Chương 554: Điềm hung! Gặp nguy
Chương 554: Điềm hung! Gặp nguyChương 554: Điềm hung! Gặp nguy
- Xin ra mắt Thanh Liên Tôn Tọa
Toàn trường, dưới vị trí Tôn Tọa, bất luận là ai cũng đều hành lễ, cung kính hô một tiếng.
Tận mắt nhìn thấy Thanh Liên Tôn Tọa xuất hiện, ai nấy đều tâm phục khẩu phục, không người nào dám dị nghị.
- Thực lực của Tiêu thúc thúc so với Văn Nhân Lan sư tỷ và Trữ Cốc đại sư huynh mấy năm trước còn mạnh hơn nhiều.
Hai mắt Tiểu Thanh sáng lên.
- Mấy năm trước, khi Văn Nhân Lan sư tỷ và Trữ Cốc đại sư huynh tiến hành khảo hạch Tôn Tọa, đối thủ của bọn họ bất quá chỉ là Tôn Tọa Hóa Tượng tam biến. Bây giờ Tiêu thúc thúc đánh bại được Hắc Bạch Tôn Tọa Hóa Tượng cửu biến.
Kim Du Uyển cũng ca ngợi Tiêu Dương.
Rất nhiều người được nhìn thấy thời khắc lịch sử này.
Xích Kiếm Tôn Tọa cười sang sảng:
- Tiêu Dương, bội kiếm của cậu đã gãy, xem ra cũng chỉ là nhuyễn kiếm bình thường. Tôi hy vọng cậu có thể có thu hoạch lớn bên trong Kiếm Trủng.
- Ba ngày?
Xích Kiếm Tôn Tọa giải thích một hồi, sau đó nói tiếp:
Ánh mắt Xích Kiếm Tôn Tọa tràn đầy thưởng thức nhìn Tiêu Dương:
Còn tốt hơn so với Hắc Long Kiếm. Chỉ có thân binh mới có thần khí. Có thân khí nơi tay, tương đương với một con át chủ bài bảo vệ tính mạng.
Lần đầu tiên trong lịch sử, một người lấy thực lực Thật Khí Tam Vân đại viên mãn đứng vào hàng ngũ Tôn Tọa của Kiếm Tôn nhất mạch.
Ánh mắt
- Dựa theo quy củ của Kiếm Tông, thông qua khảo hạch Tôn Tọa thì có thể tiến vào Kiếm Các, chọn lấy một môn kiếm pháp, sau đó tiến vào Kiếm Trủng ba ngày.
Đêm đã khuya, mọi người cũng dần dần giải tán. Nhưng vừa đi vừa thảo luận.
- Kiếm Trủng là nơi thân bí nhất và quan trọng nhất của Kiếm Tôn, bên trong cất giấu vô số kiếm khí. Có những người đi vào, nếu hữu duyên, lập tức có thể tìm ra một thanh bảo kiếm. Còn có những người, cho dù ở trong đó cả đời, hai tay cũng vẫn trống trơn. Dựa theo quy tắc Kiếm Tông, sau khi trở thành Tôn Tọa, có thể vào Kiếm Trủng ba ngày.
Tiêu Dương rất coi trọng Hám Đạo Thuật này, xem nó như phương pháp công kích sắc bén nhất của mình. Nhưng, muốn thi triển Hám Đạo Thuật triệt để nhất, chỉ có thể dựa vào hiểu biết. Với thực lực của Tiêu Dương hiện tại, sau khi sử dụng Hám Đạo Thuật một lần, hắn cảm giác lực kiếm đạo sắp tiêu hao không còn, trong thời gian ngắn khó mà thi triển lần thứ hai. Tuy nhiên, chỉ cần điều tức một đêm, lực kiếm đạo hẳn sẽ khôi phục lại.
Tiêu Dương ngẩn ra.
- Nếu có thể sử dụng không ngừng Hám Đạo Thuật... Nếu có một thanh hảo kiếm, đúng thật là chuyện tốt.
Về phần Kiếm Các, Tiêu Dương thật ra cũng không quá để ý.
