Chương 383: Xâm lược nước ta tám năm! Trả lại ngươi một đêm biển lửa!
Chương 383: Xâm lược nước ta tám năm! Trả lại ngươi một đêm biển lửa!Chương 383: Xâm lược nước ta tám năm! Trả lại ngươi một đêm biển lửa!
Mặt biển đen kịt, bốn chiếc ca nô đi thành hàng, đón sóng lao thẳng về phía trước, gió biển gào thét, mang theo cơn lạnh lúc rạng sáng, lúc này, trên ca nô, không khí vô cùng trâm lặng.
Không ai có vẻ vui mừng vì phá vòng vây thắng lợi, ngược lại, trong mắt nhiều người có sự xấu hổ không thể che dấu được.
Thắng lợi của họ, là nhờ đồng đội dẫn dắt thành công sự chú ý của phần lớn hàng phòng ngự địch mới có được!
Thắng lợi của họ, là nhờ vứt đồng đội lại bỏ đi trước mà có được!
Thậm chí tính mạng của họ, cũng nhờ chính đồng bọn bị vứt lại kia dốc hết sức cứu vê!
Giờ, dù quyết định rời đi không phải do mình đưa ra, nhưng trong mắt không ít người vẫn không dấu được sự áy náy.
Bọn họ có thể tưởng tượng, đồng đội của mình đang ở trên Thiên Bảo Sơn, hoặc đang chiến đấu vô cùng khó khăn, có lẽ tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, hoặc là đang lao vê địa điểm đã hẹn trước với mọi người.......
Nếu đổi lại là mình, dùng hết sức, dùng cả máu của mình để đổi lấy cơ hội sống cho người khác, vậy mà người khác chẳng thèm quan tâm đến mình, vậy thì sẽ ra sao đây?
Dường như trong đầu có một giọng nói đang đặt những câu hỏi này với họ.
Chỉ có Âu Tử Lôi ở phía trước, khóe miệng nở nụ cười như có như không. Tiêu Dương, tốt nhất mày hãy chết ở Đảo quốc luôn đi!
Vĩnh viễn đừng quay về nữa!
Thậm chí đối với hai chữ "Tiêu Dương" gã vô cùng oán hận!
Hận thấu xương!
Gió biển lạnh thấu xương đập vào mặt......
- Không được!! Tôi không chịu nỗi nữa!
Bỗng nhiên, Ngụy Thân Kim vẫn nắm chặt nắm đấm không kìm được hét lớn một tiếng, đứng bật dậy, kích động nói,
- Không có Tiêu huynh đệ, mấy người chúng ta có thể phá được vòng vây không? Giờ chúng ta bỏ Tiêu huynh đệ lại, tôi...
Dưới cảm xúc kích động, Ngụy Thân Kim không biết nên nói gì, nghẹn một lúc, mới rống lên,
- Ông đây còn là con người sao?
Lúc này, trên ca nô vốn đã yên lặng, càng thêm chết lặng!
Một cảm xúc tắc nghẽn làn tràn.
- Lão tứ nói đúng, cứ rời đi thế này, đừng nói là con người, tôi thấy mình còn chẳng bằng súc sinhl
Lúc này Phú Xuyên Long cũng hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên kiên định, nắm tay đang nắm chặt dần thả lỏng, từ từ nói,
- Cứ rời đi thế này, tôi không làm được. Cho dù phải... chống lại Các lão lệnh bài! Lúc này, ánh mắt Phú Xuyên Long liếc nhìn Âu Tử Lôi, mắt lóe lên tia lạnh.
Các lão lệnh bài, là lệnh bài đại diện quyền điều động của Thiên Tử Các. Khi tất yếu, người giữ lệnh bài có thể hạ lệnh cho vài tiểu đội. Sở dĩ Âu Tử Lôi có được lệnh bài này, e là có liên quan đến Các lão Âu Thái kia. Cũng vì thế, ban nãy không ai ngăn cản gã hạ lệnh lái ca nô đi.
Âu Tử Lôi cười lạnh nhìn thoáng Phú Xuyên Long,
- Thân là đội trưởng tiểu đội Xích Long, có lẽ anh biết rõ, hậu quả cãi lại lệnh bài chứ!
