Chương 527: Một bên băng một bên lửa!
Chương 527: Một bên băng một bên lửa!Chương 527: Một bên băng một bên lửa!
Đạm Đài Tông Nguyên chỉ còn cách cảnh giới Hóa tượng một khoảng cách bằng một đường chỉ nữa vậy mà khi đứng trước mặt Tiêu Dương, một Đạm Đài Tông Nguyên được mệnh danh là người mạnh nhất trong những người đạt cảnh giới Thực khí đại viên mãn lại bị một chưởng của hắn đánh bay.
Khoảnh khắc này khiến trái tim kiêu ngạo của Đạm Đài Tông Nguyên nháy mắt vỡ tan.
Núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn.
Lúc này gã mới thực sự hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Mặt mày đen thui.
Điều khiến gã không thể chấp nhận được chính là đối thủ lại có thể đánh bại mình chỉ bằng một chiêu. Đã vậy đối phương lại còn trẻ hơn gã rất nhiều, rất rõ ràng hắn với bọn họ không phải là cùng một loại người. Gã luôn nghĩ rằng trên thế giới này không ai có thể làm đối thủ của mình nhưng giờ mới biết suy nghĩ này nực cười biết mấy.
Quan trọng nhất là gã đã gân bốn mươi rồi mà vẫn chưa chân chính đạt tới cảnh giới Hóa tượng nhưng dựa vào kinh nghiệm chiến đấu cùng thực lực lắng đọng, người bình thường không có khả năng trở thành đối thủ của gã. Vậy mà người thanh niên trước mắt này mới chỉ khoảng gần hai mươi tuổi thế nhưng chiêu thức thi triển lại vô cùng kỳ quái. Rõ ràng lúc đó gã đã nhìn thấy chưởng ảnh nhưng lại không hề có ý thức cản lại vì vậy nên mới bị một chưởng của hắn đánh bay...
Đạm Đài Tông Nguyên nắm chặt tay trái của mình sau đó vặn một cái.
Đạm Đài Diệc Dao liếc nhìn Tiêu Dương một cái sau đó nhìn về phía Liễu Hồng. Liễu Hồng tỏ vẻ không tình nguyện nhưng vẫn phải buộc đi đến gian phòng bao bên cạnh mang hai chiếc hộp tới trước mặt Tiêu Dương.
- Chỉ có điều...
Người mạnh bao giờ cũng nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Đạm Đài Diệc Dao lạnh nhạt nói:
Từ hành động này có thể thấy Đạm Đài Tông Nguyên thật lòng khâm phục Tiêu Dương, hơn nữa còn coi hắn là người trên mình.
Sau khi Tiêu Dương kiểm tra hai vị thuốc kia thấy không có vấn đề gì mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Đạm Đài Diệc Dao, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói:
"Cạch" một tiếng giòn vang, cánh tay bị trật khớp được vặn lại, tuy vô cùng đau đớn nhưng Đạm Đài Tông Nguyên không rên một tiếng, thậm chí sắc mặt cũng chẳng thay đổi. Gã đứng dậy, trên mặt đã không còn vẻ kiêu ngạo thường thấy, đi đến trước mắt Tiêu Dương, chắp tay nói:
Ánh mắt cô ta bỗng trở nên lạnh lẽo, chậm rãi nói tiếp:
Thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý từ thiên cổ chưa bao giờ thay đổi.
- Đạm Đài Tông Nguyên!
- Đây là Thiên tuyết nhị với Thần hỏa thạch mà anh muốn!
Sau khi nói xong, Tiêu Dương liền trực tiếp cầm hai hộp đựng dược liệu ra khỏi phòng bao.
Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh lùng, cũng không đáp lại lời của Đạm Đài Tông Nguyên.
Sau khi cánh cửa phòng bao đóng lại được khoảng một phút, khi xác định Tiêu Dương có lẽ đã đi xa, Liễu Hồng mới không vui mở miệng nói:
- Tôi hy vọng anh có thể nói lời giữ lời.
- Đạm Đài tiểu thư đã có thành ý như vậy, Tiêu Dương tôi nhất định cũng sẽ thật tình đáp lại. Giờ này ngày mai, tại đình nghỉ mát ở hồ sen trong trường Phục Đại, tôi sẽ mang cỏ Thất diệp huyết hãn tới đưa cho các người.
- Lỡ như Tiêu Dương lừa chúng ta thì sao?
