Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 421 - Chương 422: Tôi Có Thể Chửi Bậy Không?

Chương 422: Tôi có thể chửi bậy không? Chương 422: Tôi có thể chửi bậy không?Chương 422: Tôi có thể chửi bậy không?

Tiếng bước chân từ từ đến gần phòng họp. Tinh thân Đặng Tiểu Hoa như muốn kéo căng. Đến bây giờ, cô cũng không phải người mới vào nghề, nhưng lần này so với lần phỏng vấn đầu tiên còn muốn khẩn trương hơn.

Nguyên nhân chỉ có hai. Lân phỏng vấn này có liên quan đến chiêu bài của Tân Thân Ngụy Nhạc có thể tăng cao hay không. Thứ hai, đối tượng phỏng vấn lại là Tiêu Dương. Đặng Tiểu Hoa không dám khẳng định hắn có phải cố ý trêu đùa cô hay không.

- Chị Tiểu Hoa, hôm qua không phải chị đã thê son thê sắt là buổi phỏng vấn hôm nay sẽ không có chút vấn đề nào sao? Tại sao lần này chị lại còn khẩn trương hơn cả tôi?

Tiểu Kiệt trợn mắt khó hiểu.

- Cậu không biết đâu.

Đặng Tiểu Hoa thì thầm một tiếng, nhìn ra cửa, thâm thở ra một hơi:

- Kiểm tra lại dụng cụ, cuộc phỏng vấn lập tức bắt đầu rồi.

Đặng Tiểu Hoa điều chỉnh lại gương mặt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Cạch.

Cánh cửa phòng hội nghị được đẩy ra.

Đặng Tiểu Hoa mỉm cười bước về phía trước, nhưng sau đó đột nhiên dừng lại.

- Nơi này là nơi mà Tiêu Dương tiếp nhận phỏng vấn sao?

Một thanh âm tục tằng, hèn mọn, bỉ ổi vang lên. Cái giọng này độc chỉ có một mình Lan thúc có.

Nghe giọng nói, một gương mặt mà khi nhìn trong đầu không tự chủ được hiện ra hai chữ hèn mọn, bỉ ổi xuất hiện trong tâm mắt của Đặng Tiểu Hoa, đang nhìn chăm chú vào người cô, theo phản xạ có điều kiện đọc lên số đo ba vòng, sau đó thì thâm:

- Vóc người rất đẹp, vóc người rất đẹp.

Đặng Tiểu Hoa ngây người nhìn Lan thúc, vô thức mà lui về sau hai bước. Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, cô quả thật có chút không được tự nhiên, thậm chí còn nổi cả da gà. Nhất là khi cô nghe được số đo ba vòng từ miệng Lan thúc, lại càng giống với tình hình thực tế trên người của cô.

Đây chính là "thực lực" của Lan thúc.

- Ông... ông là ai?

Giọng nói Đặng Tiểu Hoa có chút dồn dập.

- Tôi?

Lan thúc sửng sốt, vội vàng cúi xuống nhìn thắt lưng của mình, phát hiện một phần bụng mỡ lòi ra ngoài, liền hết sức thóp bụng lại, ho nhẹ một tiếng để nhuận yết hầu, thân sắc trở nên nghiêm chỉnh, mở miệng nói:

- Tiểu thư, tôi là ông chủ của quán bán đồ ăn vặt trong Phục Đại, không người nào không biết, không người nào không thích, Lan thúc Lam Như Lan. Đương nhiên, với lứa tuổi của tôi, cô có thể gọi tôi là Lan ca hoặc Lan ca ca.

Đặng Tiểu Hoa trợn tròn mắt. Một gã đại thúc với gương mặt hèn mọn, bỉ ổi, lại bảo mình gọi ông ta là Lan ca ca.

Nhưng khuôn mặt đó lại càng không chút chột dạ.

Dừng một chút, Đặng Tiểu Hoa có chút xấu hổ dò xét:

- Tôi... hay là tôi gọi giống bọn họ, gọi ông là Lan thúc.

- Ôi, nữ sinh bây giờ toàn thích đại thúc.

Lan thúc cảm thán một câu, nhún vai nói:

- Cũng không còn cách nào. Người chứ không phải thánh. Sai lâm lớn nhất của Lan thúc tôi chính là hấp dẫn nữ sinh quá nhiều. ...

Đặng Tiểu Hoa không biết nên nói cái gì, chỉ có thể miễn cưỡng cười.

