Chương 619: Bạch Thiên Mệnh!
Chương 619: Bạch Thiên Mệnh!Chương 619: Bạch Thiên Mệnh!
Không khí lạnh lẽo vô cùng.
Tiêu Dương đứng trong gió, hướng mắt nhìn sang xung quanh.
Cát vàng, cành khô, lá rụng, gió lạnh...
Trong không gian này, trời đất hòa lại với nhau, khiến lòng người khiếp sợ. Đất trời mù mịt, sự lạnh lẽo hoang tàn dồn lên trong lòng người.
Đây là một không gian độc lập lớn hàng trăm dặm do Kiếm Tiên tạo ra.
Tiêu Dương giãm chân lên mặt đất, ánh mắt đầy sự kinh động. Rõ ràng vừa rồi hắn còn ở trong mật thất, giờ đã được Xích Kiếm Tôn Tọa đưa đến đây mà hắn không hề biết gì. Xung quanh đều là cát vàng, cành cây lá rụng, giống như sa mạc, nhưng lại khác sa mạc ở chỗ rất hoang vu lạnh giá.
Ở cách đó không xa, có một ngôi mộ bị bão cát che mất.
Tiêu Dương bước tới, vẻ mặt cung kính, quỳ xuống trước ngôi mộ, nhẹ nhàng dùng tay gạt lớp cát trên bia mộ, mấy dòng chữ hiện lên trước mắt Tiêu Dương.
Bỗng nhiên, cơ thể Tiêu Dương đứng bật dậy, cung kính nhìn bài thơ này, cảm nhận kiếm đạo ẩn chứa trong bài thơ. Đúng vậy, đó là sức mạnh của Kiếm Đạo.
Tiêu Dương giơ tay lên, bắt lấy cành cây khô, dùng cành cây thay kiếm, bóng người nhảy múa.
Chẳng ai phụ Tín Lăng Quân được nào.
Cát vàng cùng gió lạnh thổi đến, một cành cây khô đột nhiên bị thổi lên, bay về phía Tiêu Dương.
Thân này chỉ dám một lời cùng quan;
- Thiên Sơn, tháng năm tuyết,
Một dòng thơ.
Vùi! Vùi
Ơn xưa thành Đại Lương ban;
Quyết vung gươm khắp phương trời;
Tiêu Dương có thể khẳng định, người tiền bối khắc tấm bia mộ này nhất định đã cảm ngộ được sức mạnh kiếm đạo, hơn nữa, cảnh giới của người đó còn rất thâm sâu. Từ trong những hàng chữ người đó để lại, trong bão cát tung hoành, vậy mà vẫn còn giữ lại được sức mạnh kiếm đạo, và còn cộng hưởng cùng Tiêu Dương.
Sáo thổi bài "Chiết liễu",
Kiếm ý tung hoành, giống như đang có hàng vạn đường kiếm nhảy mua giao thoa vào nhau trước mắt Tiêu Dương.
Mùa xuân chưa tới nơi,
Cơ thể chuyển động, kiếm ca vang lên.
Không hoa, rét cóng người,
Khoảng hai giờ sau, Tiêu Dương mới ngừng lại, hít sâu vào một hơi. Mắt hắn lại nhìn sang tấm bia gỗ, đầy cung kính. Lâu Lan chém chết tươi!
Tiêu Dương lại nhìn vào miền đất hoang vu này. Qua biết bao thế kỷ lưu truyền, trong Kiếm Trủng, nhất định có không ít bí mật, và cũng không ít bảo vậy. Chút sức mạnh kiếm đạo vừa rồi hắn tiếp xúc chẳng phải là một trong số đó sao?
Đêm ngủ ôm yên ngôi,
xkkkx
Trận sớm theo hiệu trống,
Xích Kiếm Tôn Tọa nhìn Kim Du Uyển đầy khen ngợi. Đột nhiên Kim Du Uyển đột phá lên Hóa Tượng, điều này khiến Xích Kiếm Tôn Tọa rất bất ngờ. Khi Kim Văn Tôn Tọa giải thích, y mới hiểu ra.
