Chương 540: Chú Tiêu!
Chương 540: Chú Tiêu!Chương 540: Chú Tiêu!
Sơn cốc rộng lớn nằm bên dưới vực sâu, nơi này chỉ có mỗi chính điện được trang trí xa hoa, còn những ngôi nhà gỗ ở đều hết sức đơn sơ, được xây dựng vô cùng đơn giản như lại rất chắc chắn. Nơi này rất giống một thôn làng dân dã chỉ thiếu mỗi tiếng trẻ con nô đùa thôi. Nghe Kim Văn tôn tọa nói lúc này đám trẻ con vẫn đang luyện tập ở võ trường, khoảng nửa tiếng nữa mới được quay vê.
Tiêu Dương im lặng không lên tiếng, trong lòng lại không ngừng cảm thán.
Đệ tử của mạch Kiếm Tôn vừa mới sinh ra đã phải gánh trên vai trách nhiệm báo thù, bọn họ hoàn toàn không có quyên lựa chọn. Những đứa trẻ trong mạch Kiếm Tôn hoàn toàn không có tuổi thơ vui đùa như những đứa trẻ bình thường khác, làm bạn với chúng chỉ có thanh kiếm lạnh như băng.
Đây là trách nhiệm đồng thời cũng là sứ mạng.
Căn nhà gỗ mà Kim Văn tôn tọa cũng không có gì đặc biệt. Khi hai người đến gần căn nhà gỗ bỗng nhiên xuất hiện một ánh kiếm lao tới. Ánh kiếm sắc bén phát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Dường như có hơi thở của cây dây leo tàn ngập sinh mệnh.
Tiêu Dương sửng sốt, bật thốt lên:
- Ngũ hành thanh mộc kiếm!
Trong đầu đột nhiên xuất hiện bốn chữ đó.
Cô gái này tựa như những nữ hiệp trên giang hồ ở thời cổ đại, tay mang kiếm tung hoành thiên hạ, làm rung động trái tim của biết bao anh hùng hào kiệt.
Tiêu Dương nhìn thấy cảnh này, thầm cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ nhìn vâng trán của cô Tiêu Dương cũng cảm nhận được sự khí khái.
- Uyển nhi, có khách tới chơi, đừng nghịch nữa.
Chú Tiêu?
Lúc này mũi kiếm sắc bén đã phóng đến trước mặt Kim Văn tôn tọa.
Kim Văn tôn tọa buông tay xuống, quay đầu lại mỉm cười nói:
Kim Văn tôn tọa cười nhẹ, cánh tay khẽ huơ một đường, ngay lập tức hai ngón tay đã kép chặt lấy ánh kiếm.
Kim Văn tôn tọa đột nhiên cười lớn, cơ thể nhoáng lên tránh khỏi mũi kiếm. Nhưng gần như là đồng thời, ánh kiếm màu xang đột nhiên quay lại tấn công Kim Văn tôn tọa.
Cô gái trước mặt mặc trang phục cổ trang, tóc dài như thác nước tung bay theo gió. Lúc này cơ thể của cô hơi nghiêng về phía trước, mũi kiếm chỉ thẳng, khí chất toát ra vô cùng ưu nhã nhưng cũng cẩn chứa vài phần anh khí.
Hai người bọn họ chắc cũng chạc tuổi nhau, có hơn kém nhau thì cũng không quá một tuổi.
Phong thái hiệp nữ!
Hai người thừ người một lúc sau Kim Du Uyển mới quay sang hỏi Kim Văn tôn tọa:
- Để Tiêu huynh đệ phải chê cười rồi. Để tôi giới thiệu một chút, đây là con gái của tôi, Kim Du Uyển. Uyển nhi, đây là chú Tiêu, mau tới đây chào chú đi con.
Nghe vậy, cả Tiêu Dương lẫn Kim Du Uyển đều đồng thời trợn mắt. Kim Du Uyển le lưỡi sau đó xoay mặt trừng mắt với Tiêu Dương rồi nói:
- Chú Tiêu là anh em kết nghĩa của bố đồng thời cũng là người của mạch Kiếm Tôn chúng ta. Thực lực của cậu ấy xứng đáng để làm trưởng bối của con đấy.
