Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 519 - Chương 522: Cực Âm Cực Hàn!

Chương 522: Cực âm cực hàn! Chương 522: Cực âm cực hàn!Chương 522: Cực âm cực hàn!

Bên hồ công viên, một giọng nói chói tai như tiếng cú trong đêm vang lên. Một bóng đen từ từ xuất hiện, trong hai mắt lóe lên tia hận nhìn chăm chằm Tiêu Dương, cười lạnh.

- Tiêu thần y, hoa tiền nguyệt hạ, có mỹ nhân bầu bạn, đúng là lãng mạn quá nhỉ.

Tiêu Dương nghiêng mặt cười.

- Sao so được với Hideo Điện vương đi giết người trong lúc trăng thanh gió mát.

Người tới đúng là Fukuda Hideo.

Trong buổi họp báo ban ngày, có thể nói Fukuda Hideo đã nghẹn một bụng lửa giận. Nhiệm vụ thất bại, vốn phải lập tức trở về Đảo quốc. Nhưng Fukuda Hideo không cam tâm rời đi như vậy. Lão muốn đòi lại món nợ trước khi rời đi.

Ông trời đối với lão cũng không tệ, nếu Tiêu thần y cứ quanh quẩn trong thành phố, lão tuyệt đối không dám xuống tay. Nhưng giờ, Tiêu Dương lại đưa người đẹp đến nơi thưa thớt ít người này, chuẩn bị đi thuyền dạo hồ, đây chẳng phải là cơ hội tuyệt hảo để lão xuống tay sao.

Nên biết, nơi này trừ vài con thuyên ngẫu nhiên đi trên hồ, gần như không có người đi ngang qua.

- Băng phong!

- Đại tiểu thư, em giữ chắc vào nhé.

- Đại tiểu thư, đứng sau lưng anh. Đừng cử động.

Một tay Tiêu Dương ôm lấy eo nhỏ của Quân Thiết Anh, nhảy người lên, đột nhiên đáp xuống một cành cây trong công viên.

- Hì, y thuật của anh rất cao minh, không biết có thể tự cứu sống mình khỏi tay Diêm Vương gia các người không.

Tuy nhiên, Fukuda Hideo cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, thuộc tính "băng" của lão có phạm vi công kích lớn khiến người ta khó lòng phòng bị. Bóng dáng Tiêu Dương ép đến, hai tay Fukuda Hideo bắt giữa hư không. Trong khoảnh khắc liên xuất hiện vô số quả cầu băng lao vùn vụt về phía Tiêu Dương, uy lực của mỗi quả cầu đều cực lớn.

- Nếu Tiêu thần y đã cảm giác được cái chết, vậy thì bổn vương nhất định sẽ cho anh toại nguyện.

Đợi khi Quân Thiết Anh đứng lên cành cây, Tiêu Dương để lại một câu, bóng dáng tung người nhảy xuống, lao về phía Fukuda Hideo.

Một tay Tiêu Dương bảo vệ Quân Thiết Anh, nói nhỏ.

Fukuda Hideo đưa tay lên cao, một luồng khí lạnh thẩm thấu khắp không gian.

Fukuda Hideo đã không chờ được nữa, muốn lập tức dồn Tiêu Dương vào chỗ chết, đột nhiên phất tay lên. Ngay lập tức, lấy dưới chân lão làm trung tâm tiếng rắc rắc vang lên, một lớp băng lạnh lẽo trắng tuyết bất ngờ bắt đầu lan ra.

Kiếm lướt ngang, ánh kiếm sáng màu ngọc xeẹt qua chân trời.

Quân Thiết Anh bình tĩnh gật đầu.

Leng keng! Leng keng! Leng keng!

Fukuda Hideo là Điện vương Thần điện Đảo quốc, thực lực đã gần đến Tam vân đại viên mãn. Thực lực như thế là đã có thể kiêu ngạo rồi, nhưng lão nằm mơ cũng không thể ngờ, Tiêu thần y trước mặt không những có y thuật rất cao mà võ học mới thật sự là bản lĩnh của hắn.

Cổ tay Tiêu Dương run lên, kiếm quang tuốt khỏi vỏ.

Rắc! Rắc!

Fukuda Hideo sắng giọng cười.

Tiêu Dương khẽ cau mày, kiếm trong tay vẽ xuống mặt đất, rồi lập tức đâm thẳng lên trên.

Âm ầm!

Âm!

Toàn bộ cầu băng đều rơi xuống xung quanh, không ít quả rơi giữa hồ nước, lập tức nổ mạnh.

Nhìn thấy bóng người như kiếm thần hạ phàm, đôi mắt Fukuda Hideo không kìm được nét sững sờ. Một sự sợ hãi lập tức dâng lên, liền hít một hơi lạnh.

Thế như chẻ tre, lớp băng trông rắn chắc không gì phá nỗi lại yếu ớt như tờ giấy.

Lớp băng dày nặng trực tiếp bị phá hủy.

Bọt nước văng đầy trời, trùm vê phía Tiêu Dương.

