Chương 418: Khu vực thích hợp để giải quyết vấn đề ở Minh Châu
Chương 418: Khu vực thích hợp để giải quyết vấn đề ở Minh ChâuChương 418: Khu vực thích hợp để giải quyết vấn đề ở Minh Châu
Đêm khuya, dưới ánh đèn yếu ớt, năm bóng người rốt cuộc cũng đã làm xong việc cần làm.
- Cũng đã xong rồi. Chúng ta trở về báo cáo thôi.
- Đúng, không nghĩ đến nhiệm vụ vừa mới đưa xuống lại thuộc vê năm người chúng ta. Haha, tôi đã nói rồi mà, buổi tối ra ngoài ăn khuya mới có lợi.
- Bớt sàm ngôn đi. Động tác nhanh một chút. Một khi bọn họ ra tay đối phó Tiêu Dương, mỹ nhân yếu ớt trong khách sạn kia... hắc hắc...
Năm bóng người không khỏi cười lớn.
Bọn họ không biết, cũng bởi vì câu nói này, tính mạng của bọn họ đã được quyết định.
Trong bóng tối, ánh mắt Tiêu Dương hiện lên ánh sáng lạnh.
Năm người cơ thể trạng kiện sóng vai nhau bước ra. Ngay cả bảo an của khách sạn cũng không dám ngăn cản. Huống chỉ tay bọn họ trống không, cũng không lấy đi vật dụng có giá trị. Vì thế bảo vệ cũng đành mắt nhắm mắt mở.
- Người của Bích Lân Đường.
Lúc này, Tiêu Dương ở trong chỗ tối nhìn theo trang phục của năm người, cũng chẳng xa lạ gì, là Bích Lân Đường.
- Rốt cuộc là ai đã thuê người của Bích Lân Đường đến đối phó mình?
Trong đầu Tiêu Dương không khỏi hiện lên sự nghi hoặc.
Ở Minh Châu hắn cũng không tận lực che giấu hành tung của mình. Nhưng tại sao đối phương lại nóng lòng nửa đêm mà đi tìm hắn?
Quả thật khiến Tiêu Dương không thể nghĩ thông.
Chỉ là hắn không biết, bắt đầu từ cái đêm đó, tin tức trọng yếu về "ngọc tỷ truyền quốc" đã được truyên ra.
Không biết tin tức cụ thể phát ra từ chỗ nào, chỉ biết là bảo vệ cổng Tiêu Dương của Phục Đại đã thông qua một miếng ngọc bội thần bí mà tìm được đứa con mồ côi của giáo sư.
Một viên đá kích sóng ngàn trượng.
Hôm nay, tất cả các thế lực ở Minh Châu đều gợn sóng, cũng chỉ vì cùng một mục đích, ngọc tỷ truyền quốc mất tích đã lâu của Viêm Hoàng.
Trước giờ không nghe được bất kỳ động tĩnh nào truyền ra, không ít người đã sớm không nhịn được. Hôm nay đột nhiên có tin tức, căn bản không cần phân biệt thật giả, nhất thời các thế lực đều muốn tìm được Tiêu Dương đầu tiên.
Sau khi năm người bước ra khỏi khách sạn, liên nhỏ giọng thương nghị với nhau. Hai người ở lại, ba người bước đến một chiếc xe tải cũ nát ven đường.
Tiêu Dương ẩn thân trong chỗ tối, nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, trầm ngâm nửa ngày liền lấy điện thoại ra.
- Đại tiểu thư, tôi có chút chuyện cần xử lý. Cô nghỉ ngơi trước đi, không cần chờ tôi. Ừm, tôi sẽ cẩn thận.
Tiêu Dương cúp điện thoại, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng. Được, đêm nay tôi sẽ chơi cùng các người. Tại ngã tư đường, gió lạnh không ngừng thổi qua khuôn mặt. Hai thân ảnh đứng cách khách sạn không xa không ngừng run rẩy, môi run run.
- Mẹ nó, sớm biết vậy đi theo bọn họ về báo cáo cho rồi. Thời tiết quỷ quái gì vậy, lạnh quá trời.
Một người nhếch miệng mắng.
- Kiên nhẫn chút đi. Bây giờ chịu lạnh chút, lát nữa tiến vào trong chăn của ả đàn bà kia, hắc hắc, nóng người ngay thôi.
Nghe xong, người kia cũng lộ ra thần sắc chờ mong.
- Thật là làm cho lão tử thấy ngứa ngáy mà...
Nhưng đột nhiên giọng nói im bặt.
Bên tai mơ hồ nghe được một âm thanh, vốn gã đồng bọn đang há miệng cười to bên cạnh mình đã ngã xuống.
- Lão Tứ, anh làm sao vậy?
Gã đàn ông sửng sốt, nhưng rồi cười nhạo:
- Không phải lạnh quá, hai chân của anh đứng không nổi sao?
Dứt lời, gã đàn ông cúi người, vỗ vào vai người đàn ông đang nằm dưới đất, nhưng một hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh.
