Chương 618: Vào Kiếm Trủng!
Chương 618: Vào Kiếm Trủng!Chương 618: Vào Kiếm Trủng!
Viên Sinh Linh Đan màu trắng ngạt ngào mùi thơm hấp dẫn Kim Du Uyển, những lời vừa rồi của Kim Văn Tôn Tọa càng khiến cô chấn động hơn.
Trước mặt là Sinh Linh Đan quý giá, cô hơi do dự.
Không dám tùy tiện giơ tay ra nhận lấy, dù nội tâm cô rất muốn sở hữu, cô bèn ngước mắt nhìn Kim Văn Tôn Tọa.
- Kim đại ca, Sinh Linh Đan có quý giá đến đâu cũng chỉ là một viên đan dược mà thôi, vật ngoài thân, không nên coi trọng như vậy.
Tiêu Dương mỉm cười nói.
Kim Văn Tôn Tọa thấy Tiêu Dương kiên quyết vậy, bèn không đưa đẩy nữa. Lão nhìn Kim Du Uyển nói:
- Uyển Nhi, đây là một phúc lớn của con đấy, con uống Sinh Linh Đan xong, công lực sẽ tăng lớn.
- Gặp được chú Tiêu là mối phúc lớn nhất của Uyển Nhi trong đời này.
Kim Văn Tôn Tọa nhìn cảnh giới nội khí của Kim Du Uyển đang không ngừng tăng lên, bèn càng kinh ngạc hơn.
Diệp Tang nhìn Kim Du Uyển, vẻ mặt hơi ngưỡng mộ, cũng hơi xúc động.
Kim Uyển Nhi không dám chậm trễ, lập tức ngồi xuống, sắc mặt rất nhanh bèn trở nên bình tĩnh. Một luông sức mạnh hùng hậu dần nổ tung trong cơ thể Kim Du Uyển, tưới tắm cho lục phủ ngũ đạng, kinh mạch toàn thân của cô...
- Xem ra, vị Tôn Tọa thứ chín mươi bảy của Kiếm Tôn sắp ra đời rồi.
- Khoanh chân ngồi xuống, tâm thần hợp nhất.
Kim Văn Tôn Tọa nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Kim Du Uyển, sợ xảy ra việc gì. Nhưng nỗi lo lắng này là dư thừa, rất nhanh, một luồng sức mạnh hùng hậu bỗng bùng nổ.
Kim Văn Tôn Tọa đồng ý xong, Kim Du Uyển lập tức vui vẻ nhận lấy viên Sinh Linh Đan trong tay Tiêu Dương, hít một hơi mùi thơm của nó, rồi vội vàng nuốt vào bụng.
Thật đáng tiếc, mặc dù cô cũng đã uống Sinh Linh Đan, nhưng phần lớn dược tính của nó đã dùng để trị nội thương trong người cô. Còn tác dụng của Sinh Linh Đan với nội khí chỉ có một lần là rõ ràng nhất, có uống nhiều cũng không tác dụng gì.
Bên cạnh Kim Văn Tôn Tọa lập tức nhắc.
Ngay lập tức, mắt Kim Du Uyển sáng lên.
Tiêu Dương và Diệp Tang cũng yên lặng quan sát.
- Đột phá rồi!
- Không hổ là Sinh Linh Đan, thật không hổ với ba chữ Sinh Linh Đan!
Mắt Kim Văn Tôn Tọa sáng lên, hưng phấn giơ tay lên.
- Thực Khí Tam Vân Đại Viên Mãn rồi!
Bùm một tiếng.
Kim Văn Tôn Dọa cười với cô. Thực lực của Kim Du Uyển dừng lại là Hóa Tượng Nhất Biến. Một lát sau, cô dân mở mắt ra, ánh mắt cũng đầy sự kinh ngạc, cô nhảy lên, đầu tiên cô nhìn sang Kim Văn tôn Tọa, mang theo sự dò xét...
Giờ phút này, Kim Du Uyển không kìm nổi sự xúc động trong lòng nữa, cô nhanh chóng giơ tay ra...
Y nhìn con gái mình với ánh mắt không thể tin nổi, chỉ trong mười mấy phút mà đã đột phá lên cảnh giới Hóa Tượng.
ky
- Hóa Tượng!
