Chương 516: Đi viết lại lịch sử!
Chương 516: Đi viết lại lịch sử!Chương 516: Đi viết lại lịch sử!
Cỏ lau trên hòn đảo giữa sông bay phần phật, gió đêm càng thổi càng mạnh, thanh kiếm không ngừng run rẩy trên tảng đá. Trước chuôi kiếm, một bóng người mặc hắc bào đang đứng thừ người ra.
Ánh mắt đã không còn chút kiêu ngạo.
Hoặc có thể nói, sự kiêu ngạo của ông đã bị một kiếm này chôn vùi mất rồi.
Nhìn về phía Tiêu Dương rời đi, vẻ mặt Thiên Cửu Tôn Tọa cô tịch, tâm mắt từ từ xoay chuyển. Nhìn chuôi kiếm đang lắc lư trong gió, Thiên Cửu Tôn Tọa rơi vào trâm tư.
Thanh liên kiếm ca xuất thế khiến cho lão vô cùng chấn động.
Trong đầu lão lại hiện lên câu nói đầy hào khí của Tiêu Dương.
Nếu chưa từng có Thực khí cường giả chiến thắng Hóa tượng cường giả, vậy hãy để hắn làm người đầu tiên.
Kết quả, quả nhiên là như vậy.
k2...
Trong một căn phòng của khách sạn Nghênh Tân Minh Châu, ánh đèn chiếu sáng trong đêm.
Dù lão kiêu ngạo, nhưng không coi trời bằng vung, càng không phải loại người ngu xuẩn.
Đêm, lạnh kinh người.
- Thiên tài yêu nghiệt như vậy cùng với Thanh liên kiếm ca xuất thế, đối với mạch Kiếm tôn, là phúc hay là họa...
- Bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu hành động.
- Rốt cuộc hắn là thứ gì...
- Báo cáo Hideo Điện vương, tất cả đã chuẩn bị xong.
Lúc này, Thiên Cửu Tôn Tọa không còn theo đuổi suy nghĩ này nữa. Mình đã bị đánh bại, Tiêu Dương không tước cánh tay mình đã là hạ thủ lưu tình, nói cách khác, mình nợ Tiêu Dương một mối ân tình.
Cuối cùng Thiên Cửu Tôn Tọa thì thào nói.
Tiêu Dương quay trở về phòng bảo vệ Phục Đại thay đồ đi ngủ.
Ánh mắt của Fukuda Hideo cũng lóe lên tia vui mừng, quay đầu lại nói với Fukuda Shoi.
Trên hòn đảo giữa sông, một lúc lâu sau vang lên tiếng thở dài.
- Tư liệu tôi bảo anh thu thập đâu?
Koita Kun khom người trước mặt Fukuda Hideo nói, trong mắt không kìm được hưng phấn.
- Tốt.
- Hán y học có lịch sử lâu đời nhất trên thế giới, là y học thân thánh nhất.
Koita Kun cười lạnh nói,
Fukuda Hideo cười nói.
- Đây chỉ là việc nhỏ, đương nhiên hoàn thành rất dễ dàng. Ở đây là vị trí và tình hình đại khái của hai mươi hiệu thuốc, phòng khám tư, bệnh viện lớn ở Minh Châu. Sau khi chọn lựa, đều là những nơi có tên tuổi nhất định ở Minh Châu. Ngày mai, chỉ cân chúng ta một lần công phá, chắc chắn có thể làm rạng danh Hán y học vĩ đại ở Viêm Hoàng.
- Ngày mai chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch nhanh chóng, nhất định phải tạo ra cơn sóng lớn ở Minh Châu. Tiêu Dương, tên đó chắc chắn sẽ tuyên chiến chính diện với chúng ta. Đến lúc đó, tứ đại y thánh ra tay, còn có những chuẩn bị khác của chúng ta nữa, bổn vương muốn xem tên Tiêu Dương kia thảm bại hoàn toàn.
Fukuda Shoi lập tức lấy ra, cười nói:
- Hideo điện vương ra tay quả không bình thường, lịch sử Đại đảo đế quốc xâm chiếm Viêm Hoàng sẽ một lần nữa tái diễn.
Fukuda Shoi cười hì hì.
- Chỉ cần Tiêu Dương bại, tất cả vinh quang của Trung y Viêm Hoàng sẽ mất sạch không còn chút gì.
- Hì hì, đến lúc đó chúng ta sẽ quay phim lại toàn bộ quá trình.
- Buổi giao lưu trao đổi y học nhàm chán ba ngày này sắp khiến cho chúng ta buồn bực phát điên lên rồi, cuối cùng ngày mai có thể hoạt động tay chân một chút rồi.
