Chương 580: Hành động
Chương 580: Hành độngChương 580: Hành động
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến nửa đêm. Tâm Tiêu Dương lại thấp đến cực điểm.
- Đợt thứ ba rồi.
Tiêu Dương không ức chế được sự nôn nóng trong lòng. Nói cách khác, lực lượng của tứ đại hộ long thế gia ở Tề Vân Phong, ít nhất cũng phải có sáu vị Tôn Tọa cho từng nhà.
- Nếu cứ như vậy, trời sẽ sáng mất.
Tiêu Dương nhìn thoáng qua vách núi. Tám đại Tôn Tọa đang khoanh chân ngồi xuống. Đằng trước là đệ tử của hộ long thế gia. Lúc này chưa thấy ai xông lên nữa.
Xung quanh yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tiêu Dương không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi, nội tâm càng lúc càng nôn nóng, suy nghĩ rối rắm nhiều hơn.
Khâu Thành nắm chặt tay, ánh mắt không che giấu được tâm trạng phấn chấn. Hết thảy giống như một giấc mộng.
Gã may mắn tìm được hoa Tử Tiên. Một khắc đó, Khâu Thành có cảm giác mình là đại vận khí giả, mọi thứ đều được trời cao phù hộ.
Ánh mắt không che giấu được sự kích động.
Gương mặt Khâu Thành hiện lên nụ cười khoái trá.
Khâu Thành.
Sau khi Khấu Khấu Tôn Tọa phát thệ tâm ma, Khâu Thành và Lưu Tinh tông đã đạt thành hiệp nghị.
Từ đỉnh núi Tê Vân Phong nhìn xuống, có thể nhìn thấy Thiên Trượng Nhai bên dưới.
Sự thật quả là như thế.
Khi thì ngồi bên trong lều vải, khi thì bước ra ngoài thong thả vài bước.
Trong lều vải cũng có một người trắng đêm không ngủ.
- Ngày mai qua đi, mình sẽ làm cho tất cả những người xem thường mình phải lễ bái với mình.
- Kế hoạch của Khấu Khấu Tôn Tọa quả thật rất tốt.
- Chỉ còn mười mấy tiếng nữa thôi. Sau mười mấy tiếng, mình sẽ từ con gà biến thành phượng hoàng.
Khóe miệng Khâu Thành nhẹ vểnh lên, không kêm chế được sự kích động trong lòng, thân ảnh rời khỏi lều vải, như linh hầu trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh vách núi.
Việc đàm phán giữa Khâu Thành và Lưu Tinh tông cũng rất thuận lợi. Khi gã đưa ra hoa Tử Tiên, Lưu Tinh tông đã trực tiếp đáp ứng yêu cầu nhập tông. Hơn nữa còn ban cho gã thân phận đệ tử hạch tâm.
Người luyện võ kiêng ky nhất chính là tâm ma. Khấu Khấu Tôn Tọa trực tiếp phát thệ tâm ma, đã chiếm được sự tín nhiệm của Khâu Thành. Cho dù lời thê có hư vô mờ mịt, nhưng người tu hành đã ngộ đạo thì không dám tùy tiện thề, sợ sẽ bị luật nhân quả tuần hoàn trừng phạt.
- Cậu xuống làm gì?
- Là tôi. Ánh mắt Khấu Khấu Tôn Tọa xẹt qua một tia hèn mọn.
Vù.
- Khi cậu đến có ai theo dõi không?
Vách núi này được xưng là tiểu Thiên Trượng Nhai, cùng với Thiên Trượng Nhai phân biệt một nam một bắc, cách xa nhau vài trăm thước. Khâu Thành ẩn núp ở vách núi tiếp theo khoảng năm phút, thấy chung quanh không có dị động, lập tức lắc mình đẩy lớp dây leo ra rồi vào trong.
- Vậy thì tốt.
- Yên tâm đi, Khâu Thành tôi còn chưa đến nỗi hủy đi tương lai của mình. Khi tôi đến đây cũng rất cẩn thận, tuyệt đối không có ai theo dõi.
Khâu Thành vỗ ngực nói:
Một luồng chưởng phong đánh tới.
Nếu không phải người này tìm được hoa Tử Tiên, bình thường tiểu nhân vật như thế, bà căn bản chẳng thèm để vào mắt.
Tiểu nhân đắc chí, thì cứ để cho nó đắc chí.
Khấu Khấu Tôn Tọa cau mày nhìn Khâu Thành:
Lưng Khâu Thành đổ đầy mồ hôi, kinh hô lên.