Diệp Tang đứng bên cạnh thầm cười. Cô đã nhìn thấy toàn bộ biểu cảm của Kim Văn Tôn Tọa.
- Đứng từ nãy giờ mệt rồi.
Cánh tay đang giơ ra của Kim Văn Tôn Tọa lập tức ngớ ra, miệng lão giật giật. Con gái lớn đúng là con người ta. Hơn nữa, lại còn khiến cha khó xử như vậy nữa chứ. May mà Kim Văn Tôn Tọa cái khó ló cái khôn, lập tức giơ hai tay ra rồi giơ lên cao, duỗi lưng tự nói:
Vị Tôn Tọa thứ chín mươi bảy trong một trăm năm nay của Kiếm Tôn.
Kim Văn Tôn Tọa mỉm cười, cũng giơ hai tay ra, chuẩn bị đón lấy cái ôm của con gái.
Ai ngờ, mặc dù Kim Du Uyển giơ tay với y, nhưng lại lao sang bên cạnh, lập tức lao vào lòng chú Tiêu.
- Chú Tiêu, cảm ơn chú.
- Chúc mừng con, Uyển Nhi, không đúng, phải là Du Uyển Tôn Tọa mới đúng!
Cô đã vượt qua Tam Vân Đại Viên Mãn, lên thẳng Hóa Tượng.
Kim Du Uyển xúc động nhảy lên, thật không dám tinl
- Du Uyển Tôn Tọal
- Giờ nhớ lời của chú Tiêu rồi chứ?
Tiêu Dương gỡ đôi tay đang ôm mình của Kim Du Uyển ra, nhìn cô cười.
- Nhớ chứ, từ giờ Uyển Nhi cũng giống chú Tiêu.
Kim Du Uyển giơ nắm đấm:
- Chuyên trị các loại không phục.
Sau khi thực lực tăng, lòng tự tin của Kim Du Uyển cũng tăng lên.
- Thế thì tốt.
Tiêu Dương cười ha ha.
Đúng lúc này, một bóng người bay tới, rồi dừng lại ở đằng xa.
Một lát sau, bỗng nhiên, Xích Kiếm Tôn Tọa cười như điên dại, ngẩng mặt lên trời:
Trong chính điện, một màn yên lặng, không ai lên tiếng.
- Hóa Tượng Thập Ngũ Biến!
Mười lăm!
Một, hai, ba...
Tiêu Dương điềm đạm cười, bỗng nhiên cơ thể hơi chấn động, từng luồng hư ảnh áo trắng bay ra khỏi cơ thể hắn. Ba người đứng ở phía sau Xích Kiếm Tôn Tọa không xa, vẻ mặt cung kính.
Mặc dù thực lực của Tiêu Dương đã tăng nhiều, nhưng giờ hắn cũng mới chỉ là Hóa Tượng Thập Ngũ Biến, so với thực lực Hóa Tượng Thiên Biến của Xích Kiếm Tôn Tọa đúng là một trời một vực.
Nhưng mục tiêu của Tiêu Dương không chỉ là Hóa Tượng Thiên Biến, mà là theo đuổi Kiếm Tiên mạnh nhất của sư tôn mình.
Xích Kiếm Tôn Tọa quay người lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tiêu Dương, thần sắc giấu không nổi sự kinh ngạc:
- Hóa Tượng... quá thập biến rồi sao?
Y vừa nhìn đã đoán được thực lực của Tiêu Dương phải ở mức trên Thập Biến.
Kim Văn Tôn Tọa và Thanh Mộc Tôn Tọa cùng nhìn nhau kinh hãi.
Đúng là quái thai.
Khi hắn mới rời khỏi Kiếm Tông mới ở mức Thực Khí Tam Vân Đại Viên Mãn, mà giờ... Mà hắn mới rời xa mấy ngày chứ đâu.
- Xin chào Xích Kiếm Tôn Tọa.
Cảm Ngộ Kiếm Đạo của Xích Kiếm Tôn Tọa được tiến hành mọi lúc mọi nơi, và cũng ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Tiêu Dương hơi ngớ ra, rôi không chậm trễ, lập tức cùng Kim Văn Tôn Tọa đi theo Thanh Mộc Tôn Tọa đến chủ điện của Kiếm Tông. Một lát sau, đi qua những bậc thang của chủ điện, bước vào sảnh chính, một bóng người thẳng tắp màu đỏ đang đứng đó, quay lưng về phía mọi người. Trông y như một ngọn núi, khiến người khác phải ngước nhìn, cũng giống như một đại dương không đáy vậy.
