Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 550 - Chương 553: Nhất Niệm Hám Hồn! Thanh Liên Tôn Tọa

Chương 553: Nhất niệm hám hồn! Thanh Liên Tôn Tọa Chương 553: Nhất niệm hám hồn! Thanh Liên Tôn TọaChương 553: Nhất niệm hám hồn! Thanh Liên Tôn Tọa

Một luồng sức mạnh vô cùng đè xuống, mang theo kiếm quang sắc bén.

Song kiếm hợp bích, lực bổ hoa sơn.

Trọng kích mang sức mạnh thuần túy, trúng vào tử huyệt của Tiêu Dương.

Kết thúc.

Ánh mắt mọi người mở to đến cực điểm, chuẩn bị nghênh đón hình ảnh Tiêu Dương bị đánh bay.

Xích Kiếm Tôn Tọa khẽ giật mình. Ông ta đã chuẩn bị tùy thời có thể cứu Tiêu Dương. Nhưng chưa đến một khắc cuối cùng, ông ta sẽ không ra tay.

Đồng thời, Xích Kiếm Tôn Tọa cũng thở dài trong lòng, lắc đầu. Dù sao cũng là người trẻ tuổi, thực lực hai bên lại kém xa, dĩ nhiên không thể giành chiến thắng được.

Bây giờ, Xích Kiếm Tôn Tọa hoàn toàn cảm nhận được, dưới uy áp cường thế của Hắc Bạch Tôn Tọa, Tiêu Dương ngay cả cơ hội sử dụng Thanh Liên Kiếm Ca cũng không có.

Leng keng.

Lấy xu thế đè người, lấy lực đè người.

Chỉ có thể lui vê phía sau, nhưng kiếm quang sắp chạm vào rồi.

Một thanh âm giòn vang. Hầu như không có lực phản kháng, kiếm trong tay Tiêu Dương bị cắt thành từng đoạn.

Sắc mặt Tiêu Dương vô cùng ngưng trọng, hai mắt phát sáng tìm kiếm dấu vết kiếm quang cắt tới.

Tiêu Dương nhất thời cảm nhận được một không khí hít thở không thông bao phủ cả người, ngay cả máu cũng muốn ngừng lại.

- Sắp thất bại rồi sao?

Giống như bị núi đè xuống.

Không có chỗ trốn.

Hóa Tượng cửu biến quả nhiên rất mạnh.

Vèo.

Bại!

Tiêu Dương cắn răng, vung nhuyễn kiếm trong tay lên.

Bại!

Âm.

Bại!

- Địch nhân có mạnh cũng không cho phép bại.

- Trên lưng gánh vác trách nhiệm đánh một trận.

Kiếm ảnh cầu vồng đánh thẳng xuống, oanh kích thân ảnh của Tiêu Dương đang được bao phủ bởi hỏa quang.

Tiêu Dương cắn mạnh đầu lưỡi, kích thích thần kinh của mình, ánh mắt phát ra ánh sáng không cam lòng. - Hắn là thuộc tính giả Hỏa.

- Không.

Bên trong tiếng nghị luận, thanh âm Tiêu Dương nặng nề rơi xuống đất phát ra.

- Đáng tiếc, bây giờ hắn thật sự bại rồi.

- Lại thêm một con át chủ bài. Rốt cuộc hắn có bao nhiêu con át chủ bài.

- Đây là trận chiến đầu tiên mình đại diện cho sư tôn.

- Đó là...

Trong nháy mắt hỏa quang xuất hiện, Xích Kiếm Tôn Tọa khiếp sợ đến thừ người ra, nhất thời quên ra tay, cho đến khi thân ảnh Tiêu Dương rơi thẳng xuống đất.

- Hỏa.

- Không thể làm nhục uy danh của sư tôn.

Âm.

- Hoàng hỏa hộ thân.

