Chương 542: Xuất chiến!
Chương 542: Xuất chiến!Chương 542: Xuất chiến!
Tiểu Thanh lo lắng hỏi:
- Chị Uyển Nhi, cái gã Liễu Vân kia hình như đã gần đạt đến cảnh giới Thực khí tam vân đại viên mãn rồi, chị có nắm chắc sẽ thắng được gã ta không?
Kim Du Uyển khẽ cắn môi nói:
- Tháng trước chị đã từng giao đấu với gã mấy hiệp, chị hoàn toàn không phải đối thủ của gã.
- Hả?
Tiểu Thanh chán nản nói:
- Chẳng lẽ tuần này chúng ta lại thua nữa sao? Phái chúng ta đã thua ba tuần liên tiếp, mọi người sắp quên mất ánh sáng mặt trông như thế nào rồi.
Tiểu Thanh cau mày nói:
Vào lúc này Kim Du Uyển đã hoàn toàn tiếp nhận người chú này.
- Chú ấy là anh em của bố chị nên đương nhiên phải gọi là chú. À mà em phải gọi chú ấy là sư thúc mới đúng.
- Anh là ai?
Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Tiêu Dương một lượt từ trên xuống dưới. Cô bé nhìn rất cẩn thận tựa nhưng đáng cố bới ra một nếp nhăn trên mặt Tiêu Dương vậy.
- Rốt cuộc thì đại hội Tranh Quang là cái gì vậy?
- Sư thúc?
- Lẽ ra tuần này chúng ta có cơ hội sẽ thắng nhưng không ngờ tên Liễu Vân sư huynh của bọn họ tối nay lại bất ngờ trở vê. Thật là tức chết em mài! Sao phái chúng ta không có vị sư huynh nào trở về vậy chứ? Thật sự không cam lòng nhìn bọn họ kiêu ngạo mãi như thế.
Kim Du Uyển nói như vậy, chắc Tiểu Thanh là một trong số các đệ tử của Kim Văn tôn tọa.
Tiểu Thanh ngoảnh mặt lại nhìn Tiêu Dương rồi hỏi:
Tiêu Dương mãi mới bắt được cơ hội chen vào liền vội hỏi:
- Chú... Tiêu?
Tiêu Dương gật đầu, sau đó lại nhìn sang Kim Du Uyển đợi câu trả lời của cô.
- Tiểu Thanh, không được bất lịch sự như vậy, gọi chú Tiêu đi.
- Đại hội Tranh Quang có thể coi là đại hội độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Tiểu Thanh bất giác nói theo:
-Ừ.
Kim Du Uyển cảm thán:
Tiêu Dương cảm thấy khó hiểu.
- Có ánh mặt trời đã là kỳ tích rồi, mặc dù không phải là nhiêu nhưng ít nhất thì cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp như khi sống trên mặt đất. Thế nhưng sư nhiều mà cháo lại ít, sau khi tin tức vê ánh mắt trời truyên ra ngoài đã dẫn tới vô số tranh đoạt, những người tranh đấu đều là thế hệ trẻ của mạch Kiếm Tôn. Bởi vì những người đạt đến cảnh giới Thực khí tam vân đại viên mãn đều có quyền lợi ra vào sơn cốc nên không cần phải tham gia tranh đoạt. Về sau chuyện này càng ngày càng ầm ï thậm chí còn biến thành một trận chiến quan trọng đối với thế hệ trẻ của hai phái trong mạch Kiếm Tôn. Vì vậy các vị Tôn tọa đã phải nhúng tay vào chuyện này, từ đó lập ra một quy định mỗi một tuần sẽ tổ chức một trận đấu được gọi là đại hội Tranh Quang, phái nào thắng sẽ có quyền được hưởng thụ ánh sáng một tuần, ngược lại bên thua sẽ không được phép bén mảng đến khu vực đó. Tuy nhiên đại hội này có một quy định không được phép vi phạm đó là tuyệt đối không được phép giết người.
- Tranh quang không phải là tranh đoạt vinh quang mà là tranh đoạt ánh sáng mặt trời.
- Một năm nay, mỗi một đệ tử của mạch Kiếm Tôn gần như đều từng tham gia đại hội Tranh Quang.
Kim Du Uyển bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Đi theo cháu.
