Chương 557: Phong Kiếm thức thứ nhất. Nhất thiểm như điện
Chương 557: Phong Kiếm thức thứ nhất. Nhất thiểm như điệnChương 557: Phong Kiếm thức thứ nhất. Nhất thiểm như điện
Đạo hữu muôn vàn, vạn vật thế gian đều có thể trở thành đạo.
Đạo rất mù mịịt.
Một giọt nước cũng có thể ngộ ra đạo. Một cục đá cũng có thể ngộ ra đạo.
Hiện tại, Tiêu Dương dựa vào một trận gió mà hiểu ra được kiếm đạo.
Gió.
Một cơn gió nhẹ thổi vạn vật.
Cuồng phong, tràn ngập sức mạnh táo bạo.
Long quyển phong trấn áp thiên địa, đại diện cho sự hủy diệt.
Kiếm như gió, gió như kiếm.
Đối với một số người mà nói, chỉ sợ một trăm năm cũng chưa chắc làm được. Nhưng Tiêu Dương lại một bước bay nhanh về phía trước.
Ánh sáng từ thanh kiếm có thể chiếu sáng cả Thần Châu.
Thanh hư kiếm trong đầu xoay tròn, từng giọt lực kiếm đạo ngưng tụ, giúp cho hư kiếm càng lúc càng chân thật. Sau khi hư kiếm trở thành thực thể, Kiếm chỉ nhập vi sẽ đột phá từ sơ kỳ đến trung kỳ.
Kiếm có thể trong tay, cũng có thể trong tim, không chỗ nào là không có.
Có thể nói, trạng thái của Tiêu Dương hiện tại được duy trì càng lâu, đối với hắn mà nói lại càng nhận được nhiều chỗ tốt.
Gió không chỗ nào là không có. Gió biến hóa đa đoan, vô hình vô sắc, nhưng có thể lay động vạn vật.
Bởi vì hắn giác ngộ.
Một mũi kiếm có thể san bằng thiên địa.
Kiếm như gió.
Tiêu Dương theo gió mà đi, khống chế hướng gió, dương kiếm ngự phong hành.
Ngay lúc này, thân ảnh Tiêu Dương quả thật giống như một đạo lưu quang xẹt qua phía chân trời, ngay lập tức biến mất.
Kiếm có hình, nhưng có thể hóa thành vô hình. Kiếm có chiêu, nhưng có lúc vô chiêu thắng hữu chiêu.
Tốc độ tăng lên gấp đôi.
Mà ngộ lại là trạng thái muốn mà không thể cầu.
Ngộ ra từ gió, có thể nói là nhất đạo kiếm tiên tối cường.
Một khắc này, Tiêu Dương cảm giác trong đầu trong suốt đến cực điểm, giống như có thể khống chế từng giọt máu lưu động. Bên ngoài, Tiêu Dương dường như đang đuổi theo gió, khống chế gió.
Âm.
- Xem ra, muốn từ trung kỳ tiến vào hậu kỳ, khó khăn sẽ gấp trăm lần.
Sắp đầy rồi.
Hắn đủ để kiêu ngạo. Từng giọt lực kiếm đạo ngưng tụ, rất nhanh chảy đến vị trí chuôi hư kiếm.
- Gió này còn tốt hơn so với kiếm.
Tiêu Dương cảm giác mình và gió như kết hợp cùng một chõ, phi thường hoàn mỹ.
- Gió này đúng là làm cho người ta cảm thấy thư giãn tuyệt vời.
Đầy.
Tiêu Dương cảm thán nói.
Hắn còn chưa biết đủ. Phải biết rằng, người trong Kiếm Tôn nhất mạch hiểu được kiếm đạo cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Có thể đạt đến cảnh giới trung kỳ đều là những lão tiền bối mấy trăm tuổi, thực lực Hóa Tượng ngàn biến.
Còn hắn, mặc dù lực kiếm đạo đã nhiều lần đột phá, nhưng thực lực vẫn chỉ là Thật Khí Tam Vân đại viên mãn.
Hư kiếm trong đầu đột nhiên nổ mạnh, hoàn thành việc lột xác.
Lực kiếm đạo thẩm thấu, như đá chìm biển rộng.
Trải qua lần lột xác đầu tiên, thanh hư kiếm một lần nữa xuất hiện trong đầu Tiêu Dương.
- Loại cảm giác này thật kỳ diệu.
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, tinh quang trong mắt Tiêu Dương lập tức bắn ra.
- Phong... kiếm.
- Nếu như có thể làm cho kiếm như gió, gió thành kiếm, thi triển thành kiếm pháp...
- Sư tôn đã nghĩ ra Thanh Liên kiếm ca, mình cũng có thể tự nghĩ ra kiếm pháp cho mình.
- Đây chính là một cơ hội... phong... kiếm...
Hư kiếm trong đầu Tiêu Dương bắt đầu chuyển động, nhất chiêu nhất thức.
Loại bỏ, dung hợp, tu sửa.
Vù.
