Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 536 - Chương 539: Đến Nơi!

Chương 539: Đến nơi! Chương 539: Đến nơi!Chương 539: Đến nơi!

- Việc kết hợp thuộc tính với cổ võ không phải chưa từng có người nào thử qua. Chỉ là theo tôi được biết thì đại đa số đều thất bại.

Trong mắt Dương Hoàn Nghị không giấu được sự khiếp sợ.

- Không ngờ Tiêu Dương lại có thể thành công!

Ánh mắt của Dương Hoàn Nghị lập tức nhìn sang bốn thuộc tính giả còn lại của tiểu đội, trong mắt mang theo tia dò xét nghi vấn.

Bốn người thấy gã nhìn như vậy liên mỉm cười tỏ vẻ thần bí.

- Rất nhanh thôi, anh sẽ được chứng kiến sức mạnh kết hợp của bọn tôi.

- Đi thôi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Lam Hân Linh khoát tay nói:

Một tiểu đội gôm những tinh anh hơn người đã bắt đầu trưởng thành trên mảnh đất Tam giác vàng đầy rẫy nguy hiểm...

Từ Minh Châu đến Côn Minh, Vân Nam mất khoảng ba giờ ngồi máy bay. Trên máy bay vô cùng yên tĩnh, Tiêu Dương với Kim Văn tôn tọa ngồi gần nhau nhưng cũng không nói chuyện với nhau, cả hai đều nhắm mắt dưỡng thần. Trong mấy giờ gần đây, Tiêu Dương cảm thấy rất có hứng thú với thanh Kim đao đang nằm trong đan điền của hắn. Tuy nhiên hiện tại Kim Văn tôn tọa đang ngồi ở bên cạnh nên Tiêu Dương đành phải dẹp bỏ ý nghĩ nghiên cứu Kim đao.

Ánh mắt các thành viên trong tiểu đội Tinh Anh lập tức sáng lên.

Diệp Tang cùng Vạn Pháp ở lại Minh Châu để bảo vệ cho Quân Thiết Anh.

Lâm Tiểu Thảo nghiêm mặt nói:

- Kim đại sưi

- Đám người đó chắc chắn là người của Quả cảm quân, nhất định sẽ có người nhanh chóng phát hiện ra tình huống ở nơi này. Vì vậy chúng ta phải gấp rút rời khỏi đây để tránh gặp nhiều phiền phức.

Hiện giờ không phải là lúc thích hợp để nghiên cứu Kim đao.

- Chiều tối hôm nay chúng ta sẽ tìm một nơi bí mật để nghỉ tạm. Bắt đầu từ tối hôm nay tôi sẽ truyên cho mọi người thuật Kỳ môn độn giáp của phái Thiên Cơ.

- Đi thôi!

Tại sân bay Minh Châu, Tiêu Dương với Kim Văn tôn tọa cùng nhau lên máy bay.

Ánh mắt của những người đến chào hỏi đều tỏ rõ sự chân thành và thân thiết.

Vừa rồi Lâm Tiểu Thảo mới chỉ vung tay một cái 'Thiên địa độn đã xuất hiện khiến cho mọi người được mở mang tầm mắt. Nếu như có cơ hội được học đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Tiêu Dương kinh ngạc, cho dù mạch Kiếm Tôn đã trở về Trung Quốc thì chắc hẳn cũng phải hoạt động kín đáo một chút mới đúng. Sao tiếng tăm của Kim Văn tôn tọa ở Côn Minh lại có vẻ nổi thế nhỉ?

Máy bay thuận lợi hạ cánh xuống sân bay Côn Minh, lúc tới nơi thì trời đã bắt đầu tối. Sau khi xuống máy bay, Kim Văn tôn tọa dẫn Tiêu Dương ra khỏi sân bay. Trên đường đi Tiêu Dương cảm thấy rất bất ngờ bởi vì có rất nhiều người tới chào hỏi Kim Văn tôn tọa. - Kim đại sư!

Kim Văn tôn tọa liếc mắt nhìn Tiêu Dương. Trong mắt ông ta, Tiêu Dương có lẽ cũng là truyên nhân của một vị cường giả nào đấy thuộc mạch Kiếm Tôn để lại sau kiếp nạn năm xưa.

