Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 515 - Chương 518: Hai Mươi Phân Thân!

Chương 518: Hai mươi phân thân! Chương 518: Hai mươi phân thân!Chương 518: Hai mươi phân thân!

Nguồn nhảy chương!

Lời của Tiêu Dương khiến mắt của Tiểu đội Tinh Anh sáng lên, nhưng lại lập tức cảm thấy nghi hoặc.

- Nhưng, Đảo quốc rõ ràng đã chuẩn bị trước mới đến, làm sao chúng ta có thể khiến chúng toàn quân bị diệt chứ?

Phong Dương cau mày nói, đột nhiên mắt sáng lên.

- Hay là đánh cho chúng tàn phế hết, không cách nào đi thi đấu được, vậy là thua chắc rồi. Haha...

- Ha...

Giọng điệu của Phong Dương tự cứng nhắc. Liếc mắt nhìn ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh, Phong Dương lập tức tự biết thân biết phận, hậm hức ra góc tường ngồi.

- Đây không phải là vấn đề, cứ giao cho Tang Tang sư muội của tôi là được.

- Em không thành vấn đề.

- Nói cho tôi vị trí của ba tổ quay phim các người.

Tiêu Dương nháy mắt cười.

Tiêu Dương nhanh chóng quay sang nhìn Koita Kun,

- Em không biết y thuật.

- Lưu Nguyên, Á Kiệt, hai người phụ trách đi bắt họ lại! Nhớ kỹ, phải nhanh một chút. Máy quay của bọn họ đừng lãng phí, dựa theo chỉ huy của tôi đuổi đến hiện trường đấu y học, ghi hình lại toàn bộ quá trình đấu y học.

Tiêu Dương mỉm cười nhìn Diệp Tang.

Koita Kun nói ra không chút hàm hồ.

- Em biết dịch dung là được.

Diệp Tang nhíu mày,

- Tốt lắm.

Hai bóng người nhanh chóng rời khỏi nhà nghỉ.

Diệp Tang nhất thời hiểu ra ý Tiêu Dương, gật đầu,

- Những người còn lại.

Tiêu Dương đảo mắt.

- Vâng, thưa thầy.

Tiêu Dương trầm giọng nói.

Trương Kiều Trí nhanh chóng gật đầu.

- Bọn họ không ứng chiến, vậy...

- Trương Kiều Trí, cậu chịu trách nhiệm ở đây giám sát Koita Kun, khống chế hắn phát hiệu lệnh, cụ thể để chúng khiêu chiến bệnh viện nào, tôi sẽ thông báo với cậu.

- Bọn họ không ứng chiến, dĩ nhiên có người khác thay họ ứng chiến. Tiêu Dương nói.

- Không nói nhảm nữa, hành động đi.

Tiêu Dương phất tay.

Mọi người nghe xong câu nay cũng chẳng hiểu ra làm sao.

- RõI

Mọi người đều phát giác, dường như mệnh lệnh của Tiêu Dương trước sau có mâu thuẫn.

Nếu không để cho bọn họ ứng chiến, như vậy sao còn muốn mình đợi để quay lại quá trình đấu y học.

Tiêu Dương mỉm cười.

- Những người khác, thông báo cho hai mươi người này, nói với họ, khiêu chiến của Đảo quốc, không cần họ ra mặt ngênh chiến. Không chỉ như vậy, hôm nay trước khi chấm dứt khiêu chiến, họ không được lộ diện, bất kỳ ai cũng không được gặp họ.

Mọi người gật đầu. Tuy nhiên, Lam Hân Linh không kìm được thắc mắc, hỏi.

- RõI

- Đây là mệnh lệnh, có thể sử dụng đặc quyền của Thiên Tử Các.

Mọi người gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Tiêu Dương quay sang nhìn Diệp Tang.

- Tang Tang sư muội, khả năng đặt lộ tuyến của em rất tốt, em giúp anh đặt ra một lộ tuyến, liên hệ hai mươi vị trí này lại.

