Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 553 - Chương 556: Kiếm Như Gió

Chương 556: Kiếm như gió Chương 556: Kiếm như gióChương 556: Kiếm như gió

Người được gọi là Tiêu thúc thúc chỉ sợ giờ phút này đã rời khỏi Cung Trúc Tự rồi.

- Cảm ơn.

Kim Du Uyển hướng về phía Tiêu Dương biến mất, nhẹ nhàng nói một câu.

Cầm trong tay Khổng Tước Kiếm vốn đã bị bẻ gây một lần nữa được hồi sinh, Kim Du Uyển biết, đây là nhờ công lao của Tiêu thúc thúc. Hắn ngay cả Hắc Bạch Tôn Tọa còn có thể đánh bại, sáng tạo thêm một kỳ tích có là cái gì chứ.

Một khắc này, trong mắt Kim Du Uyển, Tiêu thúc thúc không gì là làm không được.

Cầm Khổng Tước Kiếm trong tay, cảm nhận cảm giác dung hòa với nó, Kim Du Uyển nhận thấy, cô và Khổng Tước Kiếm đã hòa làm một.

Người kiếm hợp nhất.

Lắng lặng đứng im, một lát sau, ánh mắt mở ra một lần nữa.

Cả người Tiêu Dương được một ngọn lửa bao vây.

- Lửa của Tiêu huynh đệ có thể luyện hóa được Khổng Tước Kiếm.

- Tiêu huynh đệ đã dùng biện pháp gì vậy?

Ánh mắt Kim Văn Tôn Tọa sáng lên:

- Thủ đoạn của Tiêu huynh đệ đúng là quỷ phủ thần công, một lần nữa khôi phục Khổng Tước Kiếm đã bị bẻ gấy.

Kim Văn Tôn Tọa có thể tưởng tượng, nếu như tối hôm qua Tiêu Dương đánh một chưởng về phía Hắc Bạch Tôn Tọa, mang theo ngọn lửa ngay cả Khổng Tước Kiếm cũng có thể luyện hóa được, hậu quả sẽ nghiêm trọng đến cỡ nào.

Vù.

Kim Văn Tôn Tọa nhịn không được hít một hơi khí lạnh:

Kim Văn Tôn Tọa đã từng thử qua rất nhiều phương pháp, nhưng đều không thể luyện hóa Khổng Tước Kiếm.

Kim Văn Tôn Tọa bay nhanh đến, ánh mắt không giấu được sự rúng động:

- Lửa.

Kim Văn Tôn Tọa không khỏi cảm thán, ánh mắt lơ đãng nhìn vào thân kiếm, đồng tử đột nhiên co rút lại:

Trong đầu Kim Văn Tôn Tọa đột nhiên xuất hiện cảnh tượng Tiêu Dương đối chiến với Hắc Bạch Tôn Tọa hôm đó.

- Cái này...

- Nói như vậy, đêm hôm qua cậu ấy đã hạ thủ lưu tình.

- Đúng là người có thiên phú yêu nghiệt dị thường.

Một luồng sức mạnh quán thâu, xông thẳng trời xanh.

Hưu.

Kim Văn Tôn Tọa há to miệng: - Không... không thể nào!

- Uyển nhi, thanh Khổng Tước Kiếm này của con có thể sử dụng được hai loại kiếm chủng.

Kim Văn Tôn Tọa khẽ vuốt nhẹ thân kiếm, nửa ngày sau ánh mắt trở nên kinh hãi:

Chưa người nào có thể dung hợp hai thanh kiếm có linh tính vào cùng một chỗ như Tiêu Dương. Cho dù có thử, nếu không có loại lửa "Hoàng" như Tiêu Dương, cũng không thể thành công được.

Chuyện trước nay chưa từng có.

Hai loại kiếm chủng.

Kim Văn Tôn Tọa trực tiếp tiếp nhận thanh kiếm từ Kim Du Uyển, ánh mắt hiện lên sự khó tin đến cực độ.

