Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 384 - Chương 385: Tùy Tiện Cười To

Chương 385: Tùy tiện cười to Chương 385: Tùy tiện cười toChương 385: Tùy tiện cười to

Một kiếm, ngăn cản triệu hùng binh!

Nghe rất mơ hồ, lúc này, vệt kiếm màu sáng ngọc từ chân trời phía bắc lao đến kia khiến mọi người cảm thấy run rẩy từ tận tâm hồn, giống như một kiêm nọ đủ để khiến máu huyết đông cứng lại.

Một kiếm đại diện cho tử thần.

Phá không lao đến.

Lúc này, không ít người dừng lại hành động, giương mắt......

- Là... Tiêu huynh đệ!

Lúc này ánh mắt Phú Xuyên Long chấn động, giọng nói nhất thời kích động vang lên , môi lắp bắp, vô cùng phấn khởi.

- Tiêu huynh đệt

Giữa bầu trời đêm, một bộ áo trắng, một trường kiếm xuất hiện.

- Tiêu huynh đệt

Giờ phút này, trong mắt mọi người không giấu nổi sự phấn chấn và kích động, trong thời khắc tuyệt vọng nhất, nhìn thấy vệt kiếm cường đại quen thuộc từ chân trời vẽ qua, há có thể không kích động!

- GiếtI

Phía Thần điện Đảo quốc, sau khi thừ ra một lát, lập tức ra lệnh chém giết.

Bốn phương tám hướng, ánh đao bao trùm.

Tuy nhiên, lúc này ánh mắt của mọi người càng lạnh lẽo hơn, vốn không để ý đến sống chết, giờ Tiêu Dương đã kịp thời chạy đến, vậy mình còn cố ky gì nữa?

Chém giết một trận thoải mái thôi nào!

VụtIvụt! vụtI

Kiếm mang như pháo hoa sáng ngọc bắn xuống, kiếm thế dày đặc từ trên trời giáng xuống, lăng không xuất hiện trên đỉnh đầu vòng vây bao lấy bảy người, một kiếm vẽ ra, máu bắn khắp nơi.

Thân ảnh từng Thần tướng Đảo quốc xông lên rồi tiếp tục ngã xuống, chẳng ai có thể đột phá khỏi phạm vi bao trùm của kiếm thế, kiếm ý sắc bén bao trùm lấy không gian.

Về mặt ý nghĩa đúng là một kiếm ngăn cản triệu quân!

Máu ngập trời!

Thân ảnh Tiêu Dương dần đứng đó, thân hình thon dài đứng sừng sững, cánh tay duỗi ra, mũi kiếm lạnh lẽo dính mùi mái tươi, từng giọt máu nhỏ xuống bãi cát.

Bốn phía là một mảnh tĩnh mịch, đồng tử mọi người đều ánh lên tia kinh ngạc.

Hít một hơi lạnh.

Vị khách không mời mà đến này, thật sự quá mạnh mẽtI

Không thể ngăn cản được!

Một cảm giác bất lực dâng tràn trong lòng.......

Ánh mắt Tiêu Dương bình tĩnh nhìn phía trước, lúc này bảy đặc công Thiên Tử Các đã đứng sau lưng hắn, ai nấy cũng giống như người máu.

- Tiêu huynh đệ, anh không sao là tốt rồi!

Phú Xuyên Long hưng phấn mở miệng nói.

- Tiến sĩ Chu đâu?

Tiêu Dương đảo mắt nhìn kẻ địch phía trước, đồng thời nhẹ giọng hỏi.

- Bọn họ lên ca nô ra biển trước rồi!

Ngụy Thân Kim lên tiếng nói,

- Đại ca đưa chúng tôi quay lại tiếp ứng cho Tiêu huynh đệt

Nghe vậy, đôi mắt Tiêu Dương không khỏi chấn động.

Quay lại tiếp ứng.

Bốn chữ đơn giản, nhưng có hàm chứ ý nghĩa gì trong lòng Tiêu Dương biết rõ.

Trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp...

Nói thật, tối nay Tiêu Dương không trông mong gì có thể cùng tiểu đội Xích Hỏa cùng rút về Viêm Hoàng. Vì nhiệm vụ hai bên phụ trách khác nhau, đám tiểu đội Xích Hỏa thật sự có cơ hội phá được vòng vây, phải lập tức rời đi, không thể lưu lại đợi mình.

Điều này rất bình thường, trong lòng Tiêu Dương chẳng hề trách cứ gì.

Sở dĩ hắn đi thẳng về phía Nam, thứ nhất là lo mọi người chưa phá được vòng vây, nên đến giúp một tay. Thứ hai là để xác nhận tình hình bên này, đương nhiên vẫn còn lý do thứ ba, khí tức cường giả đang lao về phía bên này, khiến Tiêu Dương không thể chính diện nghênh phong.

Không ngờ, người của tiểu đội Xích Hỏa vẫn còn ở đây, nhưng là sau khi rời đi, đã quay lại tiếp ứng cho mình.......

Có một tình cảm, không thể diễn tả bằng lời.

Cổ tay run nhẹ, kiếm hoa sáng ngọc lóe lên.

- Theo tôi, về nhà.

Giọng điệu không cao, rất bình tĩnh, trong đó có chứa cảm xúc khiến người ta phấn chấn... ...

Thần sắc bảy đặc công đồng thời chấn động.

- Được! Theo Tiêu huynh đệ.

- Chúng ta về nhài

- Về nhà!

Bảy đạo thân ảnh ưỡn thẳng lưng, bước từng bước về phía trước, dường như đủ để chấn động đại địal

Vụt! Vụt! Vụt!

Mỗi đạo kiếm quang chém ra, cuốn theo vài sinh mạng.

Tốc độ không nhanh, nhưng lại từng bước từng bước đến gần bãi biển.

Bảy người đã bị thương nặng, giờ không nên động thủ nữa. Hơn nữa, cũng đã không cần bọn họ ra tay nữa rồi!

Mỗi một võ sĩ Đảo quốc áp sát gần họ trong phạm vi ba mét, lập tức chết dưới kiếm Tiêu Dương. Sát khí, tràn ngập!

Đám võ sĩ Thần điện Đảo quốc bao vây từng bước từng bước lui vội ra sau, đồng tử kinh hãi, hoảng sợ.

Thần sắc cực kỳ hoảng loạn.

Sau khi thử công kích mấy lần, đều trở thành quỷ hồn dưới kiếm Tiêu Dương không ngoại lệ, không ai còn dám đến gần nữa.

Sóng biển đập vào bờ, dâng lên dưới chân Ngụy Ninh.

Phía trước, ca nô đã dừng ở đó. Người đàn ông phụ trách lái ca nô lúc này ánh mắt không thể che giấu được sự kinh ngạc nhìn Tiêu Dương... ....

Đám Phú Xuyên Long yêu cầu quay lại tiếp ứng Tiêu Dương, trong mắt không ít người, đây là hành động cực kỳ kích động. Người đàn ông lái ca nô cũng không thể hiểu sao họ phải làm như vậy.

Cho đến khi thấy cảnh ban nấy.......

Dường như anh ta mơ hồ hiểu ra, người đàn ông trước mắt, toàn thân tỏa ra một loại khí tức khiến người ta cảm thấy khâm phục, kính trọng, một người đàn ông có mị lực đặc biệt!

Tiêu Dương quay đầu lại,

- Các anh em, lên thuyền thôi.

Đám Phú Xuyên Long gật đầu.

- Lên thuyền! Về nhà!

Lúc này, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm.

Cho dù phía sau có vô số võ sĩ Thần điện nhìn chằm chằm, nhưng, có một người một kiếm ở bên, không còn nguy cơ gì nữa.

