Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 617 - Chương 621: Thật Đáng Khinh!

Chương 621: Thật đáng khinh! Chương 621: Thật đáng khinh!Chương 621: Thật đáng khinh!

Giờ đây nội tâm Dịch Mộc còn khó chịu hơn là giết y. Nhưng, y vẫn sợ chết. Một câu của Tiêu Kỳ đủ để phán định sự sống cái chết của y. Y biết rằng nếu mình không mời Tiêu Dương về, có lẽ cách cái chết cũng không còn xa nữa.

Mời Tiêu Dương vê!

Dịch Mộc chấn động, một sự uất nghẹn trào dâng.

Tiêu Dương là do y đích thân hạ lệnh đuổi khỏi Thiên Tử Các. Mới một ngày, mà lại muốn y đích thân mời hắn về. Cảm giác bị đánh vào mặt này khiến cả gương mặt Dịch Mộc đỏ bừng lên.

Tiêu Kỳ phất tay rồi rời khỏi phòng họp. Áp lực trong phòng họp mới biến mất, mọi người cũng lập tức thở phào.

Phù!

- Thật không dám tin, Tiêu Kỳ đại nhân bỗng nhiên lại có hứng thú với một nhân vật nhỏ đến như vậy.

- Tôi nghe nói Tiêu Dương là một thiên tài, nhưng trên thế giới này đâu có thiếu thiên tài?

Trong điện thoại chỉ vang lên vài chữ đó. Chưa đợi Dịch Mộc lên tiếng, đầu dây bên kia đã cúp máy.

Châm một điếu thuốc, khói thuốc mịt mù.

Y đang đợi chỉ thị của người hạ lệnh cho mình trước đó.

Cũng có nghĩa là, nhất định phải đích thân mời hắn về, sự việc này không còn nước cứu vãn nữa.

Bóng người Dịch Mộc vẫn ở trong phòng làm việc tầng hai. Y ngồi trên chiếc ghế mềm mại, nắm đấm nắm chặt, cánh tay vẫn hơi run rẩy. Một lát sau, điện thoại vang lên.

Hai anh em Khương Nguyên Kỷ và Khương Nguyên Nghĩa vẫn đang vui vẻ với Mục Thừa.

Giờ đây, Lý Trạch Dương đang nhìn Dịch Mộc. Trong đầu y nhớ đến những lời Dịch Mộc nói trước đó. Y bèn lắc đầu, nhìn Dịch Mộc với ánh mắt thương hại.

Trong phòng một khách sạn nào đó ở thủ đô.

Dịch Mộc hít sâu vào một hơi rôi nhấc điện thoại.

Đêm khuya yên tĩnh, đèn ở trụ sở Thiên Tử Các tắt dần.

Không được động đến!

Ba người vội đứng dậy, cùng nhìn về phía đó.

- Tạm thời không được động đến Tiêu Dương.

- Hóa ra là Dịch Mộc đại nhân.

- Nào, uống đi!

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra.

Một cái tát rất kêu. Cơ thể Khương Nguyên Nghĩa bị đánh bay, đập vào tường.

Dịch Mộc đã nhịn cả buổi tối rồi, ngay lập tức, một cái tát vung ra.

Dịch Mộc lại lao ra, tát Khương Nguyên Kỷ một cái nữa. Hai anh em họ Khương mặc dù là Hóa Tượng Thập nhất Biến, nhưng chỉ là Nhất Trảo Thiên Long. Trước khi Dịch Mộc bị giáng cấp, y là Tam Trảo Thiên Long, Hóa Tượng bảy mươi sáu Biến. - Dịch Mộc đại nhân đúng là thần thông quảng đại, chúng tôi chẳng thể giấu hành tung của mình trước mắt Dịch Mộc đại nhân. Tôi xin kính...

Vừa dứt lời, hai người đều chấn động, gương mặt đầy kinh hãi, vội vàng bật dậy, không tin nổi:

Khương Nguyên Nghĩa lập tức cười bước đến:

Họ đâu làm gì sai.

Họ không hiểu điều gì.

- Dịch Mộc đại nhân, điều này... Điều này...

- Im đil

Chỉ có điều, thực lực như vậy cũng chỉ là con kiến trong mắt Tiêu Kỳ.