Nói đến đây, Kim Văn tôn tọa không nhịn được cảm thán:

Ông dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:

Kim Văn tôn tọa dường như hiểu được nghi vấn trong Tiêu Dương, ông cười nhạt giải thích. Lúc này trước cửa sân bay có một chiếc xe dừng lại, Kim Văn tôn tọa dẫn Tiêu Dương đến đẩy cửa xe rồi ngồi lên. Khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Kim Văn tôn tọa liên giải thích tiếp:

Xe chạy một lúc đã ra khỏi thành phố, Cung Trúc Tự cách thành phố khoảng 10 km, lái xe không đến mười phút là đến. Sau khi xuống xe, hai người lại leo lên cầu thang hơn một trăm bậc trước cửa chùa. Hiện tại mặc dù trời đã nhá nhem tối nhưng vẫn có nam nữ tín Phật mang theo lòng thành đi ra đi vào chùa. Trên thêm đá, thỉnh thoảng lại có hòa thượng nhỏ cầm chổi ra quét dọn.

- Tôi là đại sư ở Cung Trúc Tự trên núi Ngọc Án ở Côn Minh, nơi đó cách đây khá gần cho nên mới có chút nổi danh như vậy.

Sự trở về của Kim Văn tôn tọa hoàn toàn không làm kinh động đến những người ở trong sân. Ông dẫn Tiêu Dương đi lên cầu thang đá sau đó đi qua mấy cái sân, cuối cùng hai người đi đến hậu viện, nơi này nằm ở sườn núi Ngọc Án.

Tiêu Dương âm thầm cảm khái, người đời đâu thể ngờ được từng là gia tộc đứng đầu Hộ long thế gia mà nay lại phải ẩn núp trong ngôi chùa trên núi thế này. Còn Tôn tọa của mạch Kiếm Tôn lại trở thành đại sư của ngôi tự.

Một cảnh tượng rất hài hòa.

- Ba năm trước khi mạch Kiếm Tôn quay về Trung Quốc, lúc tới Côn Minh đã phát hiện ra tòa Cung Trúc Tự ở trên núi Ngọc Án này rất được. Và điều khiến bọn ta bất ngờ nhất chính là trụ trì của Cung Trúc Tự lại là truyên nhân của mạch Kiếm Tôn chúng ta.

- Nơi mà chúng sắp tới chính là Cung Trúc Tự ở núi Ngọc Án. Đây chính là căn cứ trọng điểm của mạch Kiếm Tôn ở Vân Nam.

Tiêu Dương gật đầu.

Thỏ khôn đào ba hang, Kiếm Tông sau khi trải qua một trận cửu tử nhất sinh làm bài học chắc chắn sẽ không chỉ chọn mỗi một căn cứ điểm ở Vân Nam. Nếu có nhiều căn cứ điểm, một nơi bị phát hiện sẽ còn có thể nhanh chóng chạy sang nơi khác.

- Kiếp nạn xảy ra năm đó đã khiến mạch Kiếm Tôn chúng ta tổn thất rất nhiều. Người thì chết người thì bị thương, ngoài ra còn có không ít đệ tử của mạch Kiếm Tôn bị ép phải mai danh ẩn tích, không dám để lộ thân phận của mình.

- Lại nói quá xa rồi.

Kim Văn tôn tọa siết chặt nắm đấm, ngay sau đó ông ta lại lắc đầu cười khổ nói:

- Nhiệm vụ của chuyến vê nước này ngoại trừ việc âm thâm mở rộng thế lực của mạch Kiếm Tôn ra thì còn phải tập hợp các truyên nhân của mạch Kiếm Tôn đang lưu lạc ở bên ngoài. Tôi tin chắc lực lượng này cũng sẽ không hề nhỏ!

Hai người đứng trước một bức tường, Kim Văn tôn tọa bỗng nhiên đánh ra một chưởng lên bức tường. Ngay sau đó bức tường từ từ chuyển động, trước mắt hai người xuất hiện một cái động. - Đây là đường hầm do Trụ trì Cung Trúc Tự để lại. Năm xưa vì để tránh khỏi sự truy kích của các Hộ long thế gia khác nên đã bí mật xây dựng đường hầm này.

Sau khi Kim Văn tôn tọa giới thiệu đơn giản về đường hầm này liền dẫn trước đi vào bên trong, sau đó Tiêu Dương cũng ởi theo.

Sau khi đi được khoảng 100m, mắt Tiêu Dương sáng lên, cảm giác có ánh sáng chiếu vào mắt.

Phía trước là một không gian sáng chói.

Ánh sáng đó xuất hiện ở giữa một bức tường.

- Phía sau núi Ngọc Án là vực sâu vạn trượng, nơi mà chúng ta đang đứng là ở khoảng giữa của vực sâu.

Kim Văn tôn tọa chỉ tay xuống dưới, nói:

- Căn cứ điểm quan trọng nhất của mạch Kiếm Tôn ở ngay bên dưới.

