Chương 386: Gia nhập "Lăng Thiên"!
Chương 386: Gia nhập "Lăng Thiên"!Chương 386: Gia nhập "Lăng Thiên"!
Gió biển run rẩy gào thét, sóng biển điên cuồng, có một ánh mắt không cam lòng lóe lên tia tàn nhẫn trong tiếng hoan hôi
Hắn vẫn có thể quay vê!
Ánh mắt Âu Tử Lôi âm trầm, không khỏi hừ một tiếng.
Đúng là giãm phải cứt chó mài
Âu Tử Lôi thực sự muốn tàu ngầm trực tiếp rời đi, không muốn đợi đám người Tiểu đội Xích Hỏa chả biết có thể đưa được Tiêu Dương về hay không. Nhưng không ngờ, tiến sĩ Chu Hùng chẳng thèm nể mặt gã, không chỉ bản thân không chịu lên tàu ngầm, mà còn nói vài ba câu kích động cảm xúc của những người còn lại, khiến mọi người đều ở lại đợi đám Xích Hỏa quay về.
Giờ họ đã thật sự quay về như kỳ tích.
Cực kỳ không cam lòng!
Trên mặt biển, một chiếc tàu ngầm loại trung đang nổi trên mặt nước, đám người Thiên Tử Các không lưu lại thêm nữa, lập tức lên tàu ngầm. Sau đó, Tiêu Dương bắt đầu trị thương cho bảy đặc công bị thương nghiêm trọng.
Tàu ngầm lên đường quay về!
Hành trình đi Đảo quốc lần này, thật sự đúng như những gì Tiêu Dương đã nói, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đảo lộn Đảo quốc! Thiên Bảo Sơn thần điện đã bị trận cháy lớn san thành bình địa. Mấy ngày này chắc chắn Thần điện Đảo quốc phải chịu tổn thất không thể nào tính hết được!
Thần điện xếp thứ hai bị người ta phá hủy như vậy, loại đả kích này, cho dù về mặt tinh thân hay thực lực, đều rất lớn.
Uy danh Đặc công Viêm Hoàng, Tiêu Diêm Vương, cùng sát thủ "Trường bào'sẽ truyền khắp Thần điện Đảo quốc!
Hành trình quay về yên bình.
Tất cả mọi người đều nằm ở vị trí của mình điều tức. Lúc này, Tiêu Dương cũng khoanh chân ngôi trên ghế, nhắm mắt vận công, từ từ chìm đắm trong đan điền...
Ba đám mây xoay chuyển theo thứ tự không hề lộn xộn, bên trên còn có một sợi chỉ xanh như sợi tóc lượn lờ cháy.
Nhìn qua không có gì khác thường.
"Kỳ lạ, sao có thể hấp thụ được sức mạnh dòng điện chứ?" Tiêu Dương không kìm được nhíu nhẹ mày, có chút khó hiểu,'Hơn nữa, sức mạnh dòng điện nọ cường đại như vậy, rốt cuộc đã đi đâu?" Nếu nói đã hấp thụ, vậy sao mình không cảm thấy sức mạnh lớn hơn chút nào chứi
"Trừ công kích dòng điện của Điện vương ra, những sức mạnh công kích của Thần tướng khác, không thể hấp thụ được...... Tiêu Dương cảm thấy có chút khó hiểu, sau khi thử thăm dò sâu thêm một lượt, không phát hiện ra được điều gì, chỉ đành tạm từ bỏ, sau khi điều tức một lúc, hai mắt châm chậm mở ra.
Cổ tay lật nhẹ, nửa miếng ngọc bội lục bích xuất hiện trong lòng bàn tay.
Mục đích đi Đảo quốc lần này, chính là vì ngọc tỷ truyền quốc.
Tiêu Dương trước nay không hiểu được, ngọc tỷ truyên quốc Thịnh truyền, tại sao lại xuất hiện ở Phục Đại, vì sao gia tộc Yoshida ở Đảo quốc xa xôi lại có ngọc tỷ truyên quốc?
"Vốn chỉ muốn nắm được đầu mối về ngọc tỷ truyền quốc." Tiêu Dương cầm nửa miếng ngọc bội thoạt nhìn không có gì đặc biệt trong tay, một mặt có khắc một chữ "Bất" lờ mờ, một mặt khác vô cùng bóng loáng.
"Bất?" Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên, có chút khó hiểu,'Một chữ "Bất" có thể đại diện cho thứ gì?"
"E rằng, phải tìm được nửa mảnh ngọc bội kia, mới có thể thực sự nắm được đầu mối về ngọc tỷ truyền quốc." Tiêu Dương lắc cổ tay tự nói, trong đầu bất giác lóe lên câu nói của người kia.
Đan Mộng Nhi!
