Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 631 - Chương 635: Kiếm Nên Ra Khỏi Vỏ Rồi!

Chương 635: Kiếm nên ra khỏi vỏ rồi! Chương 635: Kiếm nên ra khỏi vỏ rồi!Chương 635: Kiếm nên ra khỏi vỏ rồi!

Hai tròng mắt đen kịt như mực, gần như không có ánh sáng nào lọt được vào. Trong lúc nói chuyện nét mặt người này không hề thay đổi, nhưng sáu Tôn Toạ bao gồm cả Hâm Lang Tôn Toạ đều không dám nhìn Hồn Ma Tôn Toạ.

Sức mạnh thẩm thấu tinh thần của ông ta chủ yếu qua đôi mắt. Rất ít người dám đối diện trực tiếp với đôi mắt đầy ma lực hút hồn đó, vì bất cứ lúc nào cũng có thể mất hết toàn bộ tri giác.

- Bên này.

Hâm Lang Tôn Toạ đứng dậy dẫn Hồn Ma Tôn Toạ vào một căn phòng khác. Trong phòng, Đồ Vũ Hoa đang hôn mê bất tỉnh. Hồn Ma Tôn Toạ bước vào, giọng nói âm trâm vang lên:

- Năm người còn lại ra ngoài hộ pháp cho tôi.

Thuật rút hôn muốn phá huỷ tinh thân của một người thì dễ nhưng muốn thu được ký ức của người đó thì khó hơn nhiều.

Năm Tôn Toạ còn lại không nói gì thêm, lân lượt đứng dậy đi ra ngoài. Mặc dù miệng nói là không phải đề phòng Mạch Kiếm Tôn nhưng lòng vẫn không yên.

Hồn Ma Tôn Toạ đi đến trước giường Đồ Vũ Hoa nằm, ra dấu cho Hâm Lang Tôn Toạ nhấc cậu ta dậy.

Một tiếng bật ngón tay giòn tan vang lên.

- Cậu tên là gì? Người của tông phái nào? Sư phụ là ai?

Sau khoảng ba phút, Hồn Ma Tôn Toạ bỗng nhếch miệng cười lạnh.

Nhìn thẳng về phía trước.

Hồn Ma Tôn Toạ lập tức khoanh chân ngồi xuống trước mặt Đồ Vũ Hoa, hai tay mở ra, hai ngón trỏ đặt ở hai bên đầu Đồ Vũ Hoa. Một luồng sáng đen như mực tuôn ra khỏi mỗi đầu ngón tay, truyền vào đầu Đồ Vũ Hoa.

Âm thanh đều đều cất lên.

Đồ Vũ Hoa cảm thấy toàn thân đau đớn, từ từ mở mắt. Đúng lúc này hắn nhìn ngay vào một đôi mắt đen kịt sâu không thấy đáy, huyền huyền hoặc hoặc toàn những vòng xoáy quỷ dị, xuyên thẳng vào mắt Đồ Vũ Hoa.

Tiếng nói của Hồn Ma Tôn Toạ mang một ma lực quỷ dị, vang dội thẳng vào linh hồn Đồ Vũ Hoa. Bây giờ tất cả những gì Đồ Vũ Hoa nói đều được lấy trực tiếp trong ký ức của hắn, truyền đạt thẳng qua miệng.

Hâm Lang Tôn Toạ im lặng ngồi một bên.

Đồ Vũ Hoa lập tức cảm thấy mi mắt mình nặng trĩu, vừa mở mắt ra đã lại dân dân nhắm mắt lại.

Hồn Ma Tôn Toạ vừa dứt lời, Đồ Vũ Hoa mở mắt ra nhưng lạc thân như người mất hồn.

Mặc dù lúc trước gần như đã khẳng định nhưng bây giờ tận tai nghe Đồ Vũ Hoa nói ra bốn chứ "Mạch Kiếm Tôn", cả hai Đại Tôn Toạ đều chấn động toàn thân.

- Tỉnh lại.

Quả nhiên là Mạch Kiếm Tôn lại xuất hiện.

- Đồ Vũ Hoa, đệ tử của Hắc Bạch Tôn Toạ, Mạch Kiếm Tôn.

