Chương 382: Lái thuyên!
Chương 382: Lái thuyên!Chương 382: Lái thuyên!
Lúc vừa mới tiếp xúc với công kích của dòng điện, Tiêu Dương cảm nhận thấy rất rõ sợi chỉ xanh trên đám mây của đan điền sản sinh ra một khát vọng rất lớn, để đảm bảo cơ thể của mình bị bổ thành than, Tiêu Dương đã kiềm chế ý niệm này lại, cho đến khi thực sự không thể tránh nỗi nữa...
Xoet! Xoetl XoẹetI
Giọng điện mãnh liệt biến mất không dấu vết.
- Đi đâu rồi?
Tiêu Dương mở lớn hai mắt, tâm thần tập trung trên đám mây đan điền, nhưng không cảm nhận được bất cứ thứ gì khác thường.
Dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Có điều, điều có một sự thật duy nhất khiến Tiêu Dương khó tin là.......
Dù công kích dòng diện của Điện vương kinh khủng, nhưng hoàn toàn không tạo nên thương tổn gì cho mình!
Chỉ cần mình điều này đã đủ rồi!
Suy nghĩ trong đầu Tiêu Dương xoay chuyển rất nhanh, không nghĩ những chuyện dư thừa nữa, giờ không phải là lúc suy nghĩ linh tinh, bèn lập tức thu liễm tâm thần, trường kiếm trong tay điểm xuống mặt đất, thân ảnh màu đen lại nhảy lên.
Lúc này, khuôn mặt đang nhe răng cười của Điện vương lập tức đông cứng, khiếp sợ nhìn chằm chằm phía trước, hai mắt có chút khó tin nhìn không chớp mắt, vô cùng khó hiểu.
- Sao có thể... có thể như vậy được?
Theo y thấy, sát thủ "Trường bào" trước mặt, chắc chắn không chết cũng bị thương! Y nằm mơ cũng không ngờ, trong một thời gian ngắn ngủi, sát thủ "Trường bào' lại nhảy lên. Hơn nữa, từ khí tức hiển lộ ra ngoài có thể thấy, hắn căn bản không bị thương!
Không thể như vậy được!
Một người thấp hơn mình hai cảnh giới, sao có thể chính diện tiếp một chiêu của mình, mà không hề bị thương?
Điều này quá sức tưởng tượng rồi!
Trường bào màu đen cuộn mình giữa không trung, trường kiếm vẽ thành một đường, âm thanh vang vọng,
- Lão phu từng nói, phải đấu, phải đấu một trận thống khoái với ông!
Đấu một trận thống khoái!
Cuối cùng Tiêu đại gia cũng thực sự nói câu này. Đương nhiên, là vì hấp lực thần bí nọ có thể giúp hắn hóa giải đòn công kích dòng điện Điện vương chém ra.
Ngọn lửa lớn hừng hực thiêu đốt bốn phía, người cố gắng dập lửa càng lúc càng nhiều, nhưng thế lửa vẫn không có chút dấu hiệu ngừng lại, mà càng lúc càng lớn hơn, cuồn cuộn giữa bầu trời đêm, sắp ép đến vị trí chủ điện rồi.......
- Maul Maul Maul Âm thanh dồn dập bên dưới vang vọng!
Ánh mắt Điện vương đang nhìn chằm chằm phía trước, tâm thần dường như vẫn chưa thể bình thường trở lại.
Tiêu Dương cũng không hề nhàn rỗi, thân ảnh vừa hay đứng ở vị trí cách chủ điện không xa, sao có thể lãng phí cơ hội tốt như vậy được. Lúc này khóe miệng khẽ nhếch lên, búng người nhảy lên cao, thân ảnh hư ảo lao đến một chỗ lửa đang bốc lớn, hơi nóng mãnh liệt phựt ra.
Quát nhẹ một tiếng!
Trường kiếm trong tay Tiêu Dương đột nhiên giớ lên, trong khoảnh khắc, từng thân cây to như cái chén loại trung hừng hực cháy trong đêm như những con rồng lửa lao thẳng về phía chủ điện.
Dĩ nhiên, Tiêu Dương muốn thêm chút lửa rồi!
- Dừng tay!
Lúc này, đôi mắt Điện vương vô cùng tức giận, thân ảnh lập tức bùng nổ, cố gắng ngăn chặn những thân cây đang lao về phía chủ điện lại, nhưng Tiêu Dương không cho y cơ hội làm vậy, ha ha cười lạnh một tiếng.
- Tiểu Điện vương, đối thủ của ông là lão phul
Thân ảnh nhanh nhẹn, giương kiếm giữa không trung, lập tức lao về phía Điện vương đang vội vang lao về phía này.
- Muốn chết!
Lúc này Điện vương đã phẫn nộ đến cực độ, vừa thấy Tiêu Dương không để ý sống chết vọt đến, không khỏi rống lên một tiếng dữ tợn, tay phải đưa mạnh ra, một quả bóng điện quang nhanh chóng hình thành, uy thế bắn ra, hơi thở hủy diệt đặc quánh bao trùm cả không gian.