- Thiên tuyết nhị cùng Thần hỏa thạch mặc dù hiếm nhưng vẫn có thể tiếp tục tìm kiếm. Còn cỏ Thất diệp huyết hãn thì trên đời này chỉ có duy nhất một bụi, không phải muốn có là được.
- Hừ, tên Tiêu Dương đó có gan động vào chúng ta hay sao?
- Không cần phải nói nữa.
- Tông Nguyên nói cũng có lý, Tiêu Dương vốn không biết thân phận của chúng ta. Nếu như hắn thật sự muốn cướp thì vừa rồi đã trực tiếp ra tay rồi, không cần phải nhiều lời như vậy.
- Tiểu thư, chúng ta để Tiêu Dương mang theo hai vị thuốc quý đó đi như vậy sao? Khó khăn lắm tiểu thư mới có thể lấy được bảy vị trong số chín vị thuốc quý giờ lại chỉ vì một câu nói của Tiêu Dương...
Đạm Đài Tông Nguyên lắc đầu, nói:
- Từ trước tới giờ tiểu thư vẫn luôn là người khéo léo thông minh, sao lần này lại hồ đồ như thế chứ! Cho dù tên đó thật sự có cỏ Thất diệp huyết hãn đi chăng nữa thì chúng ta cũng đâu nhất thiết phải lấy Thiên tuyết nhị cùng Thần hỏa thạch ra trao đổi với hắn chứ?
Đạm Đài Diệc Dao nói xong câu này liền đứng dậy cất bước đi ra khỏi phòng. Trong mắt Liễu Hồng đầy oán hận cũng không cam lòng, nói:
Đạm Đài Diệc Dao xua tay, lạnh nhạt nói:
Trên mặt Liễu Hồng đầy vẻ kiêu ngạo.
- Liễu Hồng.
Đạm Đài Diệc Dao lắc đầu, nói:
Liễu Hồng cau mày, nói:
- Với thực lực của Tiêu Dương hắn hoàn toàn có thể cướp Thiên tuyết nhị cùng Thần hỏa thạch từ trong tay chúng ta, nhưng hắn lại không làm vậy, đã thế còn hẹn chúng ta ngày mai tới lấy cỏ Thất diệp huyết hãn.
Đạm Đài Tông Nguyên đừng ở một bên, lên tiếng:
- Theo trực giác của tôi thì hắn sẽ không làm như vậy đâu.
- Liễu Hồng, Diệc Dao cũng là bất đắc dĩ nên mới phải lựa chọn như vậy. Vừa rồi cô ấy cũng đã nói rồi đấy, cỏ Thất diệp huyết hãn quý hiếm hơn nhiều so với hai vị thuốc kia của chúng ta.
- Nhưng Tiểu thư khó khắn lắm mới lấy được Thiên tuyết nhị với Thân hỏa thạch mà.
Liễu Hồng lắc đầu, trong mắt bỗng nhiên lóe lên tia sáng sắc lạnh, nói:
- Nếu như cỏ Thất diệp huyết hãn thật sự trong tay Tiêu Dương vậy thì chúng ta vì sao không nghĩ cách cướp của hắn chứ.
Đạm Đài Tông Nguyên ngẩn người, nói:
- Ý của cô là...
Ánh mắt Liễu Hồng vô cùng lạnh lẽo, nói: - Anh quay về một chuyến mời người có thể đối phó với Tiêu Dương tới đây.
- Nhưng mà...
Ba người cùng đi vào phòng ngủ bên cạnh phòng làm việc.
Với y thuật của Tiêu Dương vậy mà muốn trị liệu cho Quân Thiết Anh còn phải tốn nhiều tinh lực như vậy chứng tỏ bệnh của Quân Thiết Anh chắc chắn không phải bệnh bình thường.
Diệp Tang nghi ngờ đồng thời lo lắng gật đầu.
- Tôi sẽ tiến hành châm cứu trị liệu cho Đại tiểu thư nên muốn nhờ cô tới làm trợ thủ.
Thật ra Tiêu Dương cũng rất muốn biết thêm nhiều chuyện có liên quan đến Thần tiên môn từ chỗ của Diệp Tang, vì vậy tiện đà nói:
- Tang Tang sư muội, chuyện này sau này tôi sẽ nói cho cô biết.
- Giờ tôi lập tức trở vê. ...
Tiêu Dương nhanh chóng ra khỏi Vũ Phong Quán. Hai ngày nay hai đứa nhóc đang luyện tập phương pháp hít thở để tạo nền móng cho việc học tập sau này, tạm thời không cần Tiêu Dương phải lúc nào cũng ở bên cạnh chỉ đạo. Còn về tiểu đội Tinh anh thì cũng bừng bừng nhiệt huyết tập trung vào luyện tập, hy vọng có thể tới khu vực Tam Giác Vàng thực chiến.