Phú Xuyên Long cười,
- Dù phải giải tán tiểu đội, bị tước tư cách đội trưởng, thì đã sao chứ? Dù sao vẫn tốt hơn phải sống áy náy cả đời.
- Ngu ngốc!
Âu Tử Lôi khinh thường bĩu môi.
- Em ủng hộ đại ca.
Lúc này, Sử Phúc Long cũng đứng dậy.
- Tôn nghiêm của đàn ông, mày hiểu không.
Cổ Tiêu Phái liếc mắt nhìn Âu Tử Lôi.
- Nhiệt huyết của đàn ông, mày càng không thể hiểu đâu.
Ngụy Thân Kim đứng sóng vai với ba người kia.
Sắc mặt Âu Tử Lôi âm trầm, trong mắt lóe lên hàn ý.
Cổ Tiêu Phái và Ngụy Thân Kim đang không thèm vòng vo nói thẳng mình không phải đàn ông sao?
Hừ lạnh một tiếng, không đáp.
- Tốt! Anh em tối!
Phú Xuyên Long hét lớn, mắt trợn to như chuông đồng, nói với người lái ca nô,
- Dừng!!
Đồng thời, Sử Phúc Long cũng hét ca nô bên cạnh dừng lại.
Gió đêm phần phật!
Phú Xuyên Long nhìn những người trên thuyền, trầm giọng nói,
- Xin lỗi, anh em Xích Hỏa bọn tôi, không thể quay vê cùng mọi người! Xin mọi người dời bước sang ca nô bên cạnh.
- Hừ! Tiểu đội Xích Hỏa! Hậu quả tự các người gánh chịu đấy!
Âu Tử Lôi hừ lạnh một tiếng, nhảy sang ca nô khác. Hai thành viên tiểu đội La Thiên xuất hiện cùng Âu Tử Lôi cũng nhảy sang bên kia không chút do dự.
Quay lại, có khác gì lao vào miệng núi lửa đâu!
Có thể tưởng tượng được, giờ phía bờ biển, chắc chắn tụ tập không ít võ sĩ Thần điện Đảo quốc tới viện trợ. Giờ mà quay lại, là dê vào miệng hổ rồi!
Nhưng tiểu đội Xích Hỏa, vẫn lựa chọn quay lại!
Mấy người trên ca nô do dự một chút, rồi lân lượt nhảy qua ca nô khác. - Đội trưởng Phú,
Tiến sĩ Chu Hùng và Chu Niệm Hoa ở ca nô bên cạnh. Lúc này, tiến sĩ Chu Hùng nhìn Phú Xuyên Long, trịnh trọng nói,
- Tôi sẽ đợi các anh quay lại, trước khi các anh chưa đón được Tiêu Dương, tôi sẽ không lên tàu ngâm!
Sẽ không lên tàu ngâm!
Sắc mặt Âu Tử Lôi trầm lại, tiến sĩ Chu Hùng này quyết định như vậy không phải là muốn trì hoãn cả những người khác sao? Ông ta không về, ai dám về trước chứ?
Phú Xuyên Long nghiêm nghị gật đầu, đảo mắt nhìn ba người khác không phải tiểu đội Xích Hỏa vẫn lưu lại trên ca nô, bèn sững sờ,
- Ba người anh em...
Một người đàn ông trong ba người cười ha hả,
- Đàn ông có huyết tính, không phải chỉ có mấy người đội Xích Hỏa anh!
Khí tức hào tráng ngập tràn.
ÂmII
Một chiếc ca nô, quay lại đường cũ, dùng tốc độ nhanh nhất lao đi, bọt nước văng tung tóe......
Vì tôn nghiêm và nhiệt huyết của đàn ông, bảy người quyết định lao vào hang hổ.
Ngay lúc này, trên đỉnh Thiên Bảo Sơn thần điện, lửa cháy ngập trời, thế lửa xung quanh đã tới mức không thể khống chế, lan ra khắp núi, khói dày đặc!
