Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 371 - Chương 372: Tôi Không Muốn Chết!

Chương 372: Tôi không muốn chết! Chương 372: Tôi không muốn chết!Chương 372: Tôi không muốn chết!

Quy mô của Thần điện tối nay lớn đến thế, dĩ nhiên sẽ không để người ta có cơ hội dễ dàng đột phá vòng vây.

La Thiên Phách đã tính sai một bước, không ngờ Thần điện Đảo quốc lại tìm đến biệt thự Kim Than và bao vây nhanh như vậy! Sau khi bài binh bố trận sai lâm, cho đến thời khắc mấu chốt, vẫn hy vọng ba tiểu đội còn lại có thể chặn được kẻ địch, còn mình dẫn một vài người rời đi theo cửa sau. Như vậy không chỉ tự làm yếu lực lượng của mình, mà còn nhảy vào cạm bẫy giăng sẵn của kẻ thù.

Tiếng nổ kịch liệt!

Rung động trời đất!

Bất hạnh trong ngàn nỗi bất hạnh, năm người tổ một La Thiên chịu trách nhiệm đi trước, tổ hai La Thiên dẫn tiến sĩ Chu Hùng đi sau, cho nên lúc vụ nổ xảy ra, đội viên tổ một La Thiên bị tiêu diệt toàn bộ, tổ hai lập tức lui nhanh về sau, nên lúc nãy mới khó khăn tránh được một kiếp nạn.

- Khốn nạn! Đã chuẩn bị trước thuốc nổi

La Thiên Phách hung hăng phủi bụi trên người, đôi mắt không khỏi toát lên tia oán hận, trợn mắt mắng,

- ĐI

Vùi

Một khí tức cường đại ép đến.

Sắc mặt La Thiên Phách đột biến, cước bộ liên tục lui về sau vài bước, đồng tử mở to, quát lớn,

- Cản hắn lại!

Từ xa, một đạo nhân ảnh màu đen to lớn như đại bàng xé gió lao đến, cơ thể như thiểm điện vút qua bầu trời bao la, lao nhanh đến.

Đệ nhất Thần tướng của Thiên Bảo Sơn thần điện, Kitano Kawal

Y không phải thuộc tính giả, mà là một võ sĩ! Tu luyện tuyệt học Khoái đao lưu phái của Đảo quốc.

Thân ảnh như sao băng, một đạo quang mang lóe lên giữa trời đêm.

Nhanh!

Vụt! Vụt!

Hai thành viên tiểu đội La Thiên vội lao lên trước nghênh đón nhưng chưa kịp có bất kỳ động tác gì, thậm chí còn chưa kịp tung chiêu, thân thủ đã bay đi chỗ khác, máu tươi hộc ra.

Lúc này, trong lòng mọi người đều không kìm được chấn động!

Cuống quít lui về phía sau.

La Thiên Phách không kìm được hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Kitano Kawa tay cầm trường đao võ sĩ, đang đứng giữa không trung, trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Kitano Kawa quan sát, khóe miệng khẽ nhếch lên!

- Chưa ai có thể thoát khỏi tay bổn thần tướng!

Đệ nhất Thần tướng của Thiên Bảo Sơn có một vinh dự, đó là từ trước tới giờ chưa có nhiệm vụ nào thất bại. Bước chân của đám La Thiên Phách nhanh chóng lui về phía sau, không biết từ lúc nào đã lùi về trong đại sảnh. Lúc này, trên đại sảnh, vừa đúng lúc Tiêu Dương đón Chu Niệm Hoa, nhìn thấy đám La Thiên Phách bị Kitano Kawa ép quay trở lại, sắc mặt trâm xuống, ý bảo Chu Niệm Hoa đứng yên tại chỗ, rôi chậm rãi tiến về phía trước.

- La Thiên Phách, thực lực của tôi và anh đều không thể chống lại tên Đảo quốc trước mặt. Cho nên, chúng ta chỉ có thể liên thủ mới có được thắng lợi!

Tiêu Dương trầm giọng mở miệng.