Lúc này, Diệp Tang sớm đã hiểu ý Tiêu Dương.

Đảo quốc muốn tấn công khi mình chưa có chuẩn bị, tuy mấy vị diệu thủ Trung y Minh Châu này quả có vài phần thực lực, nhưng trước Đảo quốc cố ý khiêu chiến, khả năng thắng gần như bằng không, chi bằng, để tự hắn ra tay!

Tiêu Dương vĩnh viễn chỉ tin vào thực lực của bản thân nhất.

Cho hai mươi người này ẩn nấp hết, còn Tiêu Dương sẽ được thuộc tính "Huyễn" của Diệp Tang dịch dung thành hai mươi vị diệu thủ Trung y để chấp nhận khiêu chiến của đối phương.

Hai mươi phân thân của Tiêu trạng nguyên sẽ đại chiến với hai mươi tinh nhuệ Hán y học Đảo quốc.

Hành động của Á Kiệt và Lưu Nguyên cực nhanh. Chỉ trong hơn mười phút, cả hai đã truyền tin đến, ba nhóm người kia đã được giải quyết.

- Không thành vấn đề, các anh muốn đấu như thế nào?

Tiêu Dương gật đầu, mỉm cười.

Diệp Tang đứng bên phiên dịch.

- Hắn nói muốn cùng anh bàn luận y thuật.

Tiêu Dương vừa nói vừa gật đầu, người nọ lại cho rằng Tiêu Dương gật đầu chào hỏi y, cũng vội gật đầu mỉm cười, trong lòng thầm coi thường Tiêu Dương, kẻ ngu ngốc hãy chuẩn bị đón nhận thất bại đi.

- Dù tôi không hiểu, nhưng tôi biết chắc chắn anh không nói tiếng người, có đúng không?

- Chúng ta đi.

Tiêu Dương xoay người cùng Diệp Tang bước nhanh ra khỏi nhà nghỉ, đi thẳng đến bệnh viện Thiên Nguyên.

Bệnh viện Thiên Nguyên có lộ trình cách nhà nghỉ này chừng năm phút. Sau khi Tiêu Dương đến, hắn đi thẳng lên Khoa Trung y của bệnh viện. Đám Lam Hân Linh sớm đã có thông báo trước, hơn nữa còn đưa ảnh đối tượng khiêu chiến của đối phương, Trân Hàng Trưởng khoa Trung y bệnh viện Thiên Nguyên đưa cho Tiêu Dương.

Diệp Tang nhìn thoáng qua, thi triển thuộc tính "Huyễn", Tiêu Dương lập tức biến thành Trân Hàng, Diệp Tang cũng dịch dung đơn giản đi bên cạnh Tiêu Dương.

Vì Diệp Tang hiểu được vài ngoại ngữ, trong đó có cả tiếng Đảo quốc, cho nên Tiêu Dương cần cô ở bên, tránh xảy ra sai sót.

Dưới sự dẫn dắt của người phụ trách bệnh viện, Tiêu Dương song vai cùng Diệp Tang đi vào một phòng thuốc.

Tám mươi tinh nhuệ Hán y học Đảo quốc chia làm hai mươi tổ, mỗi tổ bốn người, lúc này đang đứng trong phòng thuốc nói nhỏ gì đó. Thấy hai người Tiêu Dương bước vào, bốn người nhìn nhau, trên mặt nở nụ cười ngầm hiểu.

Trong đó có một người bước lên, mở miệng hót líu lo vài tiếng.

Tiêu Dương mặt tươi cười đưa tay bắt tay y.

Rồi Tiêu Dương lại hét lên với Koita Kun, Koita Kun lập tức phát hiệu lệnh, ra lệnh đội đầu tiên bắt đầu hành động.

- Sau đó nghe theo sự phân công của tôi để hành sự.

Sau khi Tiêu Dương thông báo, liền nói với Trương Kiều Trí.