Tiêu Dương âm thầm đánh giá khu vực này, tiếp tục men theo con đường này chắc hẳn là đến chính điện, chẳng trách hai phái không bên nào chịu nhường bên nào. Vị trí của cái sơn động kia lại vừa đúng ở bờ ngăn cách nơi ở của hai phái.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc ba người đã chạy tới khu rừng phía trước.
- Tranh đoạt ánh sáng mặt trời sao?
Tiêu Dương khẽ gật đầu.
Làm như vậy vừa có thể giải quyết mâu thuẫn vừa có thể tạo ra mục tiêu kích thích thế hệ trẻ phấn đấu đồng thời đây cũng là vũ đài để bọn họ thể hiện mình và tăng cường khả năng chiến đấu thực tế. Đây quả đúng là một biện pháp tốt để rèn luyện cho người mới.
- Đại hội Tranh Quang mỗi tuần một lần dần dần không còn chỉ là chuyện tranh đoạt quyền lợi hưởng thụ ánh sáng mặt trời nữa mà nó còn có liên quan đến vinh nhục của thế hệ trẻ hai phái. Phái nào thắng nhiều lần hơn mới có thể được coi là đệ tử xuất sắc nhất của mạch Kiếm Tôn.
- Chú cũng thấy đấy, nơi này là đáy vực, quanh năm không có ánh sáng mặt trời chiều vào.
- Ở nơi này, ánh mặt trời đối với chúng ta mà nói chỉ là hy vọng xa vời. Thế nhưng vào một năm trước đã có người vô tình phát hiện ra ở sơn động phía trước có một cảnh quan rất đặc biệt. Bên trong sơn động đó không ngờ lại có một cái lỗ thông gió, chỉ cần bên ngoài trời nắng thì sẽ có một cột ánh nắng to cỡ đùi của một người đàn ông chiếu vào bên trong sơn động mấy tiếng đồng hồ. Cột nắng này đối với những người quanh năm sống trong lòng đất tối tắm như chúng cháu thì còn quý hơn cả vàng.
Kim Du Uyển dừng lại một chút sau đó mới nói:
- Toàn bộ mạch Kiếm Tôn chúng ta, bất luận là già trẻ gái trai nếu như không có mệnh lệnh đặc biết thì khong được rời khỏi nơi này nửa bước. Làm như vậy là để đảm bảo bí mật của tông phái. Vẫn biết là vậy nhưng mọi người vẫn khát vọng được nhìn thấy ánh mặt trời.
Kim Du Uyển vừa cẩn thận đi vào trong rừng vừa nói:
- Đừng tùy tiện động vào bất cứ thứ gì trong rừng. Tông phái bố trí rất nhiêu trận pháp ở nơi này để ngăn chặn chướng khí ở sâu trong rừng tránh để thẩm thấu ra bên ngoài.
Sau khi đi qua cánh rừng, Tiêu Dương nhìn thấy có không ít người tay cầm trường kiếm, bọn họ đều là những gương mặt trẻ tuổi. Bọn họ chia ra thành hai phái đứng đối diện nhau, trận đấu còn chưa bắt đầu nhưng người nào người nấy đều đã đỏ mặt tía tai rồi. Nơi tỷ thí là một sân cỏ chiều dài chưa đến năm mét nằm ở giữa hai phái. - Uyên Nhi sư tỷ tới rồi.
- Tốt quá.
- Lần này không cần phải sợ bọn họ nữa. Mặc dù Liễu Vân lợi hại nhưng Uyển Nhi sư tỷ cũng đâu có kém.
Tiếng bàn tán vang lên.
Có không ít người nhìn thấy Tiêu Dương nhưng đều tự động bỏ qua, tất cả đều dồn về phía Kim Du Uyển.
Trong số những đệ tử chưa đạt cảnh giới Thực khí tam vân đại viên mãn, Kim Du Uyển được coi một nhân vật đáng kiêu ngạo.
Hơn nữa, hai người mà Tiểu Thanh nói chỉ có ở phái của bọn họ. Như vậy phía bên đối thủ cạnh tranh chắc chắn vẫn còn mà thậm chí có khi còn nhiều hơn.
Tiêu Dương sửng sốt, trong lòng thâm cảm thán, quả nhiên không hổ là Hộ long thế gia. Không ngờ thiên tài tinh nhuệ nhất thế hệ mới lại không chỉ có một người đạt được đến cảnh giới Hóa tượng tứ vân! Tiêu Dương từng nghe Diệp Tang nói các vị Tôn tọa của tông phái đều phải đạt đến thấp nhất là cảnh giới Hóa tượng tứ vân!