- Chúc mừng Kim Du Uyển đã trở thành Tôn Tọa.
Cầu thang trước cửa chủ điện Kiếm Tôn.
Xin vung thanh gươm quí,
Tiêu Dương đầy kỳ vọng. Trong ba ngày tới đây, hắn sẽ còn thu hoạch được gì đây.
Rắc.
Bẻ gãy cành cây trong tay, khi cành cây rơi xuống đất, đã lại bị cát che mất. Lập tức, bóng người tiêu Dương đi về phía trước, rất nhanh, cát lại che mất hắn...
Kiếm ảnh chồng lên nhau, giống như nối thành một đường với cát vàng, ngập tràn trong không gian.
- Kiếm Trủng đúng là một nơi tốt.
Thực lực của hắn đang tăng dần lên.
Sức mạnh kiếm đạo đó đã ảnh hưởng tới Tiêu Dương. Chỉ hai giờ đồng hồ, mà Tiêu Dương lại có thêm không ít cảm ngộ về sức mạnh kiếm đạo.
Sinh Linh Đanl
- Sinh Linh Đan của Dược Cốc lại xuất thế rồi.
- Dược Cốc trước kia dựa vào những đan dược có một không hai và y thuật tuyệt thế nên có địa vị rất cao. Thực lực của nó hùng hậu đến mức có thể đọ với Hộ Long Thế Gia. Sau đó, bỗng nhiên nó lại biến mất.
- Chẳng lẽ Dược Cốc xuất hiện lại rồi ư?
Xích Kiếm Tôn Tọa cũng không đoán được nhiều. Lão cười nhìn Kim Du Uyển, lòng rất thoải mái.
Chỉ trong vài ngày, mà mạch Kiếm Tôn có thêm hai vị Tôn Tọa, đây là điêu mà cả trăm năm trở lại đây chưa từng có.
Những người của hai cánh tả hữu vây lại xem nghi thức trở thành Tôn Tọa của Kim Du Uyển, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ và ghen tị. Trong đám người đó, một bóng người đầy sự bất cam, thầm nắm chặt tay, mặt sa sâm xuống.
Nội tâm đang gào thét...
- Không thể nào! Không thể thế được!
Khương Nguyên Kỷ cười nói:
- Mục Thừa huynh đệ, chỉ là việc nhỏ thôi, không cần khách sáo. Khương Nguyên Nghĩa và Khương Nguyên Kỷ nhìn nhau cười.
- Lần này nhờ có hai vị, tiểu đội Thiên Tử chúng tôi mới nhổ được cái gai trong mắt là Tiêu Dương, đuổi hắn ra khỏi Thiên Tử Các.
Mục Thừa cười ha ha:
- Nào, uống thôi.
Rời khỏi đây.
Nếu không, ba ngày sau, trận đấu giữa y và Kim Du Uyển nhất định sẽ thua. Nếu đến lúc đó bị Kim Du Uyển sỉ nhục, thì thà rời khỏi Kiếm Tông sớm, đỡ phải đối mặt với điều đó.
Chưa đợi đến ngày thứ hai, Đồ Vũ Hoa gặp Hắc Bạch Tôn Tọa, rồi vội rời khỏi Kiếm Tông trong đêm.
xkkkx
Đêm, tại kinh thành, trong một căn phòng khách sạn nào đó.
Từng lần từng lần, chén rượu giao nhau.
- Chén này, tôi thay mặt cho Thái Tử, xin kính hai vị.
Người cất tiếng là Mục Thừa! Đối diện với y là huynh đệ họ Khương, Khương Nguyên Nghĩa và Khương Nguyên Kỷ.
Hai người cụng ly.
Giờ đây, y chỉ muốn gặp Hắc Bạch Tôn Tọa, bảo ông ấy cho y một nhiệm vụ phải đi ra ngoài.
Đồ Vũ Hoa nắm chặt tay, mặt run rẩy, lập tức quay người rời đi.
Đây là một sự đả kích quá lớn.
Sự khác biệt kinh khủng này khiến Đồ Vũ Hoa không chấp nhận nổi.