Tiêu Dương lái xe thẳng đến Sơn Hà Thư Họa. Hiện tại hắn đã có Thiên tuyết nhị cùng Thần hỏa thạch cộng với các vị thuốc mà hai ngày qua Lam Chấn Hoàn đã cho người mang tới, giờ hắn đã có thể tiến hành trị liệu giai đoạn đầu cho Đại tiểu thư rồi.
Tiêu Dương đẩy cửa phòng làm việc của Quân Thiết Anh, lúc này Diệp Tang cũng đang ngồi trong phòng. Hai người nói chuyện gì đó có vẻ khá vui, cả hai đều cười tươi rói, lúc thấy Tiêu Dương bước vào cả hai đồng thời ngậm miệng không nói tiếp nữa. Tiêu Dương cảm thấy kỳ quái liếc mắt nhìn hai cô gái nhưng ngay sau đó vẻ mặt lại thay thế bằng sự vui mừng phấn khích, nói:
- Đại tiểu thư, tôi đã thu thập đủ dược liệu cho giai đoạn trị liệu đầu tiên rồi!
- Trị liệu?
Diệp Tang kinh ngạc, hỏi:
- Thiết Anh làm sao vậy?
Tiêu Dương đáp lời:
Đạm Đài Tông Nguyên do dự trong chốc lát sau đó mới chậm rãi gật đầu.
- Chuyện này chúng ta nhất định phải làm.
Liễu Hồng kiên quyết nói:
- Tiểu thư có suy nghĩ của cô ấy nhưng cả hai chúng ta đều biết hai vị thuốc này đối với Tiểu thư thậm chí là cả Tông môn chúng ta quan trọng đến mức nào.
- Diệc Dao, cô ấy...
Đạm Đài Tông Nguyên do dự, nói:
- Tang Tang sư muội, đây là Thiên tuyết nhị với Thần hỏa thạch.
Tiêu Dương lấy hai vị thuốc ra, dặn dò:
- Cô hãy lấy mỗi thứ một phần ba nghiền nát thành bột.
Diệp Tang không nói nhiều lời, lập tức nhận thuốc đi qua một bên. Quân Thiết Anh ngồi xuống giường.
Tiêu Dương nhìn vào mắt Quân Thiết Anh, vẻ mặt có chút xấu hổ, khẽ ho khan hai tiếng rồi ấp úng nói:
- Ờ... Đại tiểu thư...
Quân Thiết Anh ngước mắt lên nhìn, hai má đỏ bừng. Cô đương nhiên hiểu ý Tiêu Dương muốn nói gì.
Lúc điều trị hai chân cô cũng phải cởi quân để châm cứu, hôm nay lại muốn khử độc trong cơ thể e là...
Mặc dù Quân Thiết Anh cũng đã từng có kinh nghiệm "thẳng thắn đối mặt" với Tiêu Dương, và cũng chính lần đó 'dì cả của cô đúng lúc tới nên Tiêu Dương mới phát hiện ra trong cơ thể cô có độc nhưng nếu như giờ lại bắt cô phải cởi quần áo trước mặt Tiêu Dương lần nữa quả thật phải cần đến dũng khí rất lớn. Huồng hồ chi hôm nay lại còn có Diệp Tang ở đây, mặc dù đều là con gái với nhau nhưng cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Tiêu Dương sờ sờ sống mũi sau đó nhẹ nhàng xoay người ra chỗ khác.
Quân Thiết Anh khẽ cắn môi, một lát sau mới từ từ đưa tay lên cởi bỏ quần áo trên người. Động tác này của cô khiến người ta có cảm giác tựa như một con bươm bướm chui ra khỏi vỏ vẫy cánh bay lên. Quần áo rơi xuống, cơ thể trắng như tuyết lộ ra, tấm lưng mềm mại nõn nà không chút tỳ vết, tựa như một bức tường trắng trong suốt long lanh.
Quần áo đều đã bị cởi ra hết.
Theo lời Tiêu Dương bảo, Quân Thiết Anh nhắm chặt hai mắt, duỗi chân về phía trước, ngồi yên trên giường không nhúc nhích.
Tiêu Dương thậm hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh sau đó từ từ xoay người. Đập ngay vào mắt là hình ảnh mỹ nữ khỏa thân, khí huyết trong cơ thể tự động sôi trào khiến hắn không tự chủ được khẽ run lên, nhưng lại một lần nữa hít sâu, hít sâu, trấn tĩnh.
