Chương 677: Có thể khiêu chiến không?
Chương 677: Có thể khiêu chiến không?Chương 677: Có thể khiêu chiến không?
Đầu óc chấn động mạnh, cảm giác như muốn ngất, khí huyết dâng lên. Lúc bóng người bay ngược ra ngoài, máu tươi phun ra, thân thể ngã âm ầm xuống mặt đất.
Gã cảm thấy sợ hãi kinh khủng.
Đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt khó tin nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Trong chốc lát này, nội tâm gã giống như có sóng gió ngập trời, cuôn cuộn điên cuồng, phụt một cái lại phun thêm một ngụm máu tươi.
Ngụm máu thứ nhất là bởi lọt vào đòn đánh bất ngờ Hám Đạo Thuật của Tiêu Dương. Mà ngụm máu thứ hai là bởi tức giận công tâm gây nên. Hai mắt gã trợn tròn như chuông đồng nhìn chằm chằm về phía trước, toàn thân không nén nổi run rẩy kịch liệt.
Một đòn mang theo phẫn nộ.
Vốn Dịch Mộc định cho Tiêu Dương một bài học, mang thẳng hắn về trong Thiên Tử Các. Đại nhân Tiêu Kỳ coi trọng Tiêu Dương, nhất định sẽ không trách mình dẫn hắn trở vê. Dù sao vẫn tốt hơn như hiện giờ Tiêu Dương chẳng thèm nhìn mình.
Còn có thể giải tỏa tức giận một chút.
Nhưng mà gã tuyệt đối không ngờ là công kích tinh thần lực mãnh liệt như sóng biển mênh mông trước đó lại xuất phát từ Tiêu Dương trước mặt này. Mình căn bản không kịp đề phòng công kích tinh thần của hắn, khiến hắn có cơ hội, lập tức khiến mình bị đòn tập kích.
Nói về thực lực, xác thực Dịch Mộc ở trên Tiêu Dương chứ không còn nghỉ ngờ gì nữa.
Dám ra tay tấn công với chiêu thức lớn ngay trên đường, Dịch Mộc còn không dám cả gan làm thế để bị Thiên Tử Các trừng phạt.
Dịch Mộc đạt Hóa Tượng bảy mươi sáu biến, cao hơn Tiêu Dương đạt Hóa Tượng hai mươi mốt biến rất nhiều.
Không còn cơ hội ra tay nữa.
Đó là tức giận tới phát run.
Gã cũng không vội lái xe đi, vận khí điều tức, giải tỏa công kích vừa lọt vào não vừa rồi.
- Tinh thần lực kinh khủng quá.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng thoáng nhìn Dịch Mộc, không nói thêm nửa câu, kéo Quân Thiết Anh đi thẳng vào khách sạn.
Nhưng hôm nay cửa khách sạn đã có không ít ánh mắt tập trung tới, Dịch Mộc đột nhiên hộc máu đã khiến không ít người chú ý tới.
Bóng dáng Dịch Mộc run rẩy đứng dậy.
Nhưng mà Dịch Mộc chưa bao giờ gặp phải Hám Đạo Thuật tuyệt thế vô song, bị Tiêu Dương đánh bay luôn.
Đương nhiên chẳng ai có được phúc duyên lớn như Tiêu Dương, có thể được Kiếm tiên cực mạnh Lý Thái Bạch truyền thừa cách thế. Trong mộng cảnh của nhất niệm, Kiếm tiên Lý Thái Bạch tự mình múa kiếm cho Tiêu Dương xem mấy năm (thời gian trong mộng). Bằng cảm ngộ kiếm đạo của Kiếm tiên mạnh nhất truyền cho Tiêu Dương, như vậy Tiêu Dương mới nhập môn Kiếm Đạo.
Phải quá gấp ba lần. Tiêu Dương mang theo Đại tiểu tử vào bên trong phòng riêng của khách sạn, bên trong đã náo nhiệt vô cùng. Tuyệt đại đa số đều là những khuôn mặt trẻ tuổi, được Quân Thiết Anh tự mình lựa chọn tiến vào Sơn Hà Thư Họa, đi theo Sơn Hà Thư Họa, phấn đấu mạnh mẽ trưởng thành.
