Chương 523: Cự tuyệt!
Chương 523: Cự tuyệt!Chương 523: Cự tuyệt!
Cực âm cực hàn!
Đây là kết luận đầu tiên của Tiêu Dương khi chẩn mạch.
Ngân châm của Tiêu Dương luôn mang theo bên người, lúc này căn bản không hề chần chừ, lập tức lấy ngân châm ra, hành châm bay nhanh. Hai cây kim cắm lên trên huyệt vị trong hai lòng bàn tay Quân Thiết Anh, ngoài cơ thể cũng châm lên những huyệt vị khác.
Cả quá trình vô cùng yên lặng, vẻ mặt Tiêu Dương càng nghiêm trọng. Đôi mắt Quân Thiết Anh ban đầu là nghi hoặc, rôi dân bình tĩnh trở lại. Cho dù cơ thể mình xảy ra chuyện gì, có Tiêu Dương ở đây, cô còn sợ gì nữa.
Chừng nửa tiếng sau, Tiêu Dương mới thu châm, trán đã toát những giọt mồ hôi to như hạt đậu, chân mày nhíu chặt.
Rơi vào trầm tư.
Quân Thiết Anh không quấy nhiễu hắn, chỉ lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trước trán.
- Đại tiểu thư, từ lúc đầu đến giờ, cơ thể em không cảm nhận thấy có gì khác thường à?
- Đại tiểu thư, em có còn nhớ, anh từng nói với em, sở dĩ hai chân em liệt từ nhỏ, không phải là bệnh tật bẩm sinh, mà là... trúng độc.
Vẻ mặt Tiêu Dương vô cùng nghiêm trọng. Trên người Quân Thiết Anh luôn ẩn nấp kỳ độc, còn mình ở bên cạnh cô ấy lâu như vậy mà không hề nhận ra được, có thể tưởng tượng kỳ độc này ẩn giấu sâu nhường nào.
Quân Thiết Anh nhẹ nhàng hỏi.
- Anh vốn tưởng rằng, chỉ là khí âm hàn bình thường tạo thành độc khí bám lên hai chân em, lợi dụng Thất diệp huyết hãn thảo làm thuốc dẫn, anh có thể loại bỏ thành công hàn khí kia. Nhưng không ngờ, trong cơ thể em vẫn còn ẩn nấp khí cực âm cực hàn này, đây là một loại kỳ độc.
Lúc mới đầu, cô căn bản không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình đã bắt đầu lạnh đi.
- Sự xuất hiện của nó, có lẽ...
Tiêu Dương đột ngột hỏi.
- Vừa rồi sau khi anh châm cứu, độc khí cực âm cực hàn kia lại ẩn nấp rồi.
- Tiêu Dương, cơ thể em...
Quân Thiết Anh gật đầu.
- Chẳng lẽ... là hàn khí trong cơ thể em?
- Là sao?
Tiêu Dương cau mày, một lúc sau, nhướn mắt nói.
Quân Thiết Anh không kìm được hỏi.
Tiêu Dương lắc đầu.
Tiêu Dương muốn nói lại thôi.
Thần sắc Tiêu Dương trong nháy mắt trở nên âm trầm, vô cùng lạnh lẽo. Nguyên âm, chính là thân xử nữ. Đối phương hạ độc bảo vệ nguyên âm của Quân Thiết Anh, lại muốn bắt cô ấy đi, e là để có được... Tiêu Dương cau mày. Hắn nghĩ không ra, rốt cuộc ai đã hạ loại kỳ độc này lên người Quân Thiết Anh. Trong đầu Tiêu Dương hiện ra ba chữ Thần tiên môn đầu tiên. Thần tiên môn luôn muốn bắt Quân Thiết Anh, Tiêu Dương cũng không biết nguyên nhân vì sao, giờ phát hiện trên người Quân Thiết Anh có kỳ độc, Tiêu Dương không khỏi liên hệ hai chuyện này với nhau.