Trong tích tắc, cả người Tiêu Dương giống như có một luồng sức mạnh quán thâu vào, ánh mắt hiện lên kiếm quang hắc bạch giao hòa, chợt quát một tiếng, ném đoạn kiếm trong tay đi, hai mắt như hai hỏa cầu, hỏa quang cả người dựng thẳng trùng thiên.

Nằm ngoài dự liệu của mọi người, cả người Tiêu Dương giống như hỏa cầu rơi xuống mặt đất, sau đó bắn ngược trở lại.

Vù.

Giống như một đạo hỏa quang đột nhiên phun ra, bắn thẳng đến Hắc Bạch Tôn Tọa.

Hắn còn có dư lực phản kích.

Hắn còn dám phản kích?

Miệng ai nấy đều mở rộng, trống ngực còn hơn cả trống trận.

- Hừ, tỳ phù hám thụ.

Song kiếm trong tay Hắc Bạch Tôn Tọa hợp lại.

Một khắc này, Tiêu Dương cách Hắc Bạch Tôn Tọa không quá ba thước, ánh mắt đột nhiên nhắm lại.

Năm phút sau, từng thanh âm khiếp sợ lao thẳng trùng thiên.

Yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Hoàn toàn im lặng.

Im lặng.

Ba chưởng liên tục đánh vào ngực Hắc Bạch Tôn Tọa. Hắc Bạch Tôn Tọa không sức phản kháng, bị đánh bay ra ngoài, nặng nê rơi xuống mặt cỏ, phun ra một ngụm máu, hai mắt tối sâm, trực tiếp hôn mê.

Âm! Âm! Ầm!

Vù.

Vô thanh vô tức.

Âm. Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện. Mọi người nhìn thấy quang mang phát ra từ ngón tay Tiêu Dương chém vào song kiếm của Hắc Bạch Tôn Tọa, hóa thành bột phấn. Đồng thời, một luông sức mạnh mênh mông trực tiếp oanh kích vào đầu Hắc Bạch Tôn Tọa.

Vù vù.

Cả người Hắc Bạch Tôn Tọa run lên.

Vù.

Thân ảnh Tiêu Dương chợt lóe, xuất chưởng như điện.

- Thần tiên cửu thức, dư địa thiên uy.

- Nhất niệm hám hồn.

Tuyệt học có một không hai xuất hiện.

- Hám Đạo Thuật.

Khi hắc bạch song kiếm xuất ra, Tiêu Dương mở mắt, ánh sáng như thần quang bắn ra, ngón tay giương lên, một lực kiếm đạo vô hình từ đầu ngón tay bắn nhanh ra ngoài.

Một cổ lực kiếm đạo bất ngờ tràn đến ngón tay Tiêu Dương.

Trong đầu Tiêu Dương lẳng lặng nổi lên một thanh hư kiếm, nhanh chóng chuyển động.

- Tôi... có phải tôi đang nằm mơ hay không? Tôi nhìn thấy cái gì vậy?

- Hắc Bạch Tôn Tọa thất bại rồi sao?

Mọi người đều cảm thấy rất khó tin.

Cho dù nằm mơ cũng không dám mơ như vậy.

Bao gồm Xích Kiếm Tôn Tọa bên trong, tất cả đều trợn tròn mắt. Ông sắp xếp Hắc Bạch Tôn Tọa khảo hạch Tiêu Dương, không nghĩ đến Tiêu Dương có thể đánh bại Hắc Bạch Tôn Tọa, chỉ là muốn thông qua Hắc Bạch Tôn Tọa dò xét thực lực của Tiêu Dương mà thôi.

Không nghĩ đến...

Nặng nề hít thở.

Thanh âm khiếp sợ.

Hít thở không thông.

Đều bị chấn động.

- Thật Khí Tam Vân đại viên mãn có thể đánh bại Hóa Tượng cửu biến. Cho dù là thiên tài yêu nghiệt cũng chưa chắc có thể làm được.

- Cảnh giới kém nhau nhiều như vậy, thế mà...

- Hắn vẫn chưa sử dụng Thanh Liên Kiếm Ca.

