Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 552 - Chương 555: Tiêu Thúc Thúc

Chương 555: Tiêu thúc thúc Chương 555: Tiêu thúc thúcChương 555: Tiêu thúc thúc

Khổng Tước kiếm.

Thanh kiếm này từng được xưng là một trong mười thần binh của Kiếm Tôn nhất mạch, nhưng nay đã bị gãy thành hai đoạn.

Kim Du Uyển rất coi trọng thanh kiếm này.

Một thần binh như thế không thể biến mất khỏi thế gian.

Trong bữa cơm chiều, Kim Văn Tôn Tọa có nhắc qua việc Khổng Tước kiếm bị gãy, khi đó Tiêu Dương đã nảy sinh một ý niệm trong đầu. Ngọn lửa bình thường không thể luyện hóa Khổng Tước, nhưng "hỏa hoàng" trong cơ thể hắn chưa chắc không thể.

Uy lực "hỏa hoàng" rốt cuộc mạnh bao nhiêu, đến ngay cả Tiêu Dương cũng không biết rõ.

- Đoán chừng tạo thanh kiếm này hẳn không thành vấn đề.

Tiêu Dương điều tức một chút, sau đó rút đoạn kiếm Khổng Tước ra, một tay cắt về phía bầu trời.

Tâm trí của Tiêu Dương điều khiển ngọn lửa "hoàng". Mũi kiếm Khổng Tước màu xanh từ từ có dấu hiệu hòa tan.

Đem hòa tan hai đoạn kiếm, một lần nữa tái tạo lại.

- Độ nóng còn chưa đủ. Nhiệt độ phải cao hơn.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự vui vẻ. Ngọn lửa trong cơ thể hắn có thể luyện hóa Khổng Tước kiếm, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Một ngọn lửa màu xanh trong nháy mắt bao trùm hai đoạn kiếm.

- Nguyên liệu không đủ.

Há miệng phun ra.

Thời gian thong thả trôi qua.

Khổng Tước kiếm màu xanh bị ngọn lửa thiêu đốt trong không trung.

Phù.

- Không thành vấn đề rồi.

Đầu óc Tiêu Dương nhanh chóng vận chuyển, ánh mắt thoáng nhìn qua Hắc Long kiếm bên cạnh, trong lòng chấn động.

- Cao lên chút nữa.

- Lên.

Bên trong ngọn lửa, thanh quang phát ra càng lúc càng lóng lánh. Khổng Tước kiếm bị năm tháng ăn mòn, đã sớm mất đi ánh sáng. Nhưng dưới ngọn lửa "hoàng" của Tiêu Dương, dường như lớp "tro tàn" này đã được loại bỏ, thay bằng tinh chất thuần túy nhất.

Đột nhiên, sắc mặt Tiêu Dương khẽ biến. Dựa theo suy đoán, Khổng Tước kiếm sẽ đổi thành Khổng Tước chủy thủ mất.

Hiện tại Tiêu Dương lại dùng sức mạnh đối với Hắc Long kiếm. Hắc Long kiếm là kiếm có linh tính, đương nhiên sẽ không phục. Trong hỏa quang dường như có một con hắc long đang giãy giụa, rít gào và rống giận. Một ngọn núi không thể có hai hổ. Hai thanh kiếm khác nhau, làm sao có thể dung hợp thành một chỗ. Nếu cứ cưỡng ép nó thành một chỗ, vô cùng có khả năng biến thần binh thành sắt vụn bình thường.

Xem ra Hắc Long kiếm đã nghe qua một câu nói.

- Dù sao chủ nhân của ngươi cũng đã vứt bỏ ngươi. Chi bằng, dùng ngươi để dung nhập Khổng Tước kiếm.

Thân kiếm cũng dần dần to hơn, đạt mức hai thước.

Tâm ý Tiêu Dương vừa động, Hắc Long kiếm trống rỗng liên dựng lên, được một ngọn lửa khác bao phủ. Cơ hồ chỉ trong mấy giây, Hắc Long kiếm đã bắt đầu hòa tan.

Rèn luyện.

Rèn luyện.

Dưới ánh sáng màu đỏ, thân kiếm không ngừng run rẩy. Khi thì có Hắc Long rít gào, khi thì có Khổng Tước bay ra. Hai bức họa Khổng Tước, Hắc Long dần dần hiện ra ngoài.

Nếu có đại sư luyện kiếm nào nhìn thấy Tiêu Dương đồng thời luyện hóa hai thanh kiếm có linh tính thành một thể, sợ rằng sẽ không nhịn được mà điên cuồng hô lên.

Câu nói đó là, cuộc sống có là gì chứ? Không cần phản kháng, chỉ cần hưởng thụ là được.

- ĐI.

Tiêu Dương vung tay lên, Hắc Long kiếm được hòa tan thành một đống nước màu đen, từ từ dung hợp với Khổng Tước kiếm, xông vào bên trong. Thân kiếm Khổng Tước phát ra ánh sáng xanh càng lúc càng đậm.