Mạch Kiếm Tôn. - Trong đáy vực sâu phía sau chùa Cung Trúc.

Hâm Lang Tôn Toạ không nhịn được nữa, lên tiếng giục.

Ngừng một lát rôi Hồn Ma Tôn Toạ lại hỏi:

Hồn Ma Tôn Toạ cười nham hiểm như quỷ dạ xoa.

Hoá Tượng một nghìn biến?

- Ha ha, làm rùa rụt cổ một trăm năm rồi cuối cùng cũng ló mặt ra.

Tuy hai người họ còn cách Hoá Tượng một nghìn biến xa, nhưng trong Thần Tiên Môn thiếu gì người đã đạt đến Hoá Tượng một nghìn biến trở lên.

Rồi cùng bật cười, cả người nhẹ nhõm hẳn.

Hai Tôn Toạ lại nhìn nhau.

- Mau hỏi nó xem hang ổ của Mạch Kiếm Tôn ở đâu!

- Bây giờ thực lực của người mạnh nhất Mạch Kiếm Tôn là thế nào?

- Tám Đại Tôn Toạ, Hoá Tượng một nghìn biến.

Khi đột phá đến cảnh giới Phản Vũ, hai Tôn Toạ đầu tiên đầu không công bố, khi Hồng Lăng Tôn Toạ đột phá Đồ Vũ Hoa đã không ở trong Kiếm Tông nữa nên không biết.

Sau khi Hồn Ma Tôn Toạ nhắc lại câu hỏi, Đồ Vũ Hoa đều đều trả lời.

Hâm Lang Tôn Toạ chế nhạo.

- Đúng là rùa rụt cổ không dám gặp người, trốn trong đáy vực có khi còn chẳng thấy ánh mặt trời bao giờ ấy.

Hai Tôn Toạ liếc nhau, cùng lộ vẻ tức cười.

- Không ngờ Mạch Kiếm Tôn còn yếu hơn chúng ta tưởng. Người mạnh nhất mới đến Hoá Tượng một nghìn biến thì chẳng phải quét một nhát là đánh bay được bọn chúng rồi sao?

Hồn Ma Tôn Toạ cũng lắc đầu cảm thán:

- Mấy năm nay tông tộc còn đề phòng Mạch Kiếm Tôn trả thù, bây giờ xem ra hoàn toàn không cần nữa. Chỉ cần tiêu diệt một hai người đã đạt đến cảnh giới Phản Vũ là có thể đẩy cho Mạch Kiếm Tôn rơi lại xuống đáy rồi.

Vùi! VùiI

Hai bóng người đáp xuống bờ sông.

Bỗng sắc mặt Hồng Lăng Tôn Toạ thay đổi, bà dừng lại, sâm mặt nói:

- Đến muộn rồi.

- Đến muộn rồi?

Tiêu Dương ngẩn người ra.

Tiêu Dương cười nói.

- Thế thì được rồi.

Tương kế tựu kế thế nào?

Hồng Lăng Tôn Toạ nhìn Tiêu Dương vẻ ngờ vực. - Vực sâu chùa Cung Trúc đã lộ rồi, cho dù có giết hết được những kẻ ở đây chăng nữa các đệ tử của Mạch Kiếm Tôn cũng không thể ở lại đó được, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy.

- Chỉ không biết chị có nỡ bỏ căn cứ bí mật dưới vực sâu đi không thôi.

- Bảy Tôn Toạ?

Tiêu Dương trầm ngâm.

- Hoặc nếu đánh chết bất ngờ rồi tin tức chưa kịp vê đến Thần Tiên Môn.

Đôi mắt Hồng Lăng Tôn Toạ ánh lên sát khí mãnh liệt.

- Không được hành động khinh suất.

Tiêu Dương ngước mắt nhìn Hồng Lăng Tôn Toạ.

- Chị à, chị muốn giải tỏa một chút, hay chị muốn đích thân đâm cho chúng một dao chí tử!

Hồng Lăng Tôn Toạ nhìn Tiêu Dương vẻ khó hiểu, tất nhiên là bà thích phương án thứ hai hơn rồi.

