Chương 417: Tôi và tiểu đồng của tôi đều sợ ngây người
Chương 417: Tôi và tiểu đồng của tôi đều sợ ngây ngườiChương 417: Tôi và tiểu đồng của tôi đều sợ ngây người
Dưới ngọn đèn nhu hòa, khí tức kiều diễm nồng đậm. Cuối cùng, Quân Thiết Anh hết hơi, rủ đầu xuống vai Tiêu Dương.
Cơ thể mềm mại không xương dán sát ngực Tiêu Dương. Lúc này, bàn tay Tiêu Dương vốn đang không ngừng xoa bóp bộ ngực co dãn liên buông ra, trở tay ôm sau lưng Quân Thiết Anh, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ thân hình nóng bỏng đẳng sau lớp áo.
- Ưm.
Lông mi Quân Thiết Anh run rẩy, hai mắt mê ly, không nhịn được hé cặp môi đỏ mọng, hàm răng trắng tinh ấn xuống vai Tiêu Dương.
Hai bàn tay Tiêu Dương thuận thế lần xuống, ôm trọn cặp mông vểnh lên, tinh thần lại càng rung động. Hắn cúi đầu lần nữa, hôn lên vài tai của Quân Thiết Anh, nhẹ giọng nói:
- Đại tiểu thư, không nghĩ đến cơ thể của cô lại mẫn cảm như vậy.
Quân Thiết Anh cảm giác hai mắt của mình đã trở nên mơ hồ, khẽ nhắm lại, lẳng lặng ôm chặt lấy Tiêu Dương. Sau đó dường như lấy hết khí lực, dùng sức đẩy hai cánh tay đang làm chuyện xấu của Tiêu Dương ra.
Rồi từ từ đứng dậy, bốn mắt nhìn thẳng.
- Thư đồng hư, anh còn chưa đi tắm sao?
Một tiếng hờn dỗi tràn ngập phong tình.
Tiêu Dương cười hắc hắc, hôn thêm một cái lên môi Quân Thiết Anh.
- Tuân mệnh đại tiểu thư.
Nhìn Tiêu Dương bước vào trong nhà tắm, Quân Thiết Anh cảm thấy trái tim đang nhảy thình thịch của mình dân dần đập chậm lại, hai chân mềm nhữn, ngã người xuống ghế salon.
Ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía phòng tắm, lắng nghe tiếng nước chảy, gương mặt lại càng đỏ lên.
Bóng đêm mê người.
Tiếng nước chảy rất nhanh dừng lại, cửa phòng tắm đẩy ra. Quân Thiết Anh liền quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một gương mặt có nụ cười cực kỳ xấu xa, nước trên mái tóc vẫn còn chảy xuống vóc người hoàn mỹ, khiến con gái nhìn cũng phải hai mắt tỏa sáng, không khỏi đỏ mặt lên.
Tuy vẫn còn quấn một cái khăn, nhưng vẫn không che giấu được một vật đang nhô cao. Quân Thiết Anh nhìn thấy, vội vàng quay mặt đi. Khi giương mắt nhìn lại lần nữa, một thân hình đã bất ngờ xuất hiện trước mặt cô. Hơi thở nam tính đập vào mặt, một đôi bàn tay hữu lực đã trực tiếp ôm ngang cô.
Quen việc dễ làm.
Tiêu Dương không biết bao nhiêu lần ôm đại tiểu thư như vậy rồi.
Chỉ là lúc này, đại tiểu thư không còn ôm cổ Tiêu Dương, mà gắt gao nắm chặt góc áo của mình, che giấu sự khẩn trương trong lòng.
Tiêu Dương nhẹ nhàng đặt Quân Thiết Anh xuống giường, mỉm cười ôn hòa, đôi môi lại kề sát vào nhau, hơi thở cuông diễm tràn ngập căn phòng. Hai cơ thể không còn bất kỳ phòng tuyến nào dán sát vào nhau, cảm nhận độ ấm lẫn nhau. Đã có kinh nghiệm, hai tay Tiêu Dương cứ như vậy mà chơi đùa hai điểm hồng trước ngực, kích thích cơ thể Quân Thiết Anh.
Tiếng rên rỉ nho nhỏ như có như không vang lên trong phòng.
Chiếc áo ngủ trong suốt nhẹ nhàng kéo xuống khỏi vai, lộ ra làn da bóng loáng, khiến người khác nhịn không được muốn ăn một trận no nê.
