Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 521 - Chương 524: Tôi Từ Chối!

Chương 524: Tôi từ chối! Chương 524: Tôi từ chối!Chương 524: Tôi từ chối!

Câu từ chối của Đạm Đài Diệc Dao không nằm ngoài dự kiến của Tiêu Dương.

Thiên tuyết nhị, Thân hỏa thạch đều là một trong những dược liệu quý hiếm nhất thiên hạ, có thể gặp không thể cầu, muốn có được nó cần phải có phúc duyên lớn nhường nào. Từ thái độ của Đạm Đài Diệc Dao đối với hai món quà này trong bữa tiệc sinh nhật có thể thấy, cô cực kỳ coi trọng Thiên tuyết nhị, Thần hỏa thạch.

Nhưng Tiêu Dương phải nghĩ cách có được hai dược liệu này.

Cái này liên quan đến kỳ độc trên người Đại tiểu thư Quân Thiết Anh.

Có hai thứ này kết hợp lại, hai loại thuộc tính hoàn toàn bất đồng va chạm, lại phối hợp với phương thuốc của mình, dù không thể thanh trừ hoàn toàn kỳ độc thì cũng có thể trấn áp được.

Thở nhẹ một hơi, Tiêu Dương không biến sắc, chậm chạp bước lên trước vài bước, trâm giọng nói.

- Đạm Đài tiểu thư, cô là người làm ăn, trên thương trường không có thứ gì là tuyệt đối không bán hoặc không mua, chỉ có điều kiện thích hợp hay không thích hợp thôi.

Đạm Đài Diệc Dao lắc đầu, lạnh nhạt nói.

- Nếu tôi nhớ không nhầm, trong phương thuốc để trị Thiên tuyệt chứng, ngoại trừ ba loại dược vật Đạm Đài tiểu thư đã có được, còn sáu loại khác nữa. Thiếu một thứ cũng không được, chẳng lẽ Đạm Đài tiểu thư đã thu thập được hết tất cả?

Nghe vậy, đôi mắt Tiêu Dương thoáng lộ tia kinh ngạc.

- Không hổ là Tiêu thần y, ánh mắt quả nhiên độc dáo, chỉ dựa vào mấy loại dược liệu tôi thu thập đã đoán ra được tám chín phần. Có điều, anh đã biết rồi thì chắc cũng rõ, tôi không thể nhường hai thứ dược vật kia cho anh được.

- Không giấu gì anh, trừ Thất diệp huyết hãn thảo và Thần thánh chỉ tâm, quả thực tôi đã thu thập đủ.

Tiêu Dương đột nhiên mở miệng.

Đạm Đài Diệc Dao lãnh đạm nói.

- Những vật khác thì có lẽ nhưng hai thứ anh cần, đối với tôi mà nói là báu vật vô giá, ngàn vàng không bán.

- Chín đại kỳ dược, bất cứ thứ gì cũng đều là vật quý hiếm trên đời, không ngờ Đạm Đài tiểu thư đã thu thập được bảy thứ. Xem ra người trúng Thiên tuyệt chứng rất quan trọng đối với Đạm Đài tiểu thư.

Đồng tử Đạm Đài Diệc Dao chấn động, một lúc sau, nói nhỏ.

- Vì Thiên tuyệt chứng?

Đạm Đài Diệc Dao khẽ nhíu mày, vẻ mặt không chút biến đổi ngồi trên ghế.

Tiêu Dương đột ngột hỏi.

Tiêu Dương lắc đầu, nói.

Ánh mắt Đạm Đài Diệc Dao có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Dương.

- Nó là người thân duy nhất của tôi.

- Đã năm thứ mấy rồi?

Nhưng Tiêu Dương không muốn từ bỏ. - Năm cuối cùng.

- Tại sao?

Ánh mắt Đạm Đài Diệc Dao lóe lên tia buồn bã.

Tiêu Dương nhấn mạnh từng chữ một.

- Xem ra anh hiểu rất rõ Thiên tuyệt chứng.

- Đạm Đài tiểu thư cẩn thận sưu tầm chín đại kỳ dược, hẳn hiểu rất rõ chúng.