- Nếu Đồ Vũ Hoa đã nói tình hình của Kiếm Tông cho đối phương thì chi bằng chúng ta tương kế tựu kế - Tiêu Dương mỉm cười nói.

Điều may mắn duy nhất là tất cả đệ tử dưới đáy vực của Mạch Kiếm Tôn đều di tản suốt đêm rồi.

Hồng Lăng Tôn Toạ nắm chặt nắm đấm.

- Chị nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau, nghe giọng điệu thì có vẻ Đồ Vũ Hoa đã tiết lộ ra hết rồi.

Tiêu Dương thâm nhắc lại, đúng là với mình thì những người này là cường địch, còn với Hồng Lăng Tôn Toạ - một trong ba người mạnh nhất Mạch Kiếm Tôn bây giờ thì không đáng vào đâu.

- Có thế thôi à?

- Mười dặm trước mặt là đến khách sạn bên sông của Thần Tiên Môn. Chị cảm nhận được có tất cả bảy Tôn Toạ, nhưng thực lực mạnh nhất mới là Hoá Tượng hơn một trăm biến.

- Không phải Thần Tiên Môn muốn diệt tông Mạch Kiếm Tôn một lần nữa sao? Chúng ta cứ để họ diệt thôi, mời ông vào cửa.

- Ý em là không kinh động đến bọn chúng, cứ để chúng phái người đến đáy vực?

- Đúng vậy.

Tiêu Dương đáp.

- Đồ Vũ Hoa không biết trong tám Đại Tôn Toạ có người đã đột phá Hoá Tượng một nghìn biến, nếu em đoán không sai thì đối phương chắc chắn sẽ hỏi Đồ Vũ Hoa về tình hình thực lực của chúng ta hiện nay. Khi biết được người mạnh nhất Mạch Kiếm Tôn mới ở Hoá Tượng một nghìn biến, chắc chắn bọn chúng sẽ mừng rỡ như hoá điên rồi chủ quan khinh địch. Đến lúc đó thực lực của người mạnh nhất dẫn đầu đám người được sai đến diệt tông chắc sẽ không vượt quá Hoá Tượng một nghìn biến nhiều. Chúng ta có thể sắp xếp trước, khiến bọn chúng vĩnh viễn vùi xác dưới đáy vực.

Hai mắt Hồng Lăng Tôn Toạ như phát sáng.

Nếu mưu kế này có thể thực hiện thì còn sảng khoái hơn giết bảy tên Tôn Toạ ở đây nhiều!

Nhưng làm vậy cũng có nghĩa là Mạch Kiếm Tôn phải mạo hiểm khá nhiều.

Hồng Lăng Tôn Toạ trầm ngâm suy nghĩ.

- Chị à, kiếm của mọi người đến lúc được ra khỏi vỏ rồi. Tiêu Dương nhìn Hồng Lăng Tôn Toạ, nhấn mạnh từng chữ.

Hồng Lăng Tôn Toạ tinh thân chấn động.

Kiếm luôn hãnh diện đứng trong trời đất.

Mũi nhọn đầu kiếm phá tan thiên hạ.

Trốn trốn tránh tránh như bây giờ, chính là giấu đi mũi nhọn mạnh mẽ của kiếm.

Kiếm, đến lúc ra khỏi vỏ rồi.

Một trăm năm nhẫn nhục, đến lúc cho chúng nếm thử mùi vị bị đồ sát rồi.

- Chúng ta có khiêu chiến trực diện với thực lực mạnh nhất của bọn họ đâu, chỉ là tiêu diệt một nhóm lực lượng nho nhỏ thôi mà. Chuyện này mà Mạch Kiếm Tôn cũng không làm được sao?

Tiêu Dương không nhịn được, tức lên nói thẳng.

- Người ta cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta ỉa ra đến nơi rồi chúng ta còn đi chuẩn bị giấy để chùi à? Chùi lão tổ tông nhà chúng nó! Rút kiếm ra nghênh chiến mới đúng!