La Thiên Phách nhìn thoáng Tiêu Dương, lúc này Tiêu Dương không che đậy khí tức trên người, khí thế mở hết, sức mạnh Thực khí nhị vân hậu kỳ!! Đương nhiên, La Thiên Phách chỉ Thực khí nhất kỳ, gã chỉ có thể cảm nhận được thực lực của Tiêu Dương trên mình, chứ không biết được thực lực thực sự. Lúc này có người giúp, đương nhiên La Thiên Phách vô cùng vui mừng, vội gật đầu không ngừng!

- Những người còn lại, ra phía trước giúp ba tiểu đội kia, Nếu không, họ không chống đỡ được lâu nữa đâu.

Tiêu Dương cất bước đi về phía trước, quét mắt nhìn trâm giọng nói.

Nghe vậy, mọi người không khỏi liếc nhìn nhau. Chỉ chốc lát, một người dẫn đầu đi trước. Có người dẫn đầu, những người khác dường như cũng vứt mệnh lệnh trước kia của La Thiên Phách ra khỏi đầu, lập tức xông ra ngoài.

Tiếng chém giết phía trước rung động trời đất.

Trong đại sảnh, sát khí tràn ngập.

Tiêu Dương và La Thiên Phách mỗi người đứng một bên. Cho dù Tiêu Dương rất khinh thường hành vi của La Thiên Phách, thậm chí là chán ghét, nhưng tình huống trước mắt, không thể không liên thủ đối địch! Cho dù hai bên liên thủ phần thắng cũng không lớn, nhưng cũng không thể không kết hợp để có sức mạnh lớn nhất.

Hai tay Kitano Kawa cầm đao võ sĩ dài sắc bén, khóe miệng nở nụ cười khinh thường, nhìn hai người, đột nhiên quát lớn một tiếng, thân ảnh như thiểm điện, lao nhanh đến!

Điện quang lóe lên, đồng tử Tiêu Dương co lại!

Nhanh!

Không hổ là khoái đao!

Tốc độ nhanh đến mức khó tin, dù là với con mắt của Tiêu Dương, cũng chỉ có thể nhìn được một tia chớp xet qua.

Ánh đao phủ xuống, lao thẳng đến chỗ Tiêu Dương.

Dĩ nhiên Kitano Kawa có thể dễ dàng nhận ra thực lực của hai kẻ địch trước mặt. Y ra chiêu trước, muốn một đao giết Tiêu Dương có thực lực tương đối mạnh!

Đao nhanh!

Thân ảnh không nhanh, nhưng lại tinh diệu đến cực điểm. Một động tác nhỏ vi diệu, mũi đao sượt qua một cọng tóc của Tiêu Dương, nguy hiểm cực điểm.

Chợt nhìn qua, giống như cả người Tiêu Dương bị bổ làm đôi, chỉ có Kitano Kawa là rõ nhất, thân pháp kẻ trước mặt ảo diệu đến cực điểm, giữa điện quang thạch vừa lóe lên hắn đã tránh được một trọng đao công kích của mình trong đường tơ kế tóc.

- Nhanh quái Lúc này, La Thiên Phách cũng biến sắc.

Gã tự hỏi, nếu đao ban nãy bổ về phía mình, mình có thể dễ dàng tránh né như vậy không?

Thần sắc không khỏi lóe lên tia kinh hoàng, đồng tử mở lớn nhìn chằm chằm Kitano Kawa. Lúc này, trong tay liền nhanh chóng lấy vũ khí của gã ra, một đôi bao tay sắc bén màu bạc, La Thiên Phách thạo về quyền.

Vùi! Vùi! Vùi

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Kitano Kawa và Tiêu Dương đã vào trận, đao quang vô tận bao trùm đầy trời. Kitano Kawa một hơi thi triển trên trăm đao, đao phong cuồng bạo, tạo nên những đợt sóng cuồng đao.

Đao quang kín không còn một kế hở bao trùm!

