Chương 664: Hám đạo thuật! Thiên hạ vô địch!
Chương 664: Hám đạo thuật! Thiên hạ vô địch!Chương 664: Hám đạo thuật! Thiên hạ vô địch!
Vẻ mặt Kim Văn Tôn Tọa âm trầm. Tiêu Dương không đi, lão cũng không thể lui lại.
Hôm nay Lục công tử trước mắt dựa vào phụ ảnh Hóa Tượng có cảnh giới gần với Tiên nhân, mạnh mẽ ngăn cản Tiêu Dương. Tiêu Dương liên tục biến ảo phương hướng mấy lần, cố gắng lắc mình rời đi nhưng vẫn bị Lục công tử này giữ lại.
- Muốn chạy?
Lục công tử cười nanh ác.
- Đêm nay giết nhiều người Thần Tiên môn như vậy, nói sao cũng phải lưu lại một người chôn cùng chứ.
Giờ phút này Lục công tử tương đương với tấm thân bất tử. Gã không có gì phải e dè, càng không phải bận tâm gì cả.
Cho dù là gã đứng cho đối phương giết cũng không giết chết nổi.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh như băng, tỉnh táo vô cùng.
- Tiêu Dương! Mau chóng rời đi!
Vùi
- Nếu thật sự có cường giả như vậy xông tới, có lẽ tao thật sự không trốn thoát được. Mà mày...
- Có tin tức, Thần Tiên môn sẽ tới trợ giúp trong mười phút tới.
Tiêu Dương cười lạnh.
Lục công tử cười nanh ác.
Lục công tử cũng không chú ý tới, bóng dáng Tiêu Dương dù như đang nhanh chóng cố gắng trốn chạy, đồng thời sát ý sâu trong mắt bắt đầu khởi động, không ngừng một chút nào.
Bóng dáng Tiêu Dương nhanh chóng nhoáng lên, lao về phía trước.
- Đáng tiếc là bổn tôn của phụ ảnh Hóa Tượng này cũng không ở gần đây, phụ ảnh Hóa Tượng bám trên người gã chỉ thuần túy là vật chết để phòng ngự mà thôi.
- Phụ ảnh Hóa Tượng mạnh mẽ sao?
Kim Văn Tôn Tọa lo lắng rống to.
Trong giây lát, bóng dáng Tiêu Dương vọt mạnh tới, nhảy lên cao, xoay người, một kiếm đâm thẳng xuống.
Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên vẻ vô cùng khinh thường.
- Biết thừa là vô dụng rồi.
- Trong mười phút là đủ rồi.
- Mười phút quả thật đủ rồi.
Một luồng chấn động vô hình tràn ra.
Một luồng lực kiếm đạo hùng hậu tràn từ kinh mạch tới đầu ngón tay, trong nháy mắt bắn ra. Áp bức vô hình ập tới, đập thẳng vào gáy Lục công tử...
Trong tích tắc này, lực lượng của Nhất Niệm hám hồn như đụng phải một bức tường, lực trùng kích vừa tiến vào liền không thể đi sâu thêm chút nào. Đôi mắt Tiêu Dương bùng lên ánh sáng.
Trái tim gã lạnh ngắt.
Lục công tử ngẩng đầu khinh miệt nhìn Tiêu Dương. Gã căn bản chẳng coi công kích như vậy vào đâu. Chuẩn xác mà nói là phụ ảnh Hóa Tượng trên người gã căn bản không thèm nhìn công kích của Tiêu Dương.
Linh hồn là sơ hở của tấm khiên này.
Càng huống chi phụ ảnh Hóa Tượng này chỉ tương đương với một tấm khiên trên người mình.
Gã cũng cảm nhận được lực lượng của Nhất niệm hám hồn. Lực lượng công kích tỉnh thần như vậy là đòn mạnh nhất từ trước tới nay gã gặp phải. Phụ ảnh Hóa Tượng trên người gã tuy có tác dụng bảo vệ tinh thần nhưng dù sao cũng không thể bảo vệ chặt chẽ như thân thể được. Dù sao linh hồn con người là chỗ trung tâm của thân thể nhất, phụ ảnh Hóa Tượng rất khó bao phủ tới.
