Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 671 - Chương 675: Chơi Lớn Một Lân!

Chương 675: Chơi lớn một lân! Chương 675: Chơi lớn một lân!Chương 675: Chơi lớn một lân!

xkk*xk_

Mặc dù không biết Tiêu Dương giao chuyện này cho ai xử lý nhưng với sự tín nhiệm của Quân Thiết Anh với Tiêu Dương, lúc này đương nhiên cô cũng đã bỏ được tảng đá trong lòng xuống.

- Chỉ cần cháu của ông lão Chu Thạch Điển bình yên thì chuyện ông ấy trở về Sơn Hà cũng là chuyện đương nhiên rồi.

Tiêu Dương mỉm cười.

- Không, Chu Lão không cần trở về ngay.

Quân Thiết Anh lại lắc đầu luôn.

Nghe vậy, Tiêu Dương không khỏi ngẩn ra.

Ánh mắt Quân Thiết Anh lóe lên ý lạnh.

- Khiến cho công ty Tường Lâm Thư Họa biến thành một bộ phận của Sơn Hà thư họa đi.

- Chẳng qua phía sau lưng Quân Vô Lâm còn có chỗ dựa là Quân tứ gia, muốn một lần đánh bại gã là chuyện không dễ dàng.

- Sau đó...

Đây là đòn phản kích mà Quân Thiết Anh muốn thực hiện. Chu Lão được coi là một viên đại tướng của Sơn Hà thư họa, để ông ở lại phụ trách bên kia cũng không có gì không tốt.

Mặt Tiêu Dương không đổi sắc hỏi một tiếng. Hắn cũng hiểu rất rõ Quân Thiết Anh.

- Đáng tiếc tự Quân Vô Lâm mắc phải sai lầm lớn, lúc này Quân Hoa Minh cũng chưa chắc dám dùng danh nghĩa người nhà họ Quân tới cứu gã.

- Lần này Quân Vô Lâm muốn giở trò làm sup đổ Sơn Hà chúng ta, hơn nữa còn đăng ký công ty Tường Lâm Thư Họa, cố tính kéo Chu Lão qua đó. Nếu như vậy thì em cũng cho gã vừa ý, để cho Chu Lão ở lại công ty Tường Lâm Thư Họa.

Tiêu Dương nói.

Người nhà họ Quân làm chuyện này, tuyệt đối đã vượt quá giới hạn của Quân Thiết Anh. Cô không có khả năng bỏ qua như vậy.

- Sao đó thì sao?

Thâm tóm công ty Tường Lâm Thư Họa của Quân Vô Lâm!

- Em đã thu thập tài liệu về những người nhà họ Quân ở Minh Châu rồi. Trong đó hiển nhiên có cả Quân Vô Lâm.

Quân Thiết Anh cười nhạt một tiếng.

- Tổng cộng Quân Vô Lâm phụ trách hai tập đoàn ẩm thực tại Minh Châu, kinh doanh cũng không tốt lắm, thậm chí còn lỗ vốn! Nhưng quý nào Quân Vô Lâm cũng có thể hoàn thành đủ nhiệm vụ gia tộc giao cho, bởi vì gã vẫn thu được lợi lớn bằng cách âm thầm thao túng một sòng bạc ngầm.

Quân Thiết Anh cười tự tin.

Quân Thiết Anh đi tới trước bàn làm việc, lấy một sấp tư liệu.

- Em nghĩ hiện tại Quân Vô Lâm sợ đã tức tới hộc máu rồi. Ba mươi triệu, gã có táng gia bại sản cũng chưa chắc có đủ tiền bồi thường.

- Quy mô của sòng bạc ngầm này của Quân Vô Lâm cũng không phải là lớn, nhưng đột nhiên lại có ba triệu tiền đặt cọc cho Sơn Hà tiến vào tám đội mạnh, khiến số tiên cược đã vượt quá năm triệu rồi! Tỷ lệ một ăn năm, lần này Quân Vô Lâm phải bồi thường gần ba mươi triệu!

- Còn chưa đủ.

Đôi mắt Quân Thiết Anh lóe sáng lạnh.

- Một đơn hàng giá trên trời!

