Chương 674: Vui quá hóa buôn, tức tới hộc máu!
Chương 674: Vui quá hóa buôn, tức tới hộc máu!Chương 674: Vui quá hóa buôn, tức tới hộc máu!
xx*k**%
Tiếng vỗ tay giống như nhấc bổng cả bầu trời, vang lên như sấm, liên tiếp như mưa rào.
Tiếng than thở vang lên không dứt.
Tiếng hoan hô kích động phấn chấn.
Tiếng thở than hối hận.
Tất cả đan vào nhau tạo thành một dòng thủy triều, tràn khắp quảng trường.
Sơn Hà đã có một chiến thắng tuyệt đối đáng kiêu ngạo.
Một bức Diệu nhật đông thăng đồ tuyệt mỹ vô cùng này giống như thần thánh giáng trần, khiến thế nhân chấn kinh.
Giờ phút này Tây Môn Lãng đã hạnh phúc tới mức muốn ôm luôn lấy cái bàn. Nhưng lý trí nói cho gã biết, giá trị của cái bàn này hiện giờ đã cả một gia tài, cho dù bị một chút tổn thất nào cũng khiến kẻ khác đau như cắt ruột.
Đại thi đấu thi họa, mục tiêu của Tiêu Dương đó là một tiếng kêu vang dội.
- Tiêu Dương có thực lực của danh gia tranh chữ năm sao, hơn nữa còn phải đứng trong những thứ hạng đầu đấy.
Bày mưu tính kế, tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn.
- Sơn Hà Thư Họa, ngọa hổ tàng long.
Sơn Hà giành được thắng lợi mang tính mấu chốt.
Có thể tưởng tượng được, đợi sau khi kết quả trận đấu ngày hôm nay truyền đi, tin tức này sẽ gây ra sóng gió lớn tới đâu.
Hiện tại Sơn Hà Thư Họa cần chính là dâng trào thẳng tiến, không cần phải giấu diếm. Càng giấu diếm càng dễ bị người khác âm thâm chơi xỏ. Chính thế lân này Quân Vô Lâm mới dám giở trò. Nếu Sơn Hà Thư Họa được giới truyên thông và dân chúng chú ý thì chưa chắc Quân Vô Lâm đã dám đối phó với Chu Thạch Điển trắng trợn như vậy.
- Nghe đồn Sơn Hà Thư Họa có một danh gia tranh chữ năm sao thần bí, nhất định là Tiêu Dương chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Giá trị của một bức Diệu nhật đông thăng này của Tiêu Dương tuyệt đối sẽ tăng lên không tưởng.
Vẻ mặt Tiêu Dương vẫn bình thản mỉm cười như cũ.
Ánh mắt lão gia tử Thủy Tu Trúc hơi phức tạp nhìn Tiêu Dương, không ngờ đã quên Tiêu Dương vừa mới phê bình mình. Bức Diệu nhật đông thăng này của Tiêu Dương đã thể hiện ra thực lực của hắn ở một mức độ nhất định. Huống hồ ai biết đó có phải là trạng thái cao nhất của Tiêu Dương hay không?
Lời khen ngợi không chút keo kiệt.
- Mình không bằng hắn.
May mà Tiêu Dương chạy về kịp.
Rốt cục hắn là dạng người gì?
Trong lòng ba người đồng thời dâng lên một ý nghĩ. Hoàng Xương Niên đứng bên cạnh Thủy Tu Trúc cũng nói nhỏ vẻ khổ sở:
- Tiêu Dương, chúc mừng cậu.
Vốn Thủy Tu Trúc còn tưởng rằng sau khi làm rõ chuyện này, mình sẽ vô cùng khó chịu. Nhưng sau khi thản nhiên nói ra bốn chữ này, ngược lại ông cảm thấy rất thoải mái, ánh mắt nhìn Tiêu Dương cũng trở nên coi trọng phi thường.
Đi xuống sân khấu, Tiêu Dương giang hai tay, dưới ánh mắt của cả đám đông, ôm Quân Thiết Anh một cái.
Cho dù vô cùng không tình nguyện nhưng lúc này Thủy Tu Trúc không thể không thẳng thắn thừa nhận chuyện này.