- Uyển Nhi phải không? Nếu như tôi không nhìn lầm thì vừa rồi cô mới sử dụng Ngũ hành thanh mộc kiếm đúng không? Đợi lát nữa chúng mình cùng thảo luận mấy chiêu thức.
- Con tưởng bố già rồi hồ đồ chắc?
Kim Du Uyển trợn trừng mắt.
- Bố à, con không nghe nhầm đấy chứ?
Cô cũng được coi là một trong số các thiên tài thế hệ trẻ của mạch Kiếm Tôn. Mới gần hai mươi tuổi đã gần đạt đến cảnh giới Thực khí tam vân đại viên mãn. Thực lực của cô hiện tại đã lọt top 10 người đứng đầu trong đám thế hệ trẻ của mạch Kiếm Tôn.
Lúc nãy Kim Văn tôn tọa bảo cô gọi Tiêu Dương là chú, mặc dù trong lòng không muốn nhưng từ trước đến giờ cô chưa bao giờ làm trái ý của bố cô nên vẫn mở miệng gọi chú. Nhưng Kim Văn tôn tọa nói Tiêu Dương xứng đáng trở thành trưởng bối của cô, về chuyện này Kim Du Uyển lại không cho là vậy.
Kỹ thuật kiếm pháp còn cao cường hơn cả bố mình sao?
Kim Văn tôn tọa cười nói:
Kim Du Uyển còn chưa phản ứng lại thì Kim Văn tôn tọa đã cười nói:
- Uyển Nhi, sao còn chưa cảm ơn chú Tiêu đi, chú Tiêu đang muốn chỉ dạy cho con đấy. Con không biết đâu, kỹ thuật kiếm pháp của chú Tiêu giỏi hơn bố của con nhiều.
- Sao cơ?
-ỒI
Tiêu Dương cạn lời, âm thâm cười khổ, chỉ là Kim đại ca cũng đã nói như vậy rồi, hắn không thể để ông ấy mất mặt. Tiêu Dương ho nhẹ một tiếng coi như đáp lại lời chào của Kim Du Uyển. Hiện tại trên người hắn chẳng có vật gì có thấy lấy ra làm quà gặp mặt, sau khi suy nghĩ một lát, hắn mỉm cười nói:
Ánh mắt này rất rõ ràng là đang muốn đòi quà của trưởng bối.
- Chú Tiêu!
Kim Du Uyển không tin chỉ là một tên nhóc vừa mới từ bên ngoài trở về mạch Kiếm Tôn, thậm chí nhìn hắn cũng chỉ tâm tuổi cô, thực lực có thể mạnh đến mức nào chứ?
Khi nghe Kim Văn tôn tọa nói kiếm pháp của Tiêu Dương còn cao cường hơn cả ông, cô lại càng không tin. Bố của cô mặc dù không phải là người mạnh nhất trong các Tôn tọa nhưng luận về kiếm pháp, trong mạch Kiếm Tôn ngoại trừ mấy vị Tôn tọa cường đại ra thì có rất ít người có thể sánh được với ông.
Hôm nay tự dưng lại xuất hiện một thằng ranh con chẳng biết ở đâu ra mà lại được bố cô trân trọng như vậy.
Kim Du Uyển nhìn Tiêu Dương đánh giá một vòng sau đó lại nhìn sang Kim Văn tôn tọa. Trong lòng cô thầm nghĩ, chẳng lẽ bố cô bị thằng nhãi này bỏ bùa mê thuốc lú hay sao?
Mặc dù trong lòng có vô vàn câu hỏi nhưng trong mắt Kim Văn tôn tọa Kim Du Uyển vẫn luôn giữ gìn hình tượng con ngoan. Vì vậy nên cho dù không muốn nhưng cô vẫn chắp tay, từ tốn nói:
- Cảm ơn chú Tiêu đã chỉ dạy.
Thế nhưng trong lòng lại hừ lạnh, lát nữa là ai chỉ dạy ai còn chưa biết được. Kim Du Uyển âm thâm hạ quyết tâm, đợi lát nữa có cơ hội sẽ dạy cho tên này một bài học nhớ đời!
Kim Du Uyển cười tươi rói nhìn thẳng vào Tiêu Dương.
- Có thể nói thanh kiếm này là người bạn tốt nhất ở bên cạnh Uyển nhi bao nhiêu năm qua, nếu như có một ngày nó gấy...