Xích Kiếm Tôn Tọa mỉm cười nói.
Tiêu Dương hỏi.
- Ngày mai tôi sẽ cho Tôn Tọa câu trả lời cuối cùng.
Ngoại trừ Hám Đạo Thuật, hắn nhất định phải hiểu được Thanh Liên Kiếm Ca. Trọng điểm của hắn chính là hai võ học này. Đổi lại là những võ học khác, hắn không có hứng thú quá lớn.
- Khi nào cậu muốn đến Kiếm Các, Kim Văn sẽ dẫn cậu đến đó.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên trạng thái hưng phấn, không biết thuật công kích này của mình đáng sợ đến cỡ nào.
- Cha.
Các Tôn Tọa còn lại nhìn Tiêu Dương một cái rồi nhanh chóng theo sau.
Sau đó liền rời đi.
- Khi nào thì tôi có thể vào được Kiếm Trủng?
Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi nói.
- Không thành vấn đề.
Xích Kiếm Tôn Tọa khoát tay nói:
- Thời gian tùy cậu chọn.
Chỉ là, nguy hiểm đến quá mức đột ngột, tiểu đột tinh anh căn bản không kịp phát ra tín hiệu cầu cứu. Hiện tại họ đang bị bao phủ bên trong trận pháp trong sơn động, không thể gửi tín hiệu ra bên ngoài. Tiểu đội tinh anh cũng không thể gọi điện thoại cho Tiêu Dương. Trừ phi là thu hồi trận pháp. Nhưng một khi trận pháp bị thu hồi, tổ chức Huyết Dạ bên ngoài sẽ lập tức tiêu diệt tám người tiểu đội tinh anh ngay.
Tiêu Dương không biết, tiểu đội tinh anh đang gặp phải nguy cơ lúc này.
Tiêu Dương gật đầu, suy nghĩ một chút. Tiểu đội tinh anh đang ở Tam Giác Vàng, tùy thời có thể gặp nguy cơ. Nếu như hắn lại tiến vào Kiếm Trủng ba ngày...
- Sư phụ.
Kim Du Uyển và Tiểu Thanh đã sớm đứng từ xa. Sau khi các Tôn Tọa rời đi, lập tức không thể chờ đợi được đồng thời vọt lên, nhu thuận nói với Tiêu Dương:
- Tiêu thúc thúc.
Nghe một tiếng Tiêu thúc thúc, tâm hoa Tiêu Dương nở rộ, liên tục gật đầu.
Hắn quay lại căn nhà gỗ của Kim Văn Tôn Tọa.
- Thời gian cũng không còn sớm nữa, hai người còn không nghỉ ngơi? Ngày mai còn phải thức dậy luyện công nữa đấy.
Mỗi buổi sáng, khi nghe thấy tiếng gà gáy, mỗi một đệ tử Kiếm Tôn nhất định phải luyện công.
- Khoan đã.
Tiêu Dương gọi:
Dương Hoàn Nghị, cũng thế. Trương Kiều Trí, cũng vậy.
Lâm Tiểu Thảo, cũng không thể gọi được.
Không thể gọi được.
Mặc dù ở trong vực sâu, nhưng Kiếm Tôn nhất mạch vẫn cố gắng kết nối liên hệ với bên ngoài. Khi Tiêu Dương trở lại phòng, trong phòng có tín hiệu, liên không chút do dự gọi điện thoại cho Lam Hân Linh.
Dứt lời, Tiêu Dương ôm hai thanh kiếm đến căn phòng Kim Văn Tôn Tọa chuẩn bị cho hắn, để lại Kim Văn Tôn Tọa với ánh mắt nghi hoặc.
- Uyển nhi, có thể cho tôi mượn thanh kiếm một đêm không?
Tiêu Dương hỏi.
Kim Du Uyển ngẩn ra.
Kiếm gãy thì có gì đáng nghiên cứu chứ?
Nhưng Tiêu Dương đã nói như vậy, cô không thể cự tuyệt. Huống chi cũng chẳng phải yêu cầu gì quá phận.
Lập tức gật đầu.
