Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 523 - Chương 526: Một Chiêu Đánh Bại!

Chương 526: Một chiêu đánh bại! Chương 526: Một chiêu đánh bại!Chương 526: Một chiêu đánh bại!

Mười người của tiểu đội Tinh anh thấy Tiêu Dương mang theo hai đứa bé đi vào thì đồng loạt kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Khi biết Tiêu Dương nhận hai đứa bé này làm đệ tử, cả mười người đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Tiểu Nghệ cùng Tiểu Phàm. Tiểu Nghệ, Tiểu Phàm nhìn thấy có nhiều người lạ đang nhìn mình thì không dám lên tiếng nói câu nào.

Mười người vừa kinh ngạc vừa hâm mộ.

Bọn họ đều thầm cảm thán hai đứa bé này thật có phúc, từ nhỏ đã được một sư phụ xuất sắc như Tiêu Dương dẫn dắt. Có thể tưởng tượng được, mười năm sau hai đứa bé này nhất định sẽ là một cặp đôi yêu nghiệt.

Sau khi Tiêu Dương giới thiệu đơn giản về hai đứa bé liền đưa cả hai vào phòng huấn luyện.

Trẻ con sáu bảy tuổi là độ tuổi thích hợp nhất để luyện tập cổ võ. Tiểu Nghệ với Tiểu Phàm từ nhỏ đã gặp vô số khó khăn vất vả, cơ thể đã bị rèn luyện đạt đến độ mềm dẻo kinh người. Mặc dù quá trình đó rất tàn khốc nhưng kết quả mang lại cho hai đứa bé một nền tảng để luyện võ vô cùng hoàn hảo.

Đương nhiên, Tiêu Dương sẽ không vì cảm thấy hai đứa bé này tội nghiệp mà không bắt chúng rèn luyện khổ cực. Tiêu Dương cũng có vô số các loại phương pháp để rèn luyện hai đứa bé này.

Là đệ tử của hắn, là truyên nhân đời thứ ba của dòng dõi Thanh Liên nhất định phải là loại đã không làm thì thôi, đã làm là phải kinh động non sông.

Tiêu Dương nghiêm túc khoát tay, nói:

- Anh ơi, đan điền là chỗ nào?

Về sau câu nói "Sư phụ tôi là Tiêu Dương” liền trở thành câu cửa miệng của hai đứa bé này.

Tiểu Nghệ không hiểu lập tức hỏi:

- Đánh xong rồi thì nói cho bọn họ biết sư phụ của hai đứa chính là Tiêu Dương!

Vốn dĩ ở tuổi của Tiêu Dương vẫn chưa đến lúc phải để lại truyên nhân, nhưng đúng lúc này gặp được hai đứa bé có căn cơ như vậy Tiêu Dương đương nhiên không thể bỏ qua. Có lẽ mấy năm sau, hai đứa bé này trưởng thành rồi có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho hắn.

- Hai đứa phải nhớ kỹ điều này, là một người luyện võ ky nhất là kiêu ngạo và vội vàng, và không được phép tự ý manh động. Chúng ta luyện võ mục đích là bảo vệ bản thân vào bảo vệ những người xung quanh mình, không phải là để sinh sự đánh nhau với người khác. Nhưng đương nhiên nếu như người ta động vào mình thì không cần phải khách sáo, trực tiếp sử dụng nắm đấm nói chuyện.

- Đan điền chính là chỗ...........

Hai đứa bé nghiêm túc gật đầu.

Tiêu Dương giơ nắm đấm lên, sau đó nói tiếp:

- Tiểu Nghệ, Tiểu Phàm, hai đứa ngồi xuống đất, khoanh chân lại, bình tĩnh hít thở, dồn khí vào đan điền.

Khả năng tiếp thu của hai đứa bé mặc dù hơn người nhưng cũng không thể vừa nhìn một lần là nhớ được. Tuy nhiên Tiêu Dương cũng không gấp gáp, hắn truyền thụ cho hai đứa bé đoạn đầu tiên của khẩu quyết rồi để chúng tĩnh tâm luyện tập.

- Bây giờ anh sẽ truyên thụ cho hai đứa phương pháp hít thở căn bản nhất. Đợi đến khi hai đứa bé hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái tu luyện, Tiêu Dương mới đẩy cửa đi ra ngoài."Trạng thái gầm thét" lần nữa xuất hiện, huấn luyện đến độ mười người trong tiểu đội Tinh anh vốn đều câm như hến cũng phải gào thét cả ngày. Nhưng đương nhiên, vàng thử lửa gian nan thử sức, kết quả sau khi huấn luyện là thực lực của bọn họ đều nhanh chóng tăng mạnh.

