Chương 637: Nhất định phải kiên cường!
Chương 637: Nhất định phải kiên cường!Chương 637: Nhất định phải kiên cường!
Vực sâu buổi sớm chìm trong sương mù dày đặc, không khí lạnh lẽo vô cùng. Không ít đồ đạc rơi vãi trước những căn nhà gỗ bên đường đi từ chủ điện, có thể thấy tối hôm qua Mạch Kiếm Tôn ra đi vội vã như thế nào.
Thấy thế, Tiêu Dương không khỏi khẽ thở dài.
Đây hẳn là sự giải thích hoàn hảo cho câu "chim sợ cành cong".
Một trăm năm nay Mạch Kiếm Tôn đi bước nào lo bước ấy, cẩn thận từng li từng tí để bảo vệ căn cơ, tránh rơi vào vết xe đổ một trăm năm trước.
Bốn bề yên ắng không một tiếng động, chín bóng người đi thẳng về phía động băng.
Càng đến gần động băng càng lạnh thấu xương.
Tiêu Dương ngầm vận nội lực chống lại, cả chín người dừng bước trước cửa động băng khoảng ba mét.
- Tiêu Dương, những gì cậu cần đều ở đây cả rồi.
Hồng Lăng Tôn Toạ mỉm cười động viên:
Tiêu Dương gật đầu, tự tin hơn hẳn. Nếu chỉ là hàn độc thì chắc đến mấy phần là có thể chữa được.
Tiêu Dương cảm thấy trách nhiệm vô cùng nặng nề đặt trên vai, thậm chí còn cảm giác bước đi cũng khó khăn.
- Vâng.
Vẻ mặt Tiêu Dương vô cùng nghiêm nghị, hít một hơi thật sâu, nhìn động băng trước mặt.
Mọi người còn đang nghi hoặc thì Tiêu Dương đã điềm đạm lên tiếng:
Xích Kiếm Tôn Toạ ném cho Tiêu Dương một cái hộp hình chữ nhật. Tiêu Dương đón cái hộp, trịnh trọng gật đầu.
Hắn đi đến trước động băng. Ánh mắt của tám người còn lại gắn chặt vào lưng hắn.
- Ba đại cường giả có tỉnh lại được hay không đều trông vào mình cả rồi.
Bước lên phía trước.
- Cố hết sức là được.
Dứt lời, Tiêu Dương đưa tay áp lên lớp băng bên ngoài.
Một cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.
- Tiêu Dương, lớp băng đó rất chắc, thực lực của cậu không phá được... Xích Kiếm Tôn Toạ nói được một nửa bỗng dừng lại, mắt mở lớn kinh ngạc.
Cứ thế phá vỡ lớp băng đóng kín hang động?
- Phá vỡ băng trong khi không xác định được vị trí của Tam Lão sẽ nguy hiểm. Đệ tử sẽ mở một lỗ hổng vào trước.
- Cậu em trai này của tôi nhiều tài ẩn thật.
Hồng Đào Tôn Toạ nghi hoặc nói:
Làm tan chảy động băng hẳn không thành vấn đề.
- Tay không có thể làm tan băng? Lạnh thấu xương tuỷ!
Băng đá dưới lòng bàn tay Tiêu Dương không bị phá vỡ mà tan chảy từ từ.
Tiêu Dương khiếp sợ, đồng thời cảm thấy nghi ngờ.
- Trong hoàn cảnh này mà vẫn sống được một trăm năm?
Nếu không có lửa "Hoàng" hộ thân, với thực lực hiện tại Tiêu Dương không thể nào chịu được cái lạnh này.
La Thiên Tôn Toạ cũng không khỏi kinh ngạc.
Tiêu Dương thấy việc này rất bình thường.
Tay kia cầm hộp, chờ đến khi băng tan để lộ ra một khoảng vừa bằng người, Tiêu Dương thở sâu rồi khom mình chui vào, vừa đi vừa làm tan băng trước mặt.
Băng đá trong động trong suốt, có thể nhìn xa được khoảng một mét. Kích thước hang động này khó đoán, nhưng Tiêu Dương cảm nhận được một tia khí tức mong manh lúc có lúc không.
- Chẳng lẽ cậu ta tu luyện tuyệt học nào đó dạng Liệt Hoả Chưởng? Nhưng làm gì có chưởng pháp nào có uy lực như thế này.
Lửa "Hoàng" là khắc tinh của mọi loại băng tuyết.
- Không có Hoá Tượng một trăm biến trở lên đừng hòng phá được lớp băng này, thế mà giờ bị làm tan một miếng rồi.
Hồng Lăng Tôn Toạ nhìn Tiêu Dương khen ngợi.
- Đã đi vào ba mét rồi vẫn chưa thấy đáy hang.
Tiêu Dương cảm nhận một lát.