- Khấu Khấu Tôn Tọa, tôi thật sự kích động đến nỗi không thể ngủ, nên đến nơi này chờ hoa chín.
Khâu Thành cười hắc hắc, ánh mắt không tự chủ được nhìn liếc qua ánh sáng đang phát ra từ trong sơn động:
Ở trong sơn động là Khấu Khấu Tôn Tọa. Thân hình nhìn qua giống như chim cánh cụt, đang cau mày nhìn Khâu Thành.
Khấu Khấu Tôn Tọa lạnh giọng nói:
- Nếu như để người khác phát hiện, làm cho kế hoạch thất bại, bản tôn tuyệt đối không tha cho cậu.
Một luồng khí thế cường đại bắn ra, hô hấp Khâu Thành cứng lại, không ngừng gật đầu cam đoan.
Đợi sau khi Khấu Khấu Tôn Tọa thu hồi khí thế, Khâu Thành lại cười hắc hắc:
- Kỳ thật, tôi rất chờ mong, khi đám người kia xuống đến Thiên Trượng Nhai, biết được sơn động mà mình liều chết vọt vào cũng chỉ là một cái động trống rỗng, không biết sẽ có sắc mặt gì nữa?
- Chậc chậc, chiêu giương đông kích tây của Khấu Khấu Tôn Tọa thật sự là cao minh.
Khâu Thành cười ha hả:
- Ngay cả người của tam đại gia tộc khác cũng bị lừa, ngu ngốc phối hợp làm trò với chúng ta. Không thể không nói, Khấu Khấu Tôn Tọa là kẻ tài mà gan cũng lớn, dám đùa bỡn với tam đại thế gia trong tay.
Khóe miệng Khấu Khấu Tôn Tọa nhẹ vểnh lên:
kNN —
Một lát sau, Phệ Hồn Vương cũng không suy nghĩ nhiều, hai tay làm ra tư thái đặc biệt. Một quả câu màu xanh biếc lóe ra.
Ánh mắt Phệ Hồn Vương nhìn chằm chằm vào thân ảnh chui vào sơn động, hồi lâu cũng không đi ra.
- Khuya như vậy còn đi qua đi lại, lại còn là một tên có thực lực yếu như thế? Thực lực của người đó chỉ là Thật Khí Nhất Vân, Phệ Hồn Vương hiển nhiên là dễ dàng phát hiện.
Nhưng trong lúc đang luyện công, Phệ Hồn Vương cảm giác có một thân ảnh đang lao xuống tiểu Thiên Trượng Nhai.
Khâu Thành vẫn không nhịn được lo lắng hỏi:
- Khấu Khấu Tôn Tọa, nếu tam đại hộ long thế gia có người xông vào thạch động ở Thiên Trượng Nhai, chẳng phải sẽ phát hiện...
- Hừ, ai có thể xông vào?
Khóe miệng Khấu Khấu Tôn Tọa nhếch lên:
- Nếu là Tôn Tọa của tam đại hộ long thế gia tiến vào, bọn họ còn biết khó mà lui. Còn những người khác, cho dù có qua được tám đại Tôn Tọa bên ngoài, khi tiến vào thạch động cũng chỉ có con đường chất.
Đêm, vừa lạnh vừa tính mịch.
Trên một vách đá ở tiểu Thiên Trượng Nhai, trong một sơn động, một ánh mắt màu xanh biếc đang lóe ra trong bóng tối.
Phệ Hồn Vương.
Để tránh đụng độ với Tôn Tọa của hộ long thế gia, Phệ Hồn Vương tận lực che giấu hành tung của mình. Địa điểm mà y qua đêm cũng chỉ là những vách đá vách núi. Khi đó Phệ Hồn Vương mới có cảm giác an toàn, không kiêng ky buổi tối sẽ có cường giả đi qua.
- Nhưng...
Mặc dù kế hoạch này cũng không phải do Khâu Thành nghĩ ra. Nhưng dù sao gã cũng tham dự vào. Lúc này, gã cảm thấy vô cùng thống khoái khi có khí phách trêu chọc người khác.
Loại cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.
- Ngày mai bọn họ sẽ liều chết tham gia đại hội hái hoa, chúng ta sẽ ở tiểu Thiên Trượng Nhai này chờ hoa chín.
