Chương 622: Thiên Viêm Kiếm!
Chương 622: Thiên Viêm Kiếm!Chương 622: Thiên Viêm Kiếm!
Thật đáng khinh!
Dù Dịch Mộc có bị giáng cấp xuống còn Nhất Trảo Thiên Long thì cũng cao hơn hẳn những người tiểu đội tinh anh. Nhưng đám người tiểu đội tinh anh đều do một tay Tiêu Dương dạy dỗ. Đặc biệt là Phong Dương, cậu ta càng cảm kích ơn coi trọng, nâng đỡ của Tiêu Dương. Giờ Dịch Mộc đuổi Tiêu Dương khỏi Thiên Tử Các, dù địa vị của y có cao đến đâu chẳng nữa, trong mắt Phong Dương, cũng chỉ còn sự thù hận với y mà thôi.
Mở miệng ra là chửi, không hề có chút do dự.
Và đám người tiểu đội tinh anh đều gật đầu lia lịa.
- Thật không ngờ trong số lãnh đạo Thiên Long Tộc, lại có người đánh giá cao sư phụ.
- Gì mà không ngờ chứ, đáng lẽ phải như vậy! Sư phụ là con rồng trong đám người, lãnh đạo Thiên Long Tộc không đánh giá cao sư phụ mới là điều không ngờ.
Phong Dương đắc ý nói.
- Thôi, đừng nói nhiều nữa, mau tìm được Tiêu Dương rồi hãng hay.
Tiêu Dương ngừng bước, hắn nhíu mày, ngẩng mặt nhìn xung quanh, trong không gian Kiếm Trủng không phải đều là sa mạc. Trước mắt Tiêu Dương là một ngọn núi nguy nga đồ sộ.
"Chỉ có thể dựa vào vận may và ngẫu nhiên thôi."
Tiêu Dương thầm tính, có lẽ hắn vào không gian Kiếm Trủng đã được một ngày rồi.
Không gian Kiếm Trủng quá huyền diệu, thần thức của Tiêu Dương không nhanh nhạy được như lúc ở bên ngoài. Hơn nữa, khi thi triển khinh công, hắn cũng cảm nhận được một sự bó buộc vô hình. Trong ba ngày, hắn không thể tìm kiếm được tất cả mọi nơi.
Trong suốt quãng đường đi, Tiêu Dương đã nhìn thấy không ít ngôi mộ lạnh lẽo, đều là của những tiền bối mạch Kiếm Tôn trước đó. Nhưng ngoài chữ trên bia mộ, hắn không còn thu hoạch gì khác. Điều duy nhất khiến Tiêu Dương cảm ngộ được chỉ là dòng thơ hắn nhìn thấy lần đầu tiên.
Tiêu Dương lắc đầu đi về phía trước, bỗng nhiên một trận bão cát ập tới.
Lam Chấn Hoàn xua tay, lập tức bảo tiểu đội tinh anh đi tìm Tiêu Dương.
Tiêu Dương bước vào trong ngọn núi. Trong một ngày này, Tiêu Dương cũng không phải chưa gặp được thanh kiếm nào. Kiếm trong Kiếm Trủng rất nhiều, nhưng những thanh kiếm trước đó đều không thể khiến Tiêu Dương rung động.
"Trong không gian này không có mặt trời mặt trăng, thời gian trôi đi cũng không có cảm giác gì."
Đúng lúc này, Tiêu Dương mà mọi người đang tìm đang ở một mình trong một không gian độc lập khỏi trái đất, Kiếm Trủng của mạch Kiếm Tôn.
"Vào tìm kiếm thử một phen?" 98S
- Chẳng lẽ Thông Linh Thần Binh còn có thể phát hiện ra điều gì?
Chỉ ba ngày, mà ngày đầu đã trôi qua rồi.
Tiêu Dương nhìn thanh Kim đao. Giờ đây, mũi đao bỗng nhiên giống một cái cây nhỏ, hơi cong một chút, hướng về một phía. Trong ngọn núi này, hắn vẫn không hề có thu hoạch gì.
Tiêu Dương ngừng bước, vẻ mặt nghi ngờ một chút. Lập tức, cánh tay Tiêu Dương chấn động, một luồng ánh sáng màu vàng chói lên. Một thanh Kim đao xuất hiện trong tay hắn. Tiêu Dương dừng lại là do sự khác biệt của thanh Kim đao này. Sau khi nó dựa vào phụ ảnh Hóa Tượng của hắn, luôn ở trong trạng thái rất yên tĩnh. Vừa rồi, thanh Kim đao bỗng muốn động đậy.
Xung quanh ngoài mấy tảng đá, chẳng còn gì hết nữa.
- Ở đây sao?
Hắn dừng lại ở một khe đá.
Tiêu Dương không chậm trễ, nhanh chóng đi theo chỉ hướng của kiếm.
Tiêu Dương thở dài. Ngọn cỏ này khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc.
Vùi
- Là Thông Linh Thần Binh, không ngờ có Thông Linh Thần Binh bám trên ngọn cỏ này.