Dưa xanh hái không ngọt.

Hắc Long kiếm dưới ngọn lửa "hoàng" uy hiếp đã hoàn toàn bị khuất phục.

Tiêu Dương không biết đã vô tình tạo nên một thanh kiếm tuyệt thế thân phong.

Nhưng Tiêu trạng nguyên lại là người vô tội trong chuyện này. Hắn đối với rèn kiếm hiểu biết cực kỳ có hạn, chỉ biết là nấu chảy nó rồi đúc lại thôi. Hiện tại thấy còn thiếu nguyên liệu cho Khổng Tước kiếm, tiện tay lấy Hắc Long kiếm để bổ khuyết.

Thân kiếm rút ngắn lại, ánh sáng màu xanh đã bắt đầu trong như ngọc.

Lúc này, Hắc Long, Khổng Tước đã không còn giấy giụa, thong thả hòa tan cùng một chỗ.

- Thành.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự vui vẻ, ngay lập tức nhảy qua cửa sổ, mang theo Khổng Tước kiếm vẫn còn dính ngọn lửa.

Vù.

Ào ào.

Thanh âm của nước chảy.

Nước chảy trong khe núi.

Khi hắn xuất hiện tại một thủy đàm nhỏ, hai tay liền vung lên.

Càng gần vê sáng, Tiêu Dương khoanh chân ngồi trên giường điều tức một lúc, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Tiêu Dương mỉm cười hài lòng, xem ra có thể tặng cho cháu gái Uyển nhi một món quà tốt rồi. Không có gì khác so với lúc trước.

Khổng Tước kiếm được tra vào vỏ.

Leng keng.

Tiêu Dương cũng không ở lại, thân ảnh lóe lên, rất nhanh trở về phòng.

Khổng Tước kiếm một lần nữa xuất hiện trong tay Tiêu Dương.

Thân kiếm bóng loáng, ánh sáng màu xanh chói mắt, khi nhìn thấy không tự chủ được sinh ra ảo giác, giống như thanh kiếm này đánh đâu thắng đó.

Tiêu Dương vận khí, một đạo kiếm khí vung lên, thẳng kích thủy đàm, phát ra một tiếng vang thật lớn.

- Kiếm tốt.

Cổ tay Tiêu Dương nhẹ run lên, xẹt qua mấy đạo hình vòng cung. Một bên thân kiếm mơ hồ nổi lên hoa văn Khổng Tước, một bên khác lại có tư thái của Hắc Long. Nhưng lúc này nó đã không còn màu đen, mà là màu xanh, phải gọi là Thanh Long.

Khổng Tước kiếm đã có sự biến hóa về chất.

- Cái gì?

Một vài thân ảnh từ đâu chạy đến.

Xem ra, khi hắn nhúng kiếm vào đầm nước đã phát ra động tĩnh.

Dường như có tiếng rồng ngâm, đồng thời lại có tiếng Khổng Tước vỗ cánh, thanh mang chợt lóe.

Vù.

Một lát sau, Tiêu Dương lại nhúng tay xuống.

Một làn khói trắng dâng lên.

Xèo Xèo.

Khổng Tước kiếm mang theo ngọn lửa nhỏ nhất thời rơi xuống đầm nước.

Tiêu Dương mở mắt, sau đó mở cửa bước ra ngoài.

- Tiêu huynh đệ, có tin tức của bọn họ rồi.

Kim Văn Tôn Tọa lên tiếng.

Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên, vội vàng hỏi:

- Bọn họ ở đâu?

- Trong phạm vi của một đội quân quả cảm, bên trong một sơn động.

Kim Văn Tôn Tọa trâm giọng nói:

- Mặc dù Hắc Thủy Quân là thế lực đệ nhất ở Tam Giác Vàng, nhưng đội cảm tử quân kia cũng không thể khinh thường. Mặc dù người của chúng ta đã tra ra được vị trí cụ thể, nhưng muốn ra tay để cứu thì không dễ dàng gì. Bởi vì theo tin tức báo về, người đang đuổi giết tiểu đội của cậu là người đến từ tổ Ám sát của tổ chức Huyết Dạ.

- Cho tôi vị trí cụ thể, tôi lập tức qua đó ngay.

Tiêu Dương nói.

- Ừm. Kim Văn Tôn Tọa gật đầu, rồi nói cho Tiêu Dương biết vị trí cụ thể:

- Từ đây đuổi đến đó cũng phải mất từ ba đến năm tiếng.

- Được.

Tiêu Dương trâm giọng nói:

- Phiên Kim đại ca báo với Xích Kiếm Tôn Tọa, khi nào tôi trở về từ Tam Giác Vàng sẽ vào Kiếm Trủng sau.

- Không thành vấn đề.

- Tam Giác Vàng?

Một giọng nói vang lên. Lúc này Kim Du Uyển bước ra, kinh ngạc nhìn Tiêu Dương:

- Tiêu thúc thúc, thúc định đến Tam Giác Vàng sao?