— Nơi phát ra khí tức mạnh nhất ở trước mặt tâm hai mét.
Trong điều kiện bình thường thì hai mét có thể đi qua trong nháy mắt, nhưng bây giờ Tiêu Dương phải vừa làm tan băng vừa đi từng bước.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Tám Đại Tôn Toạ ngoài cửa động đều căng thẳng nhìn vào hang. Tất cả đều im lặng, thầm cầu nguyện.
Nhất định phải chữa được.
Trụ cột tinh thân của Mạch Kiếm Tôn không được đổ.
Lúc này, Tiêu Dương trong động băng đang ngây người ra.
- Khí tức sinh mạng biến mất rồi?
Bên ngoài động băng, tám Đại Tôn Toạ sắc mặt đại biến.
Không còn chút khí tức nào.
Lạnh băng.
Sau khi kim phủ hoàn toàn nhập vào lòng bàn tay Tiêu Dương, khí tức sinh mạng trong hang động cũng biến mất.
Đây là cách tồn tại của thông linh thân binh, chứ không phải kim phủ đã nhận Tiêu Dương làm chủ. Mặc dù trong người Tiêu Dương đang có ba món thần binh nhưng chưa món nào nhận chủ cả.
- Không lẽ năm đó một trong Tam Lão có kim phủ? Đây là món thông linh thân binh thứ ba Tiêu Dương nhìn thấy.
Nhưng cảnh này cũng khiến tim Tiêu Dương chìm xuống.
Thường thì thông linh thần binh sẽ gắn liền với một ai đó, tuy không dễ nhận chủ nhưng trước khi người đó chết nó rất hiếm khi tự động rời đi.
- Trừ khi Tam Lão chủ động lấy kim phủ ra khoá lại trong băng, hoặc là...
Tiêu Dương nặng nề nghĩ, có cảm giác rất không lành. Hoá ra khí tức leo lắt là do món thần binh này phát ra chứ không phải Tam Lão!
Hiện thực trước mắt làm Tiêu Dương sợ hãi không dám bước tiếp. Hắn sợ dự đoán của mình trở thành sự thực, hắn sợ mình làm mọi người ngoài kia thất vọng, hắn sợ nếu sự thực đúng là như vậy thì tám Đại Tôn Toạ khó mà chấp nhận nổi.
Vội hít thở sâu mấy hơi.
Tiêu Dương tiếp tục làm tan băng, khi đến gần kim phủ, Tiêu Dương đưa tay với. Kim phủ không hề kháng cự, hoá thành luồng sáng vàng chui vào lòng bàn tay hắn.
Tiêu Dương đờ cả người.
- Sao kim phủ lại ở trong động băng này?
Mười tám thông linh thần binh, kim phủ.
Vừa đến gần nơi phát ra khí tức, kim đao kim thương trong người Tiêu Dương đã có dị động, cảm giác này rất giống với khi ở trong Kiếm Trủng. Tiêu Dương bước lên thêm hai bước nữa, quả nhiên nhìn thấy cách đó một mét là một lưỡi rìu vàng bị băng đá khoá cứng giữa không trung.
Tiêu Dương trợn tròn mắt.
- Kim... phủ?
- Có chuyện gì vậy? Tiêu Dương thất bại rồi?
Tám người sắc mặt trắng bệch, có khả năng ván cược này thua rồi.
- Hoặc giả Tiêu Dương đang chữa trị cho Tam Lão thì sao?
Trong lòng mọi người vẫn còn nuôi hi vọng.
Nhưng Tiêu Dương thì hết hẳn hi vọng rồi.
Hắn đã đi đến cuối động, trên một khối đá khổng lồ, trong cái lạnh cắt xương là ba bộ hài cốt.
Đã thành hài cốt rồi!
Lòng Tiêu Dương vô cùng nặng nề, không cần tiến lên trước nữa.
Tiêu Dương cúi đầu đứng im tại chỗ một lát, rôi lắc đâu nặng nề thở dài một tiếng, quay ra.
Từ tình trạng hài cốt có thể thấy Tam Lão đã mất một thời gian rồi, y thuật của Tiêu Dương có giỏi đến đâu cũng không thể chữa cho hài cốt được.
Khi Tiêu Dương xuất hiện ở cửa động, ánh mắt tám Đại Tôn Toạ đều bừng lên với vẻ kì vọng.
Họ khao khát nhìn thấy Tiêu Dương tươi cười, khao khát nghe Tiêu Dương nói có thể chữa khỏi được cho Tam Lão.
Đáng tiếc, họ chỉ nhìn thấy Tiêu Dương đi ra buồn bã lắc đầu.
Tiêu Dương nói với tám Đại Tôn Toạ: - Tam Lão sớm đã qua đời rồi.