- Lần Đại thi đấu thi họa này, em vẫn đề phòng người nhà họ Quân, không ngờ Quân Vô Lâm lại dám phái người tới tận Pháp, thông qua thủ đoạn như vậy để ép Chu Lão phải nghe theo.

Quân Thiết Anh mỉm cười nói với Tiêu Dương:

- Đơn hàng giá cao tiếp theo đây chỉ có yêu cầu rất đơn giản, trên tất cả trang chữ đều phải có ký tên của ông lão Chu Thạch Điển.

Quân Thiết Anh gắn từng tiếng một.

- Lúc trận đấu vừa rồi em mới phái người đi thăm dò, Quân Vô Lâm rất tự tin vào thủ đoạn đó của mình. Tại sòng bạc ngầm, gã đã dám nhận đặt cược cho Sơn Hà thư họa vào được vòng tám đội mạnh, tỷ lệ một ăn năm.

Giọng Quân Thiết Anh lạnh lùng.

- Hiện tại là lúc Quân Vô Lâm cần tiền nhất, em sẽ đưa than sửa ấm cho gã trong ngày tuyết rời đi, tặng cho công ty Tường Lâm Thư Họa một món quá lớn.

- Món quà gì thế?

Quân Thiết Anh cười lạnh.

- Cho dù là như vậy thì cũng phải cắt một miếng thịt thật lớn trên người bọn họ.

Tiêu Dương cười nói.

- Chẳng qua Quân tứ gia, Quân Hoa Minh nếu ra tay thì bồi thường khoản tiền này cũng không phải là vấn đề.

- Nếu anh là Quân Vô Lâm, dưới tình huống đang rất cần tiền này, có một đơn hàng giá cao đơn giản thế đưa tới cửa, anh sẽ làm sao?

Tiêu Dương cười ha hả:

- Đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh, đương nhiên là trời giáng việc vui rồi.

- Anh hiểu ý em rồi.

Tiêu Dương cười nói.

- Một khi Quân Vô Lâm ký hợp đồng đơn hàng giá cực cao này thì cũng đồng nghĩa với việc gã rơi xuống vực sâu không đáy rồi. Bởi vì trong tay gã có lợi thế là cháu Chu Thạch Điển, trong lòng yên tâm rằng Chu Thạch Điển nhất định sẽ làm việc cho gã. Đơn hàng này gã có thể nuốt hoàn toàn. Vừa có thể giải quyết chuyện thiếu tiên, vừa có thể thu lợi, lại không phải làm gia tộc chú ý, bại lộ sòng bạc ngâm của gã. Một mũi tên trúng ba đích! Đương nhiên Quân Vô Lâm sẽ mừng rỡ đón nhận rồi.

Khóe miệng Quân Thiết Anh nhếch lên. Đến lúc đó mình sẽ đón Chu Thạch Điển trở về, Quân Vô Lâm không thể giao hàng đúng kỳ hạn trong hợp đồng, tiên bồi thường hợp đồng sẽ còn hơn xa ba mươi triệu. Bồi thường do hủy hợp đồng!

Đây là thủ đoạn Quân Vô Lâm vừa định dùng với Quân Thiết Anh, hiện tại ngược lại bị Quân Thiết Anh phản kích luôn lên người gã.

Đối với người bình thường mà nói, sáu mươi triệu là con số trên trời rồi. Nhưng đối với loại gia tộc thượng lưu tại Bắc Kinh như nhà họ Quân, danh môn vọng tộc lịch sử đã lâu, Quân tứ gia muốn lấy được số tiền này cũng chưa chắc đã là việc khó.

Tiêu Dương ngẫm nghĩ.

- Sáu mươi triệu.

- Nếu tính bồi thường hủy hợp đồng đúng giá hợp đồng là ba mươi triệu, lại cộng với số tiền ba mươi triệu bọn họ sẽ phải bồi thường cho sòng bạc ngầm, khi đó dù Quân Hoa Minh có ra tay cũng phải tổn thương tới gân cốt một chút rồi.

Quân Thiết Anh nói.

- Tiền đặt cọc năm triệu, hẳn là đặt mua một khoản tranh chữ giá ba mươi triệu rồi.

- Chuyện này em nghĩ là vốn lưu động của chúng ta không đủ.