Cô ta từng nói, muốn làm với mình một vụ giao dịch. Cô ta bỏ tiên, để tìm hiểu về ngọc tỷ truyền quốc. Có điều, lúc đó mình đã dùng vài cái tát kết thúc vụ giao dịch này!
"Chẳng lẽ trong tay Đan Mộng Nhi, có nửa mảnh ngọc bội?"
Tiêu Dương thầm đoán.
Đương nhiên hắn không hề có suy nghĩ lại tiến hành vụ giao dịch với Đan Mộng Nhi. Có điều, nếu thật sự nửa mảnh ngọc bội kia ở trong tay Đan Mộng Nhi, Tiêu Dương dĩ nhiên sẽ nghĩ cách để lấy lại nó.
Tiêu Dương không ngờ, trong lúc mình đang nghĩ ngọc bội có trong tay Đan Mộng Nhi không, Đan Mộng Nhi đồng thời cũng âm thầm thao tác một hành động nhắm vào hắn......
Trong tàu ngầm yên tĩnh, có một ánh mắt mang theo sự tàn nhẫn thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
Không hề lên tiếng.
Thời gian cứ chầm chậm trôi đi.......
Không biết bao lâu sau, cho đến khi có một giọng nói vang lên.
- Mọi người chuẩn bị đi, nửa tiếng nữa chúng ta cập bến Minh Châu!
Nghe xong, mọi người trong tàu ngầm yên tĩnh đều lần lượt mở mắt.
Chu Niệm Hoa dìu tiến sĩ Chu Hùng đến trước mặt Tiêu Dương......
Tiêu Dương mỉm cười, nói,
- Tiến sĩ Chu, Chu cô nương, xem ra, chúng ta phải nói lời từ biệt ở đây rồi.
Ánh mắt tiến sĩ Chu Hùng cảm kích nhìn Tiêu Dương, nói,
- Tiêu Dương, lần này nếu không có cậu, e là tôi khó có ngày bước chân lên mảnh đất tổ quốc.
Chu Niệm Hoa nhìn Tiêu Dương, định nói lại thôi, một lúc sau, vẫn là Tiêu Dương mở miệng trước,
- Chu cô nương, sau khi quay về, cô có dự định gì?
- Chuyên ngành của Niệm Hoa lúc du học ở Đảo quốc cũng tương tự với hạng mục nghiên cứu của tôi, nó có thể làm trợ thủ cho tôi.
Tiến sĩ Chu Hùng cười nói,
- Tiêu huynh đệ, không chừng một thời gian nữa, có chỗ phải làm phiền cậu đấy.......
- Tiến sĩ Chu khách sáo quá, có chỗ nào cần giúp, cứ nói đừng ngại.
Tiêu Dương vừa dứt lời, tầm mắt nhìn về phía trước, không khỏi nhíu mày.
Không khí phía trước dường như không được tốt lắm. Ánh mắt lạnh băng của Âu Tử Lôi đang nhìn chằm chằm Ngụy Thân Kim......
- Hừ! Nhiệm vụ lần này, tiểu đội Xích Hỏa các người đã phá vỡ quy định, còn dám công khai cãi lại Các lão lệnh bài, còn muốn nhận điểm tích lũy hoàn thành nhiệm vụ à?
Âu Tử Lôi cười lạnh, liếc mắt nhìn Ngụy Thân Kim,
- Các người ngoan ngoãn quay về thủ đô, chịu phạt đi!
- Huống chi, Phú Xuyên Long sẽ bị tước tư cách đội trưởng, tương đương với việc tiểu đội Xích Hỏa bị giải tán, điểm tích lũy của các người sẽ được cộng vào đâu?
- lm miệng!
Ngụy Thân Kim tức giận nhìn Âu Tử Lôi,
- Tiểu đội Xích Hỏa có giải tán hay không, không đến phiên thằng lính đào ngũ như mày chỉ trỏ.
- Mày nói ai là lính đào ngũ??
Sắc mặt Âu Tử Lôi âm trầm.
- Giãm trúng chỗ đau rồi chứ gì?
Ngụy Thân Kim giễu cợt,
- Ở biệt thự Kim Than, lúc mọi người sống chết chiến đấu, thử hỏi Âu Tử Lôi mày đi đâu?
- Mày... ...
Sắc mặt Âu Tử Lôi lập tức âm trầm, hừ lạnh một tiếng,
- Nói tóm lại, tiểu đội Xích Hỏa, không thể ở lại Minh Châu, phải quay về thủ đô chịu phạt.
Âu Tử Lôi lắc nhẹ cổ tay, Các lão lệnh bài lại lần nữa xuất hiện, cười lạnh nói,
- Đây là ra lệnh!
- Ra lệnh? Ai ra lệnh?
