Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 672 - Chương 676: Ông Phiên Phức Quá!

Chương 676: Ông phiên phức quá! Chương 676: Ông phiên phức quá!Chương 676: Ông phiên phức quá!

Cách nói sẵng giọng, hơi thở áp bức tới Tiêu Dương mang theo vài phần lạnh như băng.

Tiêu Dương không biết người trước mắt này là quen thể hiện hơi thở như vậy hay là cố tình áp bức mình, nhưng hắn có thể khẳng định, căn bản mình không biết người này. Lúc này hắn hơi cau mày, nói:

- Ông là ai?

Đối phương đã đến hỏi thẳng mình có phải là Tiêu Dương hay không, đương nhiên Tiêu Dương phải hỏi ngược lại theo tiêm thức.

Đồng thời mắt hắn cũng lóe lên ý lạnh.

Hắn không thích nhất là người khác dùng loại ngữ điệu mãi tít trên cao áp bách hắn thế này.

Cho dù là Hoàng đế thời xưa, bản thân cũng dám đánh rắm vang cả Kim loan điện.

Người tới bất ngờ chính là Dịch Mộc vẫn đau khổ tìm kiếm Tiêu Dương.

Cho nên một khắc khi thấy Tiêu Dương, Dịch Mộc liền theo tiềm thức thể hiện bất mãn trong lòng một chút, một luồng uy áp mạnh mẽ ập xuống người Tiêu Dương.

Quả nhiên không phải người tâm thường, thảo nào Tiêu Kỳ lại coi trọng hắn.

Tiêu Dương trở thành hy vọng của Dịch Mộc.

Tiêu Dương trước mắt không ngờ có thể coi thường uy áp của mình.

Gã không thể trêu vào Tiêu Kỳ được.

Nếu Tiêu Kỳ đại nhân coi trọng mình, nhận mình là đệ tử thì sợ rằng tình cảnh của mình ngày nay đã rất vẻ vang rồi.

Bởi vì Tiêu Dương, gã bị hạ từ Thiên Long tộc ba trảo xuống còn Thiên Long tộc một trảo, sau đó tới hiện nay đã bị trục xuất khỏi Thiên Long tộc, trở thành thành viên bình thường của Thiên Tử Các. Bị hạ bệ nhanh chóng như vậy khiến Dịch Mộc vốn là con cháu nhà họ Dịch không thể chịu nổi.

Nghĩ tới đây, Dịch Mộc không kính nể mà lại càng có vẻ ghen tức.

Dịch Mộc vẫn chưa bỏ qua công tác tìm kiếm Tiêu Dương. Chỉ có tìm Tiêu Dương về thì mình mới có hy vọng trở lại Thiên Long tộc. Nếu không thì tất cả sẽ trở thành bọt nước. Địa vị của mình bị giảm xuống mạnh như vậy, ở nhà họ Dịch đã nhận lấy không ít ánh mắt lạnh lẽo rồi.

Nếu không phải người ra lệnh này là Tiêu Kỳ thì sợ rằng Dịch Mộc đã tìm cách trả thù rồi.

Chẳng qua trong lòng Dịch Mộc lập tức hơi chấn động.

Giọng nói của Dịch Mộc lạnh như băng, nhìn Tiêu Dương, lật tay một cái, để thẻ của Thiên Tử Các xuất hiện trong lòng bàn tay, lạnh nhạt nói:

Nhưng cũng bởi vì Tiêu Dương nên gã mới gặp phải vận rủi như vậy.

- Tôi có việc muốn bàn với cậu.

Đố ky.

- Tôi tên là Dịch Mộc.

Lúc đầu trên văn thư chính thức trục xuất mình khỏi Thiên Tử Các chính là ký cái tên Dịch Mộc.

- Dịch Mộc? Trong mắt Dịch Mộc lóe lên một tia tức giận.

Đồng tử Tiêu Dương hơi co lại.

Dịch Mộc bước nhanh tới chặn đường Tiêu Dương, thân hình cao lớn như một bức tường.

Thiên Tử Các!

- Tránh ra.

Mặc dù trước đó Tiêu Kỳ hạ lệnh cho Dịch Mộc là mời Tiêu Dương trở lại Thiên Tử Các nhưng với lòng kiêu ngạo của Dịch Mộc, làm gì có chuyện đồng ý cúi đầu trước một kẻ dưới. Theo gã thấy, mình đã cho hắn một cơ hội về Thiên Tử Các, Tiêu Dương hẳn phải biết ơn ngàn lần mới đúng.