- Tôn tọal
- Trong phái chúng ta đương nhiên phải kể đến Đại sư tỷ Vân Nhân Lan cùng Đại sư huynh Ninh Cốc! Bọn họ hiện tại đều đã là Tôn tọa rồi!
Ánh mắt Tiểu Thanh sáng lên, nói:
- Người xuất sắc nhất...
- Nếu như mọi người đều đã đến đủ rồi thì hãy bắt đầu đi.
Kim Du Uyển bước lên, ngay lập tức cũng có một đám người vây xung quanh cô. Có vẻ như đêm nay Kim Du Uyển chính là thủ lĩnh của nhóm người này.
Tiêu Dương nhìn đám người này rồi chợt lên tiếng:
- Ở đây là toàn bộ thế hệ trẻ của mạch Kiếm Tôn sao?
- Đương nhiên là không phải rồi.
Tiểu Thanh vẫn đang đứng bên cạnh Tiêu Dương lên tiếng trả lời:
- Đại hội Tranh Quang mặc dù không có quy định cụ thế nhưng vẫn có những quy tắc ngầm bất thành văn. Những người đạt đến cảnh giới Thực khí tam vân đại viên mãn sẽ không được đến tham gia đại hội. Chính vì vậy những người tham gia đại hội Tranh Quang đều là những người chưa đạt đến cảnh giới Thực khí tam vân.
Tiêu Dương tò mò hỏi tiếp:
- Thiên tài xuất sắc nhất trong tông phái là ai?
Dù vậy nhưng Liễu Vân vẫn không hề tức giận, lúc nào cũng giữ vững vẻ mặt phong độ, phất tay nói:
- Uyển Nhi là tên để cho anh gọi sao?
Kim Du Uyển lườm Liễu Vẫn một cái, giọng nói lạnh lùng không có thiện cảm đáp lại:
- Uyển Nhi sư muội, một tháng không gặp, em vẫn khỏe chứ?
Phái còn lại của mạch Kiếm Tôn thì vây quanh một người đàn ông bề ngoài trông khá nhõ nhã. Gã mỉm cười nhìn về phía Kim Du Uyển, nói: Đồng thời cô cũng là hy vọng của phái đêm hôm nay.
Nói như vậy hiện tại trong mạch Kiếm Tôn có ít nhất bốn người đồng trang lứa đạt được cảnh giới cao hơn hắn.
- Như vậy mới tốt, có cạnh tranh, cuộc sống sẽ không quá buồn chán.
Tiêu Dương khẽ cười, trong mắt xẹt qua tia chờ mong. Hắn thật sự hy vọng sẽ được gặp mặt những người đó tiện thể phân cao thấp xem ai hơn ai.
Mạch Kiếm Tôn từng rơi vào đường cùng mà vẫn có thể như vậy, nếu thế Hộ long thế gia chắc chắn sẽ lại càng lợi hại hơn.
Tiêu Dương âm thầm siết chặt nắm đấm.
Nếu như hắn đã quyết định quay về mạch Kiếm Tôn thì nhất định phải đại diện mạch Kiếm Tôn giãm chết từng tên thiên tài của Hộ long thế gial
- Đáng tiếc, Văn Nhân Lan sư tỷ cùng Ninh Cốc sư huynh đã đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ một năm rồi mà vẫn chưa thấy về.
Tiểu Thanh lắc đầu thở dài, cô bé nhìn về phía trước sau đó đột nhiên kích động nói:
- Đại hội sắp bắt đầu rồi kìal
Tiêu Dương cũng nhìn về phía trước. Lúc này hai bên đều có một người thanh niên cầm kiếm bước ra. Hai người chắp tay hành lễ có lệ rồi lập tức rút kiếm ra, trong nháy mắt đã quấn vào nhau.
- Cả hai đều là cảnh giới Thực khí nhị vân trung kỳ, thực lực rất khá, kiếm pháp cũng được coi là tạm ổn.
Tiêu Dương gật đầu, sau khi đánh giá đơn giản về hai người đang giao đấu liền quay đầu lại nói:
- Tiểu Thanh này, quy tắc của đại hội Tranh Quang là gì vậy? Phải thắng mấy trận thì mới được coi là thắng?
- Cái này không tính theo số trận.