Tiêu Dương và mọi người trong Sơn Hà Thư Họa cùng nâng tấm bàn có bức Diệu nhật đông thăng theo con đường riêng rời đi, đám người trên quảng trường vẫn bàn tán hưng phấn như cũ, có cảm giác chưa hết hào hứng.
Trận đấu giành tám thứ hạng đầu lần đầu tiên đã chấm dứt. Quyết đấu ở khu vực Minh Châu chia ra làm hai đợt, ba ngày sau sẽ quyết đấu đợt hai, chọn ra ba thứ hạng đầu ở khu vực Minh Châu. Ba thứ hạng đầu ở các khu vực mới có tư cách tham gia thi đấu cấp toàn quốc.
Bốn mắt nhìn nhau, tươi cười thoải mái.
- Đâu có phải chỉ mình ông không bằng hắn.
Thủy Tu Trúc cất bước về phía trước, cất tiếng chúc mừng.
Tiêu Dương cũng mỉm cười chắp tay gật đầu với ba người.
- Đa tạ ba vị lão tiên sinh đã yêu quý.
- Ba người chúng ta đều không bằng hắn.
Đây là đối thủ duy nhất bọn họ cảm thấy có thể chiến thắng trong trận khiêu chiến cuối cùng với Liên Minh Thi Họa.
Nhìn nhau, trong mắt bọn họ không tránh nổi vẻ lo lắng.
Nếu trận đấu cuối cùng, Liên Minh Thi Họa không thể hiện thực lực cực mạnh thì sợ rằng kết quả của Đại thi đấu thi họa lần này sẽ là tự mình mang đá đập chân mình rồi.
Bọn họ chờ mong ba ngày tới.
- Tới trận quyết đấu sau, không biết Tiêu Dương còn có biểu diễn gì đặc sắc hay không.
- Chậc chậc, sau trận đấu hôm nay, người ta càng mong đợi trận sau mà.
Trước cửa sổ một căn phòng khách sạn gần quảng trường.
Ánh mắt nữ thần mặc áo trắng như tuyết ngơ ngác nhìn mọi người Sơn Hà Thư Họa rời đi, mi mắt hơi gợn sóng, khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười:
- Anh vĩnh viễn không bao giờ khiến người ta thất vọng.
Bàn tay Thủy Ngưng Quân đã ướt mồ hôi lạnh.
Hiển nhiên tâm trạng cô trong trận đấu vừa rồi vô cùng lo lắng.
*xxk*k**
Chính bởi vì gã tràn đầy tự tin cho tỷ lệ thắng cược lớn, một ăn năm, dưới tình huống Sơn Hà Thư Họa là một con hắc mã, đương nhiên khiến những người đánh bạc càng điên cuồng đặt cược. Tiền cược năm triệu cho Sơn Hà Thư Họa thắng!
Quân Vô Lâm nghĩ tới đầu tiên là sòng bạc ngầm.
Trận đấu còn chưa chấm dứt, mình đã không kiêng nể gì đi ăn mừng. Bởi vì trong mắt Quân Vô Lâm, trận đấu đã sớm không còn cần phải lo lắng. Nhưng không ngờ lại còn có thể ngăn cơn sóng dữ, gió đổi chiều hoàn toàn như vậy.
Trong chốc lát này, Quân Vô Lâm thật sự cảm nhận được thế nào là vui quá hóa buồn.
Tức giận!
Quân Vô Lâm không tin.
Nhưng mà đợi giọng nói đầu bên kia điện thoại giải thích, sắc mặt Quân Vô Lâm trắng bệch luôn. Cảm giác lạnh thấu tâm can xông lên, tràn ra khắp toàn thân gã.
Tay chân cứng ngắc, điện thoại di động rơi cạch xuống mặt đất.
Âm!
Hai chân Quân Vô Lâm ngồi xụi lơ trên ghế, vẻ mặt tái nhợt, thì thào nói:
- Không có khả năng! Không có khả năng!
Chợt đôi mắt gã lóe lên vẻ điên cuồng.