- Theo tôi đi, đây là cơ hội cho cậu trở về Thiên Tử Các.

Hắn là một người có ngạo khí, bị trục xuất khỏi Thiên Tử Các đối với Tiêu Dương vẫn luôn là một nỗi uất ỨC.

Nhưng rất nhanh liên bị nén lại.

Gã hít sâu một hơi.

- Chờ một chút.

Hai chữ này càng khiến ánh mắt Tiêu Dương lạnh hẳn.

Tiêu Dương lạnh lùng đáp, nắm tay Quân Thiết Anh. Lúc này Tây Môn Lãng đã lái xe về hướng này, Tiêu Dương dắt Quân Thiết Anh đi về hướng xe Tây Môn Lãng.

- Chúng ta không có việc gì cần bàn cả.

Nói cách khác, người trước mắt này đã trục xuất mình.

Ánh mắt Tiêu Dương đảo qua lạnh như băng.

- Trở về Thiên Tử Các?

Hắn cười lạnh.

- Có gì hiếm lạ chứ.

Dứt lời Tiêu Dương liền dắt Quân Thiết Anh đi thẳng. Hắn mở cửa xe, đưa Quân Thiết Anh vào xong, Dịch Mộc đã quay người lại, khí thế toàn thân đột nhiên áp bức tới, hơn nữa lực lượng tinh thân cũng điên cuồng ập về phía Tiêu Dương.

Trong tích tắc này, Dịch Mộc cố gắng sử dụng tinh thần lực để nghiền ép Tiêu Dương.

Vù, chỉ một thoáng, một luồng lực lượng tinh thân như sóng gió trên biển lớn ập vào trong đầu gã.

Đầu óc gã chấn động ầm ầm!

Bịch bịchIl

- Chị họ à.

Trong điện thoại của Quân Thiết Anh có lưu số của Bạch Húc Húc.

Chuyện khác thường như vậy, Tiêu Dương hoài nghi trong đó nhất định có bí ẩn. Trầm ngâm một hồi, hắn mượn di động của Quân Thiết Anh. Di động của hắn đã hư hại trong trận chiến trước đó rồi.

Dịch Mộc xuất hiện khiến hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ. Lúc đó Lam Chấn Hoàn từng nói cho hắn biết, người ký tên vào văn kiện trục xuất hắn khỏi Thiên Tử Các là một nhân vật lớn. Nhưng hôm nay mình vừa trở lại Minh Châu, nhân vật lớn kia không ngờ lại tự mình tới tìm, hơn nữa còn nói là cho mình một cơ hội trở lại Thiên Tử Các.

Bên trong xe, lông mày Tiêu Dương hơi nhíu lại, trâm tư.

Nghĩ vậy, ánh mắt Dịch Mộc lóe lên một tia tức giận không cam lòng, lập tức xoay người lên xe, lao theo sát chiếc Mercedes-Benz của Tiêu Dương.

- Lái xe đi.

Tiêu Dương không thèm liếc nhìn Dịch Mộc thêm cái nào nữa.

Nói về thực lực, thân từng là Thiên Long tộc ba trảo, thực lực Dịch Mộc ở trên Tiêu Dương. Nhưng nói về lực công kích tinh thân thì Tiêu Dương có thủ đoạn công kích vô song trên đời là Hám Đạo Thuật, Dịch Mộc quả thực như trứng chọi đá, đom đóm với trăng. Vừa rồi công kích tinh thân nhằm vào Dịch Mộc là do Tiêu Dương phát ra.

Chẳng qua trong mắt Dịch Mộc, Tiêu Dương chỉ có là một kẻ đời sau có thực lực thấp kém nhỏ bé, số may mà được Tiêu Kỳ ưu ái, không có khả năng có được uy áp tinh thần sắc bén kinh khủng như vậy.

Đợi tới khi gã thấy Tiêu Dương rời đi rồi, ánh mắt liền lóe lên vẻ oán hận và tức giận.

Nắm chặt nắm tay.

- Tiêu Dương, cậu đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Nhưng mình có gan đưa rượu phạt cho Tiêu Dương không?