Trong đầu gã, hư kiếm rung lên trong tích tắc!
- Cái gì?
Sắc mặt Lục công tử hơi thay đổi.
- Nguy hiểm thật.
Âm!!
Phụ ảnh Hóa Tượng cũng có tác dụng bảo vệ tinh thần.
Sự tàn phá như hồng thủy tràn ngập ra, trong khoảnh khắc ầm ầm đánh sâu tới, thẳng vào sâu sau gáy Lục công tử...
- Hám Đạo Thuật! Nhất niệm hám hồn!
Đương nhiên sơ hở này cũng rất nhỏ, vô cùng khó phá.
Lực lượng ẩn chứa bên trong Đạo, người bình thường căn bản không thể phá.
Nhưng mà Tiêu Dương lại mang theo tuyệt học độc nhất vô nhị trên thế gian...
Hám Đạo Thuật!
Không đợi Lục công tử kịp thở phào một hơi, trong mắt Tiêu Dương lóe lên vẻ điên cuồng. Chỉ trong thoáng chốc, hư kiếm trong óc hắn chuyển động điên cuồng, tất cả tinh thần lực dồn sạch, tập hợp vào đầu ngón tay.
Bầu trời đêm như có một luồng tinh thân kinh khủng ập xuống.
Trong tích tắc này, sắc mặt Kim Văn Tôn Tọa ở xa xa cũng thay đổi hẳn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn bốn phía. Theo tiềm thức, lão nghĩ rằng có cường giả tới nơi rồi.
Chẳng qua xung quanh lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Cuối cùng Kim Văn Tôn Tọa quét mắt lại, hoảng sợ nhìn Tiêu Dương, mở to hai mắt như chuông đồng, vô cùng chấn kinhI
Nổi giận điên cuồng!
Vẻ mặt kinh hãi mất đi, sau đó là nét tức giận. Hơi thở nóng nảy tràn ngập khắp căn phòng đá. Trong tiếng âm ầm, tảng đá dưới thân gã cũng bị chấn nát thành bột phấn.
- Là ai! Là ai muốn giết Lục nhiI
Quả thực là chưa bao giờ từng nghe nói tới. Đây là thủ đoạn công kích khiến kẻ khác không thể tưởng tượng nổi.
Làm đạo thụt lùi!
Âm ầm!
Thân thể Lục công tử chấn động kịch liệt, ngực phập phồng, ý thức bị phá hủy trong tích tắc. Một ngụm máu tươi phun thẳng ra...
Phụt!!
Cùng lúc đó, ở tổng bộ Thần Tiên môn, trong một phòng đá luyện công, một bóng người đang khoanh chân ngôi, trên mặt bất ngờ hiện lên một dấu ấn màu đen quỷ dị, dữ tợn vạn phần. Mà giờ phút này, gã cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Vẻ mặt kinh hãi, tái mét mặt mũi.
Không lau vết máu trên môi, hai tay gã chống trên mặt đất.
- Tại sao lại như vậy? Phụ ảnh Hóa Tượng tôi để trên người Lục nhi lại bị phá rồi. Bị phá rồi!
Hai mắt gã mở lớn tới cực điểm. Gã hiểu rất rõ ý nghĩa phụ ảnh Hóa Tượng bị phá. Nhưng khiến gã kinh hãi lại là...
- Phá vỡ phụ ảnh Hóa Tượng, không ngờ ngay cả Đạo của tôi cũng bị phá hủy, đẩy lui một chút.
Lực lượng trùng kích điên cuồng tràn tới như thủy triêu, trong tích tắc đã tràn ngập óc Lục công tử. Bức tường cao kia sụp đổ ầm ầm.
Âm! Âm! Ầm!
- Hám Đạo Thuật tâng thứ hai, Tích Thủy Xuyên Thạch.
Ngón tay Tiêu Dương chỉ một cái vào không trung, giống như hạ một ngón tay có thể đâm thủng bầu trời.
Công kích tinh thân kinh khủng như vậy...