Hai tay Dịch Mộc nắm chặt, nhìn bóng lưng Tiêu Dương biến mất. Ánh mắt Dịch Mộc lạnh như băng, tỏa ra một tia hận thù, hừ một tiếng, quay đầu lên xe.
Dịch Mộc đạt Hóa Tượng bảy mươi sáu biến, tâm cảnh còn chưa đến cấp độ lĩnh ngộ Đạo. Mới đạt Hóa Tượng mười mấy biến mà đã hiểu được lực kiếm đạo như Tiêu Dương thì trên thế gian quả thật không có ai.
Không tiếc lời tán dương.
Họ là trung tâm tuyệt đối của Sơn Hà Thư Họa.
Trên giường bệnh màu trắng, hàm răng Quân Vô Lâm sắp nghiến tới nát bấy rồi, tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, máu tươi tràn ra cũng không biết.
Nhất là sau lần hồi hộp sau trận đấu ngày hôm nay, trái tim mọi người trong Sơn Hà lại càng ngưng tụ hơn.
Không ngờ mình lại thất bại rồi.
Một đội ngũ mặc dù còn rất trẻ nhưng lực ngưng tụ lại còn hơn những đội ngũ lâu năm.
Quân Vô Lâm cảm thấy mình sắp nổi điên rồi. Gã hận ông trời không đột nhiên nện xuống một đống tiên trước mặt gã, để cho gã vượt qua được cửa ải khó khăn trước mắt.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Hơn nữa bởi số tiền bồi thường tới ba mươi triệu ở sòng bạc ngầm, mình đã bị đánh thẳng xuống vực sâu.
Tiêu Dương đi vào, hiển nhiên là được mọi người hoan hô nhiệt liệt.
Uất ức tới cực độ.
Trong phòng bệnh, tất cả mọi thứ có thể đập đều bị Quân Vô Lâm đập vỡ hết rồi, rất vất vả mới có thể nằm yên tĩnh trên giường lần nữa.
Uất ức, vô lực, không cam lòng.
Kim Đồng, Ngọc Nữ, song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch.
Bệnh viện nhân dân Minh Châu.
Lái xe đưa Quân Thiết Anh đi dạo bãi biển một vòng, gió đêm thổi nhẹ, hưởng thụ sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Sau khi ăn uống một hồi náo nhiệt, không ít người Sơn Hà liên đi hát karaoke. Trò này Tiêu Dương cũng không biết. Bảo hắn đánh đàn thổi tiêu còn tốt, chứ lúc hát hò thì Tiêu Dương đúng là bó tay.
- Quân thiếu gia, lão gia gọi điện.
Cửa phòng được đẩy ra, một người đàn ông mặc vest đi vào, giọng nói mơ hồ không yên.
- Cha tôi sao?
Vẻ mặt Quân Vô Lâm hơi thay đổi.
Chuyện sòng bạc ngầm của gã, ngay cả cha gã cũng không biết.
- Mau mang tới đây.
Quân Vô Lâm nhận điện thoại, giọng điệu hơi khô khốc: - Cha...
- Vô Lâm, lần này con quá xúc động rồi.
- Bán hết toàn bộ cổ phần của tập đoàn đi.
Quân Vô Lâm tuyệt vọng nhắm mắt lại:
- Con sẽ thế chấp sòng bạc ngầm, hẳn có giá trị mấy triệu. Số còn lại bán hai tập đoàn con phụ trách đi, được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Cùng lắm thì...
Quân Vô Lâm nghiến răng nghiến lời.
- Cha, con biết rồi.
- Mười triệu thì cha có thể lấy cho con bất cứ lúc nào. Hai mươi triệu còn lại thì cha phải lấy từ khoản dự bị của gia tộc, nhất định sẽ khiến mấy chi khác chú ý. Con cũng biết hiện tại là thời điểm mấu chốt, tộc trưởng nhà họ Quân sắp đổi người mới rồi! Một chỉ của chúng ta không thể để kẻ khác nắm được nhược điểm.
- Ba... Ba mươi triệu.
Quân Vô Lâm không giấu diếm, giọng nói nặng nề vang lên.