Tiêu Dương nhanh chóng bước tới. Ánh mắt dính chặt vào ngọn cỏ. Đột nhiên, một luồng sáng phát ra từ mắt hắn, hắn vui mừng nói:
- Sao lại thế này?
Khoảng được trăm thước, mũi thanh Kim đao bỗng thẳng trở lại.
- Đó là...
Tiêu Dương hơi ngớ người. Ở khe đá, một ngọn cỏ không biết tên đang lắc lư theo gió.
- Sức sống thật mãnh liệt.
Tiêu Dương nhìn xung quanh, rồi chau mày.
Tiêu Dương không hiểu, nhưng ánh mắt hắn vẫn chuyển động châm chậm, không bỏ qua bất kỳ một ngóc ngách nào.
- Sao Kim đao tự nhiên lại dẫn mình đến đây?
Càng không có thần kiếm.
Thông Linh Thần Binh ngoài có thể bám trên cơ thể vật sống, cũng có thể bám vào thực vật. Trong ngọn có này có Thông Linh Thần Binh.
Tiêu Dương cẩn thận giơ tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy một mảnh lá của ngọn cả. Ánh mắt nhắm lại, thầm thức dân xâm nhập vào phần gốc rễ ngọn cỏ.
Một luồng sáng vàng phát ra.
Kim Thương!
Khi cảm nhận được thần thức của Tiêu Dương, Kim Thương bỗng rung lên, rồi đột nhiên nó bay lên khỏi phần rễ ngọn cỏ, men theo tay của Tiêu Dương bay vù vào trong cơ thể Tiêu Dương.
Ngay lập tức, Tiêu Dương mở to mắt, trong đan điền của hắn, Kim Thương yên lặng nằm đó.
- Thông Linh Thần Binh thứ hai.
Tiêu Dương hài lòng mỉm cười. Gặp được Thông Linh Thần Binh là phải có duyên phúc. Mặc dù hai Thông Linh Thần Binh đều chưa nhận chủ, nhưng Tiêu Dương tin rằng, nhất định có một ngày hắn sẽ thu phục được chúng. - Lần này vào Kiếm Trủng cũng được coi là không uổng công.
- Hộ Long Thế Gia có lẽ đến để nghiên cứu điều này.
Mắt Xích Kiếm Tôn Tọa đanh lại:
- Thiên Tiên Hoa cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, không ai biết được điều đó. Chỉ là, Kích, Côn, Thần Thiên Môn và Lưu Tinh Tông đã chết không ít người trong trận đấu này. Hơn nữa, họ đều bị giết một cách thân bí.
Mạch Kiếm Tôn giờ đây quá yếu.
- Chỉ đáng tiếc là, dù chúng ta có biết cũng không dám đi giành lấy nó.
Kim Văn Tôn Tọa xúc động nói:
Bỗng nhiên Xích Kiếm Tôn Tọa xuất hiện, lắc đầu nói:
- Nhưng tình hình cụ thể bên trong đó thế nào, tôi cũng không biết.
- Xích Kiếm Tôn Tọa.
Kim Văn Tôn Tọa cung kính khom người hành lễ, rồi ngẩng đầu nói:
- Lần này tôi đến đây là để bẩm báo một việc quan trọng. Xung quanh Vân Nam bỗng nhiên xuất hiện không ít người của Hộ Long Thế Gia.
Nghe vậy, vẻ mặt của Xích Kiếm Tôn Tọa thay đổi.
Trâm tư một lúc, lão nói châm chậm:
- Hành động của đệ tử Kiếm Tông chúng ta luôn rất cẩn mật, Hộ Long Thế Gia không thể phát hiện ra hoạt động của bên chúng ta. Nếu không đã có cường giả đến từ lâu rồi. Sự xuất hiện của chúng hiện tại... có lẽ là để tranh giành Thiên Tiên Hoa ở Tam Giác Vàng.
- Thật không ngờ lần này ở Tam Giác Vàng lại xuất hiện Thiên Tiên Hoa.
- Đến hiện tại, trong Kiếm Trủng, chưa có thần kiếm nào nhận chủ.
Gần như cứ vài giờ, lão lại phải đến xem một lần.
Kim Văn Tôn Tọa đứng ở ngoài thạch tất, lo lắng không thôi.
- Một ngày rưỡi rồi, không biết Tiêu Dương trong Kiếm Trủng thế nào rồi? Liệu có lấy được Thần Kiếm chưa?
kYNN —
Sau khi có được Kim Thương, tâm trạng của Tiêu Dương rất tốt, hắn ngồi tại chỗ nghỉ một lát rồi lại khởi hành.
- Thông báo cho mọi người đi.
Xích Kiếm Tôn Tọa quyết đoán trâm giọng nói:
- Trong thời gian này, hãy bảo đệ tử trong phái cố gắng ít xuất hiện. Những người có nhiệm vụ ở xung quanh Vân Nam đều rút lui.
Sự ẩn giấu toàn diện.
- Nếu bị Hộ Long Thế Gia phát hiện ra sự tồn tại của Kiếm Tông...
Sắc mặt Xích Kiếm Tôn Tọa sầm xuống:
- Nhất định sẽ sinh ra tai họa diệt tông!
