Chương 419: Vạn Pháp
Chương 419: Vạn PhápChương 419: Vạn Pháp
Chiếc xe màu đỏ như cơn gió lốc chạy như điên trong đêm tối, trực chỉ Bất Quy Lộ.
Màn đêm yên tĩnh. Muốn vô thanh vô tức đi theo một chiếc xe, tuyệt đối không có khả năng. Nhưng chiếc xe ở phía sau cũng không che giấu ý đồ của mình. Khi nhìn thấy xe của Tiêu Dương chạy về phía ngoại thành, cũng không vội vã đuổi kịp mà chỉ theo sát đằng sau.
- Tìm hoài không thấy, đột nhiên lại đưa đến cửa.
Bên trong xe, một gã đàn ông khuôn mặt Á Đông cười lạnh, trong tay cầm tấm ảnh có hình Tiêu Dương.
- Mục tiêu hơn phân nửa là ở trong xe. Không biết, Quân tam tiểu thư có ở trong xe hay không?
Người đàn ông cười lạnh, khuôn mặt hờ hững, thân hình sừng sững giống như một thanh đao nhọn, mang đến cảm giác chói mắt cho người khác.
Xe càng đến gần, lại càng thêm xác định người trong xe, khóe miệng nhếch lên:
- Cho dù rất xin lỗi, nhưng lúc này, Thiên Huyễn, tôi thắng rồi.
Sát thủ "Thiên Huyễn”.
Một cặp Song sát uy danh hiển hách trong giới sát thủ trên thế giới.
Thiên Huyễn, Vạn Pháp.
Quan hệ giữa hai người không rõ, nhưng từ lúc xuất đạo đến nay, mỗi một lần tiếp nhận nhiệm vụ, cả hai người nhất định phải hoàn thành. Nhưng trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ, hai người không bao giờ hợp tác với nhau, lại còn cạnh tranh xem ai có thể hoàn thành nhiệm vụ giết chết mục tiêu đầu tiên.
Thiên Huyễn, Vạn Pháp là hai sát thủ Tam trưởng lão bỏ giá cao mời đến ám sát Tiêu Dương và Quân Thiết Anh.
Lúc này, người bên trong xe chính là sát thủ Vạn Pháp.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, sát khí không hiển lộ nhưng lại bùng cháy trong nội tâm. Thu liễm sát ý chính là yêu cầu cơ bản nhất của một sát thủ cấp cao.
Két.
Chiếc QQ màu đỏ lại tiếp tục quẹo.
Bất Quy Lộ.
Đoạn đường bắt đầu xóc nảy. Cảnh vật xung quanh một mảnh băng hàn.
Phía trước là bãi tha ma, tử khí bốc đến tận chân trời.
- Nơi này đúng thật là một chỗ thích hợp để an táng.
Vạn Pháp lạnh nhạt nói.
- Theo nhanh đấy.
Tiêu Dương thông qua kính chiếu hậu quan sát chiếc xe phía sau:
- Đã như vậy, thừa dịp đám người kia còn chưa đến, làm nóng người trước cũng được.
Nhờ gã đàn ông của Bích Lân Đường nói cho biết, chiếc xe phía sau không phải là mục tiêu đêm nay.
Khi gần đến cuối Bất Quy Lộ, chiếc xe đột nhiên thắng lại.
Két. Chiếc xe đằng sau cũng vội đỗ cách chiếc QQ màu đỏ chưa đầy mười mét.
- Hai tay ôm đầu cúi xuống. Không được tôi ra lệnh, không được phép ngẩng đầu.
Tiêu Dương lạnh nhạt nói với gã đàn ông Bích Lân Đường đằng sau, sau đó mở cửa xe, nhìn chiếc xe trước mặt.
Tâm mắt nâng lên, tập trung toàn bộ tinh thần.
Thân ảnh vốn đang ngồi ở vị trí lái xe đột nhiên biến mất.
Tiêu Dương không khỏi giật mình.
Mặc dù hắn không tận lực tập trung chú ý, nhưng người đó lại quỷ dị biến mất. Điều này quả thật khiến cho Tiêu Dương có chút ngoài ý muốn.
- Người có thuộc tính "Ấn"? Hoặc là thuộc tính Không gian?
Tiêu Dương vừa cảnh giác vừa đoán. Theo như hắn biết, có thể vô thanh vô tức biến mất thì chỉ có hai thuộc tính này. Đương nhiên, Tiêu Dương lập tức loại bỏ thuộc tính Ẩn. Bởi vì thuộc tính Ẩn chính là hình ẩn mà thân không ẩn. Mắt thường không thể nhìn thấy. Cơ thể giống như tồn tại trong không khí. Nếu người này là thuộc tính Ẩn, khi gã đẩy cửa bước ra, hắn có thể nhìn thấy bóng dáng của người đó ngay. Vì thế, hết thảy đều sẽ phí công.
Trong đầu Tiêu Dương chỉ còn lại một thuộc tính, Không gian.