Một bên dạy một bên học, thời gian nháy mắt đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ. Cả quá trình truyền thụ mặc dù rất nhàm chán nhưng cuối cùng điều làm Tiêu Dương hài lòng nhất chính là ngộ tính của hai đứa bé này quả nhiên là vô cùng phi thường. Cả hai đều rất thông minh, chỉ mấy tiếng đồng hồ chúng đã gân như nắm được hết phương pháp hít thở, tâm thần đã từ từ hợp nhất.

Màn đêm buông xuống, Tiêu Dương viết ra một đoạn khẩu quyết rồi bảo hai đứa bé chép lại rồi học thuộc. Nhưng hai đứa bé lại không nhận được mặt chữ nên Tiêu Dương chỉ có thể làm hết trách nhiệm của một người sư phụ, giải thích ý nghĩa của từng chữ một cho chúng hiểu.

Đệ nhất quốc bảo của Viêm Hoàng tuyệt đối không thể để tổ chức Huyết Dạ mang ra khỏi biên giới đất nước.

Một trận chiến không sợ hãi!

Khi tin tức này truyền về, ngay cả tiểu đội Tinh anh được huấn luyện bí mật cũng vô cùng căm phẫn. Tổ chức Huyết Dạ ngày càng quá đáng, tại trên đất Viêm Hoàng mà lại dám ngang nhiên liên tục giết chết người của Thiên Tử các, hơn thế nữa còn cướp mất Ngọc tỷ truyền quốc. Nếu như cứ như vậy mà dễ dàng để tổ chức Huyết Dạ thành công mang Ngọc tỷ đi thì mặt mũi của Viêm Hoàng còn biết để vào đâu nữa.

Còn tiểu đội Tinh anh thì ngoài huấn luyện ra vẫn chỉ là huấn luyện.

Tiêu Dương vẫn luôn có một loại cảm giác hết sức quen thuộc đối với cái gọi là Ngọc tỷ truyền quốc, vì vậy hắn rất không muốn nhìn thấy Ngọc tỷ rơi vào trong tay của nước khác. Sau khi cân nhắc lợi hại, Tiêu Dương đã đại diện cho tiểu đội Tinh anh đưa ra yêu cầu với Lam Chấn Hoàn.

Hai ngày tiếp theo, Tiêu Dương vừa bình tĩnh chờ đợi tin tức của Đạm Đài Diệc Dao vừa chú trọng đến việc huấn luyện hai đứa bé. Nhà lầu vạn tâng cũng phải xây từ dưới đất bằng mà nên. Hiện tại là thời điểm đặt nên móng vững chắc cho hai đứa bé, Tiêu Dương muốn đào móc hết khả năng tiềm ẩn trong cơ thể chúng.

Hiện tại tiểu đội Tinh anh đã tiến bộ hơn rất nhiều, tốc độ phát triển đã đạt đến mức phi thường nhưng trong mắt Tiêu Dương thì như vậy vẫn là chưa đủ. Hắn có dự cảm, thực lực đội dự bị của tiểu đội Thiên tử có lẽ còn mạnh hơn so với dự đoán của hắn.

Cổ thụ không thể trông trong chậu hoa, thiên lý mã không thể nuôi trong nhà vườn.

Luyện quân tại Tam giác vàng!

Thời gian một tháng cũng không tính là quá dài, vừa nghĩ đến thực lực kinh khủng của đội quân dự bị Thiên tử, tất cả mọi người đều hết sức hưng phấn điên cuồng lao đầu vào luyện tập, nhất là khi cảm nhận được sức mạnh của mình đang tăng lên theo từng ngày, ý chí chiến đấu của mọi người lại càng thêm mãnh liệt.

Các thành viên trong tiểu đội Tinh anh đều hăng hái chủ động xin tới Vân Nam tham gia vào hành động truy bắt tổ chức Huyết Dạ. Chỉ có điều, tình hình vẫn còn chưa được làm rõ, đến cả Tiêu Dương lúc này cũng không nắm được tình cụ thể như thế nào, chỉ thông qua Lam Chấn Hoàn biết được kẻ địch lần này vô cùng khó nhăn.

Giọng nói nghiêm túc và có phần không cam lòng của Lam Chấn Hoàn vẫn còn vang vọng bên tai Tiêu Dương: - Kẻ địch có lẽ sau khi giết chết ba tiểu đội của Thiên Tử các đã đi vào khu vực Tam giác vàng.

