Chương 541: Đại hội Tranh Quang!
Chương 541: Đại hội Tranh Quang!Chương 541: Đại hội Tranh Quang!
Kiếm pháp của Kim Du Uyển rất tốt, kiếm vừa chém ra đã phát ra vô số ánh sáng màu xanh. Lúc này cô không sử dụng Kiếm ẩn mà đường đường chính chính vung kiếm chém về phía Tiêu Dương.
Bước chân của Tiêu Dương nhìn thì có vẻ loạn nhưng thực chất lại vô cùng tinh vi ảo diệu. Cơ thể chuyển động thoăn thoắt mặc cho đường kiếm của Kim Du Uyển cấp bách hắn vẫn nhẹ nhàng tránh thoát.
- Quý Phi Túy Tửu?
Kim Du Uyển trừng mắt, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn:
- Hừ, cũng chỉ là Quý Phi Túy Tửu thôi mà, tôi cũng biết!
Thanh trường kiếm đâm thẳng về phía trước, ánh sáng phát ra mãnh liệt.
Kim Du Uyển đã đoán trước được vị trí né tránh của Tiêu Dương, bởi vì chính cô cũng biết bộ pháp này. Thế nhưng thực tế lại khiến cô vô cùng bất ngờ bởi bộ pháp của Tiêu Dương hoàn toàn không giống với những gì cô được học. Dường như bộ pháp của hắn tinh vi ảo diệu hơn, cho dù đường kiếm của cô rất nhanh nhưng hắn vẫn chỉ như đang đi tản bộ.
- Tên này thực sự lợi hại đến thế sao?
- Đáng tiếc cái gì?
Ánh mắt Kim Du Uyển bỗng chốc lạnh lẽo, một chút thiện cảm dành cho Tiêu Dương đã hoàn toàn biến mất.
- Nhưng thật đáng tiếc.
- Đáng tiếc ở chỗ mặc dù cô rất có thiên phú thế nhưng lại chỉ nắm được cái vỏ bên ngoài của Ngũ hành thanh mộc kiếm.
- Đây chính là Ngũ hành thanh mộc kiếm mà cô nắm chắc nhất đúng không?
- Hừ, chỉ cần chút bên ngoài vậy thôi cũng đủ để đối phó với anh rồi.
Trong lòng Kim Du Uyển chợt thấy có chút dao động, ý nghĩ muốn dạy dỗ Tiêu Dương cũng gần như biến mất. Lúc trước cô không cam lòng bởi vì thấy Tiêu Dương luôn tỏ vẻ lão luyện rồi tự coi mình là bê trên của cô. Nhưng nếu như thực lực của Tiêu Dương thật sự kinh khủng như bố cô nói thì cô cũng chẳng ngại khi có thêm một chú Tiêu.
Quả nhiên là trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
Lúc này Tiêu Dương chợt lên tiếng, trong lúc né tránh, hắn lắc đầu nói:
Kim Du Uyển là người thẳng thắn, đầu óc suy nghĩ cũng nhanh.
Tiêu Dương lại lắc đầu nói:
Kiếm của Kim Du Uyển nhanh chóng xoay chuyển, ánh mắt cô vô cùng sắc bén.
Kim Du Uyển nhíu mày hỏi:
Cơ thể cô bỗng bay vút lên, mũi kiếm chỉ xuống dưới.
Ngũ hành thanh mộc kiếm là niềm kiêu ngạo của Kim Du Uyển vậy mà hôm nay lại bị chú Tiêu xem thường chẳng đáng một động, làm sao mà cô không tức giận cho nổi.
- Mau tiếp Thanh mộc tam tuyệt của tôi.
- Mộc chi sâm! - Khá lắm!
Kim Du Uyển thẫn thờ đứng im tại chỗ, trong tay vẫn cầm kiếm. Trước mắt cô, một bóng người phiêu diêu tựa như chiếc lá mùa thu nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Nháy mắt liền có vô số thân gỗ màu xanh phóng về phía Tiêu Dương.
- Bố chỉ dạy tôi có hai chiêu vậy thôi, bố tôi nói tạm thời tôi chưa thể nắm chắc được chiêu cuối cùng.
- Mộc chi lâm!
- Chú đương nhiên là chưa từng nghe qua rồi.
