Chương 421: Tiếp nhận phỏng vấn
Chương 421: Tiếp nhận phỏng vấnChương 421: Tiếp nhận phỏng vấn
Trước khi tin tức được tung ra, các thế lực tập trung sự chú ý trên người Tiêu Dương cũng không nhiều. Huống chỉ, trên trán Tiêu Dương cũng không khắc ba chữ Thiên Tử Các. Cho nên, các thế lực nước ngoài không biết Tiêu Dương là thành viên của Thiên Tử Các Viêm Hoàng.
Muốn một thành viên của Thiên Tử Các đại diện cho Viêm Hoàng hợp tác với mình?
Mặt Eurich nóng lên.
Căn bản là không có khả năng.
Hiện tại, thế lực các nước đều tập trung tại Minh Châu. Nhưng trên thực tế, thế lực khiến cho bọn họ kiêng ky nhất chính là Thiên Tử Các của Viêm Hoàng. Bởi vì, trên địa bàn Viêm Hoàng, mặc dù Thiên Tử Các không vận dụng thực lực quá mạnh, nhưng một khi thật sự động chiêu, giống như cuộc loạn đấu mười lăm năm trước, cuối cùng cũng nhờ có những cường giả của Thiên Tử Các xuất hiện mới có thể đè ép xuống.
Cố nén sự khiếp sợ và không cam lòng, Eurich thở ra một hơi, trâm giọng nói:
- Anh đã không có tâm tư hợp tác, vậy thì tạm biệt thôi.
Nói xong, Eurich xoay người muốn rời khỏi.
- Chờ một chút.
Tiêu Dương nhìn chằm chằm Eurich:
- Anh có biết đằng sau là chỗ nào không?
Thần sắc Eurich nhẹ trâm xuống.
- Cuối Bất Quy Lộ chính là bãi tha ma.
Tiêu Dương cười lãnh đạm:
- Cũng đúng, đó là nơi mà anh nên đến.
- Tiêu Dương, anh đừng có quá đáng.
Ánh mắt Eurich hiện lên sự giận dữ, nhưng lại không che giấu được sự kiêng ky trong lòng.
- Tôi đã nói, giết người thì phải đền mạng. Đây chính là quốc pháp.
Tiêu Dương thu lại nụ cười, ung dung bước đến gần Eurich.
Eurich lui lại phía sau, đột nhiên quát một tiếng:
- Tôi cũng muốn nhìn xem anh có năng lực chấp hành quốc pháp hay không.
Nói xong, thân ảnh Eurich bước lên hai bước, hai tay từ từ mở ra, lòng bàn tay hướng lên trên. Một lát sau, trong lòng bàn tay xuất hiện hai ngọn lửa, khiến cho không khí xung quanh nóng lên.
- Thuộc tính hỏa?
Trán Tiêu Dương nhăn lại, sau đó cười lạnh:
- Chơi với lửa rất nguy hiểm đó.
- Quả thật rất nguy hiểm.
Chiến ý trong mắt Eurich dâng cao:
- Nhất là khi tôi chơi với kẻ địch. Vùi! VùI
Nói xong, song chưởng của Eurich đánh về phía trước. Hai luông hỏa cầu cực nóng mang theo khí thế uy phong lãm lẫm lao đến Tiêu Dương.
Bịch.
Bịch.
Gió lạnh thổi qua. Hai tiếng động vang lên đằng sau Eurich.
Tinh thần đại chấn.
- Cái gì?
Ánh mắt Eurich lộ ra sự khó tin. Hỏa cầu của y đã bị đánh nát trong khi đối phương không dùng bất kỳ vũ khí nào.
Nhìn hỏa cầu bị phá thành mảnh nhỏ rồi từ từ biến mất, thần sắc Eurich không khỏi càng thêm ngưng trọng. Thực lực của Tiêu Dương còn cao hơn y đã nghĩ.
Không khí nóng bức do hỏa cầu gây ra cũng nhanh chóng biến mất.
Thân ảnh Tiêu Dương đứng bất động tại chỗ, cười lãnh đạm:
- Lửa? Tôi cũng biết chơi đấy.
Nghe xong, Eurich dường như có được dự cảm không ổn, mạnh mẽ lui về sau hai bước.
Chỉ nhìn thấy phía trước, song chưởng của Tiêu Dương cũng mở ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
- Hắn cũng là thuộc tính giả hệ Hỏa?
Eurich hít một hơi lãnh khí. Công phu của Tiêu Dương cao như vậy, hơn nữa còn có thuộc tính hỏa, chính mình đêm nay chỉ sợ phải chết là không thể nghi ngờ.
Eurich kiêng ky nhìn Tiêu Dương.
Hai tay Tiêu Dương mở ra, nhưng trong lòng bàn tay không có chút động tĩnh.
xin
Khuôn mặt Tiêu Dương bất động, trong lòng nhịn không được thâm mắng một tiếng. Tiểu hỏa miêu này đúng là không nể mặt. Mặc cho Tiêu Dương xuất hết cả vốn liếng, một ngọn lửa nhỏ cũng không có.