Lão không dám tượng tưởng, và cũng không hi vọng sẽ có ngày đó. - Tuân lệnh.
Kim Văn Tôn Tọa cũng vội chạy ra ngoài.
Ánh mắt Xích Kiếm Tôn Tọa chầm chậm nhìn về phía Kiếm Trủng:
- Hi vọng tương lai của Kiếm Tông, trách nhiệm này vô cùng to lớn. Hi vọng... Cậu có thể gánh vác được.
Gió lạnh thổi tới, ngọn gió thổi đến đột ngột khiến Tiêu Dương ngạc nhiên. Cơ thể hắn nhanh chóng bay về phía một sơn cốc. Trong sơn cốc là một con đường hẹp trải dài vô tận...
Tiêu Dương bỗng xuất hiện một suy nghĩ, đi theo con đường này vào trong cốc.
Khoảng nửa tiếng, khi Tiêu Dương đi tới cạnh một cái cây, hắn dừng bước lại.
- Ừm?
Tiêu Dương hơi ngớ ra, hắn quay mặt nhìn cái cây, trên cành cây có vết gấy rất rõ ràng.
- Đây... Đây không phải là cành cây mình vừa bẻ gấy sao?
Tiêu Dương nhìn xung quanh sơn cốc, lòng khẽ rùng mình.
- Là Mê Huyễn Trận?
Hắn đã vô tình đi vào trong một trận pháp.
Tiêu Dương không sợ mà lại vui.
Điều này cho thấy, trong sơn cốc này có thể có Thần Kiếm bất phàm.
Tiêu Dương đã gặp không ít lợi kiếm thần phong trước đó, nhưng hoặc là đều cắm trước bia mộ, hoặc yên lặng nằm ở một chỗ nào đó, không hề có chút phòng ngự nào.
Sơn cốc này là một nơi bất thường đầu tiên Tiêu Dương tìm thấy.
- Nhất định phải phá được trận pháp này.
Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên.
May mà trước đó hắn và Lâm Tiểu Thảo đã cùng nghiên cứu không ít Mê Huyễn Trận của Thiên Cơ Phái. Thiên Cơ Phái là tông sư trận pháp, thủ đoạn trận pháp mà họ nắm được cũng là cao siêu nhất. Tiêu Dương cảm nhận một chút, có lẽ Mê Huyễn Trận này nằm trong phạm vi hắn có thể phá được.
- Chỉ là cần một chút thời gian.
Tiêu Dương nhanh chóng tìm cách phá trận. Thời gian không còn nhiều. Nếu vượt quá một ngày rưỡi, thì dù có phá được trận cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
- Còn một chút nữa, một chút nữa thôi.
Tiêu Dương bước vào trong một khu rừng. Không ngừng thay đổi phương hướng trái phải. Lòng hắn đã hoàn toàn chìm trong trung tâm huyền bí của trận pháp. Một lát sau, mắt Tiêu Dương sáng lên.
- Được rồi!
Quay mạnh người, hắn bước vào trước một cái cây trong số đó.
Hay tay ôm cây, nhổ mạnh lên.
- Lên nào.
Âm! Âm!
Cái cây bị nhổ lên, cả cánh rừng đều rung chuyển. Cây này chính là trận kỳ của Mê Huyễn Trận.
Đã phá được trận.
Âm!
Cảnh tượng trước mắt Tiêu Dương rung động. Một lát sau, hắn lại quay về cửa vào sơn cốc, chỉ là, giờ đây bên trong sơn cốc đã xuất hiện một tấm bia đá cao đến ba mét, một luồng uy lực vô hình ập tới.
Tiêu Dương vội vận khí đỡ lấy nó. Đồng thời hắn bước đến trước, khi nhìn thấy bốn chữ trên bia đá, lòng hắn chấn động.
- Thiên Viêm Kiếm Tiên!
Kiếm Tiên!
Tiêu Dương trừng lớn mắt, lòng chấn động kịch liệt. Toàn sơn cốc này là mộ của Kiếm Tiên.
- Hèn gì chỉ một tấm bia mộ cũng có uy lực lớn đến vậy.
Tiêu Dương hít sâu vào một hơi, tiếp tục nhìn mấy hàng chữ ở một mặt của bia mộ.
- Thiên Viêm Kiếm, được tạo thành bởi hàng ngàn thanh kiếm tuyệt thế, Thiên Viêm xuất ra, lực phá kinh thiên!
- Hàng ngàn thanh thần kiếm!
Tiêu Dương đọc đến đây, rồi hít vào một hơi, trong đầu hắn xuất hiện một cảnh tượng.
Dưới sự điều khiển của Thiên Viêm Kiếm, hàng ngàn thanh kiếm cùng bay. Cảnh tượng đó quá hoành tráng. Sức mạnh của nó nhất định sẽ khiến người ta kinh ngạc!
- Thiên Viêm Kiếm!
Mắt Tiêu Dương như cháy lên.
Đây là mục tiêu của hắn!
Nhất định phải sở hữu được Thiên Viêm Kiếm.
kh —