Người đàn ông hoảng hốt, một dự cảm không rõ xuất hiện trong lòng, vội vàng dùng tay dò xét trên người gã đàn ông đang nằm dưới đất. Nhưng người được gọi là lão Tứ đã không còn hơi thở.
Đã chất.
Sắc mặt người đàn ông lại càng trắng bệch, cả người kịch liệt run rẩy, ánh mắt tràn đầy kinh hãi. Bởi vì gã nhìn thấy một bóng người dưới ánh đèn đường.
- Cậu... cậu là ai?
Gã đàn ông run lên, nhưng không dám xoay người.
- Không phải anh đang tìm tôi sao?
Thanh âm bình thản vang lên.
Nghe tiếng, sắc mặt người đàn ông đột biến:
- Tiêu... Tiêu Dương.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến Tiêu Dương vốn thoạt nhìn rất thư sinh lại quỷ dị xuất hiện sau lưng của mình, ra tay tàn nhẫn, không biết đã dùng thủ đoạn gì trực tiếp giết chết đồng bọn của gã. Đối mặt với hung đồ giết người không nháy mắt, chân gã đàn ông của Bích Lân Đường như muốn nhũn ra.
Nhẹ nhàng bước trên mặt đất, chớp mắt đã đến trước mặt gã đàn ông.
Ngã tư đường lạnh lẽo, ngoại trừ hai người và một thi thể thì chẳng còn bất cứ người nào khác.
Hàm răng người đàn ông va vào nhau, bên tai truyền đến thanh âm của Tiêu Dương.
- Tôi giết gã, bởi vì gã đã nói những lời không nên nói.
Gã đàn ông sợ run, ánh mắt kinh hãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của gã thanh niên trước mặt, nhất thời nổi cả da gà, gật đầu không ngừng:
- Xin lỗi, xin lỗi, gã đáng chết, gã đáng chết. - Gã đáng chết.
Tiêu Dương nhìn gã đàn ông:
- Vậy còn anh?
Sắc mặt người đàn ông trắng bệch, cảm giác tay chân lạnh như băng, cả người giống như bị khí tức tử thân bao phủ.
- Không biết anh có nói những lời không nên nói không?
Tiêu Dương mỉm cười nhìn gã đàn ông, gã vội lắc đầu khoát tay. Tiêu Dương cũng không nói nhiều, trực tiếp lên tiếng:
- Là ai thuê Bích Lân Đường các người theo dõi hành tung của tôi?
Nghe xong, khuôn mặt người đàn ông trắng bệch, sợ rằng năm người bọn họ nói chuyện với nhau đã rơi vào tai Tiêu Dương, hoảng sợ nhìn thi thể bên dưới. Lúc này gã đàn ông không dám không nói:
- Tôi... tôi cũng không biết thân phận cụ thể của bọn họ. Chỉ biết bọn họ là người ngoại quốc.
- Người ngoại quốc?
Trán Tiêu Dương nhăn lại, trong đầu hiện lên thân điện của đảo quốc. Nói vê thế lực nước ngoài, hắn chỉ kết oán với đảo quốc. Mà có năng lực trực tiếp đến Minh Châu tìm hắn gây phiền phức, cũng chỉ có thân điện của đảo quốc.
Dù sao, hắn cũng lấy thân phận sát thủ mặc trường bào để phá hủy thần điện của đảo quốc. Mà thân phận ngoài sáng của hắn chính là đồ đệ của "trường bào'". Vì thế, người của thân điện đến tìm hắn cũng chẳng có gì lạ.
Lúc này, Tiêu Dương đương nhiên không biết tin tức về ngọc bội cũng đã bị tiết lộ ra ngoài. Không chỉ có thế lực nước ngoài, ngay cả thế lực trong nước cũng đang nhìn hắn chằm chằm.
Người đàn ông thấy Tiêu Dương trầm tư, tưởng rằng hắn không tin lời mình, vội vàng nói:
- Người ngoại quốc tìm đến đường chủ của chúng tôi. Sau khi đạt thành hiệp nghị với đường chủ, tất cả thành viên của Bích Lân Đường đều dốc hết lực lượng đi tìm...
Không nói gì thêm, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tiêu Dương.
- Hiệp nghị gì?
Tiêu Dương cau mày hỏi một câu.
- Sau khi nhiệm vụ thành công, thế lực ngoại quốc đồng ý trợ giúp Bích Lân Đường chúng tôi tảo trừ chướng ngại hắc đạo ở Minh Châu.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lại.
- Suy nghĩ này thật ra cũng không sai.
Dừng một chút, Tiêu Dương lại hỏi:
- Đối phương tìm tôi có mục đích gì?
Đối với vấn đề này, Tiêu Dương cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Quả nhiên, người đàn ông lắc đầu:
- Không biết. Nhưng nghe các anh em nói, người ngoại quốc này nói tiếng bản ngữ rất khá. Khi nói chuyện với nhau đều dùng ngôn ngữ của Viêm Hoàng để trao đổi. Từ mà bọn họ nhắc đến nhiều nhất chính là hai chữ "ngọc bội". Còn cụ thể là gì thì tôi không biết. Để bảo vệ tính mạng, gã đàn ông hận không thể lôi cả trái tim của mình ra nói cho Tiêu Dương biết.