Sau khi thoát khỏi trâm ngâm, Tiêu Dương giương mắt mỉm cười bình tĩnh nhìn Quân Thiết Anh, lên tiếng nói.
Tiêu Dương trầm giọng nói.
- Em tin anh.
- Là đang bảo vệ nguyên âm của em.
Mà Tiêu Dương, tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Kỳ độc này dù trong thời gian ngắn sẽ không tạo ra thương tổn gì cho Quân Thiết Anh, nhưng theo thời gian dần trôi, độc tính sớm muộn gì cũng sẽ phát tác. Đến lúc đó, rất có khả năng cả người Quân Thiết Anh sẽ bị chết vì đông cứng.
Tiêu Dương mang theo vẻ lắng ôm Quân Thiết Anh vào lòng, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
- Một khi cơ thể em tiếp xúc với dương cương khí, đến một mức độ nào đó, sẽ kích thích nó xuất hiện.
- Anh có thể trừ độc ở hai chân em thì chắc chắn có thể trừ được kỳ độc cực âm cực hàn này.
Trong đầu Tiêu Dương đã có phương thuốc đại khái, có điều, thuốc dẫn khó tìm, lúc này, không phải chỉ cần Thất diệp huyết hãn thảo là có thể có hiệu quả.
Ánh mắt Quân Thiết Anh bình tĩnh gật đầu.
- Thần tiên môn hạ độc này là để bảo vệ nguyên âm của Đại tiểu thư?
- Nhưng mà, Đại tiểu thư, em không cần lo lắng.
Tất cả những chuyện này nếu thật sự đều do Thần tiên môn khởi xướng, thì mình thật sự không thể nào tha thứ được.
Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên sát khí với Thần tiên môn.
Đêm tối, phía chân trời đột nhiên có một trận quang mang quét qua...
Mưa sao băng!
Lúc này, cả hai người cùng nhắm mắt lại.
Không ai biết, lúc này cả hai đang cầu nguyện điều gì...
kkk**& .......
Sau khi đưa Quân Thiết Anh vê Sơn Hà Thư Họa, lúc Tiêu Dương xoay người ra xe, liền gọi điện thoại cho Lam Chấn Hoàn, vẻ mặt nghiêm trọng đi thẳng vào vấn đề.
- Lam tiền bối, cháu muốn thông qua Thiên Tử Các mua vài thứ dược vật.
Tiêu Dương nói tên dược vật ra, trâm giọng nói.
- Cho dù phải trả giá thế nào, cháu muốn phải có được những dược vật này.
- A, người anh em, mấy hôm nay cậu không xem tin tức à. Tiêu Dương là niềm tự hào của Minh Châu chúng ta đấy. Cậu ấy đã đánh bại âm mưu của Hán y học Đảo quốc, khiến đối phương phải xám mặt trở vê Đảo quốc. Chuyện này hình như kênh tin tức nào cũng có đưa tin hết.
Một bảo vệ khác nói. - A, anh là Tiêu Dương, chẳng trách nhìn quen dữ vậy.
Lúc này, một bảo vệ sững người, đánh giá kỹ Tiêu Dương.
- Tiêu Dương?
- Tôi quả thật có việc gấp cần gặp Đạm Đài Diệc Dao, phiền các anh đi thông báo, nói có Tiêu Dương tới.
Đạm Đài Diệc Dao, người sáng lập Tập đoàn Thanh Phong trở thành cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Hắc Sơn, sau khi khiến nó thay hình đổi dạng, người dân Minh Châu sớm đã quên mất Hắc Sơn. Trái lại Tập đoàn Thanh Phong càng ngày càng phát triển mạnh ở Minh Châu.
Bảy giờ sáng, trước cửa Tập đoàn Thanh Phong đã có khá nhiều xe dừng phía trước, người đến người đi.