- Sơn Hà Thư Họa, dựa vào một mình Tiêu Dương làm sao có thể ngăn cơn sóng dữ! Đây không phải sự thật, tuyệt đối không phải!
Nếu không phải cái bàn trước mặt quá lớn thì sợ rằng Quân Vô Lâm đã không nhịn nổi mà ném cả bàn đi rồi.
Đây căn bản là chuyện không có khả năng!
Vì đối phó với Sơn Hà, có thể nói là Quân Vô Lâm đã vô cùng khổ tâm, không chỉ sử dụng thủ đoạn khống chế Chu Thạch Điển, lại còn dùng thủ đoạn mua chuộc để đánh tráo giấy và mực đưa cho Sơn Hà Thư Họa thử dụng. Dưới tình huống như vậy mà Sơn Hà Thư Họa còn có thể chiến thắng sao?
- Sao có thể thế được! Căn bản Sơn Hà Thư Họa không có khả năng thắng.
Gã đứng phắt dậy, lập tức khiến mọi người trong phòng ngừng động tác, ngước mắt nhìn Quân Vô Lâm. Sắc mặt Quân Vô Lâm sầm lại, ánh mắt tức giận, mang theo vẻ khó tin, lạnh lùng nói:
Tại một gian phòng trong khách sạn năm sao cạnh công ty Tường Lâm Thư Họa, Quân Vô Lâm đang ăn một con bào ngư béo ngậy, mặt đầy nét cười. Nhìn bàn đầy rượu và thức ăn, Quân Vô Lâm nhận điện thoại tưởng được nghe tin mừng, không ngờ câu đầu tiên truyền từ bên kia đầu dây khiến Quân Vô Lâm suýt nữa phun cả con bào ngư vừa nuốt vào bụng ra.
- Cái gì! Sơn Hà thắng?
Những năm triệu đấy!
Một ăn năm, hơn hai mươi triệu!
Mình chỉ nắm giữ hai ba sản nghiệp rất bình thường của gia tộc, sòng bạc ngâm là do mình tự bày ra kiếm tiền riêng. Vốn định thông qua phương pháp này thu một món lớn, sau đó nắm cơ hội phát triển công ty Tường Lâm Thư Họa mình vừa đăng ký.
Quả thực là một công đôi việc.
Người tính không bằng trời tính. Hôm nay Sơn Hà chiến thắng, mình phải đền hai mươi triệu...
Đi đâu kiếm được khoản tiên này đây?
Chỉ dựa vào bản thân Quân Vô Lâm thì tuyệt đối không có khả năng trả nợ. Trừ phi là gã đi cầu cứu cha mình. Nhưng nếu làm như vậy thì nếu để gia tộc phát hiện mình tự ý mở sòng bạc ngầm, tuyệt đối sẽ không tránh được sự trách phạt của gia tộc.
Sắc mặt Quân Vô Lâm xanh mét, hai mắt đờ đẫn.
- Sơn Hà thắng?
Ngồi một bên, vẻ mặt Chu Thạch Điển vẫn luôn nặng nề, giờ phút này hai mắt không nén nổi sáng ngời, đồng thời trong mắt cũng hơi ẩm ướt.
Thắng rồi.
Thắng là tốt rồi.
Nếu Sơn Hà thất bại thì sợ rằng ông không còn mặt mũi nào đi gặp mọi người Sơn Hà nữa.
- Đi thống kê một chút, tổng cộng... Tổn thất bao nhiêu rồi.
Trong phòng yên lặng hồi lâu, hai tay Quân Vô Lâm vung lên như chẳng còn sức lực.
Ước chừng khoảng mười phút, tin tức đã truyền trở lại.
- Tổng hợp lại, sòng bạc phải đền gần ba mươi triệu.
Phụt!!
Một ngụm máu bắn ra từ yết hầu Quân Vô Lâm. Máu tươi phun thẳng lên thức ăn đắt tiền trên bàn, máu tươi đỏ tới dữ tợn.
Tức giận tới hộc máu!
Tất cả mọi người trong phòng đều lặng im, không dám lên tiếng. Giờ phút này Quân Vô Lâm giống như một thùng thuốc súng, ai lên tiếng thì người đó sẽ gặp xui xẻo.