Trong đầu tám người nổ ùng một tiếng.
Một luồng khí lạnh ngấm sâu vào lòng từng người, lan ra toàn thân, linh hôn chấn động dữ dội.
Như sét đánh giữa trời quang.
Run rẩy toàn thân.
Trụ cột tinh thần lâu nay sụp đổ.
Không thể tin được, không thể chấp nhận được.
- Qua đời rồi...
- Từ từi
La Thiên Tôn Toạ mở bừng hai mắt.
- Tiêu Dương vừa nói gì? Tam Lão sớm đã qua đời rồi?
Tiêu Dương trịnh trọng gật đầu:
- Trong động băng đệ tử chỉ tìm thấy ba bộ hài cốt.
Hài cốt!
Ngay cả thi thể cũng không phải.
Tám người lạnh ngắt toàn thân.
Vậy là bao nhiêu năm nay đã chờ suông?
Mọi người vẫn chờ hài cốt của Tam Lão đấy ư?
- Nhưng lúc trước rõ ràng còn có khí tức sinh mạng cơ mà.
Tám người chưa thể tiếp nhận được sự thực này.
Lúc này cổ tay Tiêu Dương khẽ chuyển, một luồng sáng vàng toả ra.
Kim phủ hiện lên trong tay Tiêu Dương, toả ra luồng khí tức nhè nhẹ.
Ánh vàng lấp lánh trong mắt.
- Kim phủ!
Tám người đều cả kinh.
Đồng thời hiểu ngay ý Tiêu Dương. Thông linh thần binh vốn có khí tức sinh mạng.
- Kim phủ đây do đệ tử lấy được ở trong động.
Tiêu Dương nói.
Tám người đều trầm mặc.
Một hồi lâu sau La Thiên Tôn Toạ mới mở mắt, thở dài khoát tay nói:
- Tiêu Dương thu kim phủ lại đi. Gặp được kim phủ phụ thân là duyên phúc của cậu, hi vọng sau này cậu có thể khiến kim phủ nhận chủ.
Thông linh thần binh nhận chủ, uy lực không phải tâm thường.
Tiêu Dương trịnh trọng gật đầu, hắn có thể cảm nhận được tâm trạng của tám Đại Tôn Toạ. Hắn bèn thu kim phủ lại, im lặng đứng một bên. Tám Đại Tôn Toạ cất bước.
Bỗng La Thiên Tôn Toạ vung tay, kiếm khí phóng ra, đập thẳng vào động băng.
Âm! Âm! Ầm!
Động băng phát ra tiếng nổ lớn, vô số tảng băng bắn tung ra khắp nơi, trong nháy mắt cả hang động bị san phẳng. Ánh mắt của tám người đều rơi xuống ba bộ hài cốt đang nằm yên trên khối đá nơi cuối hang.
Từ giờ phút này trở đi, thủ lĩnh tinh thân mà Mạch Kiếm Tôn đã khổ sở chờ đợi, ngọn lửa hi vọng kiên trì trong lòng mọi người, đã sụp đổ.
Không còn Hàn Động Tam Lão nữa.
Tất cả hi vọng đều hoá thành hư vô, báo thù Hộ Long Thế Gia chỉ có thể dựa vào bản thân rồi.
Tâm trạng tám người vô cùng nặng nề, nghiêm trang.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Tám thân hình vươn thẳng quỳ gối hướng về phía ba bộ hài cốt trong hang.
Quỳ gối báo đáp ơn sâu.
Một trăm năm nay dưới sự động viên tinh thần từ Tam Lão, Mạch Kiếm Tôn mới vượt qua được thời kì khó khăn nhất.
Hoặc có khi động băng này chính là kết tinh tinh hoa do Tam Lão cố hết sức phóng ra lúc lâm chung, đóng kín tầm nhìn của tộc nhân để níu giữ tia hi vọng cuối cùng.
Tiêu Dương lúc này cũng trịnh trọng quỳ xuống.
- Đệ tử La Thiên.
- Đệ tử Hồng Đào.
- Đệ tử Giang Phong.
- Đệ tử Hồng Lăng.
- Đệ tử Lê Thiên.
- Đệ tử Bạch Liên.
- Đệ tử Xích Kiếm.
- Đệ tử Đoạn Hàn.
Tiêu Dương cung kính nối lời:
- Đệ tử Tiêu Dương.
- Cung tống Tam Lão tiên giá.
Chín người cùng quỳ lạy.
Khối băng lạnh lẽo bắt đầu tan chảy, cảm giác lạnh thấu xương len lỏi vào trái tim từng người.
Gió lạnh ào đến, chín dáng người đứng lên, linh hồn dường như vừa trải qua một lễ tẩy rửa, thay đổi.
Trở nên kiên cường hơn.
Nhất định phải kiên cường!