Chương 420: Quốc có quốc pháp
Chương 420: Quốc có quốc phápChương 420: Quốc có quốc pháp
Không có mắt.
Tiêu Dương đương nhiên là không biết thân phận cụ thể của đám người mà hắn dụ đến đêm nay.
Dựa theo đánh giá của Tiêu Dương, hắn cảm nhận được chiếc xe từ hướng bên này đi tới. Nhưng bây giờ không còn động tĩnh gì cả. Như vậy chỉ có một giải thích.
Bọn họ đã chủ động chọc giận sát thủ Vạn Pháp.
Bất Quy Lộ cũng không rộng. Xe của Vạn Pháp nhất định sẽ chạm mặt xe của đối phương. Vạn Pháp đã biết mục đích của hắn, tuyệt đối sẽ không chủ động đi đối phó với những người này.
Vù vù vù.
Tiêu Dương cấp tốc lao về phía trước. Rất nhanh một cảnh tượng đã xuất hiện trước mặt.
Trên con đường Bất Quy Lộ chật hẹp, từng chiếc xe đậu ngổn ngang, chặn một chiếc xe khác. Lúc này, gương mặt sát thủ Vạn Pháp lạnh như băng, ánh mắt như điện nhìn quét qua đám người đang bao vây mình. Còn đám người tóc vàng mắt xanh thì đang nhìn chằm chằm Vạn Pháp.
Không gian như muốn ngưng đọng.
Lúc này, dưới chân sát thủ Vạn Pháp đang có ba thi thể.
Chính là ba người của Bích Lân Đường. Bởi vì quá nóng lòng muốn lập công, khi Vạn Pháp còn chưa xuống xe, ba người đã vọt lên phía trước, ý đồ muốn thẩm vấn Vạn Pháp. Vạn Pháp không nói hai lời, trực tiếp dương kiếm diệt sát.
Kiếm chiêu chỉ uy trong khoảnh khắc khiến cho đám tóc vàng mắt xanh phải lộ ra thần sắc kiêng ky.
Yên lặng một lát, một gã tóc vàng mắt xanh dáng người khôi ngô chậm rãi bước lên phía trước, nhìn sát thủ Vạn Pháp, khi lên tiếng là ngôn ngữ Viêm Hoàng:
- Anh theo dõi Tiêu Dương?
Trán Vạn Pháp khẽ nhăn lại, lãnh khốc đáp:
- Thế thì thế nào?
Gã tóc vàng nhìn vê phía cuối Bất Quy Lộ, lúc này không hề có chút động tĩnh, cũng không biết Tiêu Dương sống hay chết.
- Giao ngọc bội ra đây.
Gã tóc vàng quát lớn với Vạn Pháp.
Nghe xong, Vạn Pháp cau mày ngừng lại, thân sắc khó hiểu. Lúc này, bên tai liên vang lên thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu:
- Vạn Pháp huynh, những người này vì tôi mà đến. Anh cũng đừng quan tâm, cứ đi trước đi.
Đó là giọng của Tiêu Dương.
Thần sắc sát thủ Vạn Pháp lạnh như băng, liếc mắt nhìn gã tóc vàng, nửa ngày sau mới khẽ hừ một tiếng, thân ảnh bước lên phía trước.
- Muốn chạy?
Gã tóc vàng cầm đầu hét lớn một tiếng. Cùng một lúc, ba gã tóc vàng mắt xanh còn lại gào thét xông lên. Khí thế đột nhiên tăng vọt. Một trận công kích cường đại đánh úp xuống người sát thủ Vạn Pháp. - Hừ.
Thần sắc sát thủ Vạn Pháp vẫn lạnh như băng, hừ nhẹ một tiếng. Nếu không phải nể mặt Tiêu Dương, y làm sao cứ như vậy mà rời đi. Bây giờ thấy ba người xông tới, nhất thời không che giấu sát ý trong lòng.
Hưu.
Kiếm ý bắn ra, như gió lạnh quất vào khuôn mặt.
Phốc! Phốc! Phốc!
Ba đạo máu tươi bắn ra giữa bầu trời đêm, tạo thành một quỹ tích đẹp mắt vô cùng.
Ba người hình thành một hình tam giác. Khi kiếm ý của Vạn Pháp quét ngang, ba đạo thân ảnh liên không còn bất kỳ hơi thở nào.
Thoáng chốc, tất cả đều sợ ngây người.
Sởn cả gai ốc.
Quá mạnh.
Nếu chính thức chém giết, đám người mình có thể ngăn cản được công kích của y không?
Bao gồm cả gã thủ lĩnh tóc vàng, thần sắc cũng không khỏi lộ ra sự kiêng ky.
- Xem ra, người chú ý đến ngọc tỷ truyền quốc của Viêm Hoàng cũng không ít.
Gã tóc vàng tên Eurich có chút hối hận. Sớm biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện như vậy, gã đã báo lên thượng cấp, chứ không vội vã mang theo một tiểu đội muốn lập công mà đến như vậy.