Thần thức lan tràn xung quanh, cảm nhận được sự ba động của không gian.
Một lát sau, một chút phong thanh cũng không có.
Tiêu Dương chậm rãi đi vê một bên.
Bỗng nhiên.
Một cơn gió lạnh thổi qua góc áo Tiêu Dương. Tiêu Dương vốn không thèm để ý, nhưng khi trận hàn phong này đến gần, một hàn mang đột nhiên xuất hiện.
Quang mang phóng ra trong đêm tối, khoảng cách cách Tiêu Dương chỉ còn trong nháy mắt.
Một kiếm sắc bén đến từ cao thủ Vạn Pháp.
Mặc dù không đến mức thiên địa thay đổi, nhưng cũng đủ làm người ta phải kinh hãi.
Khoảng cách gần như vậy, chưa từng có người nào có thể trốn khỏi dưới kiếm của sát thủ Vạn Pháp.
- Ngũ hành ngự phong kiếm?
Trong đầu Tiêu Dương lóe lên một chiêu thức, không khỏi thốt ra miệng, đồng thời thân ảnh lách thật nhanh sang bên cạnh, khó khăn lắm mới tránh được một kiếm truy kích.
- Anh là ai?
Lúc này, Vạn Pháp cũng đã ngừng lại. Phải biết rằng, tác phong của sát thủ trước sau như một. Một chiêu qua đi, thừa dịp đối phương chưa kịp chuẩn bị, tiếp tục tấn công chiêu thứ hai. Nhưng bây giờ, ánh mắt sát thủ Vạn Pháp lại hiện lên sự kinh ngạc.
Toàn bộ nguyên nhân chính là vì Tiêu Dương đã nói ra năm chữ "Ngũ hành ngự phong kiếm'.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn thoáng qua Vạn Pháp, chắp tay khẽ cười:
- Nếu các hạ đã đến lấy tính mạng của tôi, tại sao lại không biết thân phận của tôi?
Vạn Pháp nhìn chằm chằm Tiêu Dương, trường kiếm lóe ra ánh sáng lạnh dưới ánh trăng mông lung: - Tại sao anh lại biết Ngũ hành ngự phong kiếm?
Tiêu Dương chỉ cười lãnh đạm:
- Tôi không chỉ biết Ngũ hành ngự phong kiếm, mà tôi còn biết cái mà anh thi triển vừa rồi không phải thuộc tính Không gian, mà là kiếm ẩn, một tính chất đặc biệt của Ngũ hành kiếm pháp.
Ánh mắt Vạn Pháp không khỏi lóe lên sự kinh sợ.
- Anh rốt cuộc là ai?
Mặc kệ Ngũ hành kiếm pháp hay là kiếm ẩn, tuyệt đối đều là bí mật thất truyền của tông pháp. Tại sao mục tiêu bị ám sát trước mắt lại biết được?
Đêm nay, Tiêu Dương dường như muốn dùng lời nói hù chết người ta, nhìn Vạn Pháp, cười khẽ:
- Nếu tôi đoán không sai, anh chính là nhất mạch Kiếm tôn ở ẩn trăm năm chưa từng xuất hiện qua.
Âm.
Sát thủ Vạn Pháp giật mình, trường kiếm trong tay lóe sáng vài phần, ánh mắt phát lạnh nhìn Tiêu Dương, hỏi lần thứ ba:
- Anh rốt cuộc là ai?
Nhất mạch Kiếm tôn ở ẩn trăm năm, chưa từng xuất hiện trước mặt hậu thế. Nhưng một câu của Tiêu Dương hoàn toàn nói trúng thân phận của sát thủ Vạn Pháp, há không để cho y khiếp sợ sao?
- Tôi?
Tiêu Dương mỉm cười:
- Bảo vệ cổng Phục Đại kiêm thư đồng cho đại tiểu thư, Tiêu Dương.
Thấy kiếm khí phát ra từ kiếm của sát thủ Vạn Pháp càng lúc càng đậm hơn, Tiêu Dương không khỏi ngứa ngáy trong lòng. Nhưng đêm nay hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm:
- Tôi muốn lãnh giáo một chút Ngũ hành kiếm trong truyền thuyết. Không biết ngoại trừ Ngũ hành ngự phong kiếm, bốn mạch ngũ hành kiếm còn lại là Ngũ hành chú kim kiếm, Ngũ hành Vạn mộc kiếm, Ngũ thành Thiên hỏa kiếm và Ngũ hành Phúc thủy kiếm, anh nắm giữ được nhiều ít bao nhiêu.
Ngũ hành kiếm đối ứng là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa cùng với Phong. Dùng gió của đại địa thay thế cho Thổ trong ngũ hành.
Ngày xưa, Tiêu Dương nhìn thấy nó trong kiếm tiên bí điển. Chỉ là, bên trong kiếm tiên bí điển chỉ giới thiệu về ngũ hành kiếm, không ghi khẩu quyết tu luyện.