Lúc Tiêu Dương đáp đất liền có cảm giác cố vô số đôi mắt đang nhìn về phía mình, ánh mắt của bọn họ đều có vẻ cảnh giác.

Hai người đồng thời nhảy xuống.

- Tới nơi rồi.

Tuy nhiên Tiêu Dương lại không hê có cảm giác hâm mộ mà chỉ thấy bất đắc dĩ cùng cảm thán. Nếu như không phải là bị ép buộc thì ai lại muốn sống ở một nơi quanh năm không hề nhìn thấy mặt trời như thế này chứ! Cuộc sống bên dưới đáy vực chỉ hoàn toàn một màu đen u ám.

Trượt xuống khoảng hơn một trăm mét, Tiêu Dương nhìn xuống thấy bên dưới có một loại các ngôi nhà làm bằng gỗ. Trời đã tối nên xung quanh khói bếp nổi lên, mùi thơm của đồ ăn thoảng qua đầu mũi, cảnh tượng này tựa như ở một khu thế ngoại đào viên dân dã mà yên bình.

Tiêu Dương thấy vậy cũng lập tức đuổi theo, bóng dáng hắn tựa như một con khỉ linh hoạt nhanh nhẹn đu dây xuống bên dưới.

- Đường đi lên bị hạn chế, vậy bên dưới...

- Để ra vào căn cứ ở đây chỉ có duy nhất một con đường này thôi.

Kim Văn tôn tọa mỉm cười nói:

- Ở bên dưới, xung quanh căn cứ địa của chúng ta đều là rừng rậm cùng sương mù. Bên trong rừng có một loại chướng khí đặc thù, những kẻ tự tiện xông vào sẽ đều phải chết. Nơi này là khu vực cấm địa của cư dân ở đây nên sẽ không có người nào dám tùy tiện đặt chân vào đây.

Tiêu Dương cảm thán:

- Không ngờ năm đó đệ tử của mạch Kiếm Tôn lại có thể đào ra một nơi ẩn nấp bí mật như vậy.

Kim Văn tôn tọa thở dài nói:

- Con người khi bị dôn đến đường cùng phải lựa chọn giữa sống và chết sẽ bộc phát ra tiềm lực kinh người. Nghe Trụ trì của tự hiện tại chính là Đại Hà tôn tọa nói, năm đó có mười vị tiền bối của mạch Kiếm Tôn bị truy sát đến nơi này, ban đầu bọn giả trang thành lữ khách rồi ở nhờ trong chùa sau đó thì quyết định xuất gia tại chính chùa này. Sau đó bọn họ đã dùng mười năm để tạo ra nơi ẩn thân tuyệt mật này.

Sau khi nói xong, Kim Văn tôn tọa liền nhảy xuống, tay bám vào dây leo từ từ trượt xuống dưới.

Tiêu Dương nghỉ hoặc nói:

- Những cây dây leo này nối thẳng xuống bên dưới. Ngày nào cũng có đệ tử của mạch Kiếm Tôn tới kiểm tra và tăng cường độ chắc chắn cho những cây dây leo này nên sẽ không có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra đâu.

Kim Văn tôn tọa ngồi xuống dùng chân kéo lên một cây dây leo.

- Chỉ có duy nhất một con đường dẫn xuống dưới.

Tiêu Dương giật mình nhìn xuống bên dưới, xung quanh mây mù lượn lờ. Mặc dù bọn họ đang ở khoảng giữa của vực sâu nhưng khi nhìn xuống vẫn không thấy đáy vực.

- Ở dưới này sao?

Cho dù ẩn núp ở một nơi bí mật như thế này nhưng vẫn có người thường xuyên tuần tra canh gác. Từ đó có thế thấy được độ cẩn thận của mạch Kiếm Tôn.

Một lần ngã đau là một lần bớt dại.

- Bái kiến Kim Văn tôn tọa.

Có khoảng chừng mười người thanh niên đồng thời bước tới chắp tay hành lễ với Kim Văn tôn tọa.

Tiêu Dương âm thâm tán thưởng, ánh mắt của cả mười người này đều rất kiên định trưởng thành, trên người toát ra một tâng sát khí kinh người.

Khí chất này chỉ sát thủ mới cóI

Mạch Kiếm Tôn có thể tồn tại trong gân một trăm nay là vì dưới hình thức là tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới.

- Thế hệ trẻ của mạch Kiếm Tôn chúng ta quả nhiên là xuất chúng.