- Thứ cho tôi nói thẳng, trước giờ tôi chưa bao giờ nghe nói trong Ngũ hành thanh mộc kiếm có chiêu gọi là Thanh mộc tam tuyệt.
Tiêu Dương khoanh tay trước ngực rồi lạnh nhạt nói:
Tựa như sóng thần giận dữ ập xuống.
Tiêu Dương hỏi:
- Thanh mộc tam tuyệt, còn một chiêu nữa mà phải không?
Kim Du Uyển hoảng hốt, mặc dù rất không cam lòng nhưng vẫn chu miệng nói:
Tiêu Dương khẽ cười, hắn vẫn nhàn nhã như đang đi tản bộ.
Ánh kiếm bỗng nhiên bị chặn lại.
Xet! XetI Xetl
Kiếm quang của Kim Du Uyển lại một lần nữa thay đổi. Vô số kiếm ý sắc bén từ trên trời phóng xuống bao vây xung quanh Tiêu Dương hình thành một khu rừng rậm bị bao phủ bởi sương mù. Trong làn sương mờ mịt xuất hiện vô số mũi kiếm sắc bén phóng tới.
Trong mắt Kim Du Uyển đầy kiêu ngạo, nói:
- Chiêu này là do bố tôi cùng các vị Tôn tọa cao cường trong tông phái cùng nhau nghiên cứu ra dựa trên đặc tính của Thanh mộc kiếm.
Tiêu Dương cau mày hỏi:
- Vậy tại sao cô không học Thanh mộc linh kiếm thức?
Kim Du Uyển hỏi ngược lại:
- Thanh mộc linh kiếm thức là cái gì?
Tiêu Dương sửng sốt, trong đầu nghĩ tới một khả năng.
Diệp Tang từng nói, sau khi xảy ra trận chiến thảm khốc năm đó, các thành viên trong mạch Kiếm Tôn bị tổn thất nghiêm trọng. Đồng thời trận chiến đó đã khiến rất nhiều võ học bị thất truyền, cũng có lẽ trong số đó có cả Thanh mộc linh kiếm thức.
Tiêu Dương nhàn nhạt nói:
- Cô thua rồi.
Mũi kiếm của Tiêu Dương ép tới trượt ra khỏi sự tiếp xúc giữa hai đầu kiếm. Mũi kiếm của hắn trượt xuống bất ngờ chỉ thẳng vào cổ Kim Du Uyển.
Kim Du Uyển hoảng hốt lùi vê phía sau.
Đợi đến khi Kim Du Uyển đưa kiếm lên đỡ chợt thấy kinh ngạc. Một chiêu thức hết sức bình thường nhưng khi mũi kiếm của cô tiếp xúc với kiếm hắn chợt như có vô số hơi thở tức liên tiếp đánh tới.
Hơi thở của sự sống.
- Thức thức nhất trong Thanh mộc linh kiếm thức, Sinh sinh bất tức!
Tiêu Dương rút thanh nhuyễn kiếm ở thắt lưng ra, ánh keiesm chợt lóe lên trước mắt Kim Du Uyển rồi nháy mắt liền biến mất.
Kim Du Uyển nắm chặt chuôi kiếm, không chịu thua nói:
- Đến điI
Tiêu Dương cười, cổ tay khẽ lắc:
- Nhìn kỹ nhé, Thanh mộc linh kiếm thức chính là chiêu thức được biến hóa từ đặc tính của Thanh mộc.
Tiêu Dương vừa nói cơ thể vừa trượt về phía trước, mũi kiếm chỉ thẳng, nhìn chỉ như một kiếm bình thường đâm thẳng về phía Kim Du Uyển.
Hoàn toàn không có điểm gì đặc biệt.
Kim Du Uyển nhíu mày, mím môi, chỉ đơn giản một chiêu này thôi sao?
Lúc này mũi kiếm đã tới gân...
Chíu!
- Uyển nhi, vừa nãy là cô ra tay trước, hiện tại có phải là nên đến lượt tôi rồi không?
Tiêu Dương khẽ mỉm cười:
Tuy miệng nói như vậy nhưng mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Bốn chữ 'cảnh giới cao nhất thật sự đã làm lòng cô dao động.
- Chú nói sao thì là như vậy chắc?
- Thanh mộc linh kiếm thức là đại biểu cho cảnh giới cao nhất của Ngũ hành thanh mộc kiếm.