Đạm Đài Diệc Dao kinh hãi, không giấu được lo lắng.

- AI?

- Năm thứ tám.

Ánh mắt Đạm Đài Diệc Dao chấn động, hỏi.

Cô biết rõ thân phận Tiêu Dương, là thần y nổi tiếng, nghiên cứu dược vật, hắn hơn rất nhiều danh gia.

- Vì gần đây... Thất diệp huyết hãn thảo đã xuất hiện, hơn nữa đã có người hái đi rồi.

Tiêu Dương hiểu rất rõ, Thiên tuyệt chứng, chín năm mệnh tuyệt, người trúng Thiên tuyệt chứng, chắc chắn sống không quá chín tuổi. Giờ đã năm thứ tám, vậy Đạm Đài Diệc Dao còn không đến một năm. Như vậy, cô ấy càng phải nắm chắc cơ hội, không thể dễ dàng nhường những dược liệu quý hiếm mình cực khổ sưu tâm cho người khác.

- Tạm thời không nhắc đến Thần thánh chi tâm. Không phải tôi ăn nói hàm hồ, tôi có thể khẳng định, trong vòng một năm, chắc chắn Đạm Đài tiểu thư không thể có được Thất diệp huyết hãn thảo.

Tiêu Dương lạnh nhạt nói.

- Chín đại kỳ dược, dù Đạm Đài tiểu thư đã sưu tâm được bảy, nhưng hai thứ cuối cùng mới chính là quan trọng nhất của chín đại kỳ dược, cũng là những thứ quý hiếm nhất!

Tiêu Dương không trực tiếp trả lời Đạm Đài Diệc Dao, mà nói.

- Thất diệp huyết hãn thảo, quý nhất trong bảy đại kỳ dược, luận quý hiếm, có thể nói là đứng đầu thế gian! Ít nhất trong một trăm năm, trên thế gian sẽ không xuất hiện hai bụi Thất diệp huyết hãn thảo như vậy nữa! Cho nên, bụi Thất diệp huyết hãn thảo duy nhất trên thế gian đã bị hái rồi, trừ phi người đó không dùng đến nó, nếu không Đạm Đài tiểu thư sẽ không thể nào có được Thất diệp huyết hãn thảo. Hoặc, phải đợi một trăm năm nữa.

Đợi một trăm năm?

Một năm cũng không thể đợi.

Sắc mặt Đạm Đài Diệc Dao không thể duy trì bình tĩnh nữa, đã trắng bệch, môi không khỏi run rẩy. Người có được Thất diệp huyết hãn thảo đã dùng nó chưa? Nên biết, Thất diệp huyết hãn thảo không chỉ có dược hiệu cực lạ, mà nó còn tương đương với dược liệu thân kỳ để tăng công lực. Bất kỳ người tu luyện nào có được nó đều lựa chọn sử dụng, trừ phi có dụng ý khác.

Mà người có được Thất diệp huyết hãn thảo rồi, mình muốn cướp lại Thất diệp huyết hãn thảo trong tay đối phương còn khó lên trời.

Chẳng lẽ tất cả mọi nỗ lực đều vô dụng chỉ vì Thất diệp huyết hãn thảo.

- Đây là ý trời sao?

Đạm Đài Diệc Dao thì thào, đột nhiên nhìn Tiêu Dương, vô cùng trịnh trọng nói. Tiêu Dương cười khẽ.

- Tòa nhà này?

Đạm Đài Diệc Dao đưa ra một con mồi lớn. Sức hút của thứ này thực sự không phải ai cũng có thể từ chối.

- Tôi có thể cho anh Tập đoàn Thanh Phong.

Con người đều là động vật tham lam, Đạm Đài Diệc Dao không tin, Tiêu Dương chỉ vì hai loại dược liệu này, không có ham muốn nào khác.

- Trừ hai thứ dược liệu này, anh muốn gì, tôi cũng có thể đáp ứng anh.

Đối với Tiêu Dương mà nói, đây căn bản không phải việc khó.