Quân Thiết Anh thoáng nhíu mày.

- Nếu giá đơn hàng quá cao thì chúng ta khó xoay đủ tiên đặt cọc, sợ rằng sẽ khiến Quân Vô Lâm sinh nghi. Hơn nữa còn lâu gã mới có gan nhận đơn hàng cao quá như vậy.

- Vốn lưu động sao?

Tiêu Dương suy nghĩ một chút:

- Đại tiểu thư, em cần chuẩn bị bao nhiêu tiền?

Quân Thiết Anh chần chừ một chút rồi nói:

- Trong thời gian vừa rồi Sơn Hà phát triển nhanh chóng phi thường, nếu cần bỏ một số vốn lưu động thì... Chắc có thể lấy được năm triệu.

Người nhà họ Quân chỉ cho một triệu tiền vốn khởi động, trong thời gian ngắn ngủi Quân Thiết Anh đã có thể khiến Sơn Hà thư họa từ gần như sắp đóng cửa bỏ ra được năm triệu vốn lưu động, chuyện này đủ để nói rõ công ty Sơn Hà thư họa mà cô nắm trong tay ngày nay có tiềm lực phát triển lớn tới đâu, cũng càng nói rõ thực lực của Quân Thiết Anh.

Giá cả càng cao, đơn hàng càng lớn thì tiền bối thường do hủy hợp đồng càng nhiều rồi.

- Nói vậy thì giá cả của đơn hàng cho Quân Vô Lâm phải càng cao càng tốt rồi.

Tiêu Dương cười ha hả:

- Trong thời gian vừa rồi, Chu Lão cần tham gia thi đấu, em lo lắng thân thể của ông ấy nên muốn để thời hạn của đơn hàng dài ra cho chắc ăn. Vừa hay lúc này có thể giải quyết vấn đề thời gian rồi.

Quân Thiết Anh bình thản nói:

- Trong đơn hàng của Sơn Hà thư họa, những đơn yêu cầu phải được Chu Lão đề chữ còn hai tháng nữa mới đến hạn, căn bản không cần vội.

- Có thể khiến bọn họ vật lộn một hồi thì càng không tồi.

Tiêu Dương đột ngột cười.

- Khiến bọn họ vật lộn thì đơn hàng phải cả trăm triệu mới gọi là cao. Quân Thiết Anh lắc đầu.

- Nhưng Quân Vô Lâm không phải kẻ ngu, đơn hàng giá như vậy mà đặt cọc có năm triệu thì không thể làm được.

- Nếu tiền đặt cọc nhiều hơn thì sao!

Tiêu Dương cười gian.

- Đại tiểu thư, kế hoạch này của em rất không tồi, để anh đi bố trí nhé. Giờ phải chơi lớn một lần, thông qua khoản tiền này khiến Sơn Hà lớn mạnh hoàn toàn, trở thành một quái vật lớn.

Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên ý lạnh.

Hắn có mươi triệu!

Đó là giá trị cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn hiện giờ, thậm chí đã quá bảy mươi triệu rồi. Đối với Tiêu Dương mà nói, đây chẳng qua chỉ là một cái danh đại cổ đông, không có bất cứ ý nghĩa thực tế nào. Tiêu Dương không hứng thú với việc này, nhưng hắn có thể khẳng định là Đạm Đài Diệc Dao nhất định cảm thấy rất hứng thú với đám cổ phần trong tay hắn.

Vốn tập đoàn Hắc Sơn đã đổi thành công ty con của tập đoàn Thanh Phong rồi, rất nhiều cổ phần lại bị nắm trong tay Tiêu Dương, khi cần thiết thậm chí Tiêu Dương có quyền dừng một số quyết sách quan trọng. Chuyện này đối với một người mạnh mẽ như Đạm Đài Diệc Dao, quen nắm mọi thứ trong tay mà nói thì đúng là một chuyện không tốt chút nào.

Hiện tại đã là ba giờ chiều, Tiêu Dương kiểm tra cơ thể Quân Thiết Anh một chút tại phòng làm việc, thấy luông hàn khí kia vẫn đang bị sức mạnh của Thiên Tiên Hoa trấn áp chặt chẽ, sẽ không có nguy hiểm gì trong thời gian gần.