Đôi môi Tiêu Dương rời khỏi môi Quân Thiết Anh, lần xuống dưới cổ, điên cuồng hôn lấy cân cổ trắng noãn. Đại tiểu thư ngửa đầu, lông mi xinh đẹp không ngừng run rẩy, hai tay theo tiêm thức nắm chặt hai vai của Tiêu Dương. Đột nhiên tiếng rên rỉ lại càng lớn hơn, ánh mắt không khỏi mở ra.
Một hơi thở đột nhiên bao trọn bộ ngực sữa, giống như vô cùng đói khát mà mút vào. Cảm giác giống như bị điện giật khiến cho thân hình mềm mại của cô không ngừng co rút.
- AI
Không biết qua bao lâu, đôi môi lửa nóng đột nhiên rời khỏi điểm hồng, trượt xuống bên dưới. Quân Thiết Anh không khỏi kinh hô lên, theo bản năng ôm lấy đầu Tiêu Dương.
- Không được.
Thanh âm mang theo chút run rẩy.
Nhưng hai tay lại cực kỳ vô lực, cảm nhận được đôi môi lửa nóng đã lần xuống dưới rốn. Quân Thiết Anh dường như nhận mệnh, hai mắt từ từ nhắm lại.
Lúc này, có nói nhiêu cũng vô dụng.
Một lát sau, Quân Thiết Anh đột nhiên thét lên kinh hãi.
- Đừng mà.
Cơ thể co rụt khiến Tiêu Dương không khỏi ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tiếng hít thở nặng nề.
Hai tay Quân Thiết Anh chống giường, khuôn mặt ửng đỏ nhìn Tiêu Dương.
Hai mắt Tiêu Dương đầy tà hỏa, hơi thở dương cương lan tràn trong không khí.
Lúc này, sắc mặt hai người đều hiện lên sự cổ quái.
Yên tĩnh.
Nửa ngày sau, Quân Thiết Anh đột nhiên hé miệng cười, ánh mắt mang theo sự khiêu khích nhìn Tiêu Dương.
Mắt Tiêu Dương trợn tròn.
Dở khóc dở cười.
Một hồi lâu, hắn cúi đầu nhìn đồng bọn đã giống trống khua chiêng, chuẩn bị anh dũng chiến đấu, phá tan chướng ngại, nhưng bây giờ đã phải chịu khổ.
Thở dài.
- Tôi và tiểu đồng của tôi đều sợ ngây người.
Nghe xong, Quân Thiết Anh giật mình, không khỏi hé miệng cười một tiếng.
Ánh mắt Tiêu Dương vô cùng u oán. Nguyên nhân không phải gì khác, trong thời điểm mấu chốt nhất, mặc dù hắn chưa cởi bỏ phòng ngự cuối cùng trên người đại tiểu thư, nhưng lại cảm nhận được một cơn ác mộng giữa ban ngày.
Dì cả đến.
Tiêu Dương giống như bị trùng kích cả mấy chục cái.
- Đúng là... đúng là không khéo mà.
Tiêu Dương muốn trốn vào một góc tường, yên lặng liếm vết thương lòng của mình. Đã cởi quần lại gặp phải kết quả như vậy.
Khó trách khi vứt tiền xu đều là úp. Quả thật là thiên ý.
Tiêu Dương bi phẫn, âm thầm dựng ngón cái với ông trời.
Thử nghĩ xem, củi đã đốt lên, lại được nằm trên người một mỹ nữ dung mạo khuynh quốc khuynh thành, đột nhiên phát hiện "dì" của đối phương đến. Cảm giác này quả thật không thua gì bị sét đánh.
Giống như một thùng nước lạnh dội xuống, tà hỏa trong người Tiêu Dương liền bị dập tắt.
Nhìn đại tiểu thư đang cười trộm, Tiêu Dương không nhịn được bóp nhẹ bầu ngực mê người. Nghe tiếng đại tiểu thư nũng nịu kêu lên, tâm lý Tiêu Dương cũng thăng bằng được đôi chút. Hắn nằm xuống bên cạnh Quân Thiết Anh, ánh mắt lơ đãng ngắm nhìn thân hình hoàn mỹ không tỳ vết của cô, tà hỏa vừa mới nguội lập tức có xu hướng bốc lên lần nữa.
Tiểu đồng bọn lại ngóc đầu nhìn.
- Tiêu Dương...