Mấy ngày nay, có lẽ do có Lam Chấn Hoàn đứng ra trấn áp nên chuyện Tiêu Dương đánh chết ba thành viên của tiểu đội Thiên Tử ở Phục Đại mới không bị trách phạt. Lam Chấn Hoàn vẫn luôn nỗ lực tìm kiếm tung tích của Ngọc tỷ truyền quốc, Thiên Tử các cũng đã phái một số tiểu đội đi tới Vân Nam tìm kiếm, có thể nói lần này bọn họ đã bày thiên la địa võng để truy tìm Ngọc tỷ truyền quốc.

Tuy nhiên lại có tin tức ba tiểu đội của Thiên Tử các bất ngờ bị giết chết.

Thế nhưng dù có là như vậy thì cũng vẫn không có bất cứ tin tức đáng mừng nào truyền vê.

Trên tuyến đường đi qua khu vực Tam giác vàng, gần như là mỗi một vùng trọng điểm đều có dấu vết của các tiểu đội Viêm Hoàng.

Nhưng nếu như đã dám đặt cược thì không ai muốn bị thua.

Hiện tại ngoài việc không ngừng huấn luyện thì cái tiểu đội Tinh anh cần phải có nữa chính là thực chiến.

Mà một nơi hỗn loạn như Tam giác vàng chính là nơi vô cùng tốt để luyện quân.

Thực ra lần này Lam Chấn Hoàn phải suy nghĩ nhiều hơn Tiêu Dương nhiều bởi vì nhiệm vụ này vô cùng quan trọng, kẻ địch bọn họ phải đối mặt vô cùng mạnh. Có thể giết chết ba vị thành viên khi hợp sức có thể tương đương với cao thủ cảnh giới Thực khí Đại viên mãn của Thiên Tử các chứng tỏ kẻ địch không phải hạng tâm thường, một tiểu đội không thể đối phó được bọn chúng. Nhiệm vụ tìm kiếm tung tích Ngọc tỷ lân này chủ yếu do tiểu đội Thiên tử phụ trách.

Điêu Lam Chấn Hoàn lo lắng nhất chính là nếu như Tiêu Dương tới khu vực Tam giác vàng rất có khả năng sẽ xảy ra mâu thuẫn với tiểu đội Thiên tử, vì vậy sau khi suy đi tính lại cuối cùng vẫn lắc đầu, nói:

- Từ từ đã, mọi người hãy cứ bình tính chờ tin tức.

Tiêu Dương chỉ có thể truyền lại ý tứ của Lam Chấn Hoàn cho các thành viên trong tiểu đội Tinh anh nghe. Mười người sau khi nghe được lập tức tru lên đồng thời đẩy mạnh huấn luyện, đem tất cả bất mãn trong lòng trút hết vào luyện tập.

Đến ngày thứ ba, Tiêu Dương lái xe đến Phục Đại vẫn như mọi khi, tuy nhiên trên đường bỗng xuất hiện một chiếc xe cản đường hắn.

Cửa xe mở ra, một người bước xuống, người này Tiêu Dương biết.

- Đạm Đài tiểu thư, xem ra cô đúng là không coi lời nói của tôi ra gì rồi. Nếu vậy cuộc giao dịch này... tôi không làm nữal

Tiêu Dương cười lạnh nhìn chằm chằm vào Đạm Đài Diệc Dao, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói:

- Đúng vậy, nếu như đã là trao đổi vậy thì cậu hãy lấy cỏ Thất diệp huyết hãn ra đây.

Tiêu Dương cau mày. Hắn còn chưa kịp mở miệng thì người đàn ông mặt lạnh đứng bên cạnh Đạm Đài Diệc Dao đã lên tiếng:

- Tôi làm sao biết được anh có thật sự đưa ra Thất diệp huyết hãn thảo không chứ?

Sắc mặt Đạm Đài Diệc Dao hết sức lạnh lùng, nói:

Hắn phất tay bảo Liễu Hồng đi trước dẫn đường sau đó lên xe lái theo sau xe của Liễu Hồng.

Người Minh Châu trước giờ vẫn luôn thường coi Vũ Phong Quán như một địa điểm tượng trưng cho thân phận. Lần này Đạm Đài Diệc Dao cũng chọn nơi này làm nơi gặp mặt với Tiêu Dương.