Không ngờ, tối nay, y đã tận mắt nhìn thấy Kim Du Uyển trở thành Tôn Tọa.
Đồ Vũ Hoa không tin vào mắt mình. Rõ ràng mới buổi trưa, thực lực của Kim Du Uyển còn ở dưới y, y vừa tự tin nói khích cô, ép cô phải quyết đấu với mình.
- Tiêu Dương có thực lực, có tiềm lực, và còn có ngạo khí. Nhưng không phải ai cũng đủ tư cách để sở hữu ngạo khí. Xét cho cùng, Tiêu Dương chỉ là một cây cỏ, muốn đối phó với hắn, hắn chẳng thể làm gì được.
Ba người đều từng bại dưới tay Tiêu Dương, giờ nhìn thấy Tiêu Dương đã bị đuổi khỏi Thiên Tử Các thành công nên đều rất vui.
- Tiêu Dương từng giết phó hội trưởng hội Dị Thuật - Tào Duẫn, đắc tội với Cung Chủ Thiên Trù Cung và không ít thế lực trong nước.
Mục Thừa cười nói:
- Trước đó vì có Thiên Tử Các bảo vệ, người ngoài không dám báo thù hắn một cách quang minh chính đại. Giờ đây, Tiêu Dương bị đuổi khỏi Thiên Tử Các, tin này nếu đồn ra ngoài, thì đến lúc hắn phải chịu khổ rồi.
Mục Thừa uống từng ngụm lớn, miệng nhếch lên. Việc truyền bá thông tin này, đương nhiên không thiếu công lao của y.
- Đừng nhắc đến Tiêu Dương nữa, nào, cạn ly!
xkkkx Bắc Kinh, trụ sở Thiên Tử Các nằm ở một tòa nhà không mấy nổi bật. Nhưng vị trí của tòa nhà này vừa vặn nằm ở giữa những điểm quan trọng của chính phủ tại thủ đô, đây là một vị trí mấu chốt.
Bất kỳ nơi đâu xuất hiện nguy hiểm bất ngờ, trụ sở của Thiên Tử Các đều có thể chỉ viện ngay lập tức.
Lúc này, màn đêm bên ngoài rất đẹp. Tại trụ sở Thiên Tử Các, ở cửa một phòng làm việc tại tâng hai, một hàng quân nhân tinh nhuệ đang đứng đó. Trong phòng làm việc, một ông lão râu bạc đang tức giận nhìn một người trung niên nho nhã trước mặt, giận dữ nói:
- Dịch Mộc! Anh chắc chắn rằng mình không thu hồi lệnh về ư?
Nét mặt người trung niên tên Dịch Mộc bình tĩnh, thái độ không hề có sự thay đổi, dù ông già đang tức giận, nhưng y vẫn ôn hòa cười nói:
- Bạch tư lệnh, không phải Dịch Mộc không nể mặt ông, mà là Tiêu Dương công khai tấn công thành viên Thiên Long Tộc, hơn nữa, còn thả một nhân vật lớn của tổ chức Huyết Dạ đi. Hành vi của hắn đã khiêu khích quyền uy của Thiên Tử Các. Người này không thể ở lại Thiên Tử Các nữal
Ông già râu bạc trước mắt là ông nội của hai chị em Bạch gia, tổng tư lệnh quân khu thủ đô, Bạch Thiên Mệnh!
Mặc dù Bạch Thiên Mệnh chưa từng gặp Tiêu Dương, nhưng cũng đã nghe không ít sự tích về hắn. Giờ đây nhận được liên tục những cuộc điện thoại từ cháu trai cháu gái của mình, cũng chỉ là vì chuyện của Tiêu Dương.
Với sự khôn khéo của Bạch Thiên Mệnh, đương nhiên là ông ấy hiểu trong việc này có điều gì không ổn.
- Thực lực của Tiêu Dương đủ để sánh ngang với một phần thành viên Thiên Long Tộc. Một nhân tài như vậy mà các người đuổi khỏi Thiên Tử Các.