Hiệu quả tăng công lực của Thất diệp huyết hãn thảo không đủ hấp dẫn Tiêu Dương. Tiêu Dương vẫn muốn dựa vào lĩnh ngộ của mình để nâng cao thực lực, sự giúp đỡ của ngoại lực chỉ nhanh nhất thời thôi. Trừ hai lá dùng để chữa chân cho Quân Thiết Anh, trong tay Tiêu Dương vẫn còn năm lá Thất diệp huyết hãn thảo.

Đương nhiên, điều này không thể nói rõ với Đạm Đài Diệc Dao.

Sắc mặt Đạm Đài Diệc Dao trắng bệch, lắc đầu đau khổ nói.

- Tiêu Dương, rõ ràng anh đang làm khó tôi. Mất ở góc đông, thu lại góc tây, cho dù cuối cùng tôi có được Thất diệp huyết hãn thảo nhưng mất Thần hỏa thạch và Thiên tuyết nhị thì có tác dụng gì?

Tiêu Dương không cho là đúng lắc đầu.

- Thất diệp huyết hãn thảo quý hơn Thần hỏa thạch và Thiên tuyết nhị nhiều. Hai thứ này không có có thể tìm lại lần nữa, chỉ cân may mắn là gặp được. Còn Thất diệp huyết hãn thảo, trên đời chỉ có một gốc. Bên nào nặng bên nào nhẹ, Đạm Đài tiểu thư tự suy nghĩ đi.

- Có thể dùng điều kiện khác để trao đổi không?

Đạm Đài Diệc Dao trâm giọng nói.

- Nếu Đạm Đài tiểu thư có thể dùng Thần hỏa thạch và Thiên tuyết nhị làm điều kiện trao đổi, tôi không chỉ nói Thất diệp huyết hãn thảo ở đâu, mà còn đích thân lấy nó giao vê cho Đạm Đài tiểu thư.

Tiêu Dương ra vẻ suy nghĩ một lúc, cắn răng nói.

- Tung tích Thất diệp huyết hãn thảo quả thật tôi biết, không những thế...

Tiêu Dương có chuyện nhờ Đạm Đài Diệc Dao, đồng thời, Đạm Đài Diệc Dao cũng muốn từ miệng Tiêu Dương biết được manh mối Thất diệp huyết hãn thảo.

Giờ không phải đơn thuần là một bên phải cầu xin nữa rồi.

- Chắc chắn anh biết Thất diệp huyết hãn thảo rơi vào tay ai, tôi xin anh, hãy nói tôi biết.

- Đúng rồi, tôi còn quên một điều nữa, nếu tôi nhớ không nhầm, tòa nhà này vốn thuộc vê tôi.

Đạm Đài Diệc Dao khế cau mày.

- Theo tôi được biết, Tập đoàn Thanh Phong, có lẽ không phải Cổ đông lớn nhất của nguyên Tập đoàn Hắc Sơn nhỉ.

Tiêu Dương mở miệng, mỉm cười nhìn Đạm Đài Diệc Dao.

- Bảy mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Hắc Sơn, Trịnh Thu đã chuyển cho tôi rồi.

- Hóa ra là anh? Đôi mắt Đạm Đài Diệc Dao lóe lên tia sáng, đồng thời, sắc mặt hơi khó coi. Thế này, nếu muốn dựa vào tiền tài để thuyết phục Tiêu Dương, căn bản không thể. Hắn tuyệt đối không phải hạng tham tài.

Nhưng mình thực sự rất cần có Thất diệp huyết hãn thảo.

- Anh có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì.

Đạm Đài Diệc Dao nhấn mạnh từng chữ.

Tiêu Dương không cho là đúng cười, đột nhiên nhướn mày nói.

- Kể cả cơ thể của Đạm Đài tiểu thư?

Lập tức, sắc mặt Đạm Đài Diệc Dao thay đổi mạnh.

Lúc này, Tiêu Dương đồng thời cảm nhận được, phía sau Đạm Đài Diệc Dao, trong một góc phòng, một hơi thở ẩn nấp rất kỹ lóe lên một tia sát khí khó phát hiện.