Lúc này Tiêu Dương cất bước tiến lên, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Âu Tử Lôi.
Giờ phút này, Âu Tử Lôi vội vàng lùi ra sau như phản xạ có điều kiện.
Bước chân dừng lại, sắc mặt nhất thời càng thêm thâm trầm. Áp lực Tiêu Dương mang đến cho gã thực sự quá lớn, thầm hít sâu một hơi, miễn cưỡng kiềm chế hoảng loạn trong lòng, vung Các lão lệnh bài sáng loáng trong tay lên,
- Đây, là mệnh lệnh!
Ánh mắt Tiêu Dương khó hiểu nhìn Ngụy Thân Kim.
Ngụy Thân Kim lên tiếng nói,
- Các lão lệnh bài là một loại lệnh bài đại diện tạm thời ở Thiên Tử Các, người cầm lệnh bài trong tay có thể ra lệnh cho vài tiểu đội ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, ứng phó trong tình huống đặc biệt.
- Hóa ra là cầm một cái lệnh tiễn lông gà à?
Tiêu Dương lạnh nhạt nói.
Đôi mắt Âu Tử Lôi giận dữ. Tuy nhiên, Tiêu Dương không như Ngụy Thân Kim, gã dám chỉ chỉ trỏ trỏ Ngụy Thân Kim, nhưng tuyệt đối không dám mạnh miệng trước mặt Tiêu Dương cho dù trong tay cầm lông gà, à không, cầm Các lão lệnh bài.
Ánh mắt Tiêu Dương thoáng nhìn Âu Tử Lôi, thần sắc có chút tán thưởng mơ hồ, - Cũng không tệ nhỉ, biết nhẫn nại lắm.
Tiêu Dương liếc nhìn Ngụy Thân Kim,
- Lúc nãy anh nói, chỉ có một vài tiểu đội, phải nghe theo lệnh này?
Lúc này, Phú Xuyên Long cất bước tiến lên, châm chậm gật đầu,
- Theo bảng xếp hạng thực lực tiểu đội trong Thiên Tử Các, lấy điểm tích lũy làm chuẩn. Xếp hạng càng cao, quyền lợi đạt được càng lớn! Tiểu đội xếp TOP 10, thực lực đều trên Các lão bình thường, cần có ước chế mạnh hơn, không nằm trong phạm vi Các lão lệnh bài!
- Cãi lệnh sẽ có hậu quả gì?
Tiêu Dương hỏi.
Khuôn mặt Phú Xuyên Long có chút khó xử, chầm chậm nói,
- Xích Hỏa trừ tôi ra, mấy người khác đều không có tư cách trở thành đội trưởng! Lần này, e rằng tôi sẽ bị hủy bỏ tư cách đội trưởng.......
Như vậy, tiểu đội Xích Hỏa, sẽ không còn tồn tại!
Nghe vậy, Tiêu Dương nhẹ nhàng gật đầu, tâm mắt chăm chú nhìn Âu Tử Lôi, chậm rãi cất bước tiến lên.
Âu Tử Lôi thối lui một bước, thần sắc có chút bối rối,
- Mày... mày muốn gì?
- Tao mặc kệ lệnh bài của mày từ đâu tới, chuyện đêm qua, xóa bỏi
Giọng Tiêu Dương lạnh như băng vang lên.
- Không được!
Âu Tử Lôi run rẩy.
Tiêu Dương cười lạnh,
- Nếu không, mày thử cầm lệnh bài này uy hiếp tao đi?
Ngay lúc này, trong tàu ngầm không ít người không kìm được nhìn nhau.
Theo quy định, thân phận của Tiêu Dương trong Thiên Tử Các hẳn cũng nằm trong phạm vi ước thúc của Các lão lệnh bài. Bọn họ quay đầu lại nhìn, người cầm Các lão lệnh bài trong tay, lại bị một người vốn phải nghe theo Các lão lệnh bài ép lui về sau liên tục, thậm chí trong đầu còn chẳng dám có ý định phản kháng.
Trải qua mấy lần trạm trán, Âu Tử Lôi nào dám khiêu khích giới hạn của Tiêu Dương nữa, lúc này, vội vàng lên tiếng nói,
- Việc này... ... tao cũng không thể quyết định! Chuyện tiểu đội Xích Hỏa cãi lệnh, đã được báo lên trên rồi!
Sắc mặt Tiêu Dương trâm xuống, bất giác nắm chặt tay.
Thấy thế, Phú Xuyên Long vội vàng tiến lên, vỗ vai Tiêu Dương,
- Tiêu huynh đệ, quên đi.......
Anh ta cũng sợ Tiêu Dương gây ra họa, cười nói,
- Dù giải tán Xích Hỏa, bốn anh em Xích Hỏa bọn tôi vẫn có thể lăn lộn được ở Thiên Tử Các mà.