Gã không cam lòng nắm chặt tay.
Ba mươi triệu không phải là một con số nhỏ.
Dựa vào bản thân, căn bản không thể trả nổi. Những kẻ đánh bạc ngầm rất nhiều là loại người khó chơi. Nếu Quân Vô Lâm dám quyt nợ, trừ phi là gã ôm tiên trốn mất, biến mất vĩnh viễn. Nếu không thì một ngày nào đó gã bước ra ngoài, bị một đao chém chết cũng không phải là chuyện kỳ quái.
- Ba mươi triệu!
Đầu kia của điện thoại, Quân Hoa Minh cũng phải hít một hơi khí lạnh. Nửa ngày sau, lão mới cười khổ nói:
- Vô Lâm, con...
Đối với đứa con trai duy nhất này, Quân Hoa Minh cũng không nỡ trách mắng. Thở dài một hơi, lão mới từ từ nói:
Chẳng qua Quân Hoa Minh cũng không thể ngờ nổi Quân Vô Lâm lại lọt vào biến cố như vậy.
Càng huống chi sòng bạc ngầm cũng là một công cụ hốt tiên.
Dù Quân Vô Lâm có lòng muốn gạt cha nhưng làm sao Quân Hoa Minh không biết chuyện Quân Vô Lâm tự tiện mở sòng bạc ngầm tại Minh Châu chứ? Chẳng qua ông vẫn nhắm một mắt, mở một mắt mà thôi.
Hiểu con không ai bằng cha mẹ.
- Nói đi, tổn thất bao nhiêu?
Giọng nói của Quân tứ gia Quân Hoa Minh vang lên trâm thấp:
Như vậy thì tập đoàn đổi chủ rồi.
Đã có còn hai tập đoàn mình phụ trách, Quân Vô Lâm cũng chính thức rời khởi vị trí trung tâm của nhà họ Quân.
Con cháu trung tâm của nhà họ Quân chọn lựa rất đơn giản, có thể ở mãi vị trí đó.
Công ty trong tay kinh doanh tốt, năng lực càng mạnh thì địa vị trong nhà họ Quân càng cao. - Mấy ngày nay, con phải chú ý một chút.
Quân Hoa Minh dặn dò.
- Con bé Quân Nhu Anh kia không đơn giản đâu. Tàn phế gần hai mươi năm còn không khiến nó sụp đổ, hiện tại nổi dậy, loại phụ nữ này rất đáng sợ.
- Vâng.
Trước mặt cha mình, biểu hiện của Quân Vô Lâm lại vô cùng ngoan ngoãn.
Tắt điện thoại.
- Quân Thiết Anh!
Quân Vô Lâm hận không thể nghiến nát hàm răng:
- Còn chưa kết thúc đâu. Tôi không tin là tôi không đẩy ngã được cô.
Quân Vô Lâm càng không tin là mình không bằng Quân Thiết Anh!
xxx
Gió biển thổi qua, đã hơn bảy giờ tối. Hai bóng người như đôi thần tiên bước chậm bên bờ biển, xung quanh có vài ngọn đèn leo lét, mười ngón tay đan chặt, yên lặng mà hạnh phúc.
- Lần này trở về, anh sẽ không đột ngột rời đi nữa chứ?
Giọng nói của Quân Thiết Anh dịu dàng vang lên.
- Đương nhiên là không rồi.
Tiêu Dương mỉm cười. Đã không còn nhiệm vụ của Thiên Tử Các, hành động trả thù của mạch Kiếm Tôn đang ở trong giai đoạn tích lực, có thể nói hiện tại mình hoàn toàn nhẹ nhàng rảnh rỗi. Qua đêm nay, đương nhiên mình sẽ trở lại làm bảo vệ của trường Phục Đại, hưởng thụ cuộc sống an nhàn sung sướng. .
- Trộm được phù sinh nửa buổi nhàn! (*)
(*): Lý Thiệp đời Đường.
Tiêu Dương cười nhìn Quân Thiết Anh.
- Hiện tại chuyện quan trọng nhất của anh là để Sơn Hà giành được chức quán quân của Đại thi đấu thi họa Viêm Hoàng.
- Quán quân.