Thần sắc Tiêu Dương vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng không khỏi chấn động.
Ngọc bội?
Trong đầu lập tức xẹt qua một tin tức, chân mày khẽ nhướng lên.
Dường như đã sáng tỏ được đôi điều.
- Có lẽ cũng không phải là thân điện đảo quốc.
Lẩm bẩm một tiếng, thân ảnh đột nhiên biến mất, chỉ để lại một câu nói.
- Đứng im, không được nhúc nhích.
Người đàn ông không ngừng gật đầu, trán chảy mồ hôi ròng ròng, gió lạnh thổi qua cơ thể. Một lát sau, một chiếc xe màu đỏ đậu bên cạnh gã, cửa sổ xe hạ xuống, ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn người đàn ông:
- Mang đồng bọn của anh lên xe.
Gã đàn ông không dám do dự, vội vàng kéo cô thi thể, sắc mặt trắng bệch leo lên xe.
Hô.
Chiấc xe lao đi.
Đèn đường xung quanh không ngừng thụt lùi, khuôn mặt gã đàn ông càng thêm xanh mét, tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Khí tức tử thần bao phủ khiến cho gã căng thẳng đến cực điểm.
Ước chừng năm phút sau.
Tiêu Dương lạnh nhạt nói:
- Gọi điện thoại.
- Gọi gì?
Gã đàn ông run run.
Sát khí bao phủ cả người.
- Lập tức gọi điện thoại, nói cho bọn họ biết, có người đả thảo kinh xà. Bây giờ anh chạy xe chở Quân Thiết Anh chạy về hướng ngoại thành. Người thần bí phía sau không ngừng truy đuổi.
Sắc mặt gã đàn ông co quắp, tay run run móc điện thoại ra.
- Không muốn chết thì đừng lộ tẩy.
Thanh âm đạm mạc của Tiêu Dương vang lên.
Người đàn ông thở ra một hơi, vội vàng gọi điện thoại, ngữ khí dồn dập đem những lời Tiêu Dương nói nói qua một lần, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tiêu Dương:
- Tôi... tôi biết rồi. Ừ, ừ, tôi sẽ giữ chân hắn lại. Một khi có biến, sẽ lập tức báo lại anh ngay.
Cúp điện thoại, người đàn ông cảm thấy lưng của mình đã hoàn toàn ướt đẫm.
Cả người vô lực.
Cho dù tối nay gã may mắn giữ được mạng sống, gã cũng không thể tồn tại ở Bích Lân Đường được nữa.
Trong đầu gã đàn ông đã bắt đầu suy tính đến việc chạy trốn. Nửa đêm, chiếc QQ màu đỏ dùng hết tốc độ chạy vê phía ngoại thành, giống như một cơn gió lốc thổi qua, nhanh như thiểm điện.
Bên trong xe yên tĩnh vô cùng.
- Anh muốn biết mình đi đâu không?
Tiêu Dương đột nhiên hỏi.
Gã đàn ông lại càng hoảng sợ, trán đổ mồ hôi lạnh, môi trắng bệch, không dám trả lời.
Tiêu Dương nhìn phía trước, khóe miệng nhẹ vểnh lên, cười thật tươi:
- Nơi thích hợp giải quyết vấn đề nhất ở Minh Châu chính là... Bất Quy Lộ.
Sắc mặt gã đàn ông lại càng thay đổi.
Cuối Bất Quy Lộ chính là một bãi tha ma. Nửa đêm canh ba xuất hiện tại nơi như vậy, đủ để người ta phải nổi da gà. Huống chỉ là trong tình huống bị mang đi. Gã đàn ông sợ rằng khi mình đến đó sẽ không còn đường về nữa.
Ánh mắt mở to đến cực điểm, khó che lấp được sự lo lắng trong lòng.
- Gọi điện thoại tiếp đi.
Thanh âm Tiêu Dương một lần nữa vang lên:
- Nói cho bọn họ biết phương hướng là đến Bất Quy Lộ.
Nhìn bộ dạng gần như hỏng mất của gã đàn ông, Tiêu Dương lãnh đạm nói:
- Chỉ cần dựa theo lời tôi mà làm, tôi sẽ không giết anh.
Những chữ cuối cùng rơi xuống, gã đàn ông giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cố gắng gật đầu thật mạnh, bình ổn tâm trạng của mình, tiếp tục gọi điện thoại.
Két.
Chiếc xe đột nhiên quay đầu.
Từ kính chiếu hậu nhìn lại, một ngọn đèn xe chiếu đến.
Tiêu Dương đảo mắt, mỉm cười nói:
- Lần này đúng là có người theo đuôi.
- Xem ra,tùy tùng" ở Minh Châu của tôi đúng là không ít.
Tiêu Dương cau mày, ánh mắt ngược lại có chút hưng phấn.