Tiêu Dương cẩn thận nhìn kỹ thanh kiếm, quả nhiên phát hiện ở vị trí gân chuôi kiếm có một vết nứt. Có thể thấy, thanh kiếm này đã trải qua nhiều năm sương gió, hiện giờ nó đã không còn sức chinh chiến nữa.
Kim Văn tôn tọa nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm.
- Thanh kiếm này đúng là một thanh kiếm tốt nhưng vì thời gian lâu rồi mặc dù vẫn còn rất sắc bén nhưng lại không còn được chắc chắn như ngày xưa nữa.
Kim Văn tôn tọa mỉm cười lắc đầu sau đó đưa tay ra nhận lấy thanh kiếm Khổng Tước từ trong tay Tiêu Dương. Ông cảm thán:
- Không sao.
- Thanh kiếm này tên là Khổng Tước.
Kim Văn tôn tọa nói:
- Đây là di vật của mẹ Uyển Nhi để lại, con bé luôn coi nó như bảo bối.
Tiêu Dương sửng sốt, nói:
- Chị dâu...
- Bà ấy đã bị bệnh rồi qua đời khi Uyển Nhi còn rất nhỏ.
Trong mắt Kim Văn tôn tọa chợt hiện lên sự tang thương, có lẽ ông đang nhớ đến người vợ xấu số của mình.
- Kim đại ca, em xin lỗi.
Tiêu Dương tỏ ý xin lỗi, hắn không ngờ chỉ một câu nói bâng quơ của mình lại khiến Kim Văn tôn tọa nhớ đến ký ức đau thương.
- Thân kiếm rất nhẹ, lưỡi kiếm sắc bén, quả đúng là một thanh kiếm tốt.
Tiêu Dương nhìn vào thanh kiếm sau đó cầm lên lắc lắc mấy cái sau đó nói:
Kim Du Uyển đặt thanh kiếm trong tay xuống rồi xoay người đi vào trong phòng bếp.
- Để con đi hâm nóng lại cơm.
Trong nhà được bày biện đơn giản gọn gàng.
Tiêu Dương đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, nghi hoặc lẩm bẩm mấy câu rồi đi theo Kim Văn tôn tọa vào trong nhà.
Kim Văn tôn tọa nhíu mày lắc đầu nói:
- Uyển Nhi nhất định sẽ bất đau lòng... Tất cả cũng là tại tôi, bao nhiêu năm qua chỉ chú tâm vào luyện võ, không quan tâm gì đến con bé.
- Kim đại ca, thực ra thanh kiếm này không phải là không còn cách nào cứu vãn được.
Tiêu Dương nói:
- Có thể dùng lửa luyện và tăng cường độ cứng cho nó.
Kim Văn tôn tọa lắc đầu nói: - Tôi đã từng thử rồi nhưng đáng tiếc lai lịch của thanh Khổng Tước này rất thần bí. Vật liệu để rèn ra thân kiếm không phải là loại sắt thép bình thường. Tôi đã dừng thử dùng lửa cao ôn để luyện nhưng vẫn không thể cứu được.
Tiêu Dương sửng sốt.
Đúng lúc này có tiếng bước chân truyền tới. Kim Du Uyển đang bưng đồ ăn ra.
- Bố...
Kim Du Uyển dừng lại một lát sau đó chu môi một cái rồi mới nói tiếp:
- Chú Tiêu! Mau ra ăn cơm thôi.
Sau khi đã lưng bụng, Tiêu Dương vừa mới đặt bát cơm xuống, Kim Du Uyển đã lập tức nhìn Tiêu Dương cười rồi nói:
- Chú Tiêu, chẳng phải lúc nãy chú nói muốn chỉ dạy cháu sao?
Tiêu Dương nâng mắt lên nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Kim Du Uyểh, trong lòng cười thầm. Cái cô nhóc này nghĩ gì tưởng hắn không biết chắc?
Sau khi được Kim Du Uyển gọi mấy tiếng chú, Tiêu Dương cũng thuận theo coi mình là trưởng bối của cô.
Tiêu Dương nhìn sang Kim Văn tôn tọa.
Kim Văn tôn tọa cười ha hả, nói:
- Nếu đã vậy thì cậu hãy chỉ dạy cho con bé này vài chiêu. Tôi sẽ đi tới chính điện một chuyến, sau khi chuẩn bị xong nghi thức nhập tông cho cậu tôi sẽ phái người tới thông báo.