Đôi mắt Quân Thiết Anh hơi lóe lên vẻ trông mong.
Sau đó cô lập tức nói nhỏ:
- Lần Đại thi đấu thi họa Viêm Hoàng này, chỉ sợ Liên Minh Thi Họa có ý đồ không đơn giản. Hai mươi đội đầu có tư cách hợp tác với Liên Minh Thi Họa. Nhưng một khi hợp tác, sợ rằng sẽ không tránh được bị Liên Minh Thi Họa thâu tóm từng chút một.
- Thị trường thư họa hiện giờ, Liên Minh Thi Họa đã nắm gần chín phần rồi! Lúc này có hành động lớn như vậy càng thể hiện rõ dã tâm của bọn họ.
Quân Thiết Anh bình thản nói:
- Chẳng qua thị trường có thể mở rộng. Chỉ càn Sơn Hà duy trì xu thể nổi lên thế này thì nhất định có thể đứng vững gót chân tại giới thư họa.
- Ý của Đại tiểu thư là cho dù tiến vào mười thứ hạng đầu cũng không hợp tác với Liên Minh Thi Họa à? Tiêu Dương hỏi.
Quân Thiết Anh gật đầu.
Cô kiên định nói:
- Sơn Hà chỉ có thể thuộc về Sơn Hà chúng ta, tuyệt đối không làm tay chân cho Liên Minh Thi Họa.
- Chẳng qua nếu tiến vào mười thứ hạng đầu...
Quân Thiết Anh chân chừ một chút, nhìn Tiêu Dương:
- Anh có thể khiêu chiến Liên Minh Thi Họa không?
- Khiêu chiến thế nào?
Tiêu Dương hơi nhíu mày.
Hiện hắn cũng chưa nắm quy tắc cụ thể của lần Đại thi đấu thi họa này.
- Lần Đại thi đấu thi họa Viêm Hoàng này do Liên Minh Thi Họa tổ chức, cũng không có công ty trực thuộc Liên Minh Thi Họa tham gia thi đấu. Mười đội đứng đầu Đại thi đấu thi họa, thậm chí là hai mươi đội đứng đầu, cụ thể nghe nói còn phải đợi thương lượng, đều có tư cách đưa ra khiêu chiến với Liên Minh Thi Họa.
- Nếu khiêu chiến thắng lợi thì sẽ thu được 0,5% cổ phần của Liên Minh Thi Họa.
Ánh mắt Quân Thiết Anh bình tĩnh.
- Nếu thua thì 70% cổ phần của công ty nhà mình sẽ thuộc về Liên Minh Thi Họa.
- Lấy cổ phần ra khiêu chiến à?
Đồng tử Tiêu Dương hơi chấn động, khóe miệng lập tức hơi nhếch lên:
- Xem ra Liên Minh Thi Họa thật tự tin quá.
Đương nhiên Tiêu Dương vừa nghe đã thấy vấn đề trong đó.
Chẳng qua Liên Minh Thi Họa chỉ muốn thông qua lần khiêu chiến cuối cùng, thứ nhất là lộ thực lực bá chủ của mình lần nữa, thứ hai là một lần hành động mà mở rộng thêm thị trường của Liên Minh Thi Họa.
0,5% cổ phần của Liên Minh Thi Họa, nghe qua thật sự quá mê người.
Biết rõ đó là bẫy rập, chỉ sợ cũng có người không thể khống chế mình mà bước vào. Bởi vì một khi thắng lợi, có được 0,5% cổ phần của Liên Minh Thi Họa.
Liên Minh Thi Họa chiếm 90% thị trường toàn quốc.
0,5% cổ phần của cự phách trong giới này, một khi có được thì vài thế hệ cũng không cần lo cơm áo, đại phú đại quý rồi.
Hấp dẫn như vậy, giống như một ma nữ thu hồn nhiếp phách, khiến cho người khác không tự kiềm chế được.
- Tiêu Dương, anh có thể khiêu chiến không?
Đột nhiên Quân Thiết Anh hỏi nhỏ.
Nghe vậy, vẻ mặt Quân Thiết Anh hơi ngẩn ra.
Đến khi quyết đấu, mình có thể khiêu chiến không?