Việc cấp bách là lại mời Tiêu Dương trở về Thiên Tử Các, để cho mình có cơ hội trở lại Thiên Long tộc. Huống hồ không chỉ có mình đang tìm Tiêu Dương. Nhất định đám người Tiểu đội tinh anh cũng đã thu được tin tức Tiêu Dương trở lại Minh Châu rồi. Nếu để bọn họ mời Tiêu Dương trở vê Thiên Tử Các trước thì mình còn cơ hội gì nữa?

Lúc vẻ mặt gã cảnh giác nhìn bốn phía, vẻ mặt Tiêu Dương đã bình tĩnh lên xe.

Luồng tinh thân lực kia thật sự quá quỷ dị đột ngột, căn bản Dịch Mộc không thể nhận ra được phương hướng nó tới.

Là ai âm thầm bảo vệ quanh Tiêu Dương?

Lực công kích tinh thân kinh khủng quá.

Trong lòng gã thầm hít sâu một hơi.

Bước chân Dịch Mộc lui lại phía sau liên tiếp, đôi mắt hoảng sợ mở lớn, lập tức giương mắt nhìn quanh bốn phía.

Giọng điệu của Bạch Húc Húc vô cùng bình tĩnh chăm chú vang lên bên tai Tiêu Dương.

- Là anh đây.

Tiêu Dương mở miệng, thầm lấy làm kỳ quái. Thằng ranh này trở nên đứng đắn, nghiêm chỉnh như vậy từ bao giờ?

- Oa ha hai Là đại ca àI Ha ha ha, đại ca rốt cục xuất hiện rồi.

Trong nháy mắt Bạch Húc Húc đã lộ nguyên hình. Tiêu Dương có thể tưởng tượng được, đầu dây bên kia nhất định là cảnh nước miếng văng tung tóe.

- Ái chà, đại ca, hiện giờ anh ở đâu?

Bạch Húc Húc hỏi lien thanh, vẻ mặt không nén nổi hưng phấn, thậm chí còn cao giọng nói: - Em nhớ anh muốn chết, anh rể lớn, anh rể thứ, anh rể họ...

Tiêu Dương yên lặng đưa di động ra xa một chút, đợi Bạch Húc Húc rít gào kích động xong mới mở miệng hỏi:

- Này nhóc, cậu có biết trong khoảng thời gian anh rời đi, Thiên Tử Các có phải đã xảy ra biến cố gì rồi không?

- Biến cố?

Tâm tình Bạch Húc Húc mới vừa bớt hưng phấn, lập tức lại nổi sóng, cười ha hả nói:

- Đại ca à, có phải có người tới mời anh về Thiên Tử Các không?

Tiêu Dương sửng sốt, thốt lên:

- Sao cậu biết?

- Hắc, em nghe ông nội nói.

Bạch Húc Húc đáp:

- Đại ca, anh biết một nhân vật lớn bên trong Thiên Long tộc từ bao giờ thế? Một nhân vật lớn thần bí tự mình ra lệnh, yêu cầu Dịch Mộc kia phải đích thân tới mời anh quay về Thiên Tử Các, thậm chí trực tiếp tiến vào Thiên Long tộc. Trong thời gian này, Dịch Mộc bởi tìm không được anh mà liên tục gặp khó khăn đấy. Hiện tại gã từ Thiên Long tộc ba trảo đã bị hạ thẳng xuống thành thành viên bình thường của Thiên Tử Các rồi.

- Nhân vật lớn?

Tiêu Dương thoáng cái giật mình, nhíu mày theo tiêm thức.

Mình làm gì biết ai là nhân vật lớn trong Thiên Tử Các đâu.

Là ai giúp mình chứ?

- Chẳng lẽ là...

Trong đầu Tiêu Dương lờ mờ hiện ra một bàn tay rất lớn màu vàng...

Tiêu tiên nhân!

Nhưng lúc đó Tiêu tiên nhân đã từng nói rõ cho mình biết, y ra tay trợ giúp chẳng qua là bởi muốn báo đáp một ân tình. Mà ân tình đó rốt cục là cái gì?

Một Tiên nhân ở tít trên cao lại bởi chuyện mình bị trục xuất khỏi Thiên Tử Các mà bị kinh động tới à?

Tiêu Dương càng thấy nghi hoặc hơn.

- Tối nay trở về trường Phục Đại sẽ tìm cậu nói chuyện.

Tắt máy xong, lúc này xe đã chạy tới cửa khách sạn Nam Tiên.