Sau khi tát xong hai người, sự tức giận trong lòng Dịch Mộc mới nguôi ngoai một chút. Dừng bước lại, y lạnh lùng nói:

- Tôi đến là để thông báo cho hai người một việc. Từ hôm nay trở đi, hai người bị đuổi ra khỏi Thiên Long Tộc, chỉ có thể chọn đội ngũ trong số tiểu đội ngoài tiểu đội top 10, và không có tư cách làm đội trưởng.

Bốp!

- Đều là do hai tên ngu ngốc các người gây phiền phức cho tôi!

Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn Dịch Mộc không hiểu gì.

Không khí trở nên lạnh ngắt.

Vừa rồi còn mới ăn mừng về việc Tiêu Dương bị đuổi khỏi Thiên Tử Các. Ai ngờ bỗng có một tin truyền tới, hai người bị đuổi khỏi Thiên Long Tộc. Sao hai người đã quen kiêu ngạo này có thể chấp nhận được.

- Đây là mệnh lệnh của Tiêu Kỳ.

Dịch Mộc lạnh lùng nói, rồi hừ một tiếng, phất tay bước ra khỏi căn phòng.

Tiêu Kỳ!

Cái tên này như một luồng sét xẹt qua óc hai người, khiến họ ngớ người.

Dịch Mộc mở cửa phòng, quay đầu lạnh lùng nhìn hai người:

- Đúng là ngàn vạn lần không nên, ai bảo hai người động vào Tiêu Dương.

Rầm!

Cửa phòng bị đóng lại.

Lam Chấn Hoàn dừng lại một lát:

- Vậy thì vậy thì...

Gần như tất cả mọi người trong tiểu đội tinh anh đều tỏ thái độ như nhau. Hơn nữa, họ cũng không nói nhiều. Mỗi người của tiểu đội tinh anh đều rất ghét tiểu đội Thiên Tử.

- Tôi cũng vậy.

- Đúng vậy.

Phong Dương chưa đợi Lam Chấn Hoàn nói xong, đã nghiến răng nói.

- Không thể nào! Chẳng phải hắn ta chỉ là một nhân vật không tên tuổi sao? Sao lại có thể...

- Chẳng lẽ hắn là người nhà họ Tiêu thật? Một màn yên lặng, ngay sau đó là sự hối hận.

Dịch Mộc không dừng lại. Đối với mệnh lệnh của Tiêu Kỳ, y không dám chậm trễ. Y vội khởi hành trong đêm, bay tới Minh Châu. Khoảng tám giờ sáng, máy bay hạ cánh, Dịch Mộc bước tới phân bộ Minh Châu của Thiên Tử Các.

Từ khi Tiêu Dương bị đuổi khỏi Thiên Tử Các, Lam Chân Hoàn bèn ở lại Minh Châu, y muốn cứu vấn lại sự việc. Nhưng tối qua đã có tin, ngay cả Bạch Thiên Mệnh đích thân đến trụ sở Thiên Tử Các nói chuyện cả một ngày cũng không thay đổi được sự thật đó.

Lam Chấn Hoàn đã bỏ cuộc, không còn ôm hi vọng nữa.

Sáng sớm, Lam Chấn Hoàn gọi mười người của tiểu đội tinh anh đến, nhìn đám người rồi thở dài:

- Đã không còn trận đấu tinh anh nữa, mọi người định thế nào? Một là gia nhập tiểu đội Thiên Tử, hoặc...

- Thà tôi ở riêng một tiểu đội, cũng không vào tiểu đội Thiên Tử.

- Tên đó có Tiêu Kỳ đại nhân đứng sau chống lưng sao? Không thể nào!

Mục Thừa run lên, ánh mắt kinh hãi:

- Tiêu Dương?

Miệng họ mở lớn, không phản xạ nổi.

Trong phòng, ánh mắt của cả ba người đều chấn động.

Động vào Tiêu Dương!

- Tôi đề nghị mọi người thành lập một đội đi.

- Nhất định đội chúng ta sẽ nổi danh.

Trương Kiều Ký nói, hít sâu vào một hơi, rồi ánh mắt bỗng nhiên buồn bã:

- Nếu không, dù ngày nào đó đi ngang qua Phục Đại, chúng ta cũng không có mặt mũi đâu để gặp sư phụ.