Tiêu Dương đi theo Liễu Hồng vào một gian phòng bao. Ánh mắt đầu tiên của hắn không phải là nhìn Đạm Đài Diệc Dao mà là nhìn người đàn ông mặt lạnh đứng bên cạnh cô ta. Huyệt thái dương nhô lên chứng tỏ nội khí của người này rất mạnh.

Tiêu Dương liếc mắt một cái liền đưa ra kết luận, người này bề ngoài có vẻ khá trẻ nhưng đó là do tu luyện nên mới vậy. Thực tế có lẽ người này cũng phải ngoài ba mươi, gân bốn mươi tuổi rồi. Thực lực của người này khiến Tiêu Dương có chút kiêng ky, nhìn qua đã có dấu hiệu Hóa tượng mơ hồ. Nhưng Tiêu Dương có thể khẳng định ông ta vẫn chưa thực sự bước đến cảnh giới Hóa tượng, vẫn còn cách Hóa tượng một chút nữa nhưng chắc chắn một điều là cấp độ của ông ta cao hơn hắn.

Tuy vậy Tiêu Dương cũng chỉ khẽ giật mình sau đó thì không có bất cứ phản ứng gì nữa. Nếu như chưa thực sự Hóa tượng thì cũng chưa thể uy hiếp được hắn.

Tiêu Dương có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt người đàn ông đó nhìn mình tràn đầy địch ý.

Nhưng điều này cũng chẳng phải là lạ.

Tiêu Dương bình tĩnh bước lên, mắt nhìn về phía Đạm Đài Diệc Dao, trực tiếp hỏi:

- Đồ đâu?

Tiêu Dương cũng không quan tâm đến thái độ của Liễu Hồng, hắn chỉ quan tâm đến việc có thể lấy được hai loại dược liệu quý kia hay không.

Thiên Tuyết Nhị cùng Thần Hỏa Thạch xuất hiện rồi.

Vào lúc này lại cho Liễu Hồng tới mời hắn, nguyên nhân chắc chắn chỉ có một.

- Tiêu Dương, tiểu thư mời anh đi một chuyến.

Thái độ nói chuyện của Liễu Hồng không còn thân mật như trước đó, cô ta lạnh lùng trực tiếp mở miệng, nói:

Liễu Hồng, trợ thủ của Đạm Đài Diệc Dao.

Nói xong Tiêu Dương trực tiếp xoay người đi.

Trong mắt người đàn ông mặt lạnh lập tức lóe lên tia sáng lạnh lão, gã đột nhiên quát lên:

- Đứng lại!

Đồng thời cơ thể gã tựa như một con báo lao lên, hai mắt lóe sáng, tung người nhảy lên, nắm đấm lập tức bay tới, một quyên tựa như sấm sét đánh về phía gáy Tiêu Dương.

Ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Tiêu Dương dừng lại, khóe miệng cười lạnh, cơ thể nháy mắt trượt sang một bên, thuận lợi tránh được đòn tấn công.

- Ngọc đế thiên uy!

Áp lực khổng lồ đánh tới, một chưởng phản kích vô cùng nhanh và đột ngột, góc độ xuất chưởng lại vô cùng quỷ dị. Cùng là Thần tiên cửu thức tuy nhiên chưởng do Tiêu Dương thi triển mạnh hơn gấp trăm lần của Lam Hân Linh vớ Bạch Khanh Thành.

Âm!

Chưởng của Tiêu Dương đánh trúng vai trái của người đàn ông, sức mạnh kinh người khiến mặt gã trắng bệch, cơ thể bị đánh bay ra sau đập thẳng vào tường sau đó rơi xuống sô pha.

Khoảnh khắc này đến cả Đạm Đài Diệc Dao cũng bị dọa thừ người.

Cô ta vốn đã đánh giá khá cao thực lực của Tiêu Dương nhưng thật sự không ngờ người đàn ông mặt lạnh lại bị hắn đánh bại chỉ trong vòng một chiêu. Thật không thể tưởng tượng nổi!

- Hắn không thể nào đạt đến cảnh giới đó được...

Đạm Đài Diệc Dao khiếp sợ trừng mắt, thì thào:

- Nhưng... hắn... làm thế nào mà lại có thể dễ dàng đánh bại Tông Nguyên như vậy được...

Giọng nói tựa như hết hơi.

Hai mắt của Đạm Đài Tông Nguyên cũng không giấu được sự khiếp sợ, không cam lòng nhưng cánh tay đã bị trật khớp. Gã giương mắt nhìn Tiêu Dương, cơ thể nằm yên bất động.
Bình Luận (0)
Comment