Không ngờ là Tiêu Dương!
- Điều tra! Nhất định phải điều tra rõ ràng.
Lúc này linh hồn của Lục công tử đã bị phá hủy hoàn toàn rồi, hai mắt trợn to mờ mịt, tựa như dù đến chết cũng không ngờ nổi, kẻ mình vẫn muốn giữ lại lại là một sát thần, sát thủ kinh khủng kết liễu tính mạng mình.
Âm!
Thi thể Lục công tử nặng nề ngã xuống mặt đất.
Linh hồn bị cắn nát mà chết.
Leng keng!
Bóng dáng Tiêu Dương rơi xuống đất, một kiếm cắm xuống, đưa mắt đảo qua thi thể Lục công tử. Khóe miệng Tiêu Dương không khỏi lóe lên vẻ tự tin.
- Hám Đạo Thuật, thiên hạ vô địchI
Tiêu Dương tự tin nói một câu này.
Chỉ cần thực lực mình đủ mạnh, cảnh giới kiếm đạo đủ cao thì sẽ hiểu được càng nhiều chiêu số Hám Đạo Thuật. Thiên hạ tuy lớn nhưng mình nào có sợ bất cứ địch thủ nào? Hám Đạo Thuật thiên hạ vô song, thiên hạ vô địch.
Đây là thủ đoạn mạnh mẽ mà sư tôn mình sau khi trở thành Kiếm tiên ngẫu nhiên có được, chưa bao giờ sử dụng trên thế gian. Công kích như vậy khiến kẻ khác khó lòng phòng bị, muốn tránh cũng không tránh được.
Vùi
Bóng dáng Kim Văn Tôn Tọa nhoáng lên, đôi mắt trợn to tròn xoe nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, tựa như nhìn một con quái vật. Chẳng qua một lát sau ông cũng bình thường lại. Không cần nghĩ ngợi, kẻ này vốn là là một con quái vật chính cống.
- Không thể lưu lại nơi này.
Tiêu Dương sử dụng kiếm chống thân thể. Sử dụng tâng thứ hai của Hám Đạo Thuật, Tích Thủy Xuyên Thạch cũng tiêu hao rất lớn lực kiếm đạo của hắn, giờ phút này đầu óc nặng nề như muốn ngủ.
- Ừ.,
Kim Văn Tôn Tọa gật đầu, quyết đoán nói.
- Phải lập tức rút lui.
- ĐI.
Bóng dáng Kim Văn Tôn Tọa vọt vê một hướng. Nhưng đi một lúc, quay đầu lại vẫn thấy Tiêu Dương đứng đó.
Mặt Tiêu Dương đau khổ:
- Kim đại ca, huynh có thể cõng đệ không?
Kim Văn Tôn Tọa xoay người tới, túm lấy Tiêu Dương như chim ưng bắt gà con, bóng dáng nhoáng lên trong khoảnh khắc, chỉ nhún chân mấy cái liền biến mất trong đêm tối mờ mịit.
Hơi thở thê lương trải đầy mặt đất.
Cứ điểm này dù lửa cũng còn chưa kịp nổi lên đã phải rút lui.
Sự thật chứng minh, đây cũng là một lựa chọn vô cùng chính xác. Khi hai người rời đi chưa tới ba phút, từ phía xa xa, một tiếng rít xuyên đá phá vàng ầm ầm vang lên
Một bóng người vù vù bay tới.
Nhưng lão vẫn tới trễ một bước.
Sắc mặt Cổ trưởng lão xanh mét. Lão không còn cảm nhận được chút hơi thở tính mạng nào.
Chết hết rồi.
- Cầu trời khấn phật Lục công tử đừng gặp chuyện không may.
Sắc mặt Cổ trưởng lão thay đổi liên tục, ánh mắt nhìn thi thể khắp mặt đất xung quanh.
- Chẳng qua với thân phận của Lục công tử, nhất định có phụ ảnh Hóa Tượng mạnh mẽ phụ thân. Cho dù là Kiếm Tông đột kích thì hẳn cũng không thể nào phá nổi.