Sau khi Tiêu Dương bước xuống xe, đi thẳng vào Tập đoàn Thanh Phong.
Bảo vệ cản lại.
- Phiên thông báo giúp tôi, tôi muốn gặp Đạm Đài Diệc Dao.
Tiêu Dương trâm giọng nói.
Bảo vệ lập tức bật cười, một người lắc đầu nói.
- Anh bạn, mỗi ngày người muốn gặp nữ thần như anh nhiều lắm. Nhưng nữ thần há phải ai cũng có thể gặp được?
Tiêu Dương khẽ cau mày. Hắn hoàn toàn có thể xông vào, nhưng, hôm nay mình đến đây có việc nhờ người ta, đương nhiên không thể lỗ mãng. Tiêu Dương cố gắng kiềm chế bất mãn trong lòng, trầm giọng nói.
Bốn chữ Tập đoàn Hắc Sơn đã được đổi thành Tập đoàn Thanh Phong.
Sáng sớm, bóng dáng Tiêu Dương khoanh chân ngồi trên giường. Cả đêm hắn căn bản không ngủ, luyện công cả một đêm, đợi trời sáng. Tiêu Dương xoay người đứng dậy, sau khi đánh răng rửa mặt, lái xe lao đi trong ánh mắt nghi hoặc của bảo vệ trực ban.
Hôm sau.
Tuy nhiên, vừa mới lao đi được một đoạn, Tiêu Dương đột nhiên thắng gấp, lấy điện thoại ra nhìn giờ, lúc này đã rạng sáng. Tiêu Dương không khỏi lắc đầu cười khổ, quay đầu xe trở vê.
Tập đoàn Hắc Sơn!
Sau khi cúp máy, Tiêu Dương lái xe lao nhanh về phía trước.
- Hóa ra là Tiêu Dương.
Không ít người trong Tập đoàn Thanh Phong đi ngang qua đều ghé mắt nhìn Tiêu Dương.
Một bảo vệ nhìn Tiêu Dương, vẻ mặt mang theo chút xin lỗi, lắc đầu nói.
- Anh bạn, không phải chúng tôi không giúp anh, mà theo quy tắc, nếu không có hẹn trước, không thể gặp nữ thân Đạm Đài. Huống hồ...
Bảo vệ này nhìn trái nhìn phải, nói.
- Sớm thế này chắc nữ thần Đạm Đài vẫn chưa đến đâu. Nếu anh muốn gặp cô ấy thì cứ ở đây chờ đi.
Tiêu Dương gật đầu.
Việc đã đến nước này, mình chỉ có thể chờ.
Đợi được một lúc, vẫn không thấy bóng dáng Đạm Đài Diệc Dao. Tiêu Dương đứng trước cổng trò chuyện vài câu với bảo vệ. Sắp được một tiếng đồng hồ, hôm nay Tiêu Dương đến quá sớm, giờ mới chừng tám giờ, có điều trong lòng Tiêu Dương như có gì đó chặn lại. Chưa gặp được Đạm Đài Diệc Dao, hắn chưa thể nào bình tâm được.
Khoảng tầm chín giờ sáng, trong lúc vẻ mặt của Tiêu Dương vô cùng sốt ruột, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn.
- Liễu Hồng?
Tiêu Dương từ xa bước đến.
Dĩ nhiên là Liễu Hồng vừa quay lại công ty, chưa vào đến cửa, đã có một người đột nhiên lao đến, bất giác kinh ngạc, sau khi nhìn thấy Tiêu Dương, không khỏi sửng sờ.
- Sao lại là anh?
Ấn tượng của Liễu Hồng đối với Tiêu Dương rất sâu đậm, nhưng không ngờ mới sáng sớm lại gặp hắn ở cửa công ty.
- Tôi muốn gặp Đạm Đài Diệc Dao tiểu thư.
Tiêu Dương nói thẳng.