- Còn nữa, Tiểu Thanh, đưa Hắc Long kiếm cho tôi.
Sau khi lấy được hai thanh kiếm, hắn đuổi hai cô gái trở về nghỉ ngơi, rồi quay sang nói với Kim Văn Tôn Tọa:
- Kim đại ca, lúc này cũng không còn sớm nữa, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.
Chỉ là, vỏ kiếm đã bị cắt thành hai đoạn.
Khí tức cổ điển phát ra từ vỏ kiếm màu bạc, có khắc hoa văn Khổng Tước, hợp cùng một chỗ với chuôi kiếm không chê vào đâu được.
Quả nhiên, ánh mắt Kim Du Uyển thoáng hiện lên sự buồn bã, nhưng rất nhanh mang kiếm đến cho Tiêu Dương.
Ông ta đã tận lực không đề cập đến Khổng Tước kiếm sợ Uyển Nhi thương tâm, không nghĩ đến Tiêu Dương lại thẳng thừng nói ra như vậy.
Nghe xong, Kim Văn Tôn Tọa một bên khẽ giật mình.
- Uyển nhi, cô mang Khổng Tước kiếm đến cho tôi xem qua một lát.
tk
Sắc mặt Tiêu Dương từ từ ngưng trọng.
- Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không gọi được cho ai cả?
Tiêu Dương cau mày, suy nghĩ:
- Chẳng lẽ bọn họ đến một nơi không có tín hiệu điện thoại di động, hoặc là ở trong trận pháp?
Tiêu Dương đột nhiên chấn động, sắc mặt khẽ biến. Nếu tập thể tiến vào trận pháp, điều này nói rõ...
- Bọn họ gặp nguy hiểm?
Tiêu Dương lập tức lấy ra bảy đồng xu, thâm thở ra một hơi, ngưng thần điều tức, ra tay vẩy một cái. Bảy đồng tiền xu rơi xuống mặt bàn, Tiêu Dương nhìn một đồng tiền xu, bắt đầu suy đoán.
Sắc mặt càng lúc càng thay đổi. - Điềm hung.
- Quả nhiên bọn họ đang gặp nguy hiểm.
Thần sắc Tiêu Dương không ngừng biến ảo, trong lòng không ngừng tính toán, sau đó nhìn thoáng qua sắc trời:
- Dựa vào trận pháp của Tiểu Thảo và Dương Hoàn Nghị, bọn họ hẳn có thể ngăn cản được một thời gian. Nhưng...
Tiêu Dương cau mày:
- Tam Giác Vàng quá rộng, mình căn bản chẳng biết vị trí của bọn họ.
Mặc dù Tiêu Dương biết được thuật tính toán, nhưng hắn không phải thần tiên. Hắn chỉ có thể tính ra tiểu đội tinh anh gặp nguy hiểm. Còn cụ thể là cái gì, vị trí của tiểu đội ở đâu, hắn hoàn toàn không biết.
- Cho dù bây giờ mình chạy đến, cũng không tìm được bọn họ ở chỗ nào.
Tiêu Dương lẩm bẩm.
- Vô dụng, vô dụng thôi.
- Làm sao bây giờ?
- Được rồi.
Tiêu Dương đột nhiên ngẩng đầu, bước qua một gian phòng khác, trực tiếp đẩy cửa vào.
- Cái gì vậy?
Một tiếng thét chói tai vang lên.
Lúc này, Kim Văn Tôn Tọa đang mặc một cái quần lót màu vàng, cửa phòng đột nhiên mở ra, theo bản năng thét lên một tiếng.
- Chà chà, không hổ danh là Kim Văn Tôn Tọa.
Tiêu Dương vội vàng xoay người, đồng thời thâm than một tiếng. Một lát sau, khi hắn quay đầu lại, Kim Văn Tôn Tọa đã mặc xong quần áo, hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
- Lần sau vào, nhớ gõ cửa.
- Khu khụ, tôi biết rồi, Kim đại ca.