Ngực Đạm Đài Diệc Dao khẽ phập phồng, rồi dân hòa hoãn lại, chậm rãi nói.

- Tôi không muốn nghe nói đùa thế này.

- Tôi cũng vậy.

Tiêu Dương nghiêm mặt nhìn chằm chằm Đạm Đài Diệc Dao.

- Mục đích của tôi chỉ có một, Thần hỏa thạch và Thiên tuyết nhị, được hay không, chỉ chờ một câu nói của Đạm Đài tiểu thư.

Đạm Đài Diệc Dao cắn chặt môi. Hôm nay mình đã bị người đàn ông này dồn vào đường cùng. Cô chưa từng trải qua cảm giác này, cô hoàn toàn mất quyên nắm cục diện trong tay.

Thấy Đạm Đài Diệc Dao cúi đầu trâm mặc, khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên.

- Đã vậy, coi như hôm nay họ Tiêu tôi chưa tới, cáo từ.

Trực tiếp xoay người bước ra cửa.

- Chờ một chút.

Đạm Đài Diệc Dao ngẩng đầu lên nói. Tiêu Dương xoay người lại, ánh mắt Đạm Đài Diệc Dao gần như khẩn cầu, khuôn mặt trở nên vô cùng đáng thương. Hình ảnh này, nếu để người khác nhìn thấy chắc chắn đều muốn dang tay che chở, giọng nói vô cùng mềm mại.

- Chẳng lẽ... không còn cách nào khác sao?

Tiêu Dương hơi rung động, sau khi lắc mạnh đầu, đột nhiên, trong đầu dường như có một tia chớp xẹt qua, lập tức tỉnh táo, tâm cảnh khôi phục sự bình tĩnh như gương.

Nguy hiểm thật!

Tiêu Dương biết Đạm Đài Diệc Dao không phải người bình thường, Tiêu Dương đã được lĩnh giáo năng lực khống chế tâm thần người khác thông qua tiếng đàn của cô. Ban nãy khi mình xoay người đi, suýt nữa đã không kịp đề phòng cô ta rồi.

Người phụ nữ này quá kinh khủng.

Trên người cô ta tuyệt đối có che giấu gì đó, nhưng Tiêu Dương không hứng thú tìm hiểu.

Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Đạm Đài Diệc Dao.

- Nếu như không có thành ý, dùng đến những thủ đoạn này rồi chỉ khiến tôi cảm thấy cô không phải nữ thần cao cao tại thượng, chẳng qua chỉ là một nữ vu để thế nhân đùa bỡn thôi. Hừi

Người đàn ông mặc áo bào xám ẩn một góc cuối cùng không kìm được ra tay, bóng người như gió, quỷ dị xuất hiện bên trái Tiêu Dương, chưởng phong khẽ giơ lên. Vô số chưởng ảnh theo gió bay ra, tràn ngập cả không gian.

- Hừi

Tiêu Dương né sang một bên, nhàn nhã tránh đòn công kích của người đàn ông áo bào xám.

- Dừng tay.

Đạm Đài Diệc Dao lạnh lùng cất tiếng.

Người đàn ông áo bào xám dừng lại, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, vô cùng tức giận. Y tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai vũ nhục tiểu thư thần thánh trong lòng mình.

Tiêu Dương lạnh lùng nhìn về phía Đạm Đài Diệc Dao.

Đạm Đài Diệc Dao cũng lạnh lùng như băng, lạnh nhạt nói.

- Tôi đồng ý với anh, có điều, tôi muốn thấy Thất diệp huyết hãn thảo trước.

Đạm Đài Diệc Dao cúi đầu chịu thua.

- Xin lỗi, tôi từ chối.

Bất ngờ, Tiêu Dương phất tay, vẻ mặt lạnh như băng, hất tay xoay người đi ra cửa.

- Cho tôi thấy Thiên tuyết nhị và Thần hỏa thạch trước rồi nói sau.

Rầm!

Cửa phòng làm việc mở ra rồi nặng nề đóng lại.
Bình Luận (0)
Comment