- Quân Thiết Anh! Tiêu Dương!
Vết máu trên khóe miệng Quân Vô Lâm lan xuống dưới, hai mắt đỏ bừng điên cuồng, hai tay nắm chặt, ngực như bị lửa giận thiêu đốt, ngón tay vang lên tiếng răng rắc lạnh lùng.
Gã hận!
Hận quá!
Cảm giác vui quá hóa buồn này, chỉ phun một ngụm máu đã coi là nhẹ rồi.
Phụt!
Quân Vô Lâm cảm thấy tức giận công tâm, không nhịn nổi, phun ra một ngụm máu tươi nữa...
Hai mắt tối sầm, gã ngã sấp, hôn mê trên mặt đất.
- Quân thiếu gia, Quân thiếu gia.
Trợ thủ bên cạnh Quân Vô Lâm vội vàng đỡ gã dậy.
- Mau, mau gọi xe cứu thương.
- Gọi điện cho lão gia đi.
- Coi chừng Chu Thạch Điển, đừng để ông ta đi. Cả căn phòng tràn ngập tiếng nói lo lắng.
Lúc này Tiêu Dương và Quân Thiết Anh, trong vòng vây của mọi người Sơn Hà Thư Họa, khuôn mặt tươi cười về tới công ty.
Tiếng hoan hô vang khắp trên đường về.
Tất cả mọi người thoải mái hưởng thụ thắng lợi tuyệt đối.
- Tất cả mọi người chuẩn bị một chút, một tiếng sau tới khách sạn Nam Tiên, Sơn Hà Thư Họa mở tiệc mừng.
Sau khi Quân Thiết Anh thông báo, mọi người càng hoan hô thoải mái.
Tiêu Dương đi theo Quân Thiết Anh về phòng làm việc.
- Đại tiểu thư...
Tiêu Dương xoay người chuẩn bị nói, Quân Thiết Anh đã đưa di động cho hắn.
- Tài liệu và ảnh chụp của cháu trai Chu Lão đều lưu ở đây.
Quân Thiết Anh hiểu rõ ý Tiêu Dương.
Cô cũng rất quan tâm tới tình hình của Chu Thạch Điển.
- Tốt.
Thời gian gấp gáp, Tiêu Dương cũng không nói gì thêm. Hiện tại Quân Vô Lâm đã thất bại, khó tránh khỏi chó cùng dứt dậu mà làm chuyện quá khích. Nhanh chóng cứu cháu ông lão Chu Thạch Điển ra mới là quan trọng.
Cháu của Chu Thạch Điển đang dở Pháp, đương nhiên Tiêu Dương cũng không thể phân thân tới đó.
Chẳng qua Tiêu Dương tự tin trong vòng một ngày có thể cứu người bởi hắn có chỗ dựa.
Cừu Ưng!
Tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới.
Mặc dù rất ít lộ diện tại Viêm Hoàng nhưng cứ điểm ở nước ngoài lại rất nhiều.
Kể cả nước Pháp cũng có cứ điểm của Cừu Ưng.
Tiêu Dương xoay người đi tới máy tính để bàn. Hiện giờ Tiêu Dương cũng biết tí chút về máy tính, bật máy vào mạng không thành vấn đề. Dưới sự trợ giúp của Quân Thiết Anh, hắn đưa thông tin của cháu Chu Thạch Điển vào máy xong, sau đó mở một trang web đặc thù.
Đó là phương pháp liên lạc với Cừu Ưng mà La Thiên Tôn Tọa đã dạy Tiêu Dương.
Nhanh chóng hoàn thành mọi việc, Tiêu Dương bấm nút xác nhận.
Chỉ trong chốc lát, trên trang web nhảy ra một cửa sổ. Tiêu Dương nhìn thoáng qua, thấy thông báo là cứ điểm Cừu Ưng ở nước Pháp đã thu được lệnh của mình.
Hiện tại chỉ chờ tin thôi.
- Yên tâm đi. Cháu của Chu Lão sẽ không sao đâu.
Tiêu Dương tắt máy, gật đầu với Quân Thiết Anh.