Khâu Thành không nhịn được nở nụ cười:
- Nói vê thực lực, Côn tông và Kích tông đều là thế gia áp chót. Thần Tiên môn thì không tệ lắm. Nhưng vẫn còn kém Lưu Tỉnh tông ta một bậc. Hôm nay ở Tề Vân Phong này, thực lực bản tôn rất mạnh, bọn họ sẽ không dám lỗ mãng. Huống chỉ tranh đoạt hoa Tử Tiên phải là người có năng lực mới được.
Gió lạnh thổi hây hây, rạng sáng 4h.
Không ai biết, ở một đỉnh núi nào đó đang có một thân ảnh ẩn núp suốt đêm.
Giống như độc trùng bám vào thân cây, không nhúc nhích.
Ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, cùng đợi một cơ hội.
- Chỉ còn một phút nữa thôi là đến thời gian thay ca. Trong ba lần canh gác của tám đại Tôn Tọa, tám người trước mắt thực lực là yếu nhất.
Tiêu Dương âm thầm cân nhắc. Hắn nghĩ đủ mọi biện pháp để tiến vào sơn động, nhất định phải xác nhận xem hoa Tử Tiên có ở trong sơn động hay không.
Dù biết rõ đây là bố cục giăng ra, hắn cũng phải xông vào.
- Trước khi thay ca, là lúc tinh thân của các Tôn Tọa thư giãn nhất.
Cánh tay Tiêu Dương huy động lên, mặc niệm một tiếng trong lòng. - Hóa Tượng Phụ Ảnh.
Vù.
Tiêu Dương bạch y xuất hiện ngay phía trước.
- Đi thôi.
Cánh tay Tiêu Dương vung lên, Hóa Tượng Phụ Ảnh vô thanh vô tức hướng về phía trước.
Bắt đầu hành động.
- Tôi cũng muốn chơi với các người một chút.
Tiêu Dương lấy ra miếng khăn che mặt màu đen, nhìn bát đại Tôn Tọa đang khoanh chân ngồi phía trước. Đằng trước tám người còn có hơn mười đệ tử hộ long thế gia.
Cho dù bạch y Tiêu Dương không một tiếng động lao qua, nhưng bốn phía đều rất yên tĩnh, bát đại Tôn Tọa sẽ dễ dàng phát hiện dị động.
Tiêu Dương nhảy ra, cánh tay thoáng một cái, giữa mười ngón tay là lửa.
- Thiên hàng hỏa diễm.
Vù! Vùi Vùi Vùi
Trong đêm tối, đột biến xuất hiện, rất nhiều ngọn lửa cực nóng như lưu tinh từ trên trời giáng xuống.
- Cẩn thận.
- Có địch tập kích.
- Nóng quá, nóng quá.
Tiếng kinh hô trong nháy mắt phá vỡ sự yên lặng của đêm tối. Xen lẫn tiếng gió là tiếng kêu thảm thiết.
Đệ tử hộ long thế gia trải qua những trận huyết chiến kịch liệt vào nửa đêm, sau đó vẫn duy trì cảnh giác. Lúc này vừa vặn ngủ chưa được bao lâu. Đang ngủ say, một ngọn lửa từ đâu giáng xuống đốt cháy bọn họ.
Lửa dính trên người, liều mạng lăn lộn.
- Thuộc tính giả Hỏa?
Tám đại Tôn Tọa đang khoanh chân ngồi trên mặt đất nhảy dựng lên, nhìn lửa từ trên trời rơi xuống. Hai Tôn Tọa trong đó không chút do dự nhảy ra, huy động búa tạ trong tay.
- Thập bát vũ phong chùy.
Chùy ảnh đánh vào ngọn lửa.
Nơi này đều là đệ tử Lưu Tinh tông, đương nhiên Tôn Tọa của Lưu Tinh tông phải ra tay nhanh nhất.
- Hhaah. .
Một trận cuồng tiếu vang lên trong rừng:
- Đệ tử hộ long thế gia cũng chẳng có gì hơn.
Nghe xong, ánh mắt của tám đại Tôn Tọa bắn ra hàn quang.
Đang khiêu khích hộ long thế gia?
Không biết sống chất.
- Đồ nhát gan.
Đức Diệu Tôn Tọa của Lưu Tỉnh tông cười lạnh một tiếng: - Chỉ dám trốn trong rừng. Có gan thì ra đây, một chùy của bản tôn sẽ đánh chết ngươi. - Đây là khẩu khí gì vậy?
Trong rừng, vô số ống hỏa tiễn bắn ra ngoài.
Uy thế ngập trời.