Dừng lại, Eurich nhìn phía trước Bất Quy lộ, khoát tay quát:
- Tiếp tục đuổi theo.
Nhưng lúc này, trong lòng Eurich cũng không ôm quá nhiều hy vọng, sợ rằng Tiêu Dương đã bị giết, ngọc bội rơi vào tay gã phương đông thần bí kia.
- Xe ở bên kia kìa.
Một tiếng thét vang lên.
Eurich lạnh lùng nhìn sang, thấy một chiếc xe QQ màu đỏ đang đậu chính giữa. Xuyên qua ánh mắt lờ mờ có thể nhìn thấy bảng số xe.
- Xe của Tiêu Dương.
Không khí yên tĩnh đến cực điểm. Hơn mười người phía sau Eurich cùng liếc nhìn chiếc xe màu đỏ, lúc này tất cả đều im lặng.
- Bên trong xe có người.
Eurich nhìn thẳng, sau khi nhìn chăm chú mấy lần, liền ra hiệu bảo một người tiến lên.
Sắc mặt người này liền thay đổi, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi, sau đó cẩn thận bước nhẹ từng bước.
Ai nấy đều tập trung nhìn sang, khởi động thuộc tính trong người, tùy thời có thể công kích. Tất cả những người này, bao gồm luôn Eurich, đều là thuộc tính giả.
Người nọ bước đến bên cạnh cửa sổ xe, bên trong vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, thâm thở phào một hơi, sau đó giật mạnh cửa xe.
Âm.
Mọi người đều giật mình, dường như đã đoán được điều gì xảy ra. Thế nhưng...
Tất cả vẫn không có nửa điểm động tĩnh.
- Là anh?
Người nọ nhìn vào trong xe, không khỏi cau mày.
Nghe xong, Eurich cũng giật mình, bước về phía trước, ánh mắt tập trung vào người đàn ông của Bích Lân Đường đang ôm đầu run rẩy cúi đầu. Sau khi nghe Eurich gọi, gã đàn ông cẩn thận ngẩng đầu lên, thân sắc mừng như điên:
- Tốt quá, các người đến rồi.
Thần kinh vốn đang căng thẳng đột nhiên được thả lỏng không ít. Rốt cuộc gã cũng đã được cứu rồi.
Thần sắc Eurich trâm xuống, hỏi:
- Tiêu Dương đâu?
- Tiêu Dương?
Gã đàn ông sửng sốt:
- Không phải hắn đã sớm ra ngoài rồi sao?
- Cái gì?
Eurich quát lên, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu, liền quay đầu thật mạnh, khuôn mặt đại biến.
- Shitl
Tức giận mắng một tiếng.
Lúc này, hơn mười thuộc hạ thuộc tính giả do gã dẫn đến toàn bộ vô thanh vô tức mà ngã xuống đất. Phía sau bọn họ, một người thanh niên khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy tà mị.
- Tiêu Dương.
Eurich tức giận, nhưng trong lòng lại sinh ra một sự sợ hãi. Gã mang theo một đội ngũ quy mô mà đến, chủ yếu là để đối phó với Tiêu Dương. Còn chưa nhìn thấy Tiêu Dương, gã đã gãy binh tổn tướng. Bây giờ Tiêu Dương đã xuất hiện, thủ hạ của gã toàn bộ đã vô thanh vô tức mà bị giết hại.
- Khốn kiếp.
Eurich nhìn sang một bên, ánh mắt nồng đậm sát khí nhìn gã đàn ông của Bích Lân Đường. Trong mắt gã, người này tuyệt đối đang diễn kịch cùng với Tiêu Dương.
Gã thành viên của Bích Lân Đường hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, bối rối nói:
- Không, không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi.
- Đi tìm chết đi.
Eurich đột nhiên giơ cao nắm đấm, sát ý trong mắt bắt đầu chuyển động, âm ầm nện xuống.
Bịch.
Gã thành viên Bích Lân Đường thống khổ cuộn mình, sau đó lặng yên không còn tiếng động.
Eurich quay sang nhìn Tiêu Dương, thần sắc lạnh như băng nhưng mang theo một chút kiêng ky. Có thể vô thanh vô tức mà giết chết hơn mười thủ hạ thuộc tính giả của gã, có thể thấy được thực lực của Tiêu Dương bất phàm đến cỡ nào.
Đêm nay, gã đã hoàn toàn đánh giá thấp địch nhân. Thở ra một hơi, Eurich chậm rãi tiến lên, lạnh giọng nói:
- Tiêu Dương, hiện tại thế lực khắp nơi đều tập trung tại Minh Châu. Anh muốn một mình độc quyên chiếm giữ ngọc tỷ truyền quốc là tuyệt đối không được. Chi bằng, anh hợp tác với tôi, như thế nào?
Trước khi truy kích Tiêu Dương, Eurich tuyệt không nghĩ đến mình lại có suy nghĩ như vậy, mà là sẽ trực tiếp diệt sát Tiêu Dương. Nhưng hiện tại, y không thể không thoái nhượng.
