng tỉnh lại như vậy.
Tuyết Kiều đau khổ nói.
Bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng nói của Gia Cát Nguyên Hồng, y châm chọc, chế giễu Tiêu Dương.
- Em có một cách.
Quân Thiết Anh đột ngột khế mở miệng.
Ánh mắt các cô gái lập tức dừng lại trên người Quân Thiết Anh.
Tựa như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng. - Em ba, em có cách gì?
Bạch Tố Tâm vội hỏi.
- Lúc đầu linh hôn của Thiên Môn Thụy Thú từng bị ma khí ăn mòn, mất đi lý trí, vê sau Tiêu Dương tìm được Côn Luân Thiên Cơ Kính, sau khi Côn Luân Thiên Cơ Kính nhận Tiêu Tịnh Y làm chủ, thông qua sức mạnh của Côn Luân Thiên Cơ Kính, mọi người đã thành công trong việc giúp Thiên Môn Thụy Thú khôi phục thần chí.
Quân Thiết Anh vừa dứt lời, Tô Tiểu San liên nhíu mày:
- Nhưng bây giờ làm sao chúng ta có thể hỏi Tiêu Tịnh Y lấy Côn Luân Thiên Cơ Kính đây?
Tâm trạng các cô gái đều trầm xuống.
- Côn Luân Thiên Cơ Kính ở trên người em.
Quân Thiết Anh đè thấp giọng, vừa lật cổ tay liền xuất hiện một chiếc gương màu vàng đồng cổ xưa.
Các cô gái suýt chút nữa thì không nhịn được kinh hô, vội bịt kín miệng, con ngươi trợn to đến cực hạn.
- Thời gian trước Gia Ny sư muội bị tâm ma xâm lấn nên em mượn Côn Luân Thiên Cơ Kính về, vẫn chưa có cơ hội trả lại cô ấy.
Đôi mắt Quân Thiết Anh hiện lên một tia ánh sáng, đây là hy vọng duy nhất của các cô.
- Thiết Anh, em nên sớm lấy ra mới phải!
Thủy Ngưng Quân vui mừng lẫn sợ hãi nói.
Quân Thiết Anh lắc đầu.
- Nếu không có Tiêu Dương thu hút sự chú ý của ma đầu kia thì cho dù em lấy Côn Luân Thiên Cơ Kính ra cũng bị y phát hiện.
Dừng một lát, Quân Thiết Anh hít sâu một hơi, chậm rãi giơ Côn Luân Thiên Cơ Kính lên.
- Hy vọng sẽ có ích.
Trong nháy mắt, một đạo kính quang hướng về phía Lưu Gia Ny.
Ánh sáng của Côn Luân Thiên Cơ Kính ẩn chứa lực lượng thần bí, tràn vào đầu Lưu Gia Ny.
- Gia Ny sư muội, tỉnh lại, tỉnh lại đi!
Giọng của Quân Thiết Anh vang lên.
Tất cả các cô gái đều ngừng thở, nhìn Lưu Gia Ny ở phía trước.
Kính quang dừng lại trong đôi mắt quanh quẩn ma khí của Lưu Gia Ny, không ngừng thẩm thấu ra lực lượng huyền bí.
Đột nhiên ánh mắt vốn không có bất cứ thần thái gì của Lưu Gia Ny xuất hiện sự co giật rất nhỏ.
Ánh mắt cô bỗng lướt qua sự giãy giụa, rồi lại khôi phục bình tĩnh.
Dù như vậy nhưng vẻ mặt các cô gái vẫn lộ ra sự vui mừng lẫn sợ hãi.
- Có tác dụng!
Tuyết Kiều phấn chấn mở miệng.
- Chỉ cần em ấy tỉnh lại là có thể phá Tỏa Tiên Liên, đến lúc đó là chúng ta có thể phá vòng vây đi ra ngoài rồi!
Diệp Tang nói. - Maul Mọi người gọi tên em ấy!
Quân Thiết Anh thúc giục mở miệng.
Một loạt tiếng kêu vang lên.
Tất cả đều xảy ra ở tận sâu trong đàn tế cổ xưa, mà lúc này bên ngoài đàn tế, thân hình Gia Cát Nguyên Hồng biến mất bên trong đàn tế, đôi mắt như độc xà nhìn chằm chằm Tiêu Dương, khuôn mặt lộ ra nụ cười âm lãnh.
- Trò chơi sắp bắt đầu rồi.
Gia Cát Nguyên Hồng hí mắt vừa cười vừa nói:
- Tiêu Dương, nhìn thấy Bắc Đẩu Thất Tinh trước mặt chưa? Ở đó còn hai chỗ trống, đang đợi ngươi đi bù vào đấy.
- Các cô ấy đâu?
Ánh mắt Tiêu Dương vô tình, nói từng chữ một.
- Bọn họ đương nhiên ở bên trong đàn tế này.
Gia Cát Nguyên Hồng nhếch miệng cười.
- Ngươi là thiên tài yêu nghiệt ngàn năm không gặp, ngươi đến xem xem phá thần trận trên Tế Đàn này thế nào?
Đôi mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào Gia Cát Nguyên Hồng, chậm rãi cất bước đi vê phía trước, dừng lại ở chỗ cách đàn tế cổ xưa chưa đến mười thước. Tiên thần thức trong thời gian ngắn thẩm thấu tràn ngập đi ra, bao phủ về phía đàn tế cổ xưa ở phía trước.
Chỉ chốc lát, khuôn mặt Tiêu Dương đột nhiên tái mét!
Đôi mắt như đao, lạnh lùng mà nhìn thẳng vào Gia Cát Nguyên Hồng.
Thần trận này không phải không giải được.
Ngược lại có hai cách phá giải!
Thứ nhất là mạnh mẽ đánh tan! Nhưng nếu như vậy, tất cả bên trong thần trận đều sẽ tan thành tro bụi.
Thứ hai là thần trận này lấy đồ án Bắc Đẩu Thất Tinh làm trung tâm, muốn phá trận thì đặt hai viên Bổ Thiên Thạch còn lại vào là thần trận tự sụp đổi