- Cái này...

- Đúng là khó tin.

Kim Văn Tôn Tọa nói:

Kim Văn Tôn Tọa đột nhiên dương kiếm, kiếm quang bay múa.

- Thanh Long, Khổng Tước?

Một tiếng rồng ngâm, Thanh Long chiếm cứ.

Khổng Tước dương cánh, tuyệt diễm mỹ lệ.

Còn Tiêu Dương trong một đêm đã dung hợp hai loại kiếm chủng trong một thanh Khổng Tước kiếm.

Sau khi thi triển kiếm chủng một lần, sức mạnh cả người bị hút hết, trong thời gian ngắn không thể tiếp tục tái chiến. Kiếm chủng chính là át chủ bài bảo vệ tính mạng, mà thanh Khổng Tước Kiếm này lại có hai loại kiếm chủng, đồng nghĩa với việc có thể thi triển kiếm chủng hai lần.

Thử nghĩ, sau khi Kim Du Uyển thi triển kiếm chủng Khổng Tước, địch nhân còn chưa chết, nhưng cũng hoàn toàn mất đi tính đề phòng đối với Kim Du Uyển. Bởi vì đệ tử Kiếm Tông sau khi thi triển kiếm chủng, trong thời gian ngắn tuyệt đối không còn lực phản kích. Nhưng nếu Kim Du Uyển tiếp tục thi triển kiếm chủng Thanh Long, hiệu quả hiển nhiên không cần phải nói.

- Uyển Nhi.

Kim Văn Tôn Tọa quay mặt lại, trịnh trọng nói:

- Nhớ kỹ lời cha nói, không được nói cho bất cứ người nào bí mật của Khổng Tước kiếm.

Kim Văn Tôn Tọa có thể tưởng tượng, một khi tin tức có thể sử dụng hai loại kiếm chủng cùng một lúc được tiết lộ ra ngoài, sợ rằng sẽ dẫn phát sự thèm muốn của không ít người. Hiện tại, Khổng Tước kiếm đã không thẹn khi trở thành một trong mười thân binh của Kiếm Tôn nhất mạch, hơn nữa vị trí tuyệt đối còn là phía trước.

Kim Du Uyển hiểu rõ ý của cha mình, lập tức gật đầu thật mạnh.

- Chị Uyển nhi, chị Uyển nhi.

Trong lòng Tiêu Dương không ngừng mặc niệm, nội khí trong người không hề giữ lại, toàn bộ bạo phát. Lúc này, Tiêu Dương giống như một ngọn hỏa tiễn, bay thẳng đến Tam Giác Vàng. ...

Phải nhanh hơn nữa.

Phải nhanh lên.

Sợ rằng kiên trì không được bao lâu. Càng đến gân Tam Giác Vàng, hắn liền cảm nhận được nguy cơ của tiểu đội tinh anh.

Nhưng vẫn còn chưa đủ.

Một trận gió thổi tới, tiểu tăng đang quét dọn cảm thấy trước mắt thoáng một cái, dường như có thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất, vội vàng dụi dụi hai mắt, phát hiện trước mặt căn bản không có bất cứ người nào, không khỏi nói thầm, chẳng lẽ tối qua ngủ không ngon nên xuất hiện ảo giác?

Tiểu tăng lắc đầu, tiếp tục cúi đầu quét dọn.

Hô.

Hô.

Ngự phong mà đi.

Tiểu tăng nọ không phải xuất hiện ảo giác, mà quả thật có một thân ảnh xẹt qua. Chỉ là thân ảnh đó bay quá nhanh, cơ hồ chỉ xuất hiện một tàn ảnh.

Tiêu Dương cảm giác mình giống như hóa thành một cơn gió, cấp bách chạy đến Tam Giác Vàng.

Chẳng quan tâm đến nội khí tiêu hao.