- Hợp tác?
Tiêu Dương nhìn lướt qua đám thi thể nằm trên mặt đất, sau đó khinh miệt nhìn Eurich:
- Tôi không nhìn ra anh có tư cách gì hợp tác với tôi.
Eurich giật mình.
Ý của Tiêu Dương chẳng phải nói rõ, ngọc bội hoàn toàn ở trong tay hắn?
Mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh:
- Anh có biết thân phận của tôi không?
- Còn chưa thỉnh giáo.
Khóe miệng Tiêu Dương vểnh lên.
Gương mặt Eurich hiện lên chút ngạo mạn:
- Tôi là thành viên Đảng cánh tả của nước Mỹ, thuộc gia tộc Yale.
- Đảng cánh tả, một trong năm đại hắc bang siêu cấp trên toàn thế giới cũng vươn bàn tay của mình đến Minh Châu rồi sao?
Tiêu Dương nheo mắt. Eurich giờ này thật sự không cân nhắc ra tâm tư của Tiêu Dương, chỉ trâm giọng nói:
- Không chỉ Đảng cánh tả nước Mỹ chúng tôi, ngay cả năm đại hắc bang siêu cấp, còn có Tam Thương Hội, Lam Kỳ của nước Nga đều có thế lực phân bố ở Minh Châu. Ngoại trừ những người này, hội dị thuật, Thiên Tử Các, các gia tộc hùng hậu, bao gồm thế lực trong và ngoài nước, tổng cộng không dưới ba mươi thế lực đang nhìn chằm chằm vào ngọc tỷ truyền quốc.
Eurich cười lạnh:
- Tiêu Dương, anh chỉ có một mình. Cho dù có bản lãnh thông thiên cũng không thể đối kháng với nhiều thế lực như vậy được. Chi bằng chúng ta hợp tác với nhau.
Tiêu Dương nhìn Eurich:
- Chỉ bằng thực lực của anh?
Eurich mỉm cười:
- Đương nhiên không phải. Tôi bất quá chỉ là một tiểu đội trưởng mà thôi. Lúc này, Đảng cánh tả chúng tôi nhất định phải có được ngọc tỷ truyền quốc, cho nên thực lực được phái ra tuyệt đối có thể được xếp vào top 3.
Eurich vừa trả lời, vừa nhìn chằm chằm Tiêu Dương, khuôn mặt tràn đầy ý cười. Chỉ cân Tiêu Dương là người thức thời, nhất định sẽ hợp tác.
Tiêu Dương trầm ngâm một hồi, sau đó cố ý hỏi:
- Trừ người của Đảng cánh tả, những người còn lại có biết trong tay tôi đang có ngọc bội không?
- Haha, anh còn ôm tâm lý may mắn sao? Ánh mắt Eurich mang theo sự thương xót mà lắc đầu:
- Khi màn đêm buông xuống, cơ hồ tất cả các thế lực đều nhận được một tin tình báo không rõ lai lịch, bên trên có ghi anh đang sở hữu ngọc tỷ truyền quốc và ngọc bội thần bí đứa con mồ côi của giáo sư.
- Tiêu Dương, bây giờ chỉ cần anh xuất hiện, sẽ gặp phải phiền toái vô tận.
Eurich trầm giọng nói:
- Nếu tôi là anh, khi không thể nuốt trôi cái bánh này, chi bằng chia với người khác. Như vậy, mình sẽ không bị mất mạng.
Nghe xong, Tiêu Dương bật cười.
Chậm rãi bước lên.
Nụ cười trên gương mặt Eurich lại càng nồng đậm. Y tưởng rằng Tiêu Dương đã bị khuất phục. Đương nhiên, y cho rằng, chỉ cần Tiêu Dương không ngốc, nhất định sẽ chọn người cùng hợp tác.
- Thật cao hứng.
Tiêu Dương mỉm cười, sau đó nói:
- Thật cao hứng vì anh nói cho tôi biết nhiều tin tức như vậy. Đáng tiếc, tôi không hợp tác với anh.
Nụ cười trên gương mặt Eurich cứng lại, thân sắc trâm xuống nhìn Tiêu Dương:
- Anh đây là có ý gì?
Tiêu Dương lãnh đạm chỉ vào thi thể của gã thành viên Bích Lân Đường trên mặt đất:
- Anh đã giết người.
Eurich cau mày, không hiểu Tiêu Dương muốn nói gì.
Giết người, đối với y mà nói quả thật giống như chuyện cơm bữa.
- Quốc có quốc pháp.
Tiêu Dương cười khẽ, bước từng bước một về phía Eurich:
- Giết người thì phải đền mạng.
Eurich nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Đây là cái cớ mà anh lựa chọn để cự tuyệt chuyện hợp tác?
- Không, không phải cái cớ.
Tiêu Dương mỉm cười, giơ một phần văn kiện trong tay lên:
- Bởi vì tôi chính là chấp pháp giả của Viêm Hoàng.
Thần sắc Eurich chợt biến đổi.
- Thiên Tử Các?