Lúc này, một luồng khí thế hùng hậu mênh mông từ trên người Tiêu Dương tràn ra.

- Phái

Kiếm quang lóe lên, xông lên trời cao.

- Băng phong!

Cánh tay Fukuda Hideo đè mạnh xuống.

- Thành đống thịt vụn đi!

Bọt nước đầy trời lập tức biến thành một lớp băng dày, giống như núi Thái Sơn đè xuống đầu Tiêu Dương.

Cường đại!

Cho đến thời khắc này, Fukuda Hideo mới nhận ra, thực lực Tiêu Dương không hề kém mình.

Trong lòng Fukuda Hideo không kìm được muốn rút quân.

Trước mắt rốt cuộc là tồn tại yêu nghiệt gì vậy!

Cả người rùng mình.

Dường như không chút do dự, Fukuda Hideo bất ngờ quay đầu bỏ đi.

Đây là địa bàn Viêm Hoàng, Tiêu Dương có thực lực như vậy, mình tuyệt đối không thể đối phó. Lúc này không đi, còn đợi đến khi nào.

Nhưng Tiêu Dương sao có thể thả một kẻ muốn giết mình đi.

Thả hổ về rừng luôn chẳng phải chuyện gì tốt. Huống hồ thực lực của Fukuda Hideo, quả thực có thể uy hiếp rất nhiều người. Đây là nơi đất khách, nếu đã dâng đến cửa thì chẳng có lý do gì để lão chạy thóat.

Đồng tử Fukuda Hideo lập tức trợn to, bóng người vội thối lui...

Thế như chẻ tre, một kiếm không thể ngăn cản.

Phá! Phá! Phá!

Tiêu Dương sửa quét thành đâm, bóng người cùng kiếm dường như dung hợp với nhau, đem theo sấm sét đâm thẳng vào lớp băng.

Khoảnh khắc đó, trước mặt Fukuda Hideo dâng lên từng lớp băng, phòng ngự uy mang của một kiếm này.

- Chưa chắc đâu.

Ánh kiếm sáng ngọc trong khoảnh khắc hóa thành Thanh liên chói lòa.

Thanh liên kiếm cal

- Nhất tảo thanh đại mạc, bao hổ tập kim qua.

Kiếm quang quét ngang.

Fukuda Hideo lập tức cảm giác mình bị một luồng hơi thở tử vong khủng bố bao trùm, khí lạnh dâng lên toàn thân. Thực lực kẻ địch trước mắt dường như theo mỗi chiêu tung ra đều tăng lên một cách khủng bố.

Rốt cuộc hắn có thực lực khủng bố yêu nghiệt bậc nào.

Fukuda Hideo căn bản không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

- Băng phong!

Tiêu Dương nhe răng cười,

- Thực lực tương đương?

- Tiêu Dương, mày đừng nên ép người quá đáng. Thực lực của tao với mày tương đương, đấu tiếp cùng lắm lưỡng bại câu thương.

Fukuda Hideo cảm giác phía sau có vẻ đau nhói dâng lên, không khỏi thất sắc, bóng người đột nhiên nhoáng lên, đôi mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Tiêu Dương, phẫn nộ quát.

Tốc độ nhanh như thiểm điện, chỉ một thoáng đã lao đến sát sau lưng Fukuda Hideo.

Một kiếm phá trường không.

Vụt!

Mũi kiếm đột nhiên xuyên qua lớp băng, đâm thẳng vào ngực Fukuda Hideo.

Một kiếm không hơn.

Đôi mắt Fukuda Hideo mở lớn, thừ người bất động, bóng dáng cứng ngắc dừng giữa không trung. Tầng băng phía trên dần biến mất hoàn toàn, một bóng người cầm kiếm xuất hiện, mũi kiếm bất ngờ đâm thẳng vào tim Fukuda Hideo.

Với thực lực của Tiêu Dương hiện tại, muốn đối phó với một người gần Tam vân đại viên mãn quả thực không cần phải tốn quá nhiều sức lực.

Huống hồ, Fukuda Hideo căn bản không có lòng chiến đấu, như vậy càng chết nhanh hơn.

Ánh kiếm của Tiêu Dương run lên, Fukuda Hideo nặng nề ngã trên sàn băng lạnh, sau khi co giật vài cái liền tắt thở.

Tiêu Dương thu kiếm vào vỏ.

Không thèm liếc nhìn Fukuda Hideo lấy một cái, lấy điện thoại ra gọi một cú xong, bóng người nhảy lên, đứng trên cành cây mà Quân Thiết Anh đang đứng, mỉm cười. - Đại tiểu thư, không dọa em chứ.

Quân Thiết Anh nở nụ cười má lúm đồng tiền.

- Nếu A Miêu A Cẩu nào đó đều có thể dọa được em, vậy chẳng phải em sớm bị dọa chết rồi à.

Tiêu Dương cười khì một tiếng, đột nhiên nghiêm mặt nhìn Quân Thiết Anh.

- Đại tiểu thư, em có muốn bay không?

- Bay?

Quân Thiết Anh bất giác sửng sốt.