Tiêu Dương chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, thực lực đám thanh niên này đều đã đạt đến cảnh giới Thực khí nhất vân trở lên.

Không hổ là mạch từng đứng đầu Hộ long thế gia!

- Để tôi giới thiệu cho mọi người biết, đây là Tiêu Dương. Bắt đầu từ hôm nay cậu ấy sẽ chính thức trở về mạch Kiếm Tôn.

Sau khi nghe Kim Văn tôn tọa nói như vậy, vẻ cảnh giác trong mắt những người thanh niên kia liền giảm đi đôi chút. Trong vòng ba năm trở lại đây, thỉnh thoảng Kim Văn tôn tọa lại đưa một đệ tử hoặc truyền nhân của mạch Kiếm Tôn trở về, mọi người cũng đã quen rồi.

- Chào Tiêu Dương, tôi là Tiếu Thiên Tuyệt.

- Tôi là Cao Bất Phàm.

Những người thanh niên kia lập tức đi tới tự giới thiệu bản thân, vẻ mặt bọn họ đều rất thân thiết.

Tiêu Dương mỉm cười gật đầu với từng người.

Tuy nhiên trong lòng Tiêu Dương lại có một nghi vấn. Tang Tang sư muội từng nói hiện nay mạch Kiếm Tôn bị chia làm hai phái, một phái là phái phát triển do Kim Văn tôn tọa đứng đầu còn phái bảo thủ là do Thiên Cửu tôn tọa đứng đầu. Theo lý mà nói nếu như đã bị phân tách như thế thì thế hệ thanh niên không thể ở chung hòa thuận với nhau như thế mới phải.

Thế nhưng trên đường Tiêu Dương đi theo Kim Văn tôn tọa thấy già trẻ gái trai đều trò chuyện với nhau hết sức vui vẻ, hoàn toàn không hề có bất cứ dấu hiệu nào của sự mâu thuẫn.

- Kim đại cal

Tiêu Dương không nhịn được bèn nói nghi hoặc trong lòng. Kim Văn tôn tọa nghe vậy thì sửng sốt, sau đó gật đầu cười khổ nói:

- Diệp Tang nói đúng đấy, hiện nay mạch Kiếm Tôn quả thật là đã bị chia thành hai phe.

Kim Văn tôn tọa chỉ tay về phía trước rồi nói:

- Phía trước là chính điện do mạch Kiếm Tôn xây dựng nằm ở dưới sơn cốc, nơi đó dùng để nghị sự hoặc là triệu tập các cuộc họp quan trọng. Ở hai bên chính điện là nơi ở của hai phái, bởi vì mâu thuẫn với nhau nên bình thường rất ít khi qua lại.

Tiêu Dương gật đầu.

Chẳng trách mọi người ở bên này lại có vẻ thân thiết như thế. Hóa ra là hai phái tách ra ở hai nơi khác nhau.

Thế nhưng cách làm này chỉ có thể giải quyết phần ngọn mà không giải quyết được phần gốc.

Hai bên tách nhau ra ở hai nơi khác nhau sẽ có thể giảm bớt xích mích nhưng tấm vách ngăn giữa hai bên cũng sẽ càng ngày càng dày, có khi đến chết cũng sẽ không qua lại. Nếu như hai phái hoàn toàn tách nhau ra thì mạch Kiếm Tôn vốn đã hấp hối chẳng phải sẽ rơi vào tình cảnh đi ăn mày còn gặp cướp hay sao?

- Vốn dĩ là cùng một cội nguồn mà ra, chẳng ai mong muốn sẽ thành thế này.

Kim Văn tôn tọa lắc đầu thở dài, nói:

- Đáng tiếc, phe phái kia từng là hậu duệ của người sáng lập nên Kiếm Tông. Bọn họ tự cho rằng bản thân xuất thân cao quý, cho dù tông phái có phải rơi vào đường cùng cũng không muốn kết bạn với thế tục. Thực chất nói trắng ra thì bọn họ là phái tư tưởng cổ hủ, phong kiến ngoan cối

Tiêu Dương gật đầu. Hắn cũng không nhận xét nhiều vì mâu thuẫn này đã tồn tại nhiều năm rồi, không phải vài bữa mấy hôm là có thể giải trừ được. Hắn nói thêm vào cũng chẳng thế giải quyết được nên tốt nhất là không nói gì.

Kim Văn tôn tọa dường như cũng không muốn nhiều về chuyện này, vẫy tay nói:

- Đi thôi, tới chỗ của tôi nghỉ ngơi một chút, rồi chuẩn bị tiến hành nghi thức nhập tông.
Bình Luận (0)
Comment