Một kiếm của Tiêu Dương chắn ngang phía trước, ánh mắt nhìn võ sĩ đảo quốc, đôi mắt còn đọng sát ý. Nếu ai có dũng khí xông lên, hắn cũng chém giết không chút nương tay!

Đồng tử đám võ sĩ Thần điện Đảo quốc vốn cực kỳ kinh hãi, cộng thêm mục tiêu đã rời đi trước, dù có giết mấy đặc công trước mắt, nhiệm vụ của mình vẫn thất bại, cho nên, càng chẳng ai thấy đáng để xông lên chịu chết.

Tâm mắt Tiêu Dương thỉnh thoảng nhìn về phía bắc, cảm thấy khí tức cường giả như có như không đang không ngừng đến gần, đó là kiêng ky duy nhất của hắn.

Nhưng, theo tốc độ hiện nay, sau khi mình lên thuyền, cường giả kia cũng chưa thể đuổi tới kịp.

Đây chính là nguyên nhân vừa xuất hiện Tiêu Dương đã hung hăng chấn nhiếp mọi người ở đây, không có sự ngăn cản của mấy người này, sẽ đỡ tốn rất nhiều thời gian.

Rất nhanh, bảy người lần lượt lên thuyền.

Khóe miệng Tiêu Dương mỉm cười, kiếm quang đột nhiên giương lên, chỉ thoáng chốc, sắc mặt các võ sĩ Thần điện Đảo quốc phía trước đột nhiên biến đổi, vô thức lùi ra sau mấy bước.

Kiếm của Tiêu Dương, đã trở thành nỗi lo kinh hoàng trong lòng họ.

Lúc nhìn lại lần nữa, thân ảnh trắng tuyết kia đã lên ca nô rồi.

Ca nô khởi động, phá sóng lao đi.

Mũi kiếm trong tay áo trắng giơ lên trước, âm thanh vang vọng bãi biển.

- Đám tiểu quỷ nhớ kỹ, kẻ địch suốt đời của các người là Tiêu Diêm Vương, Viêm Hoàng! Vượt sóng vượt gió, ca nô nhanh chóng biến mất khỏi tâm mắt các võ sĩ Thần điện trên bờ.

Tất cả đều trở lại bình tĩnh.

Mọi người nhìn nhau, đều thấy sự sợ hãi, lo lắng, kinh hoàng trong mắt đối phương!

Thanh kiếm đó, bóng áo trắng đó tối nay, sẽ không ai có thể quên được.

Sẽ mãi mãi vấn vương trong đầu họ như cơn ác mộng.

Sự yên lặng chết chóc......

Bỗng nhiên, từ phía Bắc, một khí tức cường đại khiến người ta run sợ lao đến, bóng đên như lăng không xuất hiện trước mắt mọi người, ánh mắt như điện, lạnh lùng quét qua, giọng nói già nua quát lên,

- Mục tiêu, ở đâu?

Mọi người biến sắc, chỉ chốc lát, gã dẫn đầu toàn thân run rẩy quỳ xuống đất, giọng nói run sợ,

- Kẻ địch... quá mạnh... chúng tôi... chúng tôi không thể ngăn cản.......

Âm!!

Bóng đen nọ phất tay, cơ thể gã dẫn đầu như quả bóng nổ tung, máu tung tóe khắp bãi cát!

- Đồ phế vật! Vinh quang võ sĩ đều bị các ngươi làm mất sạch rồi!

Giọng nói tức giận!

Mọi người nhất thời quỳ phịch xuống đất, cơ thể run rẩy.

Hai mắt bóng đen tức giận, đưa tay lên xuống vài lần, trong phút chốc, tiếng nổ ầm ầm vang lên bốn phía, mùi máu tươi nồng nặc lượn lờ giữa không trung.......

Nổi trận lôi đình!

Nếu. . nếu những thứ phế vật này có thể cản trở kẻ địch thêm vài phút, mình hoàn toàn có thể chạy đến kịp!

Nhưng, cuối cùng đã chậm mất một bước.