Không ít người dân thường xung quanh Thiên Bảo Sơn nhìn thấy cảnh này, ai nấy không kìm được thất sắc, thậm chí có vài người còn quỳ xuống phủ phục về phía Thiên Bảo Sơn, e rằng đây chính là nộ hỏa của thân giáng xuống nhân thế.
Đại hỏa Thiên Bảo Sơn, thu hút rất nhiều người.
Phía bắc cách Thiên Bảo Sơn mười dặm, trong một ngôi miếu có vẻ bình thường, một hư ảnh phất động.
- Thần điện thứ hai xảy ra nguy cơ?
Một giọng nói già nua vang lên, trong giọng nói dường như mang chút nhiếp phách lực thần bí, rồi lại chầm chậm nói tiếp,
- Chẳng lẽ Viêm Hoàng phái vương bài Đại viên mãn ra......
- Vương bài như vậy, phải giết ngay, làm suy yếu thực lực Viêm Hoàng.
- Đi thôi!
Lời vừa dứt, một cổ khí tức đủ để trời đất biến sắc lan tràn khắp nơi, một bóng đen như ản như hiện, đột nhiên lao ra, tốc độ, nhanh đến cực điểm!
Như sao băng xet quai
kNN —
Dưới thế lửa cuồn cuộn trời đất, cả tòa chủ điện cũng bị nuốt mất, rất nhiều võ sĩ Thần điện. Trong quá trình dập lửa đều bị chết vì ngạt khói, rất nhiều người không ngừng tản ra phía sau.
Giờ trên đỉnh núi, chỉ còn lại hai thân ảnh!
VùiI Trường bào màu đen bị đẩy bay kia lại một lần nữa nhảy lên như "con gián", xuất hiện trước mặt Điện vương, trong tiếng gió gào thét, giơ cao lợi kiếm trong tay, quát lớn,
- Đến tiếp nào! Muốn đấu! Phải đấu một trận thống khoái!
Nghe rất có khí thết
Trên thực tế, Tiêu Dương vừa ra tay liền bị Điện vương trực tiếp đẩy bay! Đừng nói chiến, phải nói ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.
Có điều, lúc này Điện vương lại không thống khoái nỗi, mà khóc không ra nước mắt. Trước mặt rốt cuộc là thứ quái vật gì! Công kích dòng điện của mình đã thử đủ các góc độ, thậm chí có chút vô sỉ công kích ở nơi quan trọng bên dưới. Không ngờ, cho dù như vậy, sát thủ "Trường bào" nọ cơ thể cũng chỉ hơi run lên, sau đó lại nhảy đến.
Là con gián đánh mãi không chết!
Trường kiếm chỉ thẳng về phía Điện vương.
Lúc này, trong lòng Tiêu Dương đã khiếp sợ đến mức tê liệt rồi. Lân đầu nếm thử khiến hắn có chút tự tin, công kích tiếp theo, hắn hoàn toàn không còn chút lo lắng nữa, mỗi lần công kích dòng điện, đều không chút bất ngờ chui hết vào trong đan điền, như hòn đá biến mất trong biển lớn.
Có điều, Tiêu Dương cũng không cảm thấy có gì khác thường, giống như cổ sức mạnh đó chỉ biến mất hoàn toàn vậy.
Lửa lớn xung quanh đã dâng cao, Điện vương nghiến răng nghiến lợi. Tối nay nếu không tiêu diệt Tiêu Dương, Thần điện bị hủy rồi, mình làm sao ăn nói với bên trên đây?
Hắn phải chết!!
Điện vương tức giận rống lên một tiếng, trong khoảnh khắc tập hợp tất cả năng lượng dòng điện, âm ầm công kích... ...
Âm! !
Tiêu Dương lại ngã xuống.
Rồi lại đứng dậy!
Điện vương cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn hộc cả máu, rú lên một tiếng, lại điều động dòng điện trong cơ thể, lúc này lại phát hiện có gì đó không đúng, sắc mặt không kiêm được hơi biến đổi.
Sau đòn công kích mãnh liệt như vậy, bất giác, năng lượng của mình đã tiêu hao hơn phân nửa. Nếu cứ tiếp tục thế này, căn bản không thể nào tiêu diệt được kẻ trước mắt!