Tốc độ của hắn còn muốn nhanh hơn cả một chiếc xe hơi. Một cước chạm đất, thân ảnh đã như hỏa tiễn vút đi.

Cung Trúc Tự vào buổi sáng rất thưa thớt, chỉ có tăng nhân quét dọn lá cây trước cổng chùa.

- Kiếm Tông có được người này, thật sự là may mắn trăm năm mới có. ...

Kim Văn Tôn Tọa liếc nhìn về cổng Kiếm Tông, ánh mắt cực nóng.

Kim Văn Tôn Tọa khoát tay, Kim Du Uyển và Tiểu Thanh lập tức xoay người đi.

- Hai đứa đi luyện công đi.

Lúc này, Tiểu Thanh chạy vào.

Âm! Âm! Ầm!

Sơn động kịch liệt rung động.

- Làm sao bây giờ?

- Làm sao bây giờ?

- Người bên ngoài lại phát động công kích.

Bên trong sơn động, người của tiểu đội tinh anh vô cùng lo lắng. Thực lực của họ đúng là khó mà đối kháng với cường giả bên ngoài. Từ tối hôm qua đến bây giờ, tiểu đội tinh anh không ngừng lui vê phía sau, cơ hồ đã đến gần cuối sơn động. Lâm Tiểu Thảo và Dương Hoàn Nghị thay phiên nhau bố trí trận pháp, nhưng vẫn bị đám người kia dùng thủ đoạn phá vỡ.

- Thực lực của người đó cao hơn chúng ta nhiều lắm.

Sắc mặt Lâm Tiểu Thảo xanh mét:

- Khi chính diện đối chiến, người của chúng ta muốn rời khỏi, xác suất cực kỳ thấp.

Trong lòng ai nấy đều ngưng trọng.

Nhưng, mặc dù lo lắng, không ai tỏ ra tuyệt vọng, ngược lại còn có suy nghĩ muốn liều mạng xông ra ngoài.

Bọn họ đều là thiên tài. Đã là thiên tài thì phải kiệt ngạo bất tuân. Nếu không có một sư phụ thiên tài như Tiêu Dương, người bình thường căn bản không thể hợp bọn họ cùng một chỗ để huấn luyện. Cho dù đối mặt với nguy cơ, cho dù trong lòng có lo lắng, bọn họ cũng không buông tha tín niệm trong lòng.

Cùng lắm thì liều chết đánh một trận.

- Chúng ta không thể thu hồi trận pháp được. Một khi trận pháp bị thu hồi, người bên ngoài sẽ lập tức công kích vào trong.

Lâm Tiểu Thảo trâm giọng nói:

- Nhưng, nếu không thu hồi trận pháp, chúng ta cũng chỉ ngồi đây chờ chết, càng không thể phát ra tín hiệu cầu cứu. Tiêu ca cũng không kịp thời đến cứu chúng ta.

Chọn cách nào cũng đều có thể chất.

- Chúng ta đã kiểm tra qua, sơn động này không còn lối ra nào khác.

Lưu Nguyên lên tiếng.

Mọi người đều im lặng.

Âm.

Bên ngoài sơn động lại vang lên tiếng nổ.

- Nguy rồi.

Dương Hoàn Nghị biến sắc:

- Trận pháp lại bị phá.

- Chúng ta chỉ còn lại ba trận pháp. Dựa theo tốc độ phá trận của bọn họ, trong vòng một tiếng nữa có thể phá vỡ trận hoàn toàn.

Chỉ một tiếng.

Trong lòng mọi người đều căng thẳng.

Có lẽ, tính mạng cũng chỉ duy trì được một tiếng nữa.

- Đám tạp chủng này.

Lâm Tiểu Thảo nghiến răng:

- Từ tối qua đến giờ, bọn chúng không ngừng công kích. Chẳng lẽ chúng ta có thâm cừu đại hận gì với bọn chúng sao?