Xoet xoẹt xoetl

Trong khoảnh khắc đao quang biến mất, một bóng áo trắng như sao băng bắn lui ra sau mấy bước, thần sắc vẫn ung dung bình tĩnh, xoẹt một tiếng, lợi kiếm tuốt khỏi vỏ, câm chắc trong tay.

Đôi mắt như ngôi sao lóe lên chiến ý mãnh liệt.

Mặc dù luận về thực lực, hắn không bằng Kitano Kawa, nhưng Kitano Kawa muốn phá "Quý phi say rượu" của hắn, tuyệt đối không dễt

- Khốn kiếp!

Lần đầu tiên trong đời Kitano Kawa nhìn thấy thân pháp huyền diệu như vậy, ánh mắt không khỏi sắc lạnh nhìn chằm chằm Tiêu Dương, trường đao trong tay càng nắm chặt hơn.

- La Thiên Phách, đã đến lúc chúng ta cùng công kích rồi!

Tiêu Dương mở miệng nói,

- Đao pháp của hắn chú trọng một chữ nhanh. Một mặt phòng ngự, hắn càng dùng đao thuận tay, uy lực sẽ càng lớn.

Tiêu Dương Thực khí nhị vân hậu kỳ, còn Kitano Kawa đã là Thực khí tam vân hậu kỳ!

Hai người cách nhau không chỉ một cấp độ, cho dù là sắp đột phá, cũng không thể là đối thủ của Kitano Kawal! Đánh hăng máu có thể từ Thực khí nhị vân hậu kỳ thăng thẳng lên Thực khí tam vân hậu kỳ, nhưng trừ phi xuất hiện kỳ tích, không, có lẽ ngay cả thần tích cũng không thể nào làm được, điều này không hề có khả năng!

Đôi mắt La Thiên Phách tràn ngập kiêng ky, nghe vậy chầm chậm gật đầu!

VùI!

Tiêu Dương dẫn đầu một kiếm ép đến trước, kiếm như thủy triều trào dâng, kiếm thế như sóng, dùng nội lực còn sót lại để xuất ra uy lực của chiêu này!

Gần như đồng thời, thân ảnh của La Thiên Phách cũng như sao băng vội vàng lao lên trước, huy động hai chưởng, uy lực tràn trê, khí thế mênh mông. Những đinh nhọn sắc bén trên bao tay màu bạc tạo ra những âm thanh ma sát trong không khí.

- Tới càng tốtt

Kitano Kawa nhe răng cười, đao quang lập tức túa ra đầy trời, khí thế cường đại trải rộng, đao mang màu trắng ngọc toát ra uy lực cường đại không gì sánh được.

Bịch! Va chạm với kiếm trước, hầu hết lực xung kích đều do bên Tiêu Dương gánh chịu. Trong khoảnh khắc này, Tiêu Dương cảm thấy vị trí hổ khẩu của bàn tay chấn động, thân ảnh bất giác thối lui.

Thấy thế, sắc mặt La Thiên Phách hơi biến đổi, quyền ảnh nặng nề đánh đến trước.

Âm!

Đánh lên thân đao, tiếng kim loại giòn tan vang lên.

Bịch!

Thân ảnh bị đẩy lùi.

Cú lùi này của La Thiên Phách, không thể không nói có mang chút tính toán trong đó, vì Tiêu Dương đã bị Kitano Kawa một đao đẩy lùi. Nếu mình liều mạng xông tới, e là sẽ rơi vào cục diện đơn độc giao phong với Kitano Kawa. Như vậy, chắc chắn mình không phải đối thủ của y. La Thiên Phách liên dứt khoát thuận thế lui ra sau, khoảng cách lui ra sau còn xa hơn Tiêu Dương khoảng một mét.

Trong trận chiến này, La Thiên Phách căn bản không muốn đấu.

Gã hy vọng nhất là, Tiêu Dương có thể cuốn lấy đối thủ, để mình có cơ hội bỏ trốn.

Cho đến giờ phút này, trong đầu La Thiên Phách vẫn giữ ý niệm đó.