- Khu.
Tiêu Dương thu hồi tay, móc trong túi quần ra một cái bật lửa.
- Xem đi, tôi đã nói là tôi cũng biết chơi với lửa đấy.
Sắc mặt Eurich đỏ lên:
- Anh... anh đang đùa với tôi?
Tiêu Dương ngạc nhiên, giơ cái bật lửa trong tay lên:
- Chẳng lẽ đây không phải là chơi với lửa?
- Tìm chết đi.
Ánh mắt Eurich hiện lên sự giận dữ, ngọn lửa màu xanh trong lòng bàn tay đột nhiên tăng vọt. Một ngọn lửa thật lớn vọt ra, lao thẳng đến Tiêu Dương.
Vù. Thân ảnh Tiêu Dương tránh sang một bên.
Âm.
Eurich tức giận mắng một tiếng, song chưởng phóng ra, một ngọn lửa phóng thẳng lên trời.
Không hề có chút giữ lại.
Hưu.
Lúc này, một thanh âm phá không chói tai vang lên.
Eurich giương mắt nhìn thoáng qua. Lúc này Tiêu Dương cười như không cười nhìn sang bên này, hai tay trống trơn.
- Cái bật lửa đâu?
Eurich không khỏi giật mình, chỉ thấy trong đêm đen, một vật thể màu đen trong nháy mắt lao vào trong ngọn lửa giữa lòng bàn tay của y.
Âm ầm.
Tiếng nổ mạnh chấn động màng nhĩ.
Khí lưu mãnh liệt trùng kích xuống. Eurich trợn mắt như muốn nứt ra, thân ảnh cuống quýt thụt lùi.
Hưu.
Có thể nghe được tiếng kiếm đâm vào.
Cước bộ thụt lùi đột nhiên ngừng lại.
Ngọn lửa trong lòng bàn tay Eurich không khống chế được, bắt đầu lan tràn. Vị trí trái tim bất ngờ xuất hiện một mũi kiếm. Thân ảnh Tiêu Dương không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau, tay cầm lợi kiếm, trực tiếp đâm vào trong ngực.
- Đã nói rồi, chơi với lửa rất nguy hiểm.
Tiêu Dương cảnh báo một câu.
Eurich phun ra một ngụm máu, cơ thể không thể nhúc nhích.
- Tôi... không... cam...
Hơi thở đứt đoạn, ánh mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
Trường kiếm rút ra, thi thể Eurich giờ phút này bị lửa thiêu đốt, rất nhanh lan tràn khắp nơi.
Bất Quy Lộ chính là con đường tiên các vong hồn đến hoàng tuyền.
- Hơn ba mươi thế lực trong và ngoài nước?
Tiêu Dương trở lại xe, trong đầu nhớ lại những gì Eurich đã nói mới nãy. Minh Châu sắp có một trận bão táp. Trình độ mãnh liệt của nó có chút nằm ngoài dự liệu của Tiêu Dương. Mà trung tâm của cơn bão chính là Phục Đại.
- Chỉ cần Tiêu Dương ở lại Phục Đại một ngày, không ai có thể đụng đến một tấc đất của Phục Đại.
Hàn ý lóe ra từ trong mắt Tiêu Dương.
- Tin tức về ngọc bội, cho dù là do thân điện hoặc Đan gia của hội Dị thuật truyền ra, ánh mắt của tất cả các thế lực đều tập trung trên người mình. Ta cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai sẽ cướp được ngọc bội?
Tiêu Dương không ngại một kích đến phá một kích.
Cơn gió lốc màu đỏ chạy ra khỏi Bất Quy Lộ, chỉ để lại một làn gió lạnh. 7h sáng hôm sau.
Trong lúc Quân Thiết Anh vẫn còn mơ màng, tiếng chuông cửa vang lên.
Nhìn thoáng qua chung quanh, trong đầu Quân Thiết Anh không khỏi nhớ lại cảnh tượng kiều diễm ngày hôm qua, khuôn mặt ửng hồng. Nếu hôm qua không phải đại mụ đến kịp thời, sợ rằng...
Quân Thiết Anh lại càng xấu hổ hơn.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên lần nữa.
Quân Thiết Anh vội vàng đứng dậy mặc áo ngủ vào, nhìn qua lỗ mắt mèo, thấy Tiêu Dương đang đứng, vội vàng mở cửa.
- Đại tiểu thư, ăn sáng không? Tôi có mua bánh mỳ và...
Tiêu Dương đột nhiên dừng lại, mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào vị trí chữ V trên áo Quân Thiết Anh, âm thầm nuốt nước miếng:
- Và sữa.
Ý tại ngôn ngoại, không phải nói trong phòng có...
Sắc mặt Quân Thiết Anh đỏ lên, khẽ gắt:
- Lưu manh.