Lam Hân Linh bình tĩnh khoanh chân ngồi xuống.

Mọi người đột nhiên ngẩn ra, một lát sau, Phong Dương cũng khoanh chân ngồi xuống.

Ngồi xuống.

Ngồi xuống.

Mọi người đều nghỉ ngơi dưỡng sức, điều chỉnh trạng thái tinh thần và thể xác đến mức tốt nhất.

- Bất cứ ai muốn diệt trừ tiểu đội tinh anh đều phải nỗ lực rất nhiều.

- Chiến đấu, chúng ta chưa bao giờ sợ.

Âm.

Sơn động kịch liệt run rẩy. ...

- Đã đến khu vực Tam Giác Vàng rồi. Một thân ảnh phá không lao như tên bắn.

Nhanh.

Dự cảm không rõ trong lòng Tiêu Dương càng lúc càng nhiều.

- Nhưng, để đến được địa điểm của bọn họ phải mất ba tiếng nữa.

Tiêu Dương lo lắng, trong lòng thâm nghĩ phải nhanh hơn nữa.

Kiên trì.

Nhất định phải kiên trì.

- Tại sao lại không nhanh thêm được chút nữa?

Tiêu Dương cắn chặt răng, nội khí cả người bạo phát ra ngoài. Nhưng lúc này, tốc độ chẳng những không nhanh hơn mà còn có dấu hiệu giảm bớt.

- Không thể chậm được.

Tiêu Dương nghiến răng nói.

- Nội khí đan điền sắp khô cạn rồi.

Tiêu Dương âm thầm kêu khổ, nhưng nếu không có nội khí, hắn muốn bay nhanh đến mục tiêu quả thật là không có khả năng.

- Còn có biện pháp nào hay không?

Tiêu Dương vừa bay vừa nghĩ đến lực kiếm đạo.

Lực kiếm đạo mà hắn mới hiểu ra có thể có công dụng hay không?

Tiêu Dương thử điều động lực kiếm đạo trên thân kiếm trong đầu. Trải qua một đêm tích lũy, lực kiếm đạo đã khôi phục được không ít. Nhưng bất quá vẫn là Nhập đạo sơ kỳ.

Vèo.

Thân ảnh Tiêu Dương bay vút về phía trước.

- Vô ích thôi.

Thần sắc Tiêu Dương trầm xuống vài phần, âm thầm cười khổ. Hắn bây giờ dường như có chút ỷ lại lực kiếm đạo. Đáng tiếc, nó không phải là vạn năng.

- Phải nhanh lên.

Một trận gió núi thổi qua.

- Nếu mình có được tốc độ nhanh như gió thì tốt biết bao nhiêu.

Tiêu Dương nghiến răng nói, đột nhiên bừng tỉnh:

- Gió?

Tiêu Dương dường như hiểu ra được điều gì, hai mắt nhắm lại, thân ảnh theo gió bay đi.

Vùi

Bỗng nhiên một đạo kiếm quang xuất hiện.

Trong Kiếm Tông, nhiều nhất không phải người mà là kiếm. Tối hôm qua, mặc dù thanh kiếm của Tiêu Dương đã bị gãy, nhưng trước khi rời đi đã tiện tay cầm một thanh kiếm khác.

Lúc này, lợi kiếm ra khỏi vỏ, phá không mà đi. Thân ảnh Tiêu Dương đuổi theo kiếm, tay nắm chặt chuôi kiếm, lực kiếm đạo tràn ngập toàn thân. - Kiếm như gió.

Trong tích tắc, Tiêu Dương đột nhiên từ gió mà ngộ ra kiếm.

Vèo.

Thân ảnh hóa thành lưu quang, tốc độ bất ngờ tăng lên mấy lần.

Đồng thời, lực kiếm đạo trong đầu Tiêu Dương cùng dùng tốc độ cực nhanh mà tăng lên.
Bình Luận (0)
Comment