Xích Kiếm Tôn Tọa đã biết hắn trở vê nhanh như vậy sao?
- Thanh Liên Tôn Tọa, Xích Kiếm Tôn Tọa có lời mời.
Là Thanh Mộc Tôn Tọa, y cất lời:
- Ông trời ơi! Ông giễu cợt Kiếm Tôn ta cả trăm năm, cuối cùng cũng mở mặt rồi! Cuối cùng cũng mở mắt rồi!
Đuôi mắt Xích Kiếm Tôn Tọa có một giọt nước mắt lăn xuống, toàn cơ thể chấn động.
Y đã trải qua một trận đại nạn của mạch Kiếm Tôn vào trăm năm trước, trải qua sự lang bạt kỳ hồ của Kiếm Tôn trong suốt trăm năm. Y có xúc cảm quá sâu sắc về những điều đó.
Giờ đây, tận mắt nhìn thấy một thiên tài có thể so bì với Kiếm Tiên mạnh nhất năm xưa quật khởi...
Sao y có thể không xúc động được!
Sao y có thể không xúc động được!
Giờ đây, điều Xích Kiếm Tôn Tọa muốn làm nhất chỉ có một việc, đó là đích thân chứng kiến sự trưởng thành của thiên tài này!
Y tin rằng, chỉ cần có đủ thời gian, thiên tài này nhất định sẽ làm kinh động mười tám Hộ Long Thế Gia.
Thời gian, thứ chúng ta cần, chỉ là thời gian.
Một lát sau, Xích Kiếm Tôn Tọa mới bình tĩnh lại, và Tiêu Dương cũng nhanh chóng thu những Hóa Tượng phụ ảnh vê.
Ánh mắt y nhìn Tiêu Dương như nhìn một bảo vật. Hít một hơi thật sâu, Xích Kiếm Tôn Tọa trâm giọng nói:
- Tiêu Dương, cậu đã chuẩn bị để vào Kiếm Trủng chưa?
Vào Kiếm Trủng!
Mắt Tiêu Dương sáng lên, rồi gật mạnh đầu.
Đây là một trong những mục đích hắn trở lại đây.
Tìm một thanh kiếm thuộc về hắn.
- Kiếm Trủng là căn cơ sâu nhất của mạch Kiếm Tôn!
Vẻ mặt Xích Kiếm Tôn Tọa hơi ảm đạm, trong đầu hiện ra những cảnh của trăm năm trước đó:
- Cuộc chiến tiêu diệt trăm năm trước, những cường giả của Kiếm Tông đã bỏ mạng để bảo vệ Kiếm Trủng. Chỉ cần Kiếm Trủng còn, Kiếm Tôn sẽ bảo vệ được căn cơ cuối cùng, giữ được nó, còn có cơ hội quật khởi.
- Cậu đi theo tôi.
Xích Kiếm Tôn Tọa quay người vào nơi sâu trong chủ điện. Kim Văn Tôn Tọa vội ngụ ý bảo Tiêu Dương đi theo.
Tiêu Dương không chậm trễ, nhanh chóng đi theo Xích Kiếm Tôn Tọa.
Trong chủ điện là một màn tĩnh mịch. Thanh Mộc Tôn Tọa thở dài:
- Hi vọng cậu ấy có được thu hoạch trong Kiếm Trủng. Có thể thu phục được một thanh thần kiếm, thực lực sẽ tăng lớn.
- Hi vọng là vậy!
Kim Văn Tôn Tọa cũng thâm nói.
Tiêu Dương đi theo Xích Kiếm Tôn Tọa thẳng vào trước một căn phòng đá nặng nề.
Vẻ mặt của Xích Kiếm Tôn Tọa vô cùng cung kính.
- Tiêu Dương, cậu biết về lai lịch của Kiếm Trủng không?
Đột nhiên Xích Kiếm Tôn Tọa hỏi.
Tiêu Dương ngớ người:
- Xin Tôn Tọa chỉ giáo.
- Kiếm Trủng là một không gian độc lập do người sáng lập mạch Kiếm Tông tạo ra!