- Điểm đầu tiên, bệnh viện Thiên Nguyên.

Lúc này, Diệp Tang căn bản đã đặt xong lộ tuyến.

Kế tiếp, đám Lam Hân Linh cũng truyền tin đến, tất cả đã chuẩn bị xong.

Bốn người nọ nhìn nhau, một người lại líu lo.

Diệp Tang phiên dịch.

- Họ muốn so bốc thuốc với anh.

Tiêu Dương cũng chẳng hề bất ngờ.

So bốc thuốc, Tiêu Dương nghĩ không ra họ có thể giở thủ đoạn gì.

- Vừa rồi em đã xem qua tư liệu của Trần Hàng, sở trường của anh ta là lĩnh vực bốc thuốc.

Lấy sở trường của mình, đấu với sở đoản của người khác.

Tiêu Dương âm thâm gật đầu. Xem ra, người đến lần này, thực sự là tinh nhuệ Hán y học được Đảo quốc bồi dưỡng tỉ mỉ.

Đã vậy, mình càng vui vẻ đấu với đối phương.

Những người này chắc chắn có danh tiếng nhất định trong lĩnh vực Hán y học ở Đảo quốc, một khi toàn quân thất bại, như vậy sau khi tin này được truyền đi sẽ tạo nên tiếng vang càng lớn hơn nữa.

Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, đồng ý yêu cầu tỉ thí của họ.

Bốn người nhìn nhau cười, khuôn mặt gần như không che giấu được nụ cười thắng lợi.

Nếu bàn vê tễ thuốc, bốc thuốc, bổn người Đảo quốc có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy, giờ bốn người hợp lực đối phó với một Trung y Minh Châu, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.

Một người lại líu lo vài câu.

Diệp Tang nói.

- Bọn họ muốn so bốn hạng mục liên quan đến bốc thuốc.

- Thứ nhất, so nhanh. Hai bên cùng cầm phương thuốc, sau đó so xem hai bốc thuốc xong trước với tốc độ nhanh, chuẩn xác không sai sót.

- Thứ hai, so chuẩn. Hai bên đều không cần dùng cân để cân trọng lượng, chỉ dựa vào cảm giác để bốc thuốc, kết quả xem bên nào có trọng lượng chuẩn xác nhất là thắng.

- Thứ ba, so phân biệt. Không dùng mắt chỉ dùng mũi ngửi, phân biệt tên các loại thuốc.

- Thứ tư, so nghe. Nghe này không phải là nghe bằng mũi, mà chỉ nghe về loại thuốc, sau khi tên thuốc được ghi trong y thư, đối phương phải lập tức trả lời chi tiết công hiệu của nó một cách chuẩn xác, người trả lời sai hoặc không trả lời được sẽ thua.

Trận đấu lập tức bắt đầu.

- Thật sự là một trận đấu chẳng chút áp lực.

Ba người khác đứng bên nói nhỏ.

- Mikoto Koma bốc thuốc nhanh nổi tiếng nhất trong lĩnh vực Hán y học chúng ta, hai tay của hắn nhanh đến mức người ta khó tin, trận đấu đầu tiên chẳng có gì phải lo lắng cả.

Đúng là một trận đấu chẳng cần phải lo lắng.

Trong lúc Mikoto Koma thi triển tốc độ của mình, đột nhiên, bên tai vang lên tiếng kinh ngạc.

Khuôn mặt Mikoto Koma nhất thời nở nụ cười, âm thanh sợ hãi này quả thực mình đã nghe đến mức sắp tê liệt luôn rồi. Chẳng còn cách nào khác, mỗi lần mình bốc thuốc đều dẫn đến những tiếng kêu kinh ngạc như vậy.

Có điều, Mikoto Koma ý thức có gì đó không đúng. Bản thân mình đã bốc xong một đơn thuốc, trong lúc dừng tay xem đơn thuốc tiếp theo, bên tai vẫn vang lên tiếng kêu kinh ngạc.