Tất cả mọi người đều xúc động.

La Thiên Hồ nắm chặt tay nói:

- Nếu sư phụ còn ở Thiên Tử Các thì tốt biết mấy.

Mọi người đều thở dài.

Chỉ tiếc là sự việc này không còn cứu vãn được.

Đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng lao vào, giọng điệu rất dồn dập.

- Lam Các Lão, kinh thành... có người từ kinh thành tới.

Lam Chấn Hoàn hơi ngạc nhiên, nói:

- Ai vậy?

- Là Dịch Mộc đại nhân.

Vẻ mặt tất cả mọi người trong tiểu đội tinh anh đều biến đổi, ánh mắt đầy thù hận.

Họ đã xem văn kiện chính thức đuổi Tiêu Dương ra khỏi Thiên Tử Các, con dấu trên đó là của Dịch Mộc.

- Sư phụ đã bị ông ta đuổi khỏi Thiên Tử Các rồi, ông ta còn đến đây làm gì nữa?

Phong Dương tức giận nói. - Chẳng lẽ còn đến để sỉ nhục sư phụ sao?

Mọi người trong tiểu đội tinh anh đều phẫn nộ.

Lam Chấn Hoàn cũng không biết Dịch Mộc đến từ sáng sớm vì chuyện gì, vội dẫn theo tiểu đội tinh anh bước tới.

Dịch Mộc đã đứng ở sảnh lớn, y đang chắp tay đứng thẳng. Nghe thấy tiếng bước chân, y ngẩng mắt nhìn. Giờ đây, tâm trạng của Dịch Mộc rất khó diễn tả. Trước buổi tối hôm qua, Dịch Mộc đã bao giờ nhìn Lam Chấn Hoàn một cách tử tế? Nhưng hôm nay, y lại phải đích thân đến tìm ông ấy.

Sự đả kích to lớn này khiến cơ thể Dịch Mộc hơi run rẩy.

Lam Chấn Hoàn dẫn theo tiểu đội tinh anh bước tới, chưa đợi họ cất lời, Dịch Mộc đã phất tay, trâm giọng nói:

- Tiêu Dương đang ở đâu?

Nghe vậy, ánh mắt đám người tiểu đội tinh anh đều thay đổi.

Với họ, vừa mới hôm qua, Dịch Mộc hạ lệnh đuổi Tiêu Dương khỏi Thiên Tử Các, giờ lại đích thân đến tìm hắn, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

- Dịch Mộc đại nhân.

Lam Chấn Hoàn hơi chắp tay:

- Không biết ông hạ mình đến đây tìm Tiêu Dương có việc gì? Chỉ tiếc là chúng tôi cũng không biết giờ Tiêu Dương đang ở đâu.

Dịch Mộc tức giận, đang định nổi đóa, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay mình đến đây, y chỉ đành nuốt cục tức này vào trong.

Hôm nay y đến đây là để hạ mình, chứ không phải làm đại gia.

Nắm chặt tay, hít sâu vào một hơi, Dịch Mộc nói chầm chậm:

- Tôi tìm anh ta, là... để mời anh ta về lại Thiên Tử Các.

- Ông còn muốn thế nào nữa...

Dường như Phong Dương đã nhịn rất lâu rồi, cuối cùng không chịu được nữa mà bộc phát ra. Nhưng vừa dứt lời, mới nhớ đến câu vừa rồi của Dịch Mộc, cậu ta ngớ ra, cơ thể run lên, ánh mắt phấn chấn:

- Ông... Ông nói gì cơ?

Tất cả mọi người trong tiểu đội tinh anh đều không tin nổi.

- Tôi nói, tôi muốn mời Tiêu Dương về Thiên Tử Các!

Dịch Mộc lạnh lùng nói, mang theo sự không cam lòng.

Mọi người trong tiểu đội tinh anh đều nhìn nhau, ánh mắt của họ có thể nhận ra sự vui mừng và kinh ngạc.

- Đừng nói vớ vẩn nữa, Tiêu Dương đang ở đâu?

Dịch Mộc cố gắng nén sự giận dữ trong lòng.

