Chương 636: Quay lại động băng
Chương 636: Quay lại động băngChương 636: Quay lại động băng
Tà áo đỏ bay tung trong gió, ánh kiếm chớp loé, trường kiếm linh hoạt không hề nao núng trước trưởng tiên của Hâm Lang Tôn Toạ.
Keng!
Kiếm chạm trường tiên, bắn toé lên một chùm hoa lửa.
A.
Tiêu Dương cuống lên, lo lắng nhìn Hồng Lăng Tôn Toạ chiến đấu, miệng lẩm bẩm. Nếu Hâm Lang Tôn Toạ nghe được những gì hắn đang lẩm bẩm chắc sẽ hộc máu mất.
- Đừng mạnh tay quá, đừng mạnh tay quá, đúng, đúng, nắm vững chừng mực thôi.
Tiêu Dương sợ Hồng Lăng Tôn Toạ giết Hâm Lang Tôn Toạ nhanh quá thì sẽ có người báo ngay tin về cho Thần Tiên Môn.
Kết quả Tiêu Dương muốn đạt được là bên mình có vẻ đã cố hết sức mới để thoát một người, người này chắc chắn sẽ về báo với Thần Tiên Môn. Để tránh không cho người của Mạch Kiếm Tôn tản đi, bọn họ chắc chắn sẽ sai người đến ngay.
Tiêu Dương lo lắng nhìn Hồng Lăng Tôn Toạ rồi chạy vụt ra ngoài.
- Chết tiệt!
Hồng Lăng Tôn Toạ nói với Tiêu Dương, dở khóc dở cười. Chỗ này là chỗ nghiêm túc đứng đắn, vốn bà định giải quyết năm tên bên ngoài trước rồi mới đến hai tên trong này, nào ngờ mới giết được hai tên đã nghe thấy tiếng kêu cứu mạng ầm ï trong này.
Bỗng một ngọn trường tiên phóng đến đánh vào sau lưng Tiêu Dương.
Hâm Lang Tôn Toạ cả kinh, vung trường tiên nhìn Hồng Lăng Tôn Toạ vẻ kiêng dè. Vừa chạm vào một cái Hâm Lang Tôn Toạ đã cảm thấy mình chưa chắc đã là đối thủ của người phụ nữ này.
Tiêu Dương lòng đầy căm phẫn.
Thế thì, lấy khoẻ đánh mệt, muốn tiêu diệt hết sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tiêu Dương lùi phắt lại, ngoái đầu nhìn kẻ vừa đánh lén mình, nổi giận gầm lên:
- Em ra ngoài đi.
- Người của Kiếm Tông.
Soạt!
- Không biết mày là ngây thơ hay là ngu xuẩn...
Hồng Lăng Tôn Toạ tất nhiên không hề do dự lao thẳng vào, tính mạng và sự an toàn của Tiêu Dương quan trọng hơn mấy người này nhiều.
Phập!
- Chết tiệt! Đúng là đồ vô đạo đức, làm trò đánh lén vô liêm sỉ!
Tôn Toạ đánh lén Tiêu Dương có thực lực tâm Hoá Tượng hai mươi biến, vốn tưởng rằng một đòn trúng ngay, không ngờ Tiêu Dương lại có thể dễ dàng tránh được. Lại nghe thấy Tiêu Dương nói vậy, bất giác cười nhạo:
Người này đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất. Hoá Tượng phụ ảnh của Tiêu Dương đã lẳng lặng đến sau lưng đối phương tấn công từ bao giờ.
Hai ngọn trường tiên lại ập đến tấn công cả Tiêu Dương và Hoá Tượng phụ ảnh của hắn.
Tôn Toạ đó bỗng cảm thấy lồng ngực đau đớn kịch liệt, khó khăn lắm mới cúi được đầu xuống nhìn, hoá ra lông ngực đã bị một thanh kiếm xuyên thủng.