- Tứ đại y thánh của Hán y học đều đã bí mật đến Minh Châu.
Fukuda Hideo khẽ xoa nắm đấm. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của gã.
- Đoạn video ghi lại hai mươi chiến thắng của Hán y học trước trung y Viêm Hoàng vừa được công khai, tôi muốn xem xem, lúc đó Viêm Hoàng sẽ ứng phó với cơn lốc này như thế nào.
- Tám mươi tinh duệ Hán y học do Thần điện bồi dưỡng đều đã sắp xếp xong.
- Trung y Viêm Hoàng muốn vấy bẩn danh tiếng Hán y học, chiếm vị trí độc tôn, đúng là si tâm vọng tưởng.
Fukuda Hideo cười lạnh.
xxk*k** ¬
Một đêm yên bình.
Ngày hôm sau lúc Tiêu Dương đến sân huấn luyện của Vũ Phong Quán, thì phát hiện mười người của Tiểu đội Tinh anh vẫn chưa bắt đầu huấn luyện như thường lệ, mà đang xếp thành hàng dường như chờ Tiêu Dương tới.
- Ô? Hôm nay là ngày gì đặc biệt à?
Tiêu Dương mỉm cười đi về phía mười người. Cho dù trong quá trình huấn luyện Tiêu Dương gào rít thế nào, nhưng bình thường, thây Tiêu vẫn rất thân thiện.
- Có nhiệm vụ.
Lam Hân Linh cất bước lên, đưa cho Tiêu Dương một tờ giấy.
- Đây là ba em...
Lập tức dừng lại, Lam Hân Linh nhớ ra mình đang bàn việc công, lập tức sửa lại lời nói.
Tiêu Dương liếc mắt nhìn Phong Dương.
- Thằng nhóc cậu muốn nghỉ ngơi chứ gì.
- Thầy, thây ra lệnh đi, hôm nay tiểu đội Tinh anh chúng ta dốc toàn bộ lực lượng, nhất định có thể tra ra chuyện này.
Lúc này Phong Dương đã võ ngực hét lớn. - Viêm Hoàng lớn như vậy, sao có thể để cho đám Đảo quốc này đến giương oai.
- Sau khi Trận đấu tinh anh kết thúc, không ít đội đều đã rời Minh Châu. Ý của Lam lão các là để Tiểu đội Tinh anh chúng ta ra tay, điều tra mục đích của đám người Đảo quốc này.
Lam Hân Linh giải thích đơn giản.
- Thiên Tử Các nhận được tin, mấy ngày gần đây, tứ đại y thánh Hán y học đã cùng lúc bí mật đến Minh Châu, ở trong một khách sạn rất bình thường. Lam lão các e rằng, bên phía Đảo quốc đang bí mật làm chuyện gì đó không muốn cho ai biết.
- Bí mật không muốn cho ai biết?
Tiêu Dương hơi nhíu mày. Tứ đại y thánh, chẳng lẽ đến để đối phó mình? Nhưng nếu chúng thật sự muốn đối phó với mình, vì sao đến Minh Châu mà không lộ diện, chúng đang chờ điều gì?
Chuyện này vô cùng kỳ lạ.
Hiện nay nội bộ Viêm Hoàng đang toàn lực tìm kiếm ngọc tỷ truyên quốc, sức mạnh tình báo của Thiên Tử Các đã tăng thêm nhiều so với trước kia. Cho nên khi Tứ đại y thánh bí mật đến Minh Châu, mới dễ dàng bại lộ trước hệ thống tình báo của Thiên Tử Các.
- Lam lão các có lệnh gì không?
Tiêu Dương thuận miệng hỏi một tiếng.
Lam Hân Linh không thể chờ được nữa.
- Tứ đại y thánh của Hán y học Đảo quốc là bốn người có y thuật cao thâm nhất trong Hán y học Đảo quốc mấy năm gần đây, có danh tiếng rất lớn trong và ngoài nước. Y thuật của họ sánh ngang với đại sư trước kia anh từng so tài, thậm chí còn mạnh hơn.
"Chẳng lẽ Lam các lão muốn mình tham gia Đại hội này?" Tiêu Dương thầm thì nói, tùy tiện lướt qua nội dung bên dưới, mắt đột nhiên sáng lên,"Tứ đại y thánh?"
Đầu tiên là nhìn thấy Hán y Đảo quốc đang dự Buổi giao lưu trao đổi ở Minh Châu, Tiêu Dương không hứng thú lắm.
- Lại chuyện quái gì đây?
Tiêu Dương nhận tờ fax xem thử, chân mày khẽ nhíu lại.
- Lam các lão fax đến từ thủ đô.