Nửa ngày sau, Lan thúc mới từ trong cảm thán hồi phục lại tinh thân, ánh mắt nhìn chung quanh, sau đó kinh ngạc nói:

- Ủa, Tiêu Dương đâu? Thằng ranh đó không phải nhận phỏng vấn trong phòng họp à?

- Chú tìm Tiêu Dương?

Đặng Tiểu Hoa nói:

- Anh ấy còn chưa đến.

- Tiểu tử này rất kỳ cục. Mỹ nữ có hẹn thì phải đến sớm một chút chứ. Nếu là A thúc tôi hả...

Ánh mắt Lan thúc lại hiện lên sự hèn mọn, bỉ ổi đến cực điểm, nhìn chằm chằm vào vách tường một bên:

- Nhất định sẽ bình tĩnh mà ăn người đẹp.

- Cái gì?

Đặng Tiểu Hoa nghe không rõ Lan thúc nói gì, nhưng cô nhất thời bị sự hèn mọn, bỉ ổi của Lan thúc làm cho cả kinh, không khỏi lui vê sau vài bước. Khó trách trong trường có rất nhiều lời đồn, nữ sinh nào mà nói chuyện với Lan thúc vượt quá một phút đồng hồ, năng lực thừa nhận tâm lý phải cực kỳ cường hãn.

- Không có việc gì chứ?

Lan thúc ưỡn ngực, lúc này cánh cửa phòng hội nghị một lần nữa được đẩy ra.

- Lan thúc?

Tiêu Dương có chút ngoài ý muốn nhìn Lan thúc.

Lan thúc quay đầu lại, lập tức cất bước tiến lên, một tay đặt lên vai Tiêu Dương:

- Ra ngoài trước đã. Mỹ nhân...

Quay sang nhìn Đặng Tiểu Hoa:

- A thúc tôi mượn Tiêu Dương năm phút thôi nhé.

Đóng cửa lại, hai người ra ngoài ban công.

- Có ba chuyện quan trọng.

Lan thúc chưa từng nói nhảm, trực tiếp vươn tay ngón tay lung lay trước mặt Tiêu Dương, sau đó nói:

- Thứ nhất, từ tối qua đến bây giờ, tin tức về việc cậu biết con mồ côi của giáo sư đã bị lan truyền. Cấp trên chỉ thị xuống, hỏi tin tức này là thật hay không?

- Cấp trên? Cấp trên nào? Tiêu Dương hỏi ngược lại.

Nếu Lam Chấn Hoàn hỏi thì Tiêu Dương không ngại. Chỉ là nếu Lam Chấn Hoàn muốn hỏi, tất nhiên sẽ thông qua con gái của mình, cũng là thành viên tiểu đội Lăng Thiên Lam Hân Linh. Gián tiếp tìm tới Lan thúc thì khẳng định là một người khác.

Lan thúc chân chừ một chút.

- Thì ra là tiểu đội Thiên Tử.

Tiêu Dương khế cười.

Lan thúc gật đầu, thở dài nói:

- Cậu cũng biết, cho dù là Thiên Tử Các, nhưng thân phận của tiểu đội Thiên Tử lại cao hơn chúng tôi một cái đầu.

- Đúng là buồn cười.

Tiêu Dương cười lạnh:

- Lúc trước, tin tức vê ngọc tỷ truyền quốc cũng là do một tay tiểu đội Thiên Tử đè ép, không để tiểu đội Lăng Thiên chúng ta biết. Bây giờ nghe tin tôi nắm giữ được đầu mối, bọn họ còn mặt mũi nào đến tìm hiểu tin tức này? Lan thúc, chú chuyển lời cho bọn họ biết, không có cửa đâu.

- Ý của cậu là, cậu thật sự nắm giữ được đầu mối?

Ánh mắt Lan thúc sáng lên, mơ hồ có chút kích động.

Tiêu Dương hiểu tâm trạng của Lan thúc. Vì đánh cược mà ở lại Phục Đại mười lăm năm chưa từng bước ra nửa bước. Cho nên, không người nào khát vọng tìm được ngọc tỷ truyền quốc hơn Lan thúc.

- Yên tâm đi.

Tiêu Dương mỉm cười nhìn Lan thúc.

- Tôi nhất định sẽ tìm được ngọc tỷ truyền quốc trong thời gian ngắn nhất. Khi đó, Lan thúc có thể buông hết thảy gông cùm xiêng xích để tiếp nhận nhiệm vụ khác của Thiên Tử Các.