- Mối thù trăm năm, nợ máu trả bằng máu.
Nói chưa dứt lời.
Hồn Ma Tôn Toạ đứng một bên mắt trợn tròn muốn lồi ra ngoài, lòng run lên, gần như không dám lừng chừng, vội quay đầu bỏ chạy về phía bên kia sông.
Trường kiếm mang theo uy thế kinh khủng áp đến Hâm Lang Tôn Toạ.
Soạt! SoạtI
Sau lưng y chính là Tiêu Dương áo trắng.
Thân hình Tiêu Dương khẽ đảo, vội thu lại Hoá Tượng phụ ảnh rồi chạy vút về phía bờ sông để tránh. Thực lực của hai Tôn Toạ còn lại đều cao hơn hắn, nhưng Tiêu Dương lần đầu tiên thấy đánh nhau mà lại nhẹ nhàng như thế này, hơn nữa còn có cao thủ như chị Hồng Lăng ở bên nên hoàn toàn không lo lắng.
Vừa tản bộ tránh đánh nhau, Tiêu Dương vừa quan sát tình hình bên trong khách sạn. Bỗng âm một tiếng, kiếm khí bắn tung ra, hai bóng người bị đánh bật ra ngoài.
Hồng Lăng Tôn Toạ đã cố gắng nén thực lực của mình xuống nhưng vẫn xử lý rất dễ dàng Hâm Lang Tôn Toạ và Hồn Ma Tôn Toạ. Sau khi đẩy lui hai người, mắt Hồng Lăng Tôn Toạ vằn thù hận, nâng kiếm lao thẳng đến Hâm Lang Tôn Toạ.
- Mày... hèn hạ vô sỉ...
Soạt! SoạtI
- Có à?
Tiêu Dương liếc nhìn người này vẻ nghỉ hoặc rồi lầm bầm.
- Muốn chạy àiI
Tiêu Dương quát lên.
— Chị ơi không cho nó chạy!
Hắn càng gào Hồn Ma Tôn Toạ chạy càng nhanh, trong nháy mắt bóng dáng y đã bị màn đêm nuốt chửng. Lúc này trường kiếm trong tay Hồng Lăng Tôn Toạ chém mạnh xuống, Hâm Lang Tôn Toạ vừa rồi vẫn dương dương tự đắc bây giờ đã bị một kiếm đoạt mệnh.
- ĐII
- Đi nhanh!
Đám chân tay của Thần Tiên Môn đều đang bỏ chạy tứ tung.
- Muốn chạy à?
Hồng Lăng Tôn Toạ không đùa như Tiêu Dương, đôi mắt loé lên một cái, sát khí lại ào lên. Trường kiếm vung lên liên tục, chỉ trong một loáng đã có hơn mười người bỏ mạng.
Hồng Lăng Tôn Toạ nhận khăn giấy, đứng lên:
Tiêu Dương im lặng đứng một bên chờ tâm cảnh của Hồng Lăng Tồn Toạ hồi phục lại rôi đưa khăn giấy cho bà. Gió sông đìu hiu lạnh lẽo.
- Xem con báo thù cho mọi người đây.
Từng dáng người lần lượt lướt qua não Hồng Lăng Tôn Toạ.
- Đêm nay là sự khởi đầu, cha, mẹ, em...
- Chị! Chị!
Tiêu Dương lách người qua nắm chặt thanh kiếm trong tay Hồng Lăng Tôn Toạ, bà hình như vẫn còn định giơ kiếm chém cái xác trước mặt.
- Chị, lão chết rồi, bị chị giết rồi.
Tiêu Dương lo lắng nói, ngâm vận nội khí truyên vào người Hồng Lăng Tôn Toạ. Lúc này Hồng Lăng Tôn Toạ rất dễ tẩu hoả nhập ma.
- Chết... chết rồi à?