Liễu Hồng trâm ngâm một lúc, nhìn Tiêu Dương, ngẫm nghĩ rồi nói.
- Anh đi theo tôi.
Hai người vào thang máy.
- Tiểu thư rất ít khi tiếp khách không hẹn trước, tôi dẫn anh lên, nhưng không chắc chắn cô ấy sẽ gặp anh.
Tiêu Dương nghỉ ngờ.
- Không phải cô ấy vẫn chưa tới sao?
Liễu Hồng liếc mắt nhìn Tiêu Dương.
- Ai nói với anh vậy? Tối qua tiểu thư không rời khỏi công ty.
Liễu Hồng đưa Tiêu Dương đến một phòng họp rồi xoay người rời đi. Khoảng mười phút sau, Liễu Hồng lại xuất hiện, vẻ mặt hơi xin lỗi.
- Tiêu Dương, tối qua tiểu thư làm việc suốt đêm, vừa mới nghỉ ngơi không lâu, tôi không thể đánh thức cô ấy. Hay là tôi đưa anh đi tham quan một lát?
- Không cần!
Tiêu Dương xua tay. Đã đến đây rồi, tâm tình của hắn bình tĩnh hơn nhiều, ngồi trên một chiếc ghế trong phòng họp, bình thản nói.
- Phiền Liễu Hồng tiểu thư, khi nào Đạm Đài Diệc Dao tiểu thư dậy thì thông báo một tiếng.
Ánh mắt Liễu Hồng nhìn sâu vào mắt Tiêu Dương, xoay người rời khỏi phòng họp, đi thẳng sang một phòng khác, đẩy cửa, tôn kính nói.
- Tiểu thư, hắn vẫn ở lại, xem ra, đúng là có việc gấp.
Phía trước, Đạm Đài Diệc Dao ngồi trên ghế, nhẹ nhàng nhướn mắt, nhìn Liễu Hồng, đôi mắt sáng lên, phất tay.
- Cô đi xuống trước đi, tôi làm xong việc dang dở cũng phải một tiếng. Một tiếng sau cô dẫn anh ta vào.
Gần một tiếng, Tiêu Dương thấy dài như một thế kỷ. Liễu Hồng đẩy cửa ra, mỉm cười nói với Tiêu Dương.
- Tiểu thư mời anh sang.
Tiêu Dương mở mắt, cố gắng kiêm chế sự bất an, nhưng vẫn không thể che giấu được lập tức đứng bật dậy.
Hắn rất khi mất bình tĩnh như vậy. Hôm nay vì Đại tiểu thư trong lòng, Tiêu Dương mới thế.
Đi theo sau Liễu Hồng đến phòng làm việc của Đạm Đài Diệc Dao, Liễu Hồng gõ cửa, sau khi được cho phép, đẩy cửa bảo Tiêu Dương vào.
Tiêu Dương cất bước đi vào, nhướn mắt nhìn Đạm Đài Diệc Dao ngồi ở ghế đối diện.
Quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành.
Có điều, hiện tại Tiêu Dương chẳng có tâm tình đi ngắm người đẹp, trực tiếp bước lên phía trước.
- Đạm Đài tiểu thư, tôi có một việc cần nhờ.
Đi thẳng vào vấn đề.
Đạm Đài Diệc Dao cũng nhìn Tiêu Dương, cười nhạt, nói:
- Nói đi.
- Tôi muốn mua của cô hai món đồ.
Tiêu Dương nghiêm mặt nói.
- ?
Ánh mắt Đạm Đài Diệc Dao ngạc nhiên, khó hiểu hỏi.
- Mua gì?
- Thiên tuyết nhị, thân hỏa thạch.
Tiêu Dương nhấn mạnh từng chữ.
Nghe vậy, Đạm Đài Diệc Dao ngẩn người ra, một lúc sau, không chút do dự lắc đầu.
- Xin lỗi, tôi không bán.