Tiêu Dương có chút xấu hổ mỉm cười, nhưng sau đó liền lo lắng nói:
- Kim đại ca, tôi có việc gấp muốn tìm anh. Anh cũng biết, tôi là người của Thiên Tử Các. Hiện tại một tiểu đội dưới trướng của tôi đang gặp nguy hiểm ở Tam Giác Vàng, nhưng tôi không liên lạc được với bọn họ. Tôi muốn nhờ lực lượng hắc thủy quân đi tìm bọn họ. Nếu không, hậu quả sẽ rất lớn.
Sau khi hiểu được nguyên nhân, thần sắc Kim Văn Tôn Tọa cũng trở nên ngưng trọng:
- Mặc dù hắc thủy quân là đệ nhất thế lực ở Tam Giác Vàng, nhưng muốn suốt đêm tìm một tiểu đội, sợ rằng sẽ không dễ dàng. Đương nhiên, hắc thủy quân có nhiều người phân tán đi tìm, so với một người đi tìm thì tốt hơn nhiều.
Kim Văn Tôn Tọa đứng lên:
- Yên tâm đi, tôi sẽ đi phát lệnh. Sáng mai, cậu chờ tin tức của tôi.
- Xin nhờ anh, Kim đại ca.
Nhìn theo thân ảnh vội vã của Kim Văn Tôn Tọa, Tiêu Dương thở ra thật sâu, cầu nguyện: - Các người nhất định phải kiên trì.
Kim Văn Tôn Tọa đã cho hắc thủy quân đi tìm tiểu đội tinh anh, cho dù hắn có lo lắng thêm cũng không làm được gì.
Nước xa không cứu được lửa gân.
- Xem ra, mình đã đánh giá thấp tính nguy hiểm ở Tam Giác Vàng.
Tiêu Dương đã đưa ra quyết định, sáng mai hắn lập tức đến Tam Giác Vàng ngay.
Tiến vào Kiếm Trủng chỉ tổ kéo dài thời gian mà thôi.
Tiêu Dương trở lại phòng của mình, đóng cửa khoanh chân ngồi trên giường. Trong đầu, một thanh hư kiếm suy yếu đang xoay tròn.
Lực kiếm đạo.
Tầng thứ nhất Kiếm chi đạo, Đạo chi nhập vi.
Tập trung tinh lực, Tiêu Dương cảm giác lực kiếm đạo trên thanh hư kiếm đang thong thả nhỏ từng giọt thủy châu. Hiện tại chỉ đang trong giai đoạn ngưng tụ mũi kiếm.
- Với tốc độ này, không biết ngày tháng năm nào mới có thể tích lũy đến trung kỳ.
Tiêu Dương cười khổ, tâm niệm dâng lên, bí quyết tu luyện Hám Đạo Thuật tâng thứ nhất lóe qua trong đầu hắn.
- Sao?
Tiêu Dương vui mừng.
- Tu luyện Hám Đạo Thuật, tốc độ còn nhanh hơn tu luyện lực kiếm đạo.
Tiêu Dương vừa vui vừa sợ:
- Cho dù là thủy châu, tân suất cũng nhanh hơn một chút.
- Hám Đạo Thuật không chỉ là võ học công kích, mà còn có thể gia tăng tốc độ.
Càng nhiều hơn là sự rúng động.
- Rốt cuộc Hám Đạo Thuật là võ học thần thông phương nào?
Tiêu Dương khiếp sợ vô cùng;
- Trong mộng cảnh, sư tôn cũng đã nói qua, chỉ có thể tự mình cảm ngộ, bất cứ kẻ nào cũng không thể truyền thụ.
- Nhất định phải nắm chặt cơ duyên này.
Tiêu Dương cảm giác được, Hám Đạo Thuật chính là một thiên đại kỳ ngộ đối với hắn.
Trong một đêm, Tiêu Dương cơ hồ phí hơn phân nửa thời gian nghiên cứu Hám Đạo Thuật, cho đến gần sáng mới thu liễm tinh thân, thở ra một hơi, thân thái sáng láng.
- Có tiến bộ.
Tiêu Dương mỉm cười, hiển nhiên vô cùng hài lòng với cố gắng của mình.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn Khổng Tước kiếm.