Kim Du Uyển gọi Tiêu thúc thúc nghe thuận miệng vô cùng.

- Tôi đang có việc cần làm.

Tiêu Dương gật đầu, sau đó quay người trở vê phòng, cầm Khổng Tước kiếm đưa cho Kim Du Uyển.

- Trả Khổng Tước kiếm lại cho cô, hãy giữ nó cho cẩn thận.

Kim Du Uyển ngẩn ra.

Lúc này, Tiêu Dương không chần chừ, quay người bước ra cửa, chỉ để lại một câu:

- Hẹn gặp lại.

Vùi! Vùi! Vùi

Thân ảnh rất nhanh biến mất trong tâm mắt của hai người.

- Đúng là một người trọng tình trọng nghĩa.

Ánh mắt Kim Văn Tôn Tọa hiện lên sự tán dương.

Kim Du Uyển tay cầm Khổng Tước kiếm, cảm giác có chút mơ hồ, nửa ngày sau mới nói:

- Cha, con đi luyện công đây.

Kim Du Uyển cất bước ra ngoài.

- Uyển nh.

Kim Văn Tôn Tọa gọi Kim Du Uyển lại:

- Con mang Khổng Tước kiếm đi...

Kim Du Uyển khẽ cắn môi. Chính cô cũng quên mất Khổng Tước kiếm đã bị gãy.

Từ nhỏ đến lớn, Khổng Tước kiếm lúc nào cũng đi cùng cô.

Chẳng khác nào một người mẹ ở bên cạnh nhìn cô lớn lên.

Dường như cảm nhận được sự thay đổi của con gái, Kim Văn Tôn Tọa có chút buồn bã, âm thầm thở dài, cổ tay run lên, một thanh kiếm xuất hiện trong tay ông:

- Thanh phi hoa kiếm này không tồi. Con cầm đi luyện công đi.

Kim Du Uyển nhìn thoáng qua Khổng Tước kiếm, cắn chặt môi. Một lát sau liên nhẹ nhàng giơ kiếm lên.

Nếu đã muốn vứt bỏ nó, vậy thì trước lúc bỏ nó, liếc mắt nhìn nó một lần cuối. Coi như cáo biệt.

Trong lúc Kim Du Uyển cầm thanh kiếm, ánh mắt không khỏi có chút chấn động.

Cảm giác hoàn toàn khác.

Trong thoáng chốc, dường như bản thân cô đã dung nhập vào bên trong Khổng Tước kiếm. Linh tính của thanh kiếm đang kêu gọi cô.

- Cái gì?

Kim Du Uyển nhẹ nhàng kéo ra một đoạn. Ánh sáng màu xanh vô cùng lóng lánh phát ra.

Hai mắt của cô theo bản năng nhắm lại, sau đó mới từ từ mở ra.

Một màu xanh trong suốt tản mát ra thứ ánh sáng thật hoàn mỹ.

Tiếng kinh hô của Kim Du Uyển khiến Kim Văn Tôn Tọa phải chú ý. Ông nhìn sang, nhịn không được cũng phải cả kinh.

- Chẳng lẽ đây chính là Khổng Tước chi quang được ghi trong điển tịch Kiếm Tông sao?

Linh tính của Khổng Tước kiếm vẫn còn. Trên điển tịch Kiếm Tông có ghi lại, thân kiếm của Khổng Tước kiếm sẽ tràn ngập một màu xanh chói mắt.

- Uyển nhị, rút nó ra khỏi vỏ đi.

Kim Văn Tôn Tọa quát lên.

Leng keng.

Kim Du Uyển dùng sức rút thanh kiếm ra.

Vèo.

Như Khổng Tước giang cánh, như Thanh Long cuộn mình bay ra.

Âm ầm.

Mấy cái bàn bên cạnh Kim Du Uyển vô tình bị kiếm khí phóng trúng, nhất thời đổ xuống.

Ánh mắt Kim Du Uyển mở to, thừ người ra.

Không thể tin được nhìn thanh kiếm trên tay.

Hoàn hảo vô khuyết, so với lúc trước còn đẹp hơn nhiều.

- Khổng Tước kiếm, mày không có việc gì là tốt rồi.

Trong đầu Kim Du Uyển không quan tâm đến kiếm uy, lại càng không quan tâm đến ánh sáng do nó phát ra, mà chỉ quan tâm đến việc thanh kiếm đã không còn bị gì.

Hốc mắt Kim Du Uyển nóng lên, nước mắt nhịn không được trào ra ngoài rơi xuống thân kiếm, trong khoảnh khắc thẩm thấu biến mất không còn.

Một cảm giác quen thuộc khiến cho linh hôn Kim Du Uyển vô cùng thoải mái.

Khổng Tước kiếm vẫn còn ở lại bên cạnh cô.

Kim Du Uyển ngừng múa kiếm, ánh mắt nhìn về phía xa.

Đôi môi đỏ mọng thì thào:

- Tiêu thúc thúc...
Bình Luận (0)
Comment