- Chẳng lẽ tư thế cầm đơn thuốc của mình đẹp đến mức khiến người ta si mê à?

Mikoto Koma không kìm được thầm suy nghĩ, bất giác ngẩng đầu lên, vẻ mặt lập tức ngây ra.

Trước mắt là hình ảnh thế này...

Cỏ thuốc bay tán loạn đầy trời, tạo thành một bức ảnh cực kỳ rối loạn. Nhưng chính bức ảnh này lại khiến người ta vô cùng chấn động. Một đôi bàn tay như có ma lực khống chế tất cả những thảo dược này. Thảo dược như bay múa giữa không trung, trong quá trình có vẻ rối loạn, nhưng lại chuẩn xác rơi lên tờ giấy vàng đã được trải sẵn không chút sai sót.

Hắn bốc mấy đơn thuốc cùng lúc.

Tốc độ và mỹ cảm hòa vào nhau, lúc này, dường như không phải hắn đang bốc thuốc mà đang biểu diễn, biểu diễn một nghệ thuật. Tư thế ưu nhã nhất, phóng xuất ra những hình ảnh cao quý nhất.

Mikoto Koma thừ người ra, dừng động tác trên tay, thảo dược cầm trên tay rơi xuống đất.

Chỉ trong chốc lát, gã liền giật mình tỉnh táo trở lại, lắc đầu khổ sở.

Chẳng cần phải so tiếp nữa, mình đã thất bại rồi.

Căn bản chẳng cần phải suy nghĩ gì nữa, tốc độ của đối phương nhanh hơn mình gấp mấy lần. - Trân Hàng thắng.

Mikoto Koma không thể không tuyên bố thất bại, hai mắt nhìn Tiêu Dương, không thể che giấu được sự sùng bái. Y vốn tưởng mình bốc thuốc nhanh nhất trên đời, nào ngờ, so với cường giả chân chính, đúng là vô cùng buồn cười.

Chừng nửa tiếng sau, Tiêu Dương và Diệp Tang sóng vai đi ra.

Tiêu Dương cười khẽ, ánh mắt Diệp Tang lúc này vẫn không thể che giấu được sự khiếp sợ.

- Tang Tang sư muội, tiếp theo là chỗ nào?

Diệp Tang hoàn hồn, nhìn sâu vào mắt Tiêu Dương,

- Trường Phong đường, một phòng mạch nổi tiếng trăm năm.

- Xuất phát.

Tiêu Dương vung tay.

Trong phòng thuốc, bốn người mặt như tro tàn đứng đó, cả người vô lực, đồng tử vô thần nhìn đối phương.

Một mảnh yên tĩnh.

- Chúng ta đụng phải quái vật à?

- Viêm Hoàng lại có người mạnh như vậy, đúng là ngọa hổ tàng long.

- Chúng ta đã hoàn toàn thất bại, hay là quay về báo cáo, để những người khác nâng thêm 20% tinh thần, không thể thất bại được.

Lúc bốn người chuẩn bị bước ra, lúc này, cửa phòng thuốc được đẩy ra, mấy bóng người bước đến.

Lam Hân Linh mỉm cười.

- Các vị đường xa đến đây, chi bằng uống chén trà trước đã. Đưa đi.

Phong tỏa tuyệt đối tin tức kết quả khiêu chiến.

- Trường Phong đường, thắng!

- Bệnh viện Dương Quang, thắng!

- Thắng!

- Thắng!

- Thắng!

Thế như chẻ tre, Tiêu Dương triển khai từng thế mạnh của mình.

- Nơi cuối cùng rồi.

Tiêu Dương bước đến trước cửa một bệnh viện, mỉm cười, nghiêng sang nhìn Diệp Tang.

Diệp Tang đã tê liệt với quái vật giành chiến thắng này, gật đầu.

- Nơi cuối cùng, Diệu Thủ đường.
Bình Luận (0)
Comment