Tiểu Thanh nói:
- Lúc mới bắt đầu đại hội Tranh Quang, hai bên chỉ là dò xét thực lực của đối phương thôi. Về sau thì là rèn luyện kỹ năng chiến đấu thực tế, phải đến cuối cùng mới thực sự kịch liệt. Nếu như một bên có thể thắng liên tiếp năm trận thì mới được tính là thắng.
- Một bên thắng liên tiếp năm trận sao?
Tiêu Dương khẽ gật đầu, nếu như vậy tức là muốn giành thắng lợi thì một người buộc phải thắng liên tiếp năm trận. Như vậy sẽ thách thức rất lớn về thực lực và nội khí, với cả sau mỗi một trận thua đối phương sẽ đổi người, mà thực lực của người sau chắc chắn sẽ mạnh hơn người trước. Nếu cứ chiến đấu liến tiếp như vậy, để giành được thắng lợi không phải là điều dễ dàng.
- Đúng vậy, bên nào thua rồi thì người đó sẽ không còn cơ hội ra trận nữa, nếu như quá thời gian mà không có người nào ra ứng chiến thì cũng coi như đã nhận thua.
Tiểu Thanh đột nhiên hét lên một tiếng sau đó liền oán hận cắn môi.
Phía bên Kim Du Uyển thua một trận.
- Còn có vị sư huynh sư đệ nào muốn ra khiêu chiến không?
Người kia cầm kiếm, khuôn mặt mỉm cười nhìn về phía bên này, ánh mắt đó rõ ràng là có ý khiêu khích. Gã nhìn về phía Kim Du Uyển. Thực ra gã rất hy vọng cô sẽ ra tay mặc dù biết mình không phải đối thủ của cô nhưng với uy lực của thanh Trọng kiếm này vẫn có thể làm hao phí phần nào nội khí của cô. Nếu như Kim Du Uyển thiếu kiên nhẫn ra trận thứ hai thì bọn họ tự tin hoàn toàn có thể làm hao phí hết nội lực của cô.
Thế nhưng vào lúc này sắc mặt Kim Du Uyển lại hoàn toàn không thay đổi, cô nhẹ nhàng khoát tay nói:
- Miêu Nhị, lên đi!
- Uyển Nhi sư tỷ yên tâm, tên này cứ giao cho em.
Một bóng người nhỏ gầy lao vút lên, cơ thể trượt một đường dài phóng thẳng về phía tên cầm Trọng kiếm. Bỗng nhiên, một đường kiếm phóng ra, trong linh động ẩn chứa vài phần quỷ dị, vút: một tiếng bắn thẳng về phía trước.
- Dùng Khinh linh kiếm để phá Trọng kiếm của đối phương, kế sách này rất hay.
Tiêu Dương khẽ gật đầu, nhận xét:
- Xem ra Uyển Nhi cũng không phải là hạng người lỗ mãng.
Tiểu Thanh không nhịn được quay mặt nhìn lại vị sư thúc từ trên trời rơi xuống này, thấy hắn tỏ vẻ lão luyện mà nói này nói nọ nhận xét về chị Uyển Nhị, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Cô bé tức giận nói:
- Chị Uyển Nhi vốn là người rất thông minh mài
Trận này quả nhiên đã giành được phần thắng.
Các trận đấu tiếp theo, hai bên đều có thắng thua ngang nhau. Trên sân cỏ, ánh kiếm bắn ra tứ phía, vô số các loại kiếm pháp được thi triển. Thực lực của bọn họ mặc dù chẳng đáng để Tiêu Dương coi trọng nhưng được thấy nhiều loại kiếm pháp đa dạng như vậy vẫn khiến hắn cảm thấy thích thú. Hắn nghiễm nhiên quên mất rằng đêm nay mình còn phải tham gia nghi thức nhập tông nữal
Chỉ có điều đến giờ vẫn không thấy Kim Văn tôn tọa phái người đến gọi hắn.
- Hai bên đều có thắng có thua, thành tích tốt nhất cũng chỉ là thắng ba trận liên tiếp.
Tiêu Dương nhìn thoáng qua hai phái rồi lạnh nhạt nói:
- Chắc cũng đến lúc chính thức quyết chiến rồi chứ nhỉ
Quả nhiên, Tiêu Dương vừa dứt lời, phía Kim Du Uyển vừa mới thua một trận, cô khẽ nhăn mày sau đó hét lên một tiếng, cơ thể nhẹ như chim yến nháy mắt đã phi lên phía trước.
Kim Du Uyển, xuất chiến!