Hiện giờ là thời khắc mấu chốt trong quá trình trị liệu cho Đại tiểu thư, mình nhất định phải giữ bình tĩnh.
Tĩnh tâm!
Tiêu Dương bước lên trước một bước, kim châm cứu đã chuẩn bị sẵn được đặt ở một bên. Tiêu Dương vung cánh tay lên, víu víu, chín cây kim đồng thời bay vút lên xoay tròn trong không trung tựa như một con rồng.
Chiêu đầu tiên trong Cửu đại thần châm, Long vũ cửu thiên!
Tiêu Dương sử dụng là phương pháp châm cứu khó nhất, điều đó có thể thấy được độc trong cơ thể Quân Thiết Anh kinh khủng đến mức nào. Tựa như rồng bay múa trong không trung, chín cây kim bay xung quanh trên đỉnh đầu Quân Thiết Anh, sau đó trong nháy mắt hai tay Tiêu Dương bỗng nhiên đè xuống.
Diệp Tang đang đứng ở một bên nghiền Thiên tuyết nhị cùng Thần hỏa thạch bất chợt sững sờ, mở to hai mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng quỷ dị này...
Chín cây kim tựa như tạo thành một con rồng sau đó bất ngờ xuyên thẳng vào đỉnh đầu Quân Thiết Anh.
Tất cả chín cây kim đều đi thẳng trong cơ thể Quân Thiết Anh nhưng dường như cô chẳng hề có cảm giác gì, hai mắt vẫn nhắm chặt, hai hàng lông mi khẽ run rẩy...
Diệp Tang dường như có thể nhìn thấy chín cây kim sau khi đi vào cơ thể Quân Thiết Anh liền chạy dọc theo các đường kinh mạch, dân dần vẻ mặt Quân Thiết Anh bắt đầu thay đổi, cô dân cảm nhận được sự đau đớn...
Đúng lúc này, giọng nói của Tiêu Dương bất ngờ vang lên bên tai Quân Thiết Anh. - Đại tiểu thư, bất luận như thế nào cũng phải giữ lại khí ở trong miệng, không được thở ra.
Về chuyện này Tiêu Dương thực ra cũng không quá lo lắng bởi vì dựa vào sự kiên cường của Quân Thiết Anh, cho dù có đau đớn hơn nữa cô ấy cũng có thể chịu đựng được.
- Trời!
Đúng lúc này Diệp Tang kinh ngạc bật thốt lên, tay chỉ vê phía cánh tay của Quân Thiết Anh.
Tiêu Dương nhìn qua liền thở phào một hơi.
Lúc này, một cánh tay của Quân Thiết Anh đã từ từ kết băng...
Mục đích hắn châm cứu lần này là nhằm ép hàn độc chí âm trong cơ thể Quân Thiết Anh ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt, một cánh tay, một chân thậm chí là tóc ở một nửa đầu cũng đã bắt đầu kết thành băng.
Cảnh tượng quỷ dị như vậy khiến Diệp Tang vô cùng khiếp sợ suýt chút nữa thì quên mất nhiệm vụ của mình. Vì vậy Tiêu Dương đành phải lên tiếng nhắc nhở cô. Cô liền vội vã trấn tĩnh lại, vừa nghiền thuốc vừa trợn mắt há mồn nhìn tình trạng hiện tại của Quân Thiết Anh.
Quân Thiết Anh nhắm chặt hai mắt, toàn thân chịu đựng cơ đau thắt gan thắt ruột, cơ thể thỉnh thoảng lại khẽ run lên. Cô cắn chặt môi, giữ lại khí trong miệng, trong đầu vẫn luôn nhớ kỹ lời của Tiêu Dương nói, không thể thở khí ra.
Cơ thể bị cơn đau thấu tim dày vò.
Đến lúc này Quân Thiết Anh cuối cùng cũng đã cảm nhận được sự lạnh giá khiến con tim kết băng, khí lạnh vây quanh cơ thể, vô cùng lạnh lẽo. Thế nhưng một lúc sau một bên cơ thể Quân Thiết Anh lại có cảm giác tựa như bị ném vào lò hỏa thiêu.
Đó chính là nhiệt nóng do thần châm Long vũ cửu thiên mang lại!
Tựa như hỏa long rít gào!
Một nóng một lạnh.
Giờ phút này cả người Quân Thiết Anh cùng một lúc phải chịu đựng hai nỗi thống khổ một bên băng một bên lửa!