Lúc này Hồng Lăng Tôn Toạ mới tỉnh khỏi cơn mê, nhìn đống xác chết trước mắt, thân hình từ từ quay sang, nhìn nước sông chảy xiết rôi khuyu gối quỳ xuống, trường kiếm trên tay đâm xuyên mắt đất.
Ngẩng đầu thê lương.
- Cha! Con gái Hồng Lăng bất hiếu, cuối cùng cũng giết được người của Thần Tiên Môn rồi!
Thoáng chốc nước mắt tuôn rơi, nắm chặt đốc kiếm nhìn dòng sông
Bảy Tôn Toạ, chỉ một mình Hồn Ma Tôn Toạ thoát thân. Đám lâu la cấp dưới thì chết nhiêu vô số kể.
Thần chết đến nơi, kẻ muốn chạy nhưng thoát không nổi sự truy sát của Hồng Lăng Tôn Toa.
Giết sạch Hộ Long Thế Gia.
GiếtI
Hai mắt cũng đỏ lựng lên.
Hồng Lăng Tôn Toạ đang trong cơn mê giết chóc!
- Xin lỗi em, chị mất kiểm soát rồi.
Tiêu Dương cười cười lắc đầu.
- Nơi này chết nhiều người quá, e rằng một lúc nữa là người của Viêm Hoàng Thiên Tử Các sẽ đến. Chúng ta đi trước là hơn.
Hồng Lăng Tôn Toạ ra hiệu cho Tiêu Dương vào bên trong cõng Đồ Vũ Hoa ra.
Sau khi kiểm tra qua tình hình của Đồ Vũ Hoa, Tiêu Dương không khỏi than thầm.
Hoàn toàn trở thành phế nhân rồi.
Mặc dù Tiêu Dương và Đồ Vũ Hoa có xích mích với nhau nhưng không phải thâm cừu đại hận gì, dù sao cũng là người cùng một tông phái. Bây giờ nhìn bộ dạng của Đồ Vũ Hoa, Tiêu Dương không hề cảm thấy hả hê hay đắc chí gì cả.
Tiêu Dương cõng Đồ Vũ Hoa, cùng Hồng Lăng Tôn Toạ nhanh chóng quay lại đáy vực chùa Cung Trúc. Lúc này dưới sự điều khiển của các Tôn Toạ, các đệ tử đang lần lượt rời đến một cứ điểm khác của Mạch Kiếm Tôn.
Thỏ khôn ắt đào ba hang. Sự chuẩn bị từ ba năm trước của Mạch Kiếm Tôn quả không thừa.
- Tang Tang, em cùng mọi người đi trước đi, anh còn có chuyện phải bàn với chị Hồng Lăng. Tiêu Dương tiễn một đoàn những người thân thiết như Diệp Tang, Kim Du Uyển đi rồi quay lại chủ điện Kiếm Tông.
Lúc này tám Đại Tôn Toạ đã tập hợp đây đủ. Trước khi Tiêu Dương đến nơi, Hồng Lăng Tôn Toạ đã khái quát tình hình cho bảy người còn lại.
- Tiêu Dương, nếu kế hoạch của cậu thành công thì đúng là sẽ phản lại Thần Tiên Môn một dao. Nhưng kế hoạch này có một sơ hở chí mạng.
La Thiên Tôn Toạ lắc đầu thở dài.
— Trong tám người chúng ta, thực lực mạnh nhất là tôi, cảnh giới Phản Vũ hậu kỳ, ngay cả một đạo Tâm Lôi Kiếp cũng chưa có nữa. Nếu trong số cường giả Thần Tiên Môn phái đến có người ở cảnh giới Tâm Lôi Kiếp thì chúng ta có tính toán nhiều thế nào cũng vô dụng.
- Chuyện này đệ tử đã nghĩ đến rồi.
Tiêu Dương cười nói.