Bỗng nhiên, trong rừng, một con chim lớn không biết tên dùng tốc độ rất nhanh bay về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương đã lĩnh ngộ ra được thức thứ nhất của Phong Kiếm, chính là lấy tốc độ làm chính.
Gió đại diện cho tốc độ.
Bằng tốc độ mắt thường khó có thể thấy được từ xuất kiếm đến thu kiếm.
Âm.
- Phong Kiếm thức thứ nhất, nhất thiểm như điện.
Cổ tay Tiêu Dương run lên, kiếm quang trong tay chớp động.
Tiêu Dương dừng lại. Giác ngộ lúc này đã mang đến khá nhiều lợi ích cho hắn.
Cảm ngộ kiếm đạo đã đạt đến Nhập đạo trung kỳ.
Còn có thể nghĩ ra một kiếm pháp cho mình.
- Kiếm pháp này tạm thời tên là Phong Kiếm.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Nhưng chỉ mới ngộ ra được thức thứ nhất, thức thứ hai mới hình thành lại bị cắt đứt. Nếu không tiến vào cảnh giới giác ngộ, muốn nghĩ ra một loại kiếm pháp cao thâm sẽ khó khăn vô cùng.
Đối với Phong Kiếm, Tiêu Dương vẫn có chút hài lòng.
Vùi
Nhưng Tiêu Dương chỉ là phát tiết mắng vài câu. Ngộ là phải tùy duyên, tùy tâm sở ý. Hắn giác ngộ trong lúc lơ đãng, nhưng lại bị một con chim lơ đãng khác phá hỏng.
Nhưng lại bị một con chim phá hỏng.
Tiêu Dương không nhịn được thâm mắng một tiếng. Hắn cũng biết loại giác ngộ vừa rồi rất khó có được.
- Con chim chết tiệt.
Con chim trong nháy mắt biến thành thịt vụn. Còn Tiêu Dương cũng từ trong cảnh giới huyền diệu đó trở về bình thường.
Âm.
Một kiếm chém ra, trong nháy mắt, một cây đại thụ che trời trước mặt bị chặt thành hai đoạn.
Nhanh.
Nhanh đến khó tin.
- Bằng với thức thứ nhất của Phong Kiếm này, sợ rằng khi đối phó với Hắc Bạch Tôn Tọa, cho dù không sử dụng Hám Đạo Thuật, xuất kỳ bất ý khởi động Phong Kiếm cũng có thể đánh bại ông ta.
Đương nhiên, nếu là đối chiến sinh tử, chỉ dựa vào tốc độ thôi thì chưa đủ.
Bởi vì cường giả Hóa Tượng có một môn phòng ngự đặc biệt, Hóa Tượng Phụ Ảnh.
Hóa Tượng Phụ Ảnh chỉ cần một ý niệm trong đầu cũng có thể diễn hóa ra được. Nhưng tối hôm qua đánh một trận, Tiêu Dương đột ngột sử dụng Hám Đạo Thuật, Hắc Bạch Tôn Tọa ngay cả Hóa Tượng Phụ Ảnh cũng không kịp thi triển.
Đương nhiên, một kiếm này của Tiêu Dương cũng không thuần túy chỉ dựa vào tốc độ. Tiêu Dương tin răng, chỉ cần hắn đột phá đến cảnh giới Hóa Tượng, nhất định sẽ phá vỡ được Hóa Tượng Phụ Ảnh của Hắc Bạch Tôn Tọa.
Ý niệm chợt lóe lên trong đầu Tiêu Dương, tốc độ tăng nhanh bắn về phía chân trời. ...
Âm.
- Haha, đám tạp chủng Viêm Hoàng, mau ngoan ngoãn chịu chết đi.
Tiếng cười điên cuồng của gã da trắng tên Ellen vang vọng khắp sơn động.
Gã cũng là nghẹn khuất một đêm. Vốn tưởng rằng đối phó chỉ là một tiểu đội yếu ớt của Viêm Hoàng. Không nghĩ đến tiểu đội này lại biết được trận pháp thần kỳ, ngăn cản gã ở bên ngoài. Gã oanh kích cả một đêm, cho đến bây giờ mới cảm giác được đối phương đã sử dụng hết thủ đoạn.
- Trận pháp cuối cùng.
- Đám tạp chủng, chuẩn bị chịu chết đi.
Ellen cười như điên, trong lòng vô cùng chờ mong. Nếu có thể giết được tiểu đội Viêm Hoàng này, khẳng định sẽ lập được không ít công lao cho tổ chức, tất có lĩnh thưởng.
Tiếng gầm gừ thỉnh thoảng vang lên trong sơn động. Cả sơn động rung lên, tùy thời có thể sụp xuống.
- Không ổn rồi. - Chống đỡ không nổi rồi.
- Liều mạng thôi. Khi trận pháp bị phá, chúng ta có thể toàn lực công kích. Có thể lao ra được một người thì tốt một người.
- Shit!
