Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 674 - Chương 678: Trở Lại Trường Phục Đại!

Chương 678: Trở lại trường Phục Đại! Chương 678: Trở lại trường Phục Đại!Chương 678: Trở lại trường Phục Đại!

xkk*xk_

Có thể khiêu chiến không?

Tiêu Dương chưa đưa ra câu trả lời cuối cùng. Quân Thiết Anh cũng không hỏi tới.

Hứa Nhạc Bằng lẳng lặng đứng nhìn sóng biển, ngắm biển rộng, dựa sát vào nhau, cảm nhận thân thể ấm áp của nhau.

Ước chừng gần nửa tiếng đồng hồ sau, một chiếc Lamborghinixa hoa rời khỏi bờ biển, đi thẳng về trường Phục Đại.

Hôm nay tuy Quân Thiết Anh là tổng giám đốc Sơn Hà Thư Họa nhưng còn có một thân phận khác là sinh viên trường Phục Đại. Nữ thân Đạm Đài Diệc Dao của trường Phục Đại cũng như vậy, trong mấy năm, tập đoàn Thanh Phong trong tay cô đã trở thành tập đoàn số một số hai tại Minh Châu.

Hiện tại người bên ngoài nhìn Quân Thiết Anh cũng thấy cô đang phục chế lại truyền kỳ của Đạm Đài Diệc Dao trước kia. Nhưng nếu Sơn Hà Thư Họa có thể chính thức phát triển, đoạt được thị trường béo bở trong ta Liên Minh Thi Họa thì chưa chắc đã kém hơn tập đoàn Thanh Phong.

Chiếc Lamborghini màu bạc giống như một chiếc xe cho quý tộc xa hoa, mặc dù đến gân trường Phục Đại đã cố gắng khiêm nhường nhưng vẫn gây ra một trận náo động. Xe là một chuyện, người trong xe mới càng mấu chốt.

Một loạt tiếng thét chói tai vang lên.

Vị bảo vệ của trường Phục Đại Tiêu đại gia được mọi người sùng bái nhưng cô nhóc Tiếu Tiếu chính là một ngoại lệ.

xkkkx

Đẩy thẳng cửa đi vào, đối diện cửa, bóng dáng Tiếu Tiếu xinh đẹp đang mỉm cười ngồi đọc sách, nói chuyện với Hà Tú. Thấy cửa bị mở ra, cô liếc mắt ra theo tiêm thức, lúc này hét ầm lên, lập tức đưa hai tay ôm ngực, vẻ mặt cảnh giác.

Lấy danh nghĩa trung y, đánh bại hoàn toàn y học Hán Đảo Quốc.

- Tiếu Tiếu, Hà Tú lâu lắm không gặp rồi. Chào buổi tối.

Nếu Quân Thiết Anh chỉ phục chế truyền kỳ, là nữ thần mới của trường Phục Đại, được vô số người hâm mô. Nhưng Tiêu Dương, Tiêu đại gia bảo vệ cửa mới là truyên kỳ duy nhất của bảo vệ.

Cô vẫn còn nhớ rõ, ngày đầu tiên mình theo Hà Tú gặp Tiêu đại gia, áo ngực cũng bị tên bảo vệ này thuận tay lấy mất. Bảo vệ cửa truyền kỳ này trong mắt Tiếu Tiếu là một gã bảo vệ háo sắc.

Với thân phận họa thủ, một mình ngăn cơn sóng dữ, thắng tuyệt đối, một bức Diệu nhật đông thăng đồ khiếp sợ thiên hạ. Hôm nay bức tranh trên cái bàn kia của Tiêu Dương đã bị Sơn Hà Thư Họa cất kỹ, tạm thời không thể xem xét.

Hắn với tư cách của một bảo vệ cửa, làm ra bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa.

Tiêu Dương thật vất vả mời lừa được đám sinh viên trường Phục Đại tâm tình kích động, lôi kéo Quân Thiết Anh trở về phòng ngủ của cô, phòng số 106, tòa nhà anh.

Hà Tú buông cuốn sách trong tay xuống, cười nói, giọng nói vẫn luôn bình thản như vậy, là một cô gái điển hình của con nhà gia giáo. Một bảo vệ truyên kỳ như vậy, đi cùng nữ thần trong chiếc xe hào hoa tiến vào, làm sao có thể không khiến người khác chú ý được.

Mà Tiếu Tiếu lại hoàn toàn trái ngược, bĩu môi:

Tiêu Dương nhìn không chớp mắt, vẻ mặt bình thản cười:

- Khách quý tới chơi à.

Vốn muốn tạo quan hệ tốt với các chị em của Đại tiểu thư, sống chung hài hòa, Tiêu đại gia rất khẩn khoản mời ba cô gái ra ngoài ăn khuya. Đương nhiên hắn cũng thuận tiền dẫn Lâm Tiểu Thảo đi. Rủ bốn anh em Xích Hỏa cùng mấy bảo vệ cửa thân thiết, Tiêu Dương cũng muốn rủ Bạch Húc Húc, nhưng lại bị chú Lan ngăn lại. Lý do là đêm nay Bạch Húc Húc còn chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu Tiêu Dương biết Tiếu Tiếu bởi chuyện áo ngực