Trái tim Cổ trưởng lão hơi yên ổn lại. Nhưng đợi khi ánh mắt lão nhìn vê một hướng, thấy thi thể người thanh niên chết không nhắm mắt kia, sắc mặt lão liền trắng bệch ra.
- Lục công tửi Cổ trưởng lão vọt tới, trái tim lạnh ngắt.
Trong chốc lát, Cổ trưởng lão ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng, ngửa mặt gào thét, điên cuông gầm lên:
- Đồ con rùa đen Kiếm Tông! Lão phu thề không đội trời chung với các người! Lão phu thê nhất định phải đuổi tận giết tuyệt các người!
Sát ý tràn ngập.
Vùi! Vùi! Vùi
Trong rừng núi sâu thẳm, tại một khu rừng đen kịt.
Nơi tập trung của mạch Kiếm Tôn.
Giờ phút này, sáu đội ngũ của La Thiên Tôn Tọa đã tập hợp xong. Tất cả mọi người đều mang tin tức tốt vê. Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi.
Giết rất sảng khoái!
Chẳng qua đợi mãi mà đội ngũ của Tiêu Dương vẫn chưa trở về, không khỏi khiến mọi người hơi lo lắng.
- Sẽ không có biến cố gì chứ?
Hồng Đào Tôn Tọa cố gắng kiêm chế lo lắng trong lòng.
- Hay là tôi chạy tới tiếp ứng nhé?
Xích Kiếm Tôn Tọa nói.
Lão cũng sợ xảy ra chuyện bất ngờ.
Vẻ mặt La Thiên Tôn Tọa cũng lo lắng, do dự một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, vẻ mặt vui mừng:
- Bọn họ trở vê rồi.
Tiếng nói vừa dứt, từng tiếng xé gió vang lên.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tiêu Dương, Kim Văn Tôn Tọa phải cõng hắn trên lưng.
- Đã về rồi.
- Ha ha! Chúng tôi đã về rồi.
Kim Văn Tôn Tọa không nén nổi, cất tiếng cười ha hả.
Nghe thấy tiếng cười của lão, trái tim mọi người cũng yên ổn hẳn. Chẳng qua khi thấy Tiêu Dương đang được Kim Văn Tôn Tọa cõng, trái tim mọi người lại thắt lại.
Vùi
Hồng Lăng Tôn Tọa vọt tới trước, ân cần hỏi:
- Tiêu Dương, em làm sao vậy?
- Em không sao.
Tiêu Dương xua tay. Điều tức cả đường đi, cảm giác nặng nề ở đầu hắn cũng đã hầu như biến mất hất. Dù sao hiện tại Tiêu Dương đã đạt Hóa Tượng hai mươi mốt biến, khác hẳn trước kia, sử dụng Tích Thủy Xuyên Thạch cũng không để lại di chứng mãnh liệt nữa.
Lực kiếm đạo tiêu hao cũng chậm rãi khôi phục lại là được.
Bò dậy từ lưng Kim Văn Tôn Tọa, hắn lắc mình nhảy xuống mặt đất. Thấy vậy, mọi người mới tin Tiêu Dương không sao, trái tim được thả lỏng.
- Không sao là tốt rồi.
Ánh mắt La Thiên Tôn Tọa đảo qua sát thủ phía sau lưng Tiêu Dương, khuôn mặt không nén nổi vẻ vui mừng.
- Đêm nay không ngờ chúng ta không tử vong một người, chỉ có anh em bị thương, tiêu diệt hai mươi mốt cứ điểm của hai tông!
Thắng lợi thật lớn!
Đang nói tới đây, tất cả mọi người còn lại đều không nhịn nổi kích động.
- Tốt
- Ha ha! Sảng khoái thật!
Xích Kiếm Tôn Tọa cười thoải mái.
- Huynh đã sảng rồi à?
Tiêu Dương liếc Xích Kiếm Tôn Tọa một cái, cười hắc hắc:
- Đệ còn ngại chưa đủ sảng khoái đấy!
- Ha ha ha! Chưa đủ sảng khoái! Chưa đủ sảng khoái!