Sau đó xoay người bước vào nhà tắm, vệ sinh tắm rửa, thay một bộ quần áo mới. Mặc dù tối hôm qua vẫn chưa bị phá thân, nhưng trên người Quân Thiết Anh lại xuất hiện một hơi thở thành thục, kích thích ánh mắt của Tiêu Dương. Nhất là ánh mắt đại tiểu thư nhìn hắn, tràn đầy phong tình vạn chủng.
Động tay động chân với đại tiểu thư trong bữa sáng, cuối cùng hai người cũng ăn sáng xong. Đại tiểu thư mang theo vẻ mặt ửng hồng ra khỏi khách sạn.
Nhìn theo bóng lưng của tuấn nam mỹ nữ, ánh mắt của nhân viên khách sạn không khỏi lộ ra sự hâm mộ lẫn đố ky.
- Dạo này thức ăn ngon toàn dành cho heo.
Một người chua xót lên tiếng.
- Này, chàng thanh niên kia cũng là cao phú suất mà.
Một người bên cạnh lên tiếng.
- Tôi biết.
Người lên tiếng đầu tiên lộ ra ánh mắt si ngốc:
- Cho nên tôi mới nói anh ta là thức ăn ngon.
xkkkx
Những người còn lại lập tức tránh xa.
Chiếc xe thẳng đến Phục Đại.
Tiêu Dương đã thông báo cho đám người Lý Bái Thiên, gia nhập cùng với đội ngũ bốn người "tham ăn" đang làm việc trong tổ bảo vệ của Phục Đại, phụ trách bảo vệ an toàn cho Quân Thiết Anh. Sau khi đưa Quân Thiết Anh đến dưới phòng học, Tiêu Dương chuẩn bị quay trở về phòng bảo vệ ngủ một giấc thì bị Phó hiệu trưởng Tô Thắng Kỷ gọi giật lại.
- Tiêu Dương, cậu thật là đúng giờ. Haha. Tô Thắng Kỷ mỉm cười bước đến bên cạnh Tiêu Dương, nhìn hắn chằm chằm, cố gắng thấp giọng nói:
- Này, họa tác danh gia thần bí năm sao tối qua có phải là cậu hay không?
- Đúng giờ?
Tiêu Dương nghi hoặc hỏi ngược lại:
- Đại bá, bác hẹn tôi khi nào vậy?
- Không phải tôi hẹn cậu, mà là ngày hôm qua cậu đã đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của cô phóng viên kia rồi mà.
Tô Thắng Kỷ cười nói:
- Người ta sáng sớm nay đã đến chờ cậu ở phòng hội nghị.
- Ừm.
Tiêu Dương gật đầu, lập tức cất bước đến phòng hội nghị.
- Này, Tiêu Dương, tiểu tử cậu còn chưa trả lời tôi vấn đề vừa nãy.
Tô Thắng Kỷ vội vàng đuổi theo.
- Lần sau đi.
Tiêu Dương bước nhanh hơn. Sau khi để lại một câu thì thân ảnh đã biến mất, chỉ để lại Tô Thắng Kỷ với vẻ mặt ai oán. Tối hôm qua nhìn thấy một bức vạn lý sơn hà kích thích như vậy, khiến cho Tô Thắng Kỷ cả đêm không ngủ được, hận không thể lập tức biết được thân phận của thanh y nhân kia.
Kỳ thật, không chỉ có Tô Thắng Kỷ, hôm nay, cả giới thi họa đều muốn biết thanh y nhân là người phương nào.
Trong phòng hội nghị, Đặng Tiểu Hoa ngồi không yên, cứ đi qua đi lại để che giấu sự căng thẳng trong lòng. Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa phòng, vừa chờ lại vừa khẩn trương.
- Chị Tiểu Hoa, chị có thể dừng lại một chút không? Mắt của em bị chị làm cho choáng váng rồi.
Tiểu Kiệt bất đắc dĩ nói với Đặng Tiểu Hoa:
- Chị không phải lo lắng Tiêu Dương đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của chị rồi đổi ý chứ?
- Chị không phải lo lắng điều này.
Đặng Tiểu Hoa cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Lúc trước cô trèo tường lẻn vào Phục Đại, bị Tiêu Dương bắt được, lại còn hoa ngôn xảo ngữ với hắn. Hôm nay được Tiêu Dương chỉ đích danh tiếp nhận phỏng vấn, điều này làm cho Đặng Tiểu Hoa cả một đêm không ngủ, có cảm giác không thể tin được. Chẳng lẽ hắn muốn trêu đùa cô?
Đặng Tiểu Hoa bước qua bước lại cũng cảm thấy mỏi, liền bước đến một cái ghế phía trước ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, ngoài hành lang liên vang lên tiếng bước chân.
- Đến rồi sao?
Cơ thể Đặng Tiểu Hoa giống như cái lò xo, đứng bật dậy, nhập vào trạng thái giống như lâm đại địch.