Lan thúc có chút hưng phấn mà gật đầu.

- Chuyện thứ hai, vê chuyện cậu lộ diện trước mặt truyên thông lần này.

Lan thúc nói:

- Tối hôm qua, Lam Các Lão bảo tôi nói với cậu, hiện tại đang là mấu chốt trong việc tìm kiếm ngọc tỷ truyền quốc, tốt nhất đừng để mọi chuyện phức tạp. Nếu so đấu y thuật chính thống, mặc dù y thuật của đảo quốc có chút hùng hổ dọa người, nhưng Viêm Hoàng vẫn có thể cử ra một số danh gia trung y để ứng phó cho có lệ. Còn cậu, trong khoảng thời gian này nên khiêm tốn thì tốt hơn.

Tiêu Dương cười khổ nhún vai:

- Chẳng lẽ trong mắt Lam tiền bối, tôi là người thích sinh sự sao?

Lan thúc nhìn Tiêu Dương, trịnh trọng gật đầu.

- Được rồi, còn chuyện thứ ba.

Tiêu Dương hỏi.

- Thứ ba...

Lan thúc dừng một chút, tâm mắt hướng nhìn xung quanh vài lần, thân sắc cực kỳ cảnh giác. Sau khi xác nhận không có người nào, tâm mắt mới thu trở về, nhưng vẫn không mở miệng, rồi lại nhìn xung quanh, xác nhận xem còn ai hay không.

Tiêu Dương không khỏi giật mình.

Chuyện thứ ba chắc chắn là chuyện cơ mật rồi.

Hắn lập tức dựng lỗ tai lên.

Chỉ thấy Lan thúc không ngừng xoa tay, ánh mắt ý vị thâm trường, liếc mắt nhìn Tiêu Dương, khiến hắn không khỏi cuộn mình một chút.

- Thằng ranh, thành thật đi. Lần này đến đảo quốc có mang về tinh phẩm gì không?

Lan thúc không tự chủ được liếm môi một cái, ánh mắt chờ mong. ...

Tiêu Dương suýt chút nữa muốn lao đầu xuống ban công. Sau khi kịch liệt giải thích mà không có kết quả, hắn đành bất đắc dĩ khoát tay, thừa nhận "sự thật". Nhưng nói rằng những gì mang về đều bị Tiểu Thảo lấy đi.

Vù.

Một trận gió lốc thổi qua.

Thân ảnh Lan thúc biến mất không còn.

Tiêu Dương líu lưỡi, sau đó vươn ngón cái:

- Quả nhiên Thiên Tử Các không hề có phàm nhân.

Tiêu Dương rốt cuộc cũng biết, thì ra với vóc người của Lan thúc, cũng có thể bộc phát tốc độ cường hãn như vậy.

Trầm tư nửa ngày, sau khi cân nhắc hai chuyện mà Lan thúc đã nói, Tiêu Dương liền cất bước vào phòng hội nghị.

Lúc này, Đặng Tiểu Hoa đã vô cùng sốt ruột. Khi thấy Tiêu Dương đẩy cửa bước vào, theo tiêm thức muốn tiến lên chào hỏi, nhưng rồi lại thôi, không biết nên mở lời như thế nào.

- Đặng Bình Bình, chờ có lâu không?

Tiêu Dương mỉm cười.

Đặng Tiểu Hoa nhất thời xấu hổ, miễn cưỡng ra vẻ tươi cười, vươn tay:

- Tôi... tôi tên Đặng Tiểu Hoa.

Tiêu Dương nhìn Đặng Tiểu Hoa chằm chằm. Trong lúc khiến cô hận không có cái lỗ nào để chui vào, hắn lập tức tiến lên, cười ha hả, rất có phong độ mà bắt tay với Đặng Tiểu Hoa, rồi lên tiếng:

- Việc này không nên chậm trễ, lập tức bắt đầu thôi.

Đặng Tiểu Hoa gật đầu, thấy Tiêu Dương không giống như trêu chọc cô mà là thật tâm tiếp nhận phỏng vấn, liền ổn định tâm trạng bối rối, ra hiệu Tiêu Dương ngồi một bên, còn mình thì ngồi đối diện hắn:

- Chúng ta đừng xem đây là một cuộc phỏng vấn, cứ xem nó như cuộc trò chuyện bình thường là được rồi.