Phong Dương xấu hổ cúi đầu.
- Nếu Lam lão các đã phân công, vậy hôm nay cho các cậu nghỉ một hôm vậy.
Tiêu Dương phất tay.
- Tôi cho mọi người một buổi sáng, bất kể sử dụng thủ đoạn gì, phải tra ra mục đích thật sự của đám người Đảo quốc cho tôi.
- Vâng! Thưa thầy.
Buổi huấn luyện buổi sáng bị hủy bỏ, Tiêu Dương chỉ đành đến công ty Sơn Hà Thư Họa, quan tâm đến tình hình công ty Sơn Hà Thư Họa một chút.
Quả nhiên Liên minh Thư họa đã tiến hành phong tỏa nhất định đối với Sơn Hà Thư Họa. Tuy nhiên, hiện tại Sơn Hà Thư Họa đã có danh tiếng nên cũng có được một nhóm khách hàng cố định, dù doanh số không có sự tiến triển quá lớn, nhưng duy trì hoạt động kinh doanh bình thường thì không chút vấn đề. - Quan trọng là phải chờ Đại hội Thư họa.
Tiêu Dương ngồi trên vị trí Tổng giám đốc trong văn phòng, khép lại tài liệu, bình thản nói.
- Quy mô của Đại hội Thư họa lần này cực lớn, gân như những công ty Thư họa có danh tiếng trên toàn quốc đều đăng ký tham dự. Chỉ cần Sơn Hà Thư Họa có được thứ hạng tốt, chắc chắn có thể tiến thêm một bước trong việc mở rộng phạm vi kinh doanh của Sơn Hà Thư Họa. Một khi phá được xiềng xích này, Liên minh Thư họa có muốn giam cầm chúng ta, cũng không đơn giản, aizz, thật thoải mái.
Tiêu Dương nhẹ nhàng giữ lấy bàn tay nhỏ mềm mại không xương đang xoa bóp cho mình, hóa ra tam tiểu thư Quân Thiết Anh của Sơn Hà Thư Họa đang xoa bóp cho hắn.
Hai tay Quân Thiết Anh bị Tiêu Dương giữ lấy, nhẹ nhàng cúi người, khuôn mặt hơi đỏ, má lúm đồng tiên hiện ra.
- Chỉ cần anh tham gia thi đấu, mục tiêu của Sơn Hà Thư Họa chúng ta là hạng nhất.
Tiêu Dương cười hì hì, nhẹ nhàng kéo Quân Thiết Anh sang, mặc kệ cô nàng khẽ giãy giụa, ôm chặt trong lòng. Hít hà mùi thơm trên vai, Tiêu Dương cười mỉm, nói:
- Đại tiểu thư đã phân công, tiểu thư đồng sao dám không tuân theo đây.
Sắc mặt Quân Thiết Anh càng đỏ tợn, khẽ gắt một tiếng.
- Có thư đồng nào bắt nạt đại tiểu thư như anh không. ÁI
Tay Tiêu Dương bắt đầu tác quái trên eo Quân Thiết Anh, cười hì hì.
- Đại tiểu thư, tiểu thư đồng chỉ sờ nhẹ thôi mà. Tối nay chắc chắn rất đẹp, không biết Đại tiểu thư có đồng ý cùng tiểu thư đồng này du thuyền ngắm hồ, ngâm thơ ngắm trăng không?
Quân Thiết Anh bị tiểu thư đồng của mình nắn bóp eo đến mềm nhữn người, vội vàng xin tha, đương nhiên cũng vội gật đầu đồng ý.
- Tên thư đồng hư hỏng này, còn không thả em ra, đợi tí nữa Tang Tang đến thấy thì không hay đâu.
Quân Thiết Anh vừa dứt lời, ngoài cửa quả nhiên vang lên tiếng bước chân nho nhỏ, sau đó là tiếng gõ cửa nhẹ.
Quân Thiết Anh vội bật dậy khỏi lòng Tiêu Dương, khuôn mặt đỏ bừng chưa tan, sửa sang lại quần áo,
- Tang Tang sao? Vào đi.
Diệp Tang đẩy cửa bước vào, thấy Tiêu Dương đang ngồi trên ghế, ánh mắt có chút kinh ngạc. Thấy khí sắc của hắn không có gì thay đổi lớn, hẳn không bị thương, trong lòng Diệp Tang cũng buông lỏng, lại dời ánh mắt sang Quân Thiết Anh, thấy khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngùng, dường như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng hắng giọng, đặt bữa sáng đã chuẩn bị xong lên bàn.
- Tiêu Dương, em không biết sáng sớm anh đã đến, nên không chuẩn bị phần anh.