Trong lòng Xích Kiếm Tôn Tọa vô cùng chấn động, hồi lâu vẫn không nói nên lời:

- Thanh Liên kiếm ca còn chưa được thi triển, nói rõ đây chưa phải là giới hạn sức mạnh của hắn.

Lại hít một hơi lãnh khí.

Thật Khí Tam Vân đại viên mãn đánh với Hóa Tượng cửu biến, cách nhau đến gần mười cấp vẫn có lực thủ thắng.

Vô cùng yêu nghiệt. Làm cho người khác khó có thể tin được.

- Lợi hại.

Lúc này, Tiêu Dương phiêu diêu rơi xuống mặt cỏ. Mặc dù khuôn mặt vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại vô cùng rúng động.

Hám Đạo Thuật.

Trong tình huống tay không có kiếm, đây là lựa chọn duy nhất của Tiêu Dương lúc đó. Hắn chỉ là được ăn cả ngã về không. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Hám Đạo Thuật, kết quả như thế nào hắn cũng không biết.

Nhưng khi nhìn thấy Hắc Bạch Tôn Tọa bị Hám Đạo Thuật công kích, Tiêu Dương vừa sợ hãi lẫn vui mừng.

Thật không hổ là tuyệt học vô thượng sau khi sư tôn trở thành Kiếm Tiên.

Mà đây chỉ là tâng thứ nhất.

Còn hắn thì mới luyện tập được không bao lâu.

Chỉ một cái chớp mắt, Tiêu Dương đã hoàn toàn tự tin, cho dù hắn muốn phá hủy bộ não của Hắc Bạch Tôn Tọa, biến ông ta thành ngu ngốc cũng có thể làm được. Đương nhiên, khi hắn đạt được mục tiêu thủ thắng thì dừng tay.

Hám Đạo Thuật thật sự quá kinh khủng.

Tiêu Dương phát hiện, lực kiếm đạo vô thanh vô tức này không chỉ công kích thân thức, mà còn chém nát kiếm quang của đối phương.

Tuyệt học có một không hai.

Tiêu Dương cực lực kêm chế chấn động trong lòng. Hắn hận không thể lập tức luyện đến tầng thứ mười hai ngay bây giờ. Như vậy, thiên hạ to lớn này chẳng phải mặc cho hắn tung hoành sao?

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ. Đừng nói tâng thứ mười hai, tâng thứ hai thôi hắn đã phải cân nhắc không biết khi nào mới có cơ hội học được.

Tiêu Dương vô thức nhìn thoáng qua Xích Kiếm Tôn Tọa. Trong số những người ngồi ở đây, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Xích Kiếm Tôn Tọa ngộ ra được kiếm đạo "đạo chỉ nhập vi". Nhưng nhìn thần sắc của Xích Kiếm Tôn Tọa lúc này, dường như ông cũng không biết đến lực công kích kiếm đạo mà hắn sử dụng.

Chẳng lẽ, ngoại trừ một mình hắn, không người nào nắm giữ được võ học công kích "đạo" này sao".

Tiêu Dương nhịn không được có chút kích động.

Vô cùng có khả năng.

Tuyệt học có một không hai này cũng chỉ sau khi Thái Bạch Kiếm Tiên trở thành tiên nhân mới ngộ ra được. Nói cách khác, ngay cả khi ông còn là Kiếm Tiên tối cường cũng chưa học qua công kích Hám Đạo Thuật. Như vậy...

Tiêu Dương càng nghĩ càng hưng phấn.

Phải biết rằng, xuất kỳ bất ý là một cách tuyệt hảo để thủ thắng. Nếu như chưa người nào hiểu được công kích "đạo' này, chỉ một mình hắn hiểu, như vậy đây chính là một phương pháp giết người vô cùng hoàn hảo.

Tiêu Dương không nhịn được nở nụ cười.