Thấy thần sắc của Vạn Pháp bắt đầu ngưng trọng, tâm mắt Tiêu Dương nhìn thoáng ra phía sau, sau đó quay trở lại nhìn Vạn Pháp:
- Khi anh biết thân pháp trốn tránh của tôi vừa rồi, anh sẽ biết tôi là địch hay bạn.
Mặc dù Tiêu Dương chưa bao giờ tiếp xúc qua Kiếm tôn nhất mạch, nhưng hắn tu luyện chính là bí điển tối cao của Kiếm tôn nhất mạch, tất nhiên cũng tự cho mình là một phần của Kiếm tôn nhất mạch. Cho nên, ánh mắt nhìn Vạn Pháp không hề có địch ý. Chỉ là, mục tiêu của hắn sắp xuất hiện, hắn không rảnh phí lời với Vạn Pháp.
Nghe xong, trong đầu Vạn Pháp không khỏi xẹt qua một hình ảnh.
Y bị một câu "Ngũ hành ngự phong kiếm" của Tiêu Dương làm cho sợ hãi mà quên mất thân pháp của hắn. Bây giờ, một lân nữa mới bắt đầu nhớ lại thân pháp vừa nấy. Một khí tức quen thuộc xuất hiện.
Một lát sau, Vạn Pháp đột nhiên ngẩng đầu, thốt ra "Quý phi say rượu”, ánh mắt khiếp sợ nhìn Tiêu Dương. Không sai, đây chính là thân pháp tuyệt đỉnh của Kiếm tôn nhất mạch "Quý phi say rượu”.
Sát ý lập tức rút đi, chỉ còn lại nghi hoặc.
Tiêu Dương chắp tay:
- Không biết huynh đài xưng hô như thế nào?
Một tiếng quát lớn đáp lại:
- Vạn Pháp.
- Sát thủ Vạn Pháp nằm trong top 5 bảng sát thủ?
Tiêu Dương đã nghe nói qua không ít bảng sát thủ trên thế giới, trong đó bao gồm luôn cả Vạn Pháp.
- Vạn Pháp huynh, chúng ta coi như không đánh không quen biết.
Tiêu Dương khoát tay nói:
- Trong lòng Vạn Pháp huynh chắc chắn nghi hoặc không ít. Vừa nãy, trong lòng tôi có không ít vấn đề muốn nhờ Vạn Pháp huynh chỉ giáo. Chỉ là tối nay tôi có chuyện quan trọng, chi bằng ngày mai gặp nhau ở Phục Đại, như thế nào?
Khi sát thủ Vạn Pháp chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên nhìn sang một bên, trâm giọng nói:
- Anh cố ý dụ người đến đây?
Tiêu Dương không trả lời, chỉ gật đầu mỉm cười.
Vạn Pháp nhìn Tiêu Dương, thần sắc vô cùng phức tạp. Y như thế nào cũng không nghĩ đến mục tiêu của nhiệm vụ lần này lại biết thân pháp "Quý phi say rượu" cũng như Ngũ hành kiếm pháp của mình. Người trước mắt tuyệt đối có quan hệ sâu xa với Kiếm tôn nhất mạch.
Một lát sau, liên hờ hững trả lời:
- Buổi trưa, cổng chính Phục Đại.
Lời nói vừa dứt, thân ảnh Vạn Pháp đã xuất hiện ngay bên cạnh xe, sau đó mở cửa bước vào, cũng không hỏi đêm nay Tiêu Dương muốn làm việc gì, trực tiếp quay đầu xe chạy về đường lộ.
- Kiếm tôn nhất mạch.
Tiêu Dương nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, trong lòng không khỏi giật mình. Lúc trước, hắn chưa bao giờ biết được võ học mà mình tu luyện là của Kiếm tôn nhất mạch. Một thời gian sau, sau khi biết được, trong lòng Tiêu Dương vẫn có mong ước muốn nhìn thấy người của Kiếm tôn nhất mạch. Hắn muốn biết vì sao Kiếm tôn nhất mạch lại biến mất một trăm năm mà không có dấu vết. Rốt cuộc bên trong ẩn chứa bí mật gì? Hơn nữa, Tiêu Dương vẫn có hy vọng nhận tổ quy tông, lá rụng về cội. Hắn mang trên người võ học của Kiếm tôn nhất mạch, nhưng chưa được công nhận là đệ tử chính thức của Kiếm tôn.
Thở một hơi thật sâu, Tiêu Dương nhìn phía trước:
- Thực lực của sát thủ Vạn Pháp thật sự không tệ. Sợ rằng có thể so sánh với thực lực của đệ nhất thân đảo quốc.
Trâm ngâm một lát, Tiêu Dương tạm thời kêm chế chuyện Kiếm tôn nhất mạch sang một bên, lẩm bẩm:
- Bọn họ... chắc là sắp đến rồi.
Ánh mắt Tiêu Dương không khỏi liếc nhìn đằng sau, thân ảnh đột nhiên lóe lên phía trước, đồng thời thì thâm một tiếng: - Mẹ nó, không phải không có mắt như vậy chứ?