Tiêu Dương vừa xuống xe, lập tức lại nhíu mày. Chiếc xe xa họa phía sau đã theo sát tới. Sau khi dừng xe, bóng dáng cao lớn của Dịch Mộc lại xuất hiện lần nữa, hai mắt lóe sáng lạnh nhưng vẫn cố nén, cất bước tiến lên, nhìn Tiêu Dương:

- Theo tôi vê hoàn thiện các thủ tục trở lại Thiên Tử Các đi.

Giọng điệu Dịch Mộc đã mềm mỏng hơn một chút.

Trước đó là cho Tiêu Dương một cơ hội, hiện giờ là hoàn thiện thủ tục. Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên, cười lạnh.

Hiện tại hắn căn bản còn chưa biết ai hạ lệnh để mình trở vê Thiên Tử Các, mục đích là gì cũng càng không rõ ràng lắm.

Tiêu Dương sẽ không tùy tiện đồng ý.

Càng huống chỉ vào lúc bị trục xuất khỏi Thiên Tử Các, Tiêu Dương đã hạ quyết tâm, sau này cho dù có đến mời hắn hắn cũng nhất định không đồng ý gia nhập Thiên Tử Các lần nữa.

Tiêu Dương tôi đâu phải là người muốn gọi là tới, muốn đuổi là đi?

Tiêu Dương có ngạo khí, ngạo cốt!

Thấy Dịch Mộc muốn yêu cầu mình quay về Thiên Tử Các nhưng lại không hạ thấp mình, Tiêu Dương càng khó chịu hơn, bĩu môi:

- Không có hứng thú.

Tiêu Dương nắm tay Quân Thiết Anh đi về phía trước.

- Đứng lại!

Ngực Dịch Mộc phập phồng hổn hển, giống như cố nén lửa giận trong lòng.

- Tiêu Dương, bổn tọa tự mình tới mời cậu tiến vào Thiên Tử Các, cậu lại không biết cảm kích à?

Tiêu Dương quay đầu lại, ánh mắt sẵng lại nhìn:

- Phần ân tình này của ông tất nhiên tôi biết. Trục xuất tôi ra khỏi Thiên Tử Các là ông mà.

Tiêu trạng nguyên là kẻ rất ghi thù.

- Cậu...

Hai tay Dịch Mộc nắm chặt, tròng mắt bùng lên vẻ nóng nảy.

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Kỳ mạnh mẽ áp chế, Dịch Mộc đã nhịn đầy một bụng lửa giận rồi. Hôm nay thấy Tiêu Dương không biết cảm kích như vậy, cuồng vọng tự đại, coi trời bằng vung, lửa giận trong ngực Dịch Mộc bùng lên.

Tiêu Kỳ có vốn liếng để ra vẻ trước mặt mình, Dịch Mộc không có cách nào khác cả.

Nhưng Tiêu Dương mày thì đã là cái gì!

Mày chỉ là một kẻ đời sau, không ngờ lại dám nói chuyện bằng giọng điệu như vậy với tao.

Tao mời mày vào Thiên Tử Các, mày nên cảm thấy biết ân đức mới đúng!

Dịch Mộc càng nghĩ càng tức giận, giọng nói vô cùng lạnh lẽo:

- Cậu không theo tôi về thật à?

- Ông phiền phức thế.

Tiêu Dương dẫn Quân Thiết Anh, xoay người tiến vê phía cửa khách sạn...

- Nếu như vậy thì không phải do cậu quyết rồi!

Dịch Mộc đã không thể nhịn nổi tức giận.

Gã nổi giận quát lên, khí thế nóng nảy mênh mông phủ xuống, điên cuồng tràn về phía Tiêu Dương. Đồng thời bóng dáng gã lao lên, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào gáy Tiêu Dương, nắm tay vung lên...

Trong tích tắc này. Tiêu Dương quay phắt đầu lại, hai mắt như mang theo một tầng sức hút đặc thù.

Hắn sao có thể không đề phòng Dịch Mộc được?

Thần thái trong mắt hắn hiện lên, hư kiếm trong óc đột nhiên rung lên.

- Hám Đạo Thuật!

Nhất niệm hám hồn!

Công kích Hám Đạo Thuật sinh ra chỉ từ một ý niệm của Tiêu Dương.

Trong nháy mắt...

Âm!

Bóng dáng Dịch Mộc không kịp phòng ngự, đầu bị chấn động mãnh liệt, thân thể bay thẳng ra ngoài...
Bình Luận (0)
Comment