Phong Dương nghe được tiếng cười chói tai của Ellen, nhất thời cũng không nhịn được rít gào lên, dùng tiếng Anh mắng chửi lại vài câu.
- Nếu như có sư phụ ở đây, mày làm gì có cơ hội liều lĩnh như vậy.
- Sư phụ?
Ellen khinh thường nói. Một tiểu đội yếu ớt như thế, sư phụ có thể mạnh bao nhiêu?
- Đúng là buồn cười.
Khóe miệng Ellen vểnh lên:
- Tao hy vọng sư phụ của tụi mày có thể đến đây. Như vậy tao có thể giết thêm được một người, lập thêm một phần công lao.
- Phải không? Nếu vậy thì đành đáp ứng cho anh thôi.
Một giọng nói bình tính vang lên bên tai Ellen.
- Cái gì...
Ellen xoay người lại, chữ còn chưa ra khỏi miệng, trước mắt đã lóe lên một luông ánh sáng.
- Nhất thiểm như điện.
Vù.
Vô thanh vô tức, một kiếm xuyên thấu yết hầu.
Bịch.
Cơ thể Ellen ngã xuống đất.
Ánh mắt vẫn mở to như cũ.
Chết không nhắm mắt.
Gã bận rộn cả một đêm, sắp thấy có thu hoạch, lập tức giết được tiểu đột tạp chủng Viêm Hoàng lập được công lao.
Nhưng khi đối mặt với một người, lại bị giết chết một cách lãng nhách.
Thậm chí Ellen còn chưa nhìn rõ được bộ dạng của người đã giết mình. Ellen khẳng định người giết mình nhất định có ba đầu sáu tay, bằng không, sao có thể lợi hại như vậy?
- Chỉ là Thật Khí Tam Vân sơ kỳ mà thôi.
Tiêu Dương lạnh nhạt thu kiếm, giống như vừa mới giết một con kiến.
- Có thể trở thành vong hồn đầu tiên dưới Phong Kiếm, mày cũng nên ngậm cười dưới hoàng tuyền rồi.
- Đồ chó chết kia.
Lúc này, giọng nói Phong Dương lại vang lên:
- Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám động đến một cọng tóc gáy của tụi tao, sư phụ của tụi tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày. Mày ở đó mà chờ chết đi. Tiêu Dương cười nói:
- Muốn tôi chờ chết?
- Nào có.
Phong Dương oán hận nói:
- Có thể chờ chết chính là may mắn của mày đấy.
Phong Dương nói không sai. Ngay cả cơ hội chờ chết Ellen cũng không có.
- Cái gì?
Lúc này, Lam Hân Linh đột nhiên kinh hô một tiếng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, có chút kích động không thể tin được.
- Sư tỷ, làm sao vậy?
Phong Dương quay sang hỏi.
- Các người không nghe sao? Giọng nói này...
Phong Dương nói:
- Đúng vậy, giọng nói này có sự thay đổi, hình như...
Sắc mặt Phong Dương đột nhiên biến đổi:
- Tiêu... Tiêu sư phụ?
Một khắc này, sơn động giống như gợn sóng. Một lát sau, một tiếng nổ vang lên.
Trận pháp bị phá vỡ dễ dàng. Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt mọi người.
- Tiêu ca.
- Sư phụ.
Tiểu đội tinh anh kích động đứng dậy, phấn chấn vô cùng, không tin nhìn Tiêu Dương, có chút không nói ra lời.
Mắt thấy phòng ngự cuối cùng sắp bị phá, cường giả kia công kích vào, tiểu đội tinh anh sẽ không chống cự được.
Trong tình huống này lại không thể phát tín hiệu cầu cứu ra ngoài.
Cơ hồ tất cả thành viên của tiểu đội tinh anh đều mang tâm lý sẽ chết, cũng không biết trước khi chết có kéo theo được cái đệm lưng nào không.
Nhưng bây giờ, trận pháp bị phá vỡ, xuất hiện trước mặt mọi người lại là Tiêu sư phụ.
Nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
- Tiêu ca.
Lâm Tiểu Thảo hưng phấn xông lên, ôm chầm lấy Tiêu Dương.
- Tôi biết mà, Tiêu ca không gì là làm không được. Khẳng định anh biết chúng tôi đang gặp nguy hiểm nên đến cứu chúng tôi. Thật tốt quá.
- Đúng rồi, cường giả bên ngoài và thuộc hạ của gã ta đâu?
- Chết hết rồi.
Tiêu Dương hời hợt lên tiếng, ánh mắt hiện lên sự chế nhạo, nhìn Phong Dương nói: - Không phải đang bắt tôi chờ chết sao?
Nói xong, gương mặt Phong Dương trở nên ngượng ngùng. Vừa rồi cậu ta rống to miệng mắng Tiêu sư phụ, bắt hắn chờ chết.
- Cái này... cái này...
Nhìn vẻ mặt Phong Dương hận không thể tìm được cái lỗ chui xuống, tất cả đều không nhịn được bật cười ha hả.
Cảm giác được tái sinh quả là tuyệt vời.