Bạch Thiên Mệnh lạnh lùng nhìn Dịch Mộc:
- Lý do thật đường đường chính chính! Dịch Mộc, một thành viên Thiên Long Tộc Tam Trảo như anh mà còn dám cợt nhả với cả lão phu.
Một luồng khí thế dũng mãnh, mênh mông trên người Bạch Thiên Mệnh trào ra.
Ngay lập tức, Dịch Mộc như cảm thấy nghẹt thở. Cơ thể y ngồi sụp xuống ghế. Nhưng giọng điệu y vẫn không hề thay đổi, trâm giọng nói:
- Bạch tư lệnh, Dịch Mộc chỉ làm việc theo quy tắc, nếu có đắc tội, xin thứ lỗi.
Bạch Thiên Mệnh như một con hùng sư nhìn về phía Dịch Mộc.
Hôm nay lão đến đây là vì chuyện của Tiêu Dương.
Người hạ lệnh đuổi Tiêu Dương ra khỏi Thiên Tử Các, chính là Dịch Mộc.
Thành viên của Thiên Long Tộc Thiên Tử Các có chia đẳng cấp, thấp nhất là Nhất Trảo, đến cao nhất là Ngũ Trảo.
Ngũ Trảo Thiên Long có địa vị siêu nhiên trong Thiên Tử Các.
Tứ Trảo, là quyền uy tuyệt đối.
Tam Trảo, nắm quyền sinh quyền sát đối với thành viên Thiên Tử Các. Chỉ cân đạt đến Tam Trảo, chỉ cần danh chính ngôn thuận là có thể đề đạt mệnh lệnh, đuổi bất kỳ thành viên ngoài Thiên Long Tộc nào ra khỏi Thiên Tử Các cũng được.
Dịch Mộc đã lợi dụng đặc quyền này của mình.
Mặc dù Bạch Thiên Mệnh rất tức giận nhưng cũng không làm gì được. Dịch Mộc không phải là người sợ uy hiếp.
- Được! Được lắm!
Bạch Thiên Mệnh lạnh lùng nhìn Dịch Mộc rồi nói:
- Người khác kính tôi một thước, tôi trả lại một trượng. Ngược lại cũng vậy!
Bạch Thiên Mệnh hừ lạnh một tiếng:
- Hi vọng về sau anh đừng đến cầu xin lão phu này! Hừ!
Bạch Thiên Mệnh phẫn nộ xoay ng, phất tay rời khỏi căn phòng, sắc mặt âm trầm, đóng sâm cánh cửa lại.
- Chúng ta đi
Sau khi Bạch Thiên Mệnh rời đi, Dịch Mục mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi nhữn ra trên ghế sô pha. Lưng y đã ướt sũng từ bao giờ.
- Thực lực của ông già này kinh khủng thật.
Dịch Mộc nhớ lại khí thế kinh khủng vừa nãy, rồi run người:
- May mà ông ta không nổi điên, nếu không thì...
Dịch Mộc đã từng nghe nói không ít sự tích về Bạch Thiên Mệnh. Đây là một tổng tư lệnh quân khu truyền kỳ, tính cách rất nóng nảy.
- May mà đây là trụ sở Thiên Tử Các.
Dịch Mộc hít sâu một hơi, rôi ánh mắt lóe lên sự khinh thường:
- Quyền thế Bạch Thiên Mệnh có cao đến đâu cũng chỉ là ở quân khu mà thôi. Ông có tư cách gì ra lệnh cho tôi chứ?
- Việc Tiêu Dương bị đuổi khỏi Thiên Tử Các đã là ván đóng thành thuyền rồi, muốn tôi rút lại mệnh lệnh đúng là nực cười.
Sau khi bình tĩnh lại, Dịch Mộc đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, điện thoại trên bàn làm việc bỗng vang lên.
Dịch Mộc nhanh chóng bước tới.
- Tất cả Tam Trảo Thiên Long trở lên ở trong trụ sở đều tập trung đến tầng thượng để họp?
Dịch Mộc hơi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ có việc gì phát sinh đột ngột?