- Thần Tiên Môn sẽ phái đến rất nhiều cườn giả, thậm chí còn liên kết với những nhánh khác của Hộ Long Thế Gia để cùng đến đánh bật tận gốc Mạch Kiếm Tôn. Tin tức họ thu được là, người mạnh nhất Mạch Kiếm Tôn mới ở Hoá Tượng một nghìn biến, cho nên khả năng thực lực của người mạnh nhất trong số người được phái đi là cảnh giới Phản Vũ hậu kỳ khá lớn. Các tông tộc kiêu ngạo thường có tâm lý giết gà không phải dùng đến dao mổ trâu.
Còn tình huống xấu nhất là có cường giả Tâm Lôi Kiếp, nhưng không sao. Đừng quên họ đến chỗ chúng ta tấn công chúng ta, nếu chúng ta cứ cố sống cố chết đánh trực diện với họ thì còn có ý nghĩa gì nữa.
Tám người đều khựng lại.
Tiêu Dương tiếp tục nói:
- Vực sâu là địa điểm tốt, đến lúc đó có bao nhiêu khói mê, phấn độc, trùng độc, rắn độc thả hết ra, thậm chí xuân dược gì gì đó cũng có thể dùng được, giết được một người là tính một người rồi.
- Chúng ta trốn trong chỗ kín, đến lúc đó nếu kẻ thù quá mạnh thì chúng ta đi thẳng là được rồi, không mất mát gì cả.
- Nhưng đây không phải thủ đoạn gì đàng hoàng.
Xích Kiếm Tôn Toạ nhíu mày.
Gần đây Tiêu Dương đã rất thân với Xích Kiếm Tôn Toạ, nghe nói rồi khoác vai Xích Kiếm Tôn Toạ, chu miệng nói:
- Em nói này lão Xích, chính anh nói xem bình thường anh có nghiêm chỉnh đàng hoàng không? Anh nói thật xem. Lần trước anh chẳng nói với em, hai mươi năm trước anh đi qua thôn nhà người ta còn tiện tay...
- Khụ khụ
Xích Kiếm Tôn Toạ vội ngắt lời Tiêu Dương.
— Coi như tôi chưa nói gì, tôi đồng ý với cách của Tiêu Dương.
- Tôi cũng đồng ý.
- Hồng Lăng Tôn Toạ ánh mắt đây căm hận.
- Ngày xưa Kiếm Tôn của chúng ta chẳng phải bị chính thủ đoạn kiểu này đánh đổ sao? Đây gọi là "gậy ông đập lưng ông”.
La Thiên Tôn Toạ và những người khác nhìn nhau rồi lần lượt gật đầu. Ánh mắt mọi người đều bừng lên vẻ hưng phấn, mong đợi.
Ai cũng nhãn nhịn đủ lâu rồi.
- Huống hồ rất có khả năng chúng ta còn một quân bài chưa lật nữa.
Tiêu Dương khẽ cười.
- Quân bài nào?
Tám người đều nhìn Tiêu Dương vẻ khó hiểu.
Tiêu Dương phát âm rõ ràng từng tiếng:
- Hàn Động Tam Lão.
Tám người đều chấn động.
Đúng! Hàn Động Tam Lão! Nếu Hàn Động Tam Lão có thể thức tỉnh thì có thể tự tin tất thắng.
- Tiêu Dương, việc tiếp theo nhờ em cả rồi
Hồng Lăng Tôn Toạ nhìn Tiêu Dương đầy kỳ vọng.
Tiêu Dương trịnh trọng gật đầu.
Đêm hôm đó, Tiêu Dương ở lại trong chủ điện Kiếm Tông xếp bằng luyện công, tám Đại Tôn Toạ cũng như vậy. Trời vừa sáng, Tiêu Dương từ từ mở mắt đứng dậy.
Tám người đồng thời bừng tỉnh, đứng cả dậy.
Ánh mắt chú mục cả vào Tiêu Dương.
- Đi nào, chúng ta đến động băng thôi.
Tiêu Dương không nhiều lời, phất tay đi thẳng.