Trong mắt Kim Du Uyển tràn đầy khiếp sợ.
Trong đầu chợt hiện lên chiêu thức vừa rồi...
Cô nhắm mặt lại, cẩn thận nhớ lại lực độ cùng quỹ tích của chiêu thức vừa nãy.
Thức thức nhất trong Thanh mộc linh kiếm thức, Sinh sinh bất tức.
Chỉ chốc lát sau Kim Du Uyển bỗng mở trừng mắt, đáy mắt hiện lên sự kinh hãi.
- Nhìn chiêu tiếp theo đây!
Tiêu Dương thu kiếm, cơ thể lùi về sau, hắn khẽ mỉm cười nhìn Kim Du Uyển:
- Cháu gái Uyển Nhị, chiêu tiếp theo đừng để bị thua nữa đấy!
Kim Du Uyển sửng sốt, không phục ngẩng đầu lên, nắm chặt chuôi kiếm nói:
- Đến đi.
Một kiếm tựa như tia chớp!
Kim Du Uyển chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một cái ngay sau đó vô số ánh kiếm bao trùm khắp bầu trời, cảm giác như khắp mọi nơi đều là kiếm.
Kiếm quang mang đến cảm giác hoa mắt đồng thời không thể ngăn cản lại được.
Lưỡi kiếm lạnh như băng bất ngờ đặt trên vai Kim Du Uyển. Tiêu Dương mỉm cười:
- Cháu gái à, cháu lại vừa thua rồi đấy.
Kim Du Uyển trừng mắt, nói:
- Đây là...
- Đây là thức thứ hai trong Thanh mộc linh kiếm thức, Vạn vật sinh huy!
- Tiếp tục!
Mũi kiếm vút lên rồi lại hạ xuống.
- Còn đây là thức thứ ba trong Thanh mộc kiếm thức, Như mộc xuân phong.
Kiếm tựa như một cơn gió thổi lướt qua.
- Thual
- Thual
- Cháu gái à, cháu lại thua nữa rồi.
Kim Du Uyển gân như tê liệt, thẫn thờ nhìn Tiêu Dương...
Nếu như vị chú Tiêu này là kẻ địch thì e rằng cô đã chết không biết bao nhiêu lần.
Đối mặt với kiếm của hắn, cô chưa một lần nào tiếp nổi một chiêu.
- Kiếm pháp của chú Tiêu quả nhiên là còn trên cả bố cháu.
Đấn lúc này Kim Du Uyển mới phải công nhận bố cô nói đúng. Nếu xét về kiếm pháp chú Tiêu quả thực tỉnh vi điệu nghệ hơn bố cô.
Kim Du Uyển nhớ lại mỗi một chiêu thức Tiêu Dương vừa thi triển.
Từ khiếp sợ đến tê dại, rồi lại từ tê dại đến khát vọng.
Ánh mắt tràn đầy khát vọng nhìn Tiêu Dương không chớp.
Thanh mộc linh kiếm thức, đây mới là tinh túy của Ngũ hành thanh mộc kiếm.
Cô muốn học!
Kim Du Uyển nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, nói nhỏ:
- Chú Tiêu, có phải chú đã là một ông lão già ơi là già, vẻ ngoài của chú là do cải lão hoàn đồng đúng không?
Tiêu Dương toát mồ hôi, giương mắt hỏi:
- Tôi nhìn giống ông lão lắm hả?
- Thì kiếm pháp của chú lão luyện vậy mài
Kim Du Uyển vô cùng kích động, ánh mắt nhìn Tiêu Dương đầy khát vọng, nói:
- Chú Tiêu, chú có thể... dạy Thanh mộc linh kiếm thức cho cháu được không?
Mặc dù Kim Du Uyển có gan nói ra ngoài miệng nhưng thực ra trong lòng lại không ôm quá nhiều hy vọng. Cô có thể nhìn ra được Thanh mộc linh kiếm thức này vô cùng thần diệu, có thể được coi là chí bảo trấn tông của bất cứ tông phái nào ngoài Hộ long thế gia.
- Thì vốn là để dạy cho cháu mà.
Câu trả lời của Tiêu Dương khiến trái tim nhỏ bé của Kim Du Uyển suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài. Hắn mỉm cười nói tiếp:
- Đây coi như là quà gặp mặt chú tặng cho cháu.