- Không gian độc lập?
Tiêu Dương không hiểu.
- Đúng vậy, nó nằm ngoài không gian mà chúng ta đang ở.
Ánh mắt của Xích Kiếm Tôn Tọa đầy sự sùng kính:
- Trên thế gian này không ai có thể làm được điều thông thiên triệt địa vậy.
- Khai mở Kiếm Trủng là để dung nạp những thần binh lợi khí thu thập được trong vô số năm nay của mạch Kiếm Tôn. Hơn nữa, phần lớn chúng đều là vật vô chủ.
- Ngoài ra, Kiếm Trủng còn có một tập tục nữa, vô số tiền bối của mạch Kiếm Tôn đều chôn cùng kiếm. Chỉ có người vượt qua Hóa Tượng Ngũ Bách Biến mới có tư cách chôn vào Kiếm Trủng. - Vốn dĩ không gian của Kiếm Trủng có đường kính khoảng mười km. Nhưng sau đó, Kiếm Tiên mạnh nhất xuất hiện, trước khi ngài biến mất, đã mở rộng không gian của Kiếm Trủng, trở thành đường kính gân một trăm dặm!
- Trong Kiếm Trủng có vô số thần khí, thậm chí còn có vô số công pháp những tiền bối của Kiếm Tôn để lại. Nhưng đó đều dành cho người hữu duyên. Kiếm Tiên mạnh nhất đã để lại một quy định, mỗi đệ tử đi vào Kiếm Trủng, không được ở lại đó qua ba ngày.
- Trong ba ngày này, đều phải dựa vào cơ duyên của mình.
Lời nói của Xích Kiếm Tôn Tọa vang vọng trong đầu Tiêu Dương, ánh mắt Tiêu Dương đầy sự kinh ngạc!
Mở ra một không gian trăm dặm, để lại căn cơ sinh tôn cho Kiếm Tôn. Thực lực của Kiếm Tiên mạnh nhất rốt cuộc đã đạt đến mức độ kinh khủng nào! Tiêu Dương từng xem điển tịch lịch sử của mạch Kiếm Tôn trong căn nhà gỗ của Kim Văn Tôn Tọa. Y đã để tâm đến sư tôn của mình. Trong dân gian có không ít truyền thuyết về ngài, nghe nói, đó chỉ là một phụ ảnh hóa tượng của ngài, đang cảm ngộ kiếm đạo.
Lợi hại!
Tinh thần của Tiêu Dương trở nên phấn chấn. Hèn gì người ta nói, Kiếm Trủng còn, là mạch Kiếm Tôn có thể trường tồn.
Nếu không phải là do trận đại nạn ập tới thình lình một trăm trăm trước, có lẽ thực lực của Kiếm Tôn bây giờ sẽ rất đáng sợ.
Cây cao giữa rừng, gió ắt thổi tới.
Sự hủy diệt, chấn hưng của Kiếm Tôn, cũng bởi nó quá mạnh...
Âm! Âm!
Đúng lúc này, cánh cửa nặng nề của căn phòng đá mở ra, tiếng mở cửa khiến Tiêu Dương gạt đi những suy nghĩ trước đó.
Hắn rất kỳ vọng, liệu mình có giành được một thần khí nào không.
Bước nhanh vào căn phòng đá.
Tiêu Dương nhìn xung quanh, chợt ngớ ra.
Trong căn phòng chẳng có gì cả.
- Đâu là cửa vào của Kiếm Trủng?
Tiêu Dương nhìn sang Xích Kiếm Tôn Tọa.
Xích Kiếm Tôn Tọa cười với Tiêu Dương:
- Cậu đã ở trong không gian của Kiếm Trủng rồi đấy. Tiêu Dương, chúc cậu may mắn.
Dứt lời, Tiêu Dương còn chưa kịp đáp lại, lập tức hắn cảm thấy không gian trước mắt thay đổi.
Vùi
Một luồng gió lạnh vù vù thổi tới, cảnh vật trước mắt Tiêu Dương thay đổi quá lớn, mà Xích Kiếm Tôn Tọa bên cạnh hắn cũng đã biến mất.
Chúc cậu may mắn.
Tiếng của Xích Kiếm Tôn Tọa văng vắng bên tai Tiêu Dương.