Tiêu Dương nhíu mày.
Dĩ nhiên hắn biết, Phú Xuyên Long chỉ đang an ủi hắn, không thành lập tiểu đội, cơ hội cùng chấp hành nhiệm vụ của bốn người gần như rất ít. Điều này chắc chắn bốn anh em Xích Hỏa không dễ dàng chấp nhận được.......
- Có lẽ, chưa chắc đại ca đã bị hủy tư cách đội trưởng.
Cổ Tiêu Phái nhếch miệng cười, bọn họ không hối hận vì lựa chọn tối qual
- Đúng, lùi một bước mà nói, cho dù đại ca có bị hủy tư cách đội trưởng, chúng tôi chắc chắn sẽ toàn lực giúp đại ca tích lại điểm, chắc chắn có thể nhanh chóng khôi phục lại tư cách đội trưởng thôi.
Sử Phúc Long trầm giọng nói.
- Nhưng, chắc chắn là một quá trình rất dài, mười tám năm à?
Bên cạnh có một người cảm thán nói.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Âu Tử Lôi, nếu không phải Phú Xuyên Long cứ khoát tay lên vai hắn, lúc này e là Tiêu Dương đã không nhịn được muốn xông lên dạy dỗ cái tên đáng ghét này.
Chỉ một lát sau, Tiêu Dương xoay lại nhìn bốn anh em Xích Hỏa, thần sắc nghiêm túc nói,
- Nếu... bốn anh em không chê, có thể gia nhập "Lăng Thiên" chúng tôi!
Gia nhập "Lăng Thiên", đảm bảo bốn người không phải tách ra chấp hành nhiệm vụ rồi!
Thần sắc bốn người Xích Hỏa đồng thời chấn động, liếc mắt nhìn nhau......
Tiêu Dương chầm chậm nói,
- Tôi biết, gia nhập "Lăng Thiên", có lẽ là một lựa chọn rất khó khăn.......
Dù sao, vì vài kẻ cố tình tuyên truyền, nên tiểu đội "Lăng Thiên" và "Tiêu Dương" có rất nhiều kẻ địch chung ở Thiên Tử Các!
- Tôi cam đoan, chỉ cần trong số mọi người có người đạt được tư cách đội trưởng, tôi sẽ để mọi người thành lập lại tiểu đội Xích Hỏa!
Tiêu Dương trịnh trọng nhìn bốn người.
Sau khi bốn người nhìn nhau, đột nhiên cười ha hả ngoài dự liệu của Tiêu Dương!
Lúc này, Tiêu Dương không khỏi kinh ngạc, khó hiểu nhìn bốn người.
- Tiêu huynh đệ, anh nói thật chứ?
Hai mắt Ngụy Thân Kim tỏa sáng, vội hỏi.
- Đương nhiên.
Tiêu Dương gật đầu,
- Chỉ cần có người đạt được tư cách đội trưởng.......
- Không, lão tứ đang hỏi, anh muốn chúng tôi gia nhập tiểu đội "Lăng Thiên" thật à?
Cổ Tiêu Phái vội cắt ngang lời Tiêu Dương.
- Đương nhiên rồi.
Bốn người lại cười ha hả.
- Thật tốt quái
Tất cả mọi buồn bực đều bị quét sạch.
Phú Xuyên Long cũng không kìm được nụ cười, nhìn Tiêu Dương, - Tiêu huynh đệ, chỉ cần bốn anh em chúng tôi được ở cùng nhau, có lập Xích Hỏa hay không cũng chẳng sao cải
- Haha, có thể gia nhập tiểu đội 'Lăng Thiên", học được nửa chiêu thức của Tiêu huynh đệ, thực lực của anh em chúng tôi chắc chắn sẽ tăng cao!
Sử Phúc Long không chút che dấu khát vọng trong lòng mình.
Thấy bốn người dường như không phải đang an ủi, cảm nhận được rõ tình nghĩa của họ, trong lòng Tiêu Dương không khỏi nhẹ nhõm, cười. ,
- Tôi đại diện "Lăng Thiên" hoan nghênh mọi người.
Trên tàu ngầm, tiếng cười vang lên.
Lệnh bài gì đó, xử phạt gì đó, nhiệm vụ gì đó, điểm tích lũy gì đó, dường như đều bị quăng ra khỏi đầu rồi.
Một đôi mắt oán hận không cam lòng thỉnh thoảng rơi trên đám người Tiêu Dương. Âu Tử Lôi vốn đang có cảm giác ưu việt, giờ đã biến mất tăm rồi.
Ước chừng khoảng nửa tiếng sau, một giọng nói vang lên.......
- Bến tàu Minh Châu, đến rồi!