Trơ mắt nhìn đặc công Viêm Hoàng đại náo Thiên Bảo Sơn thần điện xong, nghênh ngang rời đi. Nỗi nhục này, vĩnh viễn khắc sâu trong lịch sử Thiên Bảo Sơn thần điện Đảo quốc!

Sau khi phát tiết liên tục giết vài người, bóng đen hừ một tiếng tức giận, phất tay áo, biến mất giữa không trung.

Mọi người bên dưới phủ phục trên đất, cả người run rẩy, trong lòng không dám có ý định chống đối, chỉ khẩn cầu lửa giận kia đừng lan lên người mình.......

Bầu trời đêm, tiếp đó là biển rộng mênh mông.

Trên ca nô, bảy thân ảnh bị thương đều nhìn chằm chằm về phía Đảo quốc, siết chặt nắm đấm.

- Thành công rồi!

Thời khắc bọn họ quyết định quay trở lại, đã không còn ôm hy vọng có thể sống sót trở về rồi.

Không ngờ, mọi người, đều sống đứng trên ca nô này.

Tâm mắt lại liếc nhìn Tiêu Dương.

Lúc này, ánh mắt Tiêu Dương cũng nhìn về phía mọi người, thân sắc nghiêm túc.

- Các anh em, mọi người đều quên một chuyện....... - Chuyện gì?

Tim Phú Xuyên Long đập mạnh, vội hỏi.

Tiêu Dương nhìn xung quanh, hít sâu một hơi.

Mọi người không khỏi hồi hộp.......

Ngược lại, khuôn mặt Tiêu Dương đột nhiên lộ ra ý cười, híp mắt.

- Mọi người đều quên... ... cười!

- Cười?

Đầu tiên mọi người sửng sốt, sau đó mới hoàn hồn.

- Đúng! Ông đây đúng là quên cười rồi.

Ngụy Thân Kim mở miệng cười ha hả.

- Chả biết lớn nhỏ.

Cổ Tiêu Phái quát, cười hắc hắn,

- Muốn cười cũng để anh đây cười trước.

Phú Xuyên Long trợn mắt,

- Đi đi, các người có còn để đại ca này vào mắt không hả?

- Hai Hai Hai

Tiếng cười vô cùng sảng khoái vang lên tận mây xanh!

Nụ cười này, mang theo sự hào hiệp của vị tướng quân chinh chiến, khải hoàn quay về!

Ca nô phá sóng, tiếng cười xông thẳng trời caol

- Hahahal

Phú Xuyên Long ngửa đầu cười to không kiêng nể, cơ thể ngã ngửa lên boong thuyền.

Anh ta bị thương quá nặng, giờ đã không kiên trì được nữa, nên ngã phịch xuống.

Nhưng, trên mặt vẫn mang theo nét cười.

Cười thắng lợi!

Mỉm cười về nhài

- Đại cai

Mọi người vội kêu lên.

Thân ảnh Tiêu Dương nhanh chóng lóe lên, đến trước mặt Phú Xuyên Long, quan sát một chút, giương mắt nói,

- Không sao, đợi tí nữa lên tàu ngầm tôi sẽ châm cứu chữa trị cho anh ấy. Cả mọi người nữa...

Ánh mắt Tiêu Dương đảo qua mọi người, trên người loang lổ vết máu.

Hừi

Gió đêm run rẩy gào thét.

Trên mặt biển mờ mịt, phía trước, bỗng có một ngọn đèn sáng ngọc... ...

- Bọn họ ở bên kial Trong lòng mọi người chấn động, đôi mắt không che dấu được sự vui sướng.

Tuy nói quay vê tàu ngầm, nhưng trong lòng mọi người đều không chắc chắn, họ không biết người ta có chờ mình không, giờ xem ra, tiến sĩ Chu Hùng, đã không để mọi người thất vọng.

Bọn họ đang đợi!

Chiếc ca nô vội vàng lao lên, tiếng hoan hô vang tận trời.......
Bình Luận (0)
Comment