Tiêu Dương cười xua tay.
- Anh ăn rồi.
- Thiết Anh, cô ăn sáng đi cho nóng.
Diệp Tang nhìn Tiêu Dương.
- Em có chút chuyện muốn nói với anh.
Tiêu Dương đứng lên,
- Đại tiểu thư, em từ từ ăn. Hai người ra khỏi phòng làm việc, đi lên sân thượng.
Gió thổi nhẹ, Tiêu Dương hít sâu một hơi.
- Thời tiết hôm nay đẹp thật đấy.
Vẻ mặt Diệp Tang phức tạp, mấy lần định nói rồi thôi, một lát sau, mới cắn môi, hỏi.
- Tiêu Dương, tối qua... Thiên Cửu Tôn Tọa có đuổi theo anh không?
- Đuổi theo.
Tiêu Dương trả lời.
Diệp Tang bất giác cả kinh.
- Ông ấy thật sự ra tay với anh à?
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Diệp Tang. Diệp Tang dường như cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, vội vàng giải thích.
- Em... em chỉ không muốn thấy anh với Thiên Cửu Tôn Tọa có mâu thuẫn. Thiên Cửu Tôn Tọa là người kiêu ngạo, nhưng về bản chất chuyện gì ông ấy cũng nghĩ cho mạch Kiếm tôn.
Tiêu Dương xua tay cắt ngang lời Diệp Tang, nghiêng sang nhìn đường phố bắt đầu náo nhiệt dân, mỉm cười nói.
- Tang Tang sư muội, không cần nói nữa. Tối qua anh với Thiên Cửu Tôn Tọa đã giải quyết mâu thuẫn rồi, cuối cùng anh rất vui vẻ rời đi. Anh tin, Thiên Cửu Tôn Tọa cũng sẽ không tìm anh nữa.
Diệp Tang hơi kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Tiêu Dương.
Cô hiểu rất rõ tính cách Thiên Cửu Tôn Tọa, một khi đã giao thủ với Tiêu Dương, chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình, tuyệt đối sẽ dùng toàn lực đưa hắn về Kiếm tông. Làm sao Tiêu Dương có thể vui vẻ rời đi?
Lẽ nào Thiên Cửu Tôn Tọa đổi tính rồi?
Diệp Tang không thể nào ngờ được, Tiêu Dương đã trực tiếp đánh bại Thiên Cửu Tôn Tọa.
Khả năng này, cô không dám nghĩ đến.
Vì trong lòng cô dù Tiêu Dương có lợi hại, nhưng tuyệt đối không thể là đối thủ của cường giả Hóa tượng cảnh.
- Sư huynh Vạn Pháp đã quay về Kiếm tông, bẩm báo chuyện này với một Tôn tọa khác.
Diệp Tang thấy sắc mặt Tiêu Dương hơi thay đổi, vội nói.
- Nhưng anh yên tâm, vị Tôn tọa này chắc chắn không giống như Thiên Cửu Tôn Tọa. Chúng ta đều cùng một mạch, hiện tại mạch Kiếm tôn đang trong thời kỳ xây dựng lại, em thật sự không muốn anh và bất kỳ ai trong mạch Kiếm tôn của chúng ta xảy ra mâu thuẫn.
- Tang Tang sư muội.
Tiêu Dương mỉm cười xua tay.
- Người không phạm anh, anh sẽ không phạm người.
Diệp Tang nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này, di động của Tiêu Dương đột nhiên vang lên.
- Ngại quá, anh nghe điện thoại đã.
Tiêu Dương nghe điện thoại, mắt đột nhiên mở to. - Cái gì? Điều tra được rồi?
Tiêu Dương cũng không trông cậy gì lắm mười tên nhóc này, không ngờ, chỉ vừa mới xuất phát khoảng một giờ đồng hồ, đã báo cáo về mục đích thật sự của đám người Đảo quốc lần này.
Có lẽ không phải ăn nói linh tinh đấy chứ!
Tiêu Dương mang chút nghi hoặc nghe Lam Hân Linh giải thích trong điện thoại.
- Muốn lịch sử tái diễn?
Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên tia lạnh như băng, một lúc sau, trâm giọng nói:
- Mọi người ở đó đợi tôi, tôi lập tức tới ngay.
Cúp điện thoại, Tiêu Dương vừa chuẩn bị đi, nhìn thấy Diệp Tang, liền cười khẽ.
- Tang Tang sư muội, có hứng thú đi với anh một chuyến không?
Diệp Tang ngẩn ra.
- Đi đâu?
Tiêu Dương nhếch miệng cười.
- Đương nhiên là... đi viết lại lịch sử!