BịchI!
Bịch!
Va chạm mạnh cực điểm!
Gần như giống với phiên bản lần trước, thân ảnh của Tiêu Dương lập tức bị đụng bay đi, rơi âm xuống mặt đất. Nhưng, trong khoảnh khắc này, sắc mặt điện vương đại biến, ánh mắt quét sang bên kia, thần sắc tức giận, cơn giận bùng phát trong ngực, mắt đỏ bừng, quát lớn:
- Mau dập lửa! Mau dập lửa đi!
Lúc này, mấy thân cây bị Tiêu Dương bất ngờ quảng qua đã rơi vào trong chủ điện, ngọn lửa mau chóng bùng cháy, thế lửa như muốn cắn nuốt tất cả, xung quanh khói dày đặc, không ít người chưa kịp dập lửa, bản thân đã bị cháy đen mất rồi.......
Cảnh tượng thảm thiết, trông thấy mà giật mình!
Ngọn lửa phun caol
Thân ảnh khôi ngô của Điện vương không ngừng run rẩy, y hận! Y hận!
Dĩ nhiên y hận sát thủ "Trường bào" kia! Cũng hận mình trơ mắt nhìn hắn phóng hỏa! Khi lửa vừa bốc cháy, trong lòng Điện vương không quá để ý, dù sao, trong Thần điện có không ít Thuộc tính giả "Thủy", dù cảnh giới không cao, nhưng để dập lửa, hẳn không vấn đề, nào ngờ, lại chẳng có chút tác dụng gì!
Lửa lớn, hừng hực cháy!
Dường như đang ứng với câu nói kia của Tiêu Dương....... - Ta muốn ngọn núi này, lửa cháy ngập trời!
Ngọn lửa, đúng là đang dần có xu thế cháy ngập trời.......
- Cái gì?
Lúc này, tâm thần Điện vương không kìm được chấn động thêm lần nữa, tâm mắt nhìn về phía Tiêu Dương ngã xuống, không khỏi chấn động mạnh, vì lúc này, thân ảnh mặc trường bào đen nọ, đang bất ngờ từ từ đứng dậy một lần nữa.......
Hắn vẫn chưa chết sao?
Sắc mặt Điện vương lập tức âm trầm, khuôn mặt trâm như nước.
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm sát thủ "Trường bào" trước mặt. Điện vương một thân khí phách dường như có cảm giác bất lực, trước mặt rốt cuộc là quái vật gì vậy!
Đánh không chết?
Điện vương thì thào lắc đầu, ánh mắt kinh hãi, khó tin nhìn Tiêu Dương, quát to một tiếng,
- Bổn vương không tin, ngươi lại có tấm thân bất tử!
Âm ầm! !
Lửa lớn thiêu đốt, chiến đấu kịch liệt. Không, nên nói là một bên vẫn tiếp tục chiến đấu không ngừng, lúc này ở một phía khác, cũng có một trận chiến khác bắt đầu mở màn!
Dù phần lớn lực lượng phòng ngự của Thần điện đã được rút về ứng phó với sự cố bên Thần điện, nhưng một bộ phận lưu lại vẫn tạo thành một hàng phòng ngự trước bờ biển.
Hơn nữa, tuyến phòng ngự này không thể đi vòng qua, chỉ có một lựa chọn duy nhất, toàn lực đột phá chính diện!
Bich! BịchI BịchI
Phú Xuyên Long vận lực, dưới chưởng phong hung hãn đánh ra, từng thân ảnh võ giả Thần điện lần lượt ngã xuống.
Cuộc đại chiến cũng đến giai đoạn nóng bỏng rồi.
- Các anh eml Chỉ còn lại một đoạn đường thôi, phía trước đã có tàu đến tiếp ứng chúng ta, mọi người tăng chút sức, xông lên nào!
- Xông lên! Giết mẹ nó đám tiểu quỷ!
- Hahal GiếtI!I
Đối với mười mấy vị đặc công Thiên Tử Các đã kinh qua vô số trận đại chiến mà nói, trừ số lượng võ giả trước mắt nhiều, thì độ uy hiếp không quá lớn. Chỉ cần không để họ bao vây, thì chắc chắn có thể xông ra được!
Tay giơ lên đao chém xuống, giống như xắt đồ ăn!
Cả đoạn đường gấp gáp, gió biển gào thét bên tai, gió biển mang theo vị mặn cũng đem lại hy vọng cho mọi người!
Biển rộng mênh mông, sóng biển lao đến, bỗng nhiên, một ánh đèn chói mắt chiếu trên mặt biển.......
Tinh thân mọi người đều nhất thời chấn động! - Đến rồi!
- Thuyền tiếp ứng chúng ta tới rồi!
Tiếng cười điên cuồng xé rách không gian, bỗng nhiên, từ chỗ tối có ba bóng đen lao ra, động tác như gió, giơ chưởng đánh về phía võ sĩ Đảo quốc!