- ĐiI Chết! ĐiI
Giọng Điện vương dữ tợn mang đầy lửa giận, lúc này, dòng điện tràn ngập quanh thân như không còn giữ lại chút gì, dùng hết toàn bộ, tập hợp giữa không trung, hình thành nên một trụ điện to lớn phải hai người ôm mới xuể,
- Mặc kệ phòng ngự của ngươi khủng bố cỡ nào, bổn vương nhất định phải nghiền nát ngươi!
- Chết đi!
Xoet! Xoetl Xoẹtl
Trụ điện vô cùng thô bắt ngang giữa bầu trời đêm, âm ầm đánh xuống, trong khoảnh khắc điện quang màu bạc dường như áp chế của hỏa quang ngập trời.......
Âm ầmlI Trụ dòng điện trực tiếp xuyên qua thân ảnh hắc bào giữa không trung, âm ầm lao xuống, vô số hoa lửa bắn tung tóe khắp nơi, lan trúng không ít võ sĩ Thần điện, trong phút chốc tiếng kêu rên vang thấu trời xanh.
Sắc mặt Điện vương lúc này đã kịch biến!
Đòn công kích này, không trúng mục tiêu!
Thiên thu giai nhân trong Quý phi say rượu!
Đó chỉ là ảo ảnh của Tiêu Dương!
Mặc dù sợi chỉ màu xanh thần bí nọ trong đan điền có thể hấp thu năng lượng của dòng điện đánh trúng, nhưng mọi thứ đều có giới hạn.
Huống hồ, Tiêu Dương đã nhắm chuẩn, đây là cơ hội để phản kích!
Điện vương đã điều động toàn bộ sức mạnh trong người cho kích cuối cùng này, sau khi công kích, phòng vệ toàn thân sẽ ở điểm thấp nhất.......
- Thanh! Liên! Kiếm! CaI
Một giọng nói thản nhiên đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu Điện vương.
Kiếm hoa thanh liên, một ánh sáng màu bạc lóe lên!
Lúc này, khí tức hào hiệp phiêu dật lan tràn khắp bầu trời sao, thanh liên thân thánh ẩn chứa kiếm ý sắc bén.
- Thục tăng bão lục khỉ, tây hạ nga mi phong!
Kiếm thế miên man không dứt, sát khí ngập trời.
- Vi ngã nhất huy thủ, như thính vạn hác tùng!
Kiếm quang tuôn rơi như hoa tuyết bay tán loạn, thanh liên lập tức diễn hóa thành vạn đạo kiếm thức.
Đánh thẳng về phía Điện vương!
Lúc này, trong lòng Điện vương chấn động, thân ảnh vội vàng rơi xuống, hơn nữa còn khởi động sức mạnh còn lại trong cơ thể, lực của dòng điện đẩy thẳng lên, lập tức đánh trúng thân kiếm, nhưng trong tích tắc lại biến mất.
Kiếm quang run rẩy lóe lên!
XoetIII
Trong bâu trời đêm, bức tranh như dừng lại.......
Thân ảnh một lên một xuống.
Phía trên, ống tay áo của bóng đen bay trong gió, thân ảnh lao xuống, cánh tay đưa thẳng ra, thân kiếm như bạch ngọc lóe lên hàn mang bức người, mũi kiếm... ...
Không nhìn thấy mũi kiếm.
Vì, giờ phút này, mũi kiếm đã bất ngờ cắm trên đỉnh đầu Điện vương.
Thân hình khôi ngô, hai mắt mở to như chuông đồng, không hề nhúc nhích.
Khói mù tử thần lập tức bao phủ.......
- Xâm lược nước ta tám năm! Trả lại ngươi một đêm biển lửa!
- Lời cho ngươi quá rồi!
Lợi kiếm trong tay Tiêu Dương đột nhiên rút ra, một đạo máu tươi bắn khắp bầu trời đêm. Mũi kiếm đẫm máu vẽ một đường hình cung đẹp đẽ giữa bầu trời đêm, hắc bào xoay người, chân phải dẫm mạnh một bước.
BịchI
Thân ảnh Điện vương, nhanh chóng rơi vào trong biển lửa......