Đặng Tiểu Hoa quả thật rất có tiềm chất làm phóng viên. Một khi tiến vào trạng thái, quá trình phỏng vấn sẽ được tiến hành một cách dễ dàng. Tiêu Dương cũng không ngại phối hợp, dùng ngôn ngữ hào phóng nói chuyện phiếm với mỹ nữ. Đầu tiên chính là tư liệu cá nhân của Tiêu Dương.

Tiêu Dương lấy cớ mình là cô nhi để ứng phó. Nhưng thật ra đây là một đạo lý rất rõ ràng.

Khi nói đến y thuật, Tiêu Dương trực tiếp đem y thuật của mình quy cho việc sư phụ thu dưỡng mình truyền lại cho mình. Sau đó Đặng Tiểu Hoa lại hỏi hắn một số vấn đề chủ yếu về y học hiện nay, dân dần kéo đề tài về trận đấu giữa Viêm Hoàng và đảo quốc.

- Tiêu Dương, mấy ngày trước, anh ở đảo quốc đập bể chiêu bài của họ. Chuyện này đã trực tiếp khiến cho giới y học phải rung chuyển kịch liệt.

Đặng Tiểu Hoa chỉ tóm tắt lại vài câu, tiện đà nói:

- Hôm nay không chỉ có anh, không ít danh gia trung y của Viêm Hoàng cũng bị cuốn vào cuộc phân tranh này. Đảo quốc bị thua thiệt lớn, bây giờ đang trong thời điểm hung hăng nhất. Không biết anh có biết không, ở quảng trường lớn nhất ở Osaka đã dựng một lôi đài, công bố cho toàn thế giới, muốn khiêu chiến trung y Viêm Hoàng chúng ta. Mà trọng điểm chính là khiêu chiến anh.

- Tôi biết rồi.

Thần sắc của Tiêu Dương cũng không có gì thay đổi, chỉ gật đầu. Lam Chấn Hoàn đã dặn dò, tận lực không đưa ra bất kỳ bình luận nào.

Đặng Tiểu Hoa cũng gật đầu, quay sang nhìn Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt liên lấy từ trong túi ra một cái máy ảnh. Sau khi Đặng Tiểu Hoa tiếp nhận máy ảnh, nhấn nút vài cái rồi đưa cho Tiêu Dương xem:

- Đây là hình ảnh mà đồng nghiệp của chúng tôi ở đảo quốc đã chụp được. Anh nên tìm hiểu rõ tình huống một chút. Bây giờ cả nước, không, hẳn là toàn bộ thế giới đều đang chờ anh đáp lại.

Tiêu Dương tiếp nhận cái máy ảnh, đưa mắt nhìn qua. Chính giữa một quảng trường thật lớn có một lôi đài được dựng lên.

Chính giữa lôi đài là một biểu ngữ màu đỏ, nhìn chói mắt đến cực điểm.

- Viêm Hoàng nhu nhược, Đông Á bệnh phu.

Tiêu Dương không khỏi cau mày.

Đặng Tiểu Hoa cũng nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Dương, trầm giọng nói:

- Biểu ngữ này có đầy xung quanh quảng trường. Cho dù Viêm Hoàng đã đưa ra lời khiển trách, nhưng biểu ngữ như vậy chỉ có tăng chứ không giảm.

Có mấy lời không cần nói nhiều.

- Bây giờ, toàn bộ thế giới đang chờ đợi câu trả lời của anh. Họ muốn biết, khi anh ở đảo quốc, tại sao lại không tiếp nhận sự khiêu chiến của bọn họ?

Tiêu Dương cúi đầu nhìn hình ảnh bên trong camera. Hắn biết tại sao Lam Chấn Hoàn lại nhắc nhở hắn ngàn vạn lần không được xúc động. Bởi vì ông ấy biết tính tình của hắn, càng biết được đảo quốc đang gây sự đến cỡ nào.

Một lát sau, Tiêu Dương ngẩng đầu lên.

Tinh thần của Đặng Tiểu Hoa không khỏi căng lên. Tiểu Kiệt ở một bên không dám trễ nãi, vội hướng camera về phía Tiêu Dương.

Hai người đều biết, Tiêu Dương chuẩn bị có câu trả lời.

Hắn sẽ trả lời như thế nào?

Trong đầu Đặng Tiểu Hoa không khỏi hiện lên một ý niệm.

Tiêu Dương bình tĩnh nhìn Đặng Tiểu Hoa, đột nhiên lạnh lùng lên tiếng:

- Tôi có thể chửi bậy không?
Bình Luận (0)
Comment