- Cảm ơn chú.
Kim Du Uyển nhảy cẵng lên, sau đó cô chạy tới ôm chầm lấy Tiêu Dương.
- Khụ khụl
Hương thơm thiếu nữ bất ngờ ập đến khiến Tiêu Dương cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn vội vã lui về phía sau một bước.
Kim Du Uyển thấy vậy liên lập tức đỏ mặt. Mặc dù cô gọi Tiêu Dương là chú nhưng tuổi tác của hai người lại không chênh lệch lắm. Hành động vừa rồi của cô đúng là có hơi quá khích.
Sau khi bình tĩnh lại Tiêu Dương liền nói:
- Uyển Nhi, với cảnh giới hiện tại của cháu thì chỉ có thể luyện ba thức đầu tiên trong Thanh mộc linh kiếm thức là Sinh sinh bất tức, Vạn vật sinh huy và Như mộc xuân phong. Giờ chú sẽ biểu diễn lại thức thứ nhất cho cháu xem.
Tại bãi luyện kiếm, Tiêu Dương thả chậm tốc độ di chuyển đường kiếm đồng thời mỗi một động tác hắn lại nói cho Kim Du Uyển biết một câu khẩu quyết.
Kim Du Uyển quả đúng là một cô gái thiên tài, ngộ tính cực cao, chỉ nhìn Tiêu Dương biểu diễn có một lần cô đã nhớ được gần hết các động tác sau đó cầm kiếm lên bắt đầu luyện tập. Dưới sự chỉ dẫn của Tiêu Dương, Kim Du Uyển dần dần đã nắm được Sinh sinh bất tức, thức thứ nhất trong Thanh mộc linh kiếm thức.
Mặt trời dân dần xuống núi, thế nhưng trong sơn cốc hoàn toàn không hề có bất cứ khái niệm nào về thời gian. Tiêu Dương phải xem điện thoại di động mới biết hiện tại là mấy giờ.
Bỗng nhiên có tiếng người gọi, tiếng nói càng lúc càng gần nơi này...
- Chị Uyển Nhi! Chị Uyển Nhi!
Bước chân lộn xộn chạy tới, Tiêu Dương nghe thấy tiếng gọi liên nhìn qua. Kim Du Uyển thấy có người gọi mình nên cũng dừng lại động tác luyện kiếm.
Một cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi tóc tết thành hai bím tóc đang chạy về phía này. Cơ thể cô gái nhẹ nhàng, bước chân chạy nhanh như bay, nhìn liền biết khinh công của cô gái này rất giỏi.
Tiêu Dương khẽ gật đầu, thế hệ trẻ của mạch Kiếm Tôn được bồi dưỡng rất tốt.
Cô gái kia chạy tới trước mắt Kim Du Uyển, dường như cô không nhìn thấy Tiêu Dương cũng đang ở đây. Cô bé vội vã nói:
- Chị Uyển Nhi, sao chị vẫn còn ở đây luyện kiếm? Đại hội Tranh Quang sắp bắt đầu rồi!
- Đại hội Tranh Quang?
Tiêu Dương sửng sốt.
Lúc này cô gái kia mới nhận ra sự tôn tại của Tiêu Dương, cô sửng sốt hỏi:
- Người này là ai vậy?
- À ừ, suýt nữa thì quên mất.
Kim Du Uyển nhét kiếm vào trong vỏ. Cô không trả lời câu hỏi của cô bé kia, thấy Tiêu Dương đang nghỉ hoặc nhìn mình, cô liên vội vã nói: - Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Ba người cùng nhau đi về phía cô bé kia vừa chạy tới. Đồng thời Kim Du Uyển lên tiếng hỏi:
- Tiểu Thanh, Đại hội Tranh Quang lần này bên kia có người tới không?
Tiểu Thanh nhíu mày nói:
- Có khoảng mười lăm mười sáu người tới, nghe nói đại đệ tử của Thiên Cửu tôn tọa là Liễu Vân ra ngoài chấp hành nhiệm vụ vừa mới về. Chị Uyển Nhi, gã ta là một đối thủ rất đáng gờm, ngoài gã ra thì có có...
Tiểu Thanh vừa đi vừa trình bày chỉ tiết về tình hình phía bên kia.
Vẻ mặt Kim Du Uyển càng lúc càng nghiêm trọng.