Về chuyện thực lực của Quân Thiết Anh, Tiêu Dương xác nhận một hồi, khuôn mặt co quắp lại như táo khô.

Hóa Tượng năm biến rồi.

Phải biết đấy là Quân Thiết Anh còn chưa từng tu luyện, sau khi dùng Tiên Thiên Hoa tỉnh lại, cô đã có thực lực tương đương với Hóa Tượng hai biến rồi. Hiện tại mặc dù để tăng trưởng tự do nhưng lại đột phá thêm ba biến nữa, đạt tới Hóa Tượng năm biến.

- Chẳng lẽ thể chất của Đại tiểu thư thế này, ngay cả chướng ngại tu luyện cũng không có sao?

Tiêu Dương đành phỏng đoán.

Chẳng qua bởi lực lượng của Quân Thiết Anh di động theo máu, thời nay cũng chưa có bất cứ công pháp nào để cô tu luyện cả.

Còn về võ học có lực sát thương, ở Tam Giác Vàng Quân Thiết Anh đã tỏ vẻ không muốn học, Tiêu Dương cũng không ép. Lúc đầu truyền cho cô một thân pháp vô song trên đời là Quý Phi Túy Tửu, trên thực tế cũng là Tiêu Dương đã biến tướng truyên cho cô thủ đoạn tấn công rồi.

Quý Phi Túy Tửu không chỉ có thân pháp né tránh, còn có thể bất chợt chuyển thành công kích. Nhất là Thiên Thu Giai nhân cuối cùng, biến ảo ra vô số hư ảnh, khi công kích càng khiến người ta khó lòng phòng bị.

Trong phòng làm việc, Quân Thiết Anh biểu diễn một lần Quý Phi Túy Tửu cho Tiêu Dương xem, dáng người xinh đẹp vô cùng, làm cho Tiêu Dương không nén nổi say mê. Cảnh đẹp như vậy còn gì sánh bằng.

Thiên phú võ học của Quân Thiết Anh cũng không ít lần khiến Tiêu Dương sợ hãi than thở.

Sau gân một tiếng, đến hơn bốn giờ chiều, tiệc mừng công của Sơn Hà thư họa tổ chức tại khách sạn Nam Tiên ở gần đó. Mọi người Sơn Hà đều vô cùng phấn khởi đi tới, phòng khách sạn cũng chuẩn bị sẵn rồi.

Tới khoảng năm giờ, từ phòng làm việc, Tiêu Dương và Quân Thiết Anh sóng vai đi ra ngoài.

- Tây Môn Lãng, sao cậu còn chưa đi?

Tiêu Dương nhìn thấy Tây Môn Lãng vẫn còn đang vẽ tranh.

Tây Môn Lãng đặt bút trên tay xuống, nói vẻ hơi có lỗi:

- Tôi muốn hoàn thành bức họa này trước đã.

Tiêu Dương cười lắc đầu.

Thiên phú của Tây Môn Lãng này rất không tồi, cũng chăm chỉ, sẽ có một ngày trở thành trụ cột của Sơn Hà.

- Đi thôi, trở về vẽ tiếp cũng không muộn.

Ba người đi xuống cầu thang. Tây Môn Lãng lấy xe từ bãi đỗ xe, mặc dù không xe nhưng cũng tới gần nửa cây số. Đương nhiên Tiêu Dương không muốn mang Đại tiểu thư đi dưới ánh nắng chói chang, đang đứng ở cửa đợi Tây Môn Lãng lái xe tới thì một chiếc Mercedes-Benz xa hoa đã đến gần. Thân xe màu bạc lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời.

Nó hấp dẫn không ít tâm mắt của mọi người trên đường.

Két

Tiếng xe phanh lại.

Không ngờ chiếc xe dừng ngay trước mặt Hứa Nhạc Bằng Tiêu Dương. Cửa xe mở ra, một người đàn ông lạnh lùng mặc vest, đi giầy tây bước ra, hai mắt sầm sì, toàn thân thầm tỏa ra hơi thở mạnh mẽ, nhìn vê phía trước, ánh mắt rơi lên người Tiêu Dương:

- Cậu là Tiêu Dương?

*xxk*k**
Bình Luận (0)
Comment