Đột nhiên, cảm thấy một cánh tay rắn chắc giữ lấy eo mình, cơ thể đột nhiên bay lên.

Một tay Tiêu Dương ôm lấy Quân Thiết Anh, bất ngờ nhảy thẳng về phía hồ nước.

Lúc này, cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc mềm mại của Quân Thiết Anh bay trong đêm tối. Sau khi sửng sờ vài giây, hai tay Quân Thiết Anh tự nhiên ôm lấy cổ Tiêu Dương, hai bóng người như đôi hiệp lữ tay trong tay bay đến hồ nước. Trong quá trình này, mũi chân Tiêu Dương nhẹ nhàng điểm xuống mặt nước, nội khí hùng hậu bao vây lấy hai người, cơ thể nhẹ như chim yến lướt qua mặt nước, giống như đi trên mặt nước, như nước chảy mây trôi, vô cùng thoải mái.

Sau khi điểm chân vài cái, Tiêu Dương đã nhảy lên trên một con thuyền nhỏ.

Đây là con thuyền nhỏ Tiêu Dương đã chuẩn bị từ trước, mang vẻ cổ xưa, trên đuôi thuyền có mấy chiếc đèn lông sáng lờ mờ. Hai người ngồi ở đầu thuyền, dựa vào nhau.

Nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, bóng đèn lồng đổ xuống tăng thêm vài phần duy mỹ. Bức tranh này, thi tình họa ý, yên tĩnh thoải mái đến cực điểm.

Quân Thiết Anh nhẹ nhàng dựa vào vai Tiêu Dương, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một sợi dây màu đỏ, nhẹ nhàng thắt lên trên tay mình, còn đầu bên kia của sợi dây, cột lên tay Tiêu Dương. Hai bóng dáng, nhìn nhau rồi cười.

Mặt trăng nhô cao, chiếu thành một đường màu đỏ hai bên, làm khung ảnh xuất hiện một đôi tiên đồng ngọc nữ.

Thì thâm to nhỏ, lời lẽ ngọt ngào, nụ cười má lúm.

- Sao vẫn chưa nhìn thấy.

Quân Thiết Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời.

- Cái gì?

Tiêu Dương bất giác hỏi, ánh mắt nhìn theo hướng Quân Thiết Anh đang nhìn, ồ lên một tiếng, cười cười:

- Em đang nói mưa sao băng à? Có lẽ chưa đến giờ.

Quân Thiết Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cao thăm thẳm, nói nhỏ.

- Nếu có mưa sao băng rơi xuống, anh sẽ ước gì?

- Đại tiểu thư thì sao?

Tiêu Dương hỏi ngược lại.

Đôi mắt Quân Thiết Anh khẽ híp lại.

- Em chẳng ước gì cả.

Tiêu Dương ngẩn ra. - Vì sao?

Quân Thiết Anh ngẩng mặt nhìn Tiêu Dương, cười lộ má lúm đồng tiền.

- Điều ước của em cứ nói với anh là được rồi, còn có tác dụng nhiều hơn mưa sao băng ấy.

Tiêu Dương cúi đầu, nhìn đôi môi đỏ mọng hấp dẫn nọ, không khỏi động lòng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lông mi Quân Thiết Anh run rẩy, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Tiêu Dương nhẹ nhàng cúi đầu, khoảng cách càng lúc càng gần với đôi môi đỏ mọng, trong nháy mắt hoàn toàn tiếp xúc, có một cảm giác như điện giật lan ra khắp toàn thân, một nam một nữ, ôm hôn nhau dưới trăng.

Dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người.

Nhưng cảnh tượng đẹp đế này không duy trì được bao lâu, khoảng năm phút sau, đột nhiên, Tiêu Dương cảm thấy có gì đó không đúng, Tiêu Dương đang ôm sau lưng Quân Thiết Anh, dĩ nhiên cảm nhận được sự lạnh lẽo.

- Gì vậy?

Trong lòng Tiêu Dương đột nhiên cả kinh, hai người tách ra, lúc này Tiêu Dương nhìn mặt Quân Thiết Anh, giống như đã bị đông cứng.

- Sao lại như vậy?

Tiêu Dương đặt tay lên bắt mạch cho Quân Thiết Anh, sắc mặt đột nhiên biến đổi hẳn, vô cùng lo lắng hỏi.

- Đại tiểu thư, em có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?

Sắc mặt Quân Thiết Anh tuy rất không ổn, nhưng bản thân cô dường như không cảm giác được gì, lắc đầu. Tiêu Dương cầm tay Quân Thiết Anh, đặt lên mặt mình.

Quân Thiết Anh cả kinh,

- Tiêu Dương, sao mặt anh nóng vậy...

Tiêu Dương cau mày,

- Là tay em rất lạnh.

Quân Thiết Anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vô thức nhìn tay mình.

Lúc này vẻ mặt Tiêu Dương vô cùng nghiêm trọng.

- Đại tiểu thư, trong cơ thể em dường như có ẩn chứa khí thể cực âm cực hàn!
Bình Luận (0)
Comment