Quân Thiết Anh nhẹ nhàng ôm một cánh tay của Tiêu Dương, vui vẻ cười:
- Tiêu Dương, ở thủ đô em có nói qua, em có một nguyện vọng muốn được anh ôm khi đi ngủ. Đêm nay rốt cuộc cũng đã thực hiện được rồi.
Được anh ôm, ngủ một giấc.
Thuần khiết đến cỡ nào.
Nhưng quan trọng là, Tiêu Dương có muốn thuần khiết cũng không được.
Ôm một mỹ nữ trong lòng chỉ để ngủ, đó phải là một sự đấu tranh anh dũng đến cỡ nào.
Đợi sau khi Quân Thiết Anh kéo tấm chăn che lại thân hình hoàn mỹ của mình. Tinh thần Tiêu Dương rốt cuộc cũng yên tâm không ít.
Bốn mắt nhìn nhau.
Quân Thiết Anh tò mò hỏi:
- Anh... như vậy... rất khó chịu sao?
Tiêu Dương cười miễn cưỡng:
- Xem như là vậy.
Quân Thiết Anh cắn môi:
- Nếu không...
Lúc này, Tiêu Dương xoay người lại, mỉm cười nói:
- Đại tiểu thư, đây chỉ là một sự trùng hợp thôi. Tại sao tôi lại vì sự sung sướng nhất thời của mình mà không để ý đến sức khỏe của đại tiểu thư chứ. Tôi không sao đâu. Để tôi ra ngoài kiếm chút gì đó ăn khuya. Cô ăn gì không?
Quân Thiết Anh lắc đầu.
Đợi Tiêu Dương mặc xong quần áo bước ra khỏi phòng, Quân Thiết Anh không khỏi nghỉ hoặc:
- Tiêu Dương có ý gì vậy? Vừa rồi ý của em là, nếu anh thật sự không chịu được, em có thể dùng tay...
Sắc mặt Quân Thiết Anh đỏ lên.
Ngoài cửa, Tiêu Dương không khỏi ngẩn người. Hắn quả thật hiểu lâm ý tứ của Quân Thiết Anh. Hắn còn tưởng rằng...
Trong lòng Tiêu Dương hối hận vô cùng, cố nén không quay đầu lại, trực tiếp bước vào thang máy, nhấn vị trí xuống bãi đậu xe. Vừa mới đi ra khỏi thang máy, Tiêu Dương đột nhiên dừng bước, tâm mắt nhìn sang bên trái.
Bên trái chính là vị trí đậu xe của hắn.
Bởi vì vấn đề góc độ của ngọn đèn, vị trí Tiêu Dương đang đứng không nhìn thấy được chỗ chiếc xe. Nhưng bên tai lại truyền đến thanh âm rất nhỏ, rõ ràng là từ chỗ xe của mình truyên đến.
- Có người trộm xe?
Trong đầu Tiêu Dương toát ra một ý niệm. Xem ra đúng là tái ông mất ngựa."Dì cả" của đại tiểu thư đến lại cứu được một chiếc xe.
Hắn lặng yên không một tiếng động bước đến gần.
Thần sắc Tiêu Dương ngưng trọng hơn vài phần.
Những người phía trước cũng không phải kẻ trộm bình thường.
Nương theo ánh sáng lờ mờ, chừng bốn năm bóng người đang bao quanh chiếc xe của hắn.
Thanh âm rất nhỏ truyên đến bên tai Tiêu Dương.
- Thấy rõ rồi chứ?
- Không sai, chính là biển số xe này. Đây là xe của Tiêu Dương. Người này đúng thật là diễm phúc. Có thể cùng với tiểu thư xinh đẹp như vậy đi mướn phòng.
- Anh hâm mộ hắn à?
- Haha, anh cho rằng tôi lại đi hâm mộ một người sắp chết sao?
Mọi người đang nói chuyện với nau, không để ý có người đang đến gân mình. Nhưng Tiêu Dương cũng không vội động thủ. Thứ nhất, còn chưa biết thân phận của đối phương. Thứ hai, cho dù thân thủ của những người này thoạt nhìn rất mạnh, nhưng chỉ là người bình thường, tuyệt đối không phải chính chủ muốn đối phó hắn.
Đánh rắn phải lựa chỗ bảy tấc mà đánh.
Tiêu Dương nhìn chằm chằm phía trước. Trùng hợp là đêm nay hắn còn chưa có chỗ phát tiết.
- Bổn đại gia muốn nhìn xem là ai đã ăn gan hùm gan báo như vậy.