Phép so sánh này của Tiêu Dương khiến Hồng Lăng Tôn Toạ dở khóc dở cười, bà trừng mắt nhìn Tiêu Dương rồi thần sắc từ từ bình ổn lại:

- Tiêu Dương, chị đồng ý với em. Bắt đầu từ hôm nay, kiếm của chị sẽ được rút ra khỏi vỏ.

- Chính tối nay.

Tiêu Dương mỉm cười, thân hình lướt về phía trước.

Hồng Lăng Tôn Toạ lo lắng:

- Không phải không đánh rắn động cỏ...

- Con rắn này có đánh không thì cũng động rồi, chừa lại một tên để báo tin về là được rồi.

Tiêu Dương cười ha hả.

- Chị Hồng Lăng, chị nhớ không được thể hiện thực lực quá mạnh đấy nhé, chỉ cần tương đương rồi giết ba bốn tên là được rồi. Bọn chúng giãm đạp lên đầu chúng ta, sao có thể tha cho chúng dễ thế được? Chị chỉ cần "để lộ" một tí xíu thực lực cho người ta thôi.

Tiêu Dương lập tức lao đi.

Hồng Lăng Tôn Toạ nhướng mày nhìn theo Tiêu Dương, không khỏi cảm thán:

- Tâm cảnh của ta còn không bằng Tiêu Dương.

Nói rồi bà cũng nhanh chóng chạy theo.

- Mạch Kiếm Tôn đúng là không bằng một phần vạn của năm đó nữa, trong khi Thần Tiên Môn của chúng ta lại mạnh hơn không chỉ mười lần. Bọn chúng thật chẳng xứng làm đối thủ của chúng ta.

Hồn Ma Tôn Toạ bật tay cái tách, thân hình Đồ Vũ Hoa liên ngã xuống giường.

- Đúng là chẳng thú vị gì.

Khuôn mặt Hồn Ma Tôn Toạ xuất hiện nụ cười đắc thắng.

- Thú vị chứ, thú vị chứ.

Bỗng nhiên xuất hiện một người nhảy qua cửa sổ vào, cười hi hi nhìn hai Đại Tôn Toạ:

- Thú vị lắm chứ, không ngờ lại gặp người của Thần Tiên Môn ở đây. - Cậu là ai?

Hâm Lang Tôn Toạ cảnh giác đứng bật dậy, không biết thằng nhóc này ở đâu ra.

- Đã nói là thú vị rôi mà.

Thằng nhóc cười ha ha nói.

- Trước đây thấy đồ của Thần Tiên Môn đều là những thứ thua cả chó lợn, tối nay lại thấy được người của Thần Tiên Môn, lại còn biết nói tiếng người, lạ quá, lạ quá.

Đôi mắt đen kịt lạnh lẽo của Hồn Ma Tôn Toạ loé lên một cái, rồi một tiếng gầm lớn vang lên, một luồng sức mạnh hùng hậu ập đến tấn công tinh thần Tiêu Dương.

Thanh Hư Kiếm trong đầu Tiêu Dương khẽ động, nhanh chóng phá tan luông tấn công, nhưng vẻ mặt của Tiêu Dương cũng trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

- Cậu tên là gì? Sư thừa ở đâu? Sư phụ là ai?

Hồn Ma Tôn Toạ tự tin cười khinh khỉnh, thằng nhóc không biết sống chết này còn dám tò mò nhìn thẳng vào mắt mình.

- Tôi tên là Gia Gia.

- Gia gia? — Hai Tôn Toạ đều ngạc nhiên.

(Chú thích: IrI† và“#8 đồng âm, Š nghĩa là ông nội)

Tiêu Dương cười vẻ hiền hậu:

- Hai thằng cháu ngoan lắm.

- Muốn chết àI

Hâm Lang Tôn Toạ nổi giận đùng đùng, trường tiên loé lên, nhanh như một luồng điện ập đến tấn công Tiêu Dương.

- Oái! Chị ơi cứu em vớiI

Tiêu Dương co giò chạy luôn, xông ra ngoài cửa. Lúc này cửa lớn bỗng bị chém vỡ tung, một thanh trường kiếm lướt qua Tiêu Dương nhằm thẳng vào Hâm Lang Tôn Toạ.
Bình Luận (0)
Comment