Ngay từ đầu, Tiêu Dương muốn liên thủ với La Thiên Phách, căn bản là một lựa chọn sai lầm. Vì La Thiên Phách không muốn liều mạng chiến đấu! Giống như lúc nãy, Tiêu Dương đã dùng phần lớn sức mạnh chống đỡ Kitano Kawa, còn La Thiên Phách có thể nhân cơ hội đó tấn công ác liệt. Tiêu Dương cũng có thể thuận thế phát động công kích mạnh nhất, đấu với Kitano Kawa một phen, nhưng giờ La Thiên Phách hành động yếu nhược như vậy, đã hoàn toàn đánh mát đi một cục diện tốt.

- Xin lỗi, tôi không muốn chất.

Trong lòng La Thiên Phách thầm nói, đôi mắt lóe sáng.

VùI!

Kitano Kawa căn bản không cho hai người có cơ hội để thở, gần như trong chốc lát, đao quang lại huy động, Tiêu Dương dĩ nhiên đứng mũi chịu sào, đôi mắt lạnh lóe sáng, cơ thể đột nhiên lóe lên rồi biến mất!

Vù! Vùi Vùi

Quý phi say rượu, toàn lực thi triển!

Đao quang nhanh như thiểm điện lan khắp xung quanh cơ thể Tiêu Dương, Kitano Kawa dường như không có hứng thú gì với La Thiên Phách.

- Cơ hội!

La Thiên Phách thấy hai người giao phong, hai tròng mắt sáng lên, tâm mắt đảo qua đại sảnh. Lúc này, ở một góc trong đại sảnh, Chu Niệm Hoa đang dìu tiến sĩ Chu Hùng vừa tỉnh lại, chăm chú nhìn trận chiến trước mắt...

"Tất cả vì nhiệm vụ". Trong lòng lẩm nhẩm, thân ảnh La Thiên Phách đột nhiên lóe lên, bất ngờ lao thẳng về phía tiến sĩ Chu Hùng, hai người chỉ cảm thấy trước mắt thoáng qua một cái.

- Ông nội.

Chu Niệm Hoa kinh hoàng hét lên.

La Thiên Phách một tay chụp lấy tiến sĩ Chu Hùng, thân ảnh cố gắng nhảy lên, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra ngoài. Cảnh này chỉ xảy ra trong tích tắc.

Nhưng, há có thể dấu diếm được cường giả Thực khí tam vân hậu kỳ!

Hét to một tiếng "khốn kiếp".

Sát ý bắt đầu khởi động!

Cả bầu trời đổ xuống.

Một đao bức Tiêu Dương ra, thân ảnh như sao băng chợt lóe lên.

Nhanh cực điểm, nhưn một đạo ánh sáng bổ thẳng đến.

- NhanhI

La Thiên Phách một tay giữ tiến sĩ Chu Hùng, mắt nhìn ra cửa, chỉ còn nửa bước nữa, bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một sự sắc bén thấu tận timl

- Không...

La Thiên Phách bất giác mở to hai mắt. Lúc này, máu toàn thân như ngừng chảy, cơ thể cứng ngắc.

VụtI

Tiếng đao nhọn đâm vào cơ thể.

Hình ảnh lập tức dừng lại!

Con ngươi La Thiên Phách trợn to, một lúc sau mới châm chậm cúi đầu. Lúc này, trước ngực gã, xuất hiện mũi đao dính máu, lạnh lùng lóe sáng.

- Tôi... tôi không muốn chết!

Con ngươi La Thiên Phách bắt đầu ảm đạm, đồng thời buông bàn tay đang giữ tiến sĩ Chu Hùng ra. Kitano Kawa một tay đón lấy tiến sĩ Chu Hùng giữa không trung, nhếch miệng cười,

- Yên tâm! Đế quốc Đại Nhật sẽ không để nhân tài hữu dụng như ông phải chết đâu.

Bịch! !

Thân ảnh La Thiên Phách nặng nề rơi xuống sàn nhà.

Đã không còn hơi thở nữa.
Bình Luận (0)
Comment