Mọi người chung quanh ngẩn ra, nhất thời đứng dậy. Đổi lại là mình, khi đánh bại một người cao hơn mình mấy cấp độ, đừng nói cười, chỉ sợ quá kích động đến mức phát khóc rồi.

- Haha, Tiêu huynh đệ, cậu thật sự làm cho tôi cảm nhận được rõ ràng một câu nói.

Kim Văn Tôn Tọa lên tiếng trước:

- Sĩ biệt tam nhật, quát mục tương khán. Đúng là đã có được cái nhìn mới mẻ.

Tiêu Dương mỉm cười khiêm tốn:

- May mắn mới chiến thắng thôi mà.

May mắn?

Mọi người nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.

Chiến đấu như vậy không thể dựa vào may mắn.

Một ngón tay thay đổi chiến cuộc trong nháy mắt của Tiêu Dương quỷ dị khó lường, đồng thời làm cho mọi người mê hoặc không thôi.

Rõ ràng Hắc Bạch Tôn Tọa đã ép Tiêu Dương đến bước đường cùng, làm sao Tiêu Dương có thể nghịch chuyển hoàn mỹ như vậy?

Trăm mối không có cách giải.

Nhưng, mặc dù nghi hoặc, cũng không ai lên tiếng hỏi. Nếu quả thật có thủ đoạn tuyệt mật, cho dù có hỏi, người khác cũng không nói.

- Chúc mừng cậu.

Dù sao Xích Kiếm Tôn Tọa cũng là chủ tọa, liền mỉm cười gật đầu với Tiêu Dương:

- Khảo hạch nhập tông, thông qua.

Lời nói vừa dứt, toàn trường vang lên tiếng hoan hô.

Ngay cả các đệ tử cũng không khỏi phấn khích.

Đây chính là một tuyệt đỉnh thiên tài.

Những đệ tử nãy giờ không phục cũng đồng lòng vỗ tay.

Trận chiến này của Tiêu Dương đủ để cảm phục bất luận kẻ nào.

Đánh bại Hắc Bạch Tôn Tọa Hóa Tượng cửu biến, căn bản không phải là thiên tài bình thường.

- Không hổ danh là truyền nhân của Kiếm Tiên tối cường.

Tiêu Dương mỉm cười. Hắn chờ chính là câu nói này.

Không làm mất mặt sư tôn.

Khóe miệng Tiêu Dương vểnh lên.

- Tiêu Dương, mỗi một Tôn Tọa đều có tôn hào của chính mình.

Xích Kiếm Tôn Tọa nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là Tôn Tọa thứ chín mươi sáu của Nhất Mạch kiếm tôn.

Bên phải có bốn mươi mốt người, bên trái có bốn mươi sáu, cộng với tám vị Tôn Tọa.

- Tiêu Dương, tôn hào của cậu là...

Tiêu Dương suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm mặt nói: - Thanh Liên.

Thanh Liên Tôn Tọa.

Mọi người lập tức bị chấn động.

Thanh Liên trong lòng mỗi người ở Kiếm Tôn chính là đại diện cho thần.

Cao quý, cường đại.

Không ai dám dùng Thanh Liên làm tôn hào cho mình.

Nhưng Tiêu Dương lại dám.

Hắn là truyên nhân duy nhất của Thanh Liên nhất mạch.

Hắn có tư cách này.

Nếu là trước kia, khi Tiêu Dương đưa ra hai chữ Thanh Liên, nhất định sẽ bị phản đối. Nhưng bây giờ hắn đánh bại Hắc Bạch Tôn Tọa, dùng tôn hào Thanh Liên cũng không ai dám lên tiếng.

Đây chính là thực lực.

Thực lực vi tôn.

- Được.

Xích Kiếm Tôn Tọa cũng sảng khoái, ánh mắt bảy phần mong chờ ba phần kích động nhìn Tiêu Dương, nói:

- Bắt đầu từ bây giờ, cậu chính là Kiếm Tôn nhất mạch, Thanh Liên Tôn Tọa.
Bình Luận (0)
Comment