- Ok, không thành vấn đề!
Tiêu Dương vừa mới gật đầu, Kim Du Uyển đã không thể đợi được lập tức đứng dậy cầm kiếm, thúc giục Tiêu Dương:
- Mau đi thôi, chúng ta đi tới bãi luyện kiếm ở bên ngoài.
Kim Văn tôn tọa cũng lập tức đi ra ngoài, khi bóng dáng Kim Văn tôn tọa biến mất khỏi tâm mắt, khuôn mặt tươi cười của Kim Du Uyển lập tức tắt ngúm. Ánh mắt cô đầy khiêu khích, nói:
- Hãy tiếp Ngũ hành thanh mộc kiếm của tôi đây!
Tiêu Dương mỉm cười xua tay nói:
- Xin mời.
Hừi
Kim Du Uyển hừ lạnh một tiếng, đợi bản cô nương đây dạy cho tên nhóc nhà anh một trận xem anh còn có thể phong độ nổi nữa không.
Gọi anh một tiếng chú thì anh tưởng anh là chú của tôi thật đó hả?
Mũi kiếm khẽ run lên, trong nháy mắt một ánh kiếm màu xanh lập tức xuất hiện. Đồng thời Kim Du Uyển cũng biến mất, chỉ còn lại một đường kiếm chớp nháy trong không trung.
Kiếm ẩn!
Tính chất đặc biệt của Ngũ hành kiếm.
Tiêu Dương không rút kiếm mà chỉ lạnh nhạt đứng chắp tay ra sau lưng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, khẽ lướt qua khuôn mặt Tiêu Dương khiến hắn có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái. Sau lưng Tiêu Dương, kiếm quang màu xanh bỗng sáng rực, mũi kiếm sắc nhọn hiện ra, ánh sáng lạnh lẽo bắn ra khắp nơi.
- Tiếp chiêu!
Tiêu Dương mỉm cười.
Cô gái này mặc dù trong lòng rất bất mãn với hắn nhưng bản chất của cô lại hoàn toàn lương thiện. Nếu không vào những lúc như thế này đã không hét tiếp chiêu'.
Kiếm ẩn vốn là để ẩn dấu hành tung của mình, đợi đến khi đối thủ mất cảnh giác sẽ lập tức tấn công. Thế nhưng trước khi tấn công cô gái này lại hét lên nhắc nhở đối thủ như vậy khiến ưu thế của Kiếm ẩn trở nên vô nghĩa.
- Uyển nhi, cô vừa mắc phải một sai lần đấy!
Cơ thể Tiêu Dương chợt lóe lên, miệng vẫn tiếp tục nói:
- Mặc dù chỉ là luyện tập nhưng một khi đã cầm kiếm thì không được phép tồn tại trái tim nhân từ. Chỉ có nghiêm túc chiến đấu thì luyện kiếm với tiến bộ được. Chúng ta đều là những người luyện kiếm chân chính nên không thể chỉ học qua loa mấy chiêu thức mèo cào được.
- Hừi
Nghe Tiêu Dương nói vậy Kim Du Uyển lập tức hừ lạnh.
Cô có lòng tốt muốn nhắc nhở một tiếng thế mà tên này lại còn bám vào đó để nói côi
- Được, tôi sẽ cho thấy uy lực của Ngũ hành thanh mộc kiếm!
Kim Du Uyển khẽ nghiến răng, ánh kiếm lập tức sáng lên. Bị mấy lời của Tiêu Dương kích thích, cô lại càng muốn dạy cho hắn một bài học để hắn bớt ngông cuồng.
- Hay lắm.
Tiêu Dương cười lớn, nói:
- Uyển nhi, cô cứ việc sử dụng hết tất cả những chiêu mà cô học được. Để tôi xem xem cô nắm được mấy phần Ngũ hành thanh mộc kiếm rồi.
Kim Du Uyển lại càng không cam lòng, tên này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Hôm nay bản cô nương phải tẩn cho tên 'chú' này một trận mới được!
Vèo! Vèo! Vèol
Kiếm quang phát ra ánh sáng màu xanh nhấp nháy trong bãi luyện kiếm...