Trong ba người này, bất ngờ có một người chính là Âu Tử Lôi đã biến mất trong trận chiến ở biệt thự Kim Than hôm đó! Đợi lúc mọi người phá vòng vây thành công, dĩ nhiên gã cũng rất "kịp thời" xuất hiện!
Đám Phú Xuyên Long cũng nhìn thấy đám Âu Tử Lôi xuất hiện, trong đội ngũ cũng có mấy thành viên tiểu đội La Thiên, lập tức nhận ra là người mình lao ra, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, trong hoàn cảnh này, bên này có thể tăng thêm chút lực lực, dù sao cũng là chuyện tốt!
- Xông lên!! Lão tam lão tứ, tổ các cậu đưa tiến sĩ Chu và Niệm Hoa tiểu thư lên thuyền trước đi!
Sau khi đột phá phòng tuyến thành công, Phú Xuyên Long dẫn những người còn lại ngăn chặn truy kích của đông đảo võ sĩ Đảo quốc, cử đám Cổ Tiêu Phái hộ tống ông cháu tiến sĩ Chu Hùng chạy về phía đội thuyên đang ở gần bãi biển.......
Sau khi đối chiếu ám hiệu, đội thuyên nhanh chóng áp sát, có ba chiếc ca nô.
- Mau lên thuyền, chúng ta không thể dừng quá lâu trên biển Đảo quốc.
Người trên thuyền hét lớn.
Nhiệm vụ của mấy chiếc ca nô này, là đưa đám người này đi về phía trước, sẽ có tàu ngầm tiếp ứng.
Vừa chiến đấu kịch liệt, đám đặc công Viêm Hoàng cũng dần lùi ra sau, sau khi đám tiến sĩ Chu Hùng lên thuyền, Âu Tử Lôi cũng nhanh chóng xông lên thuyền.
- Nhanh!
- Nhanh lên!
Xa xa, lại một nhóm võ sĩ Đảo quốc đang dồn dập lao về phía này!
Phú Xuyên Long đem vài đặc công Viêm Hoàng phụ trách ngăn cản phía sau, đợi sau khi mọi người đều lên thuyên, mấy người mới tung ra sát chiêu bức lui võ sĩ Đảo quốc, thừa dịp không ai ngăn cản, nhanh chóng phóng ra sau, nhảy lên thuyền.
- Mau lái thuyền!
Lúc này, Âu Tử Lôi đột nhiên hét lớn.
- Không được!
Lúc này, Ngụy Thân Kim đột nhiên gấp giọng nói,
- Tiêu huynh đệ, chúng ta không đợi Tiêu huynh đệ sao?
Các võ sĩ Đảo quốc phía trước đang ép đến. Nhưng lúc này, hầu hết các đặc công Viêm Hoàng trên ca nô đều trâm mặc. Không sai, mạng này của họ là được Tiêu Dương cứu về, giờ Tiêu Dương gánh vác trách nhiệm nặng nề để dụ dỗ phần lớn hàng phòng ngự đi, còn đám người mình thật sự không đợi hắn đã đi rồi...
Như vậy sao có thể yên lòng đây!
- Chờ Tiêu Dương?
Lúc này, Âu Tử Lôi hét lớn,
- Đầu các người úng nước cả à? Truy binh Đảo quốc lập tức xông đến, giờ còn không đi, chính chúng ta cũng chạy không thoát, còn chờ Tiêu Dương?
- Không có Tiêu Dương, tối nay chúng ta có thể lên thuyền được sao?
- HừI Các người nhìn phía Thiên Bảo Sơn xem, có thể tưởng tượng tình hình bên đó thế nào chưa? Tiêu Dương, e là mãi mãi không quay về được đâu!
- Anh...
Mọi người không khỏi tức giận nhìn chằm chằm Âu Tử Lôi.
- Tôi mặc kệ anh có thân phận gì!
Lúc này, ánh mắt Phú Xuyên Long lạnh lùng nhìn chằm chằm Âu Tử Lôi, nói:
- Anh có tin, anh dám rủa Tiêu huynh đệ thêm một câu, tôi lập tức ném anh xuống không!
Nghe vậy, sắc mặt Âu Tử Lôi không khỏi trầm xuống, vừa định mở miệng phản kích, đảo mắt nhìn, thấy xung quanh đều là những ánh mắt bất thiện nhìn mình chằm chằm, miệng đang mở to lập tức ngậm lại, không dám lên tiếng, khẽ hừ một cái, tâm mắt quét về phía trước, đôi mắt chợt lóe lên, sau đó quay người lại, trong tay câm một chiếc lệnh bài vàng sáng chói mắt, trâm giọng nói với người lái ca nô đến tiếp ứng,
- Tôi lệnh cho anh, lập tức lái thuyền đi.
Thấy tấm lệnh bài nọ, đám Phú Xuyên Long không khỏi trầm sắc mặt xuống, không kìm được siết chặt nắm đấm.
- Lái thuyền!
Bốn chiếc ca nô lập tức khởi động, rất nhanh, biến mất khỏi mặt biển mênh mông... ...