Lam Chấn Hoàn vội thu tâm tư về, ngẩng lên nhìn Dịch Mộc, sau khi chắc chắn rằng y không nói đùa, ông lập tức lấy điện thoại ra, không kìm nổi sự hưng phấn:

- Để tôi liên lạc với cậu ấy. - Số máy quý khách vừa hiện nằm ngoài vùng phủ sóng.

Giọng tổng đài vang lên.

Ngoài vùng phủ sóng?

Lam Chấn Hoàn ngớ ra, một lúc sau, lão lập tức quay người giục:

- Mọi người gọi điện cho Tiêu Dương đi.

Đám người tiểu đội tinh anh vội gọi điện nhưng kết quả đều giống nhau. Không nằm trong vùng phủ sóng.

- Rốt cuộc sư phụ đang ở đâu?

- Điện thoại không gọi được.

Tiểu đội tỉnh anh lo lắng.

Còn vẻ mặt Dịch Mộc càng sa sâm hơn.

Y phải hạ mình đến mời Tiêu Dương về, vậy mà giờ còn không tìm nổi Tiêu Dương.

Không tìm được Tiêu Dương, y phải nói sao với cấp trên?

Nhưng, Dịch Mộc nhận ra rằng, đám người Lam Chấn Hoàn không phải đang diễn kịch. Họ thật sự muốn liên lạc với Tiêu Dương ngay, để nói với Tiêu Dương tin tốt lành này.

Nắm chặt tay.

Cuối cùng Dịch Mộc chỉ còn cách đến Phục Đại tìm xem sao. Y lạnh lùng nhìn đám người Lam Chấn Hoàn:

- Nếu liên lạc được với Tiêu Dương, nhớ báo cho tôi biết.

Nói xong, Dịch Mộc bèn rời đi.

Đám người tiểu đội tinh anh nhìn nhau.

- Mẹ kiếp, tên này có phải va đầu vào đâu nên tỉnh ra rồi không?

- Đích thân đến mời sư phụ về Thiên Tử Các, đây không phải là một cái cớ để cố ý đến gây phiền phức cho sư phụ chứ.

Lam Chấn Hoàn cũng lo vậy, nên vội vàng gọi điện.

Tìm Bạch Thiên Mệnh.

Việc này, có lẽ Bạch Thiên Mệnh biết gì đó.

Tối qua lão vừa liên lạc với ông ấy, Bạch Thiên Mệnh lúc đó còn rất tức giận, không ngừng mắng chửi Dịch Mộc...

- Ha ha hai

Điện thoại vừa bắt máy, đã nghe thấy tràng cười sảng khoái của Bạch Thiên Mệnh:

- Chấn Hoàn, tôi biết là anh sẽ gọi điện cho tôi sớm thôi.

Nghe vậy, Lam Chấn Hoàn phấn chấn, vội hỏi:

- Dịch Mộc đích thân tìm đến Tiêu Dương, nói muốn mời Tiêu Dương về lại Thiên Tử Các, đây là thật sao?

- Thật! Thật 100%I Lam Chấn Hoàn dựng thẳng tai nghe, khi Bạch Thiên Mệnh nói rõ mọi việc, nội tâm Lam Chấn Hoàn cũng rất sảng khoái, y cười ha ha.

Cười vui vẻ!

Từ khi Tiêu Dương bị đuổi khỏi Thiên Tử Các, Lam Chấn Hoàn đã muốn cứu vãn, nhưng đều không thành. Trong lòng lão đã dồn một nỗi tức từ lâu rồi.

Giờ đây tất cả đều được xả ra.

Thật vui vẻ.

Lam Chấn Hoàn cười tươi, nhìn đám người tiểu đội tinh anh còn đang ngơ ngác.

- Dịch Mộc, đến đây để hạ mình.

- Hạ mình?

Đám người ngớ ra.

- Tên đó bị người khác ra lệnh, phải đích thân tìm đến Tiêu Dương để xin lỗi, mời cậu ấy về lại Thiên Tử Các.

Lam Chấn Hoàn cười ha ha, điệu cười nghe mới thoải mái làm sao.

- Mẹ kiếp!

Phong Dương mở miệng chửi:

- Hôm qua còn đuổi sư phụ khỏi Thiên Tử Các, hôm nay lại phải lạy lục mời sư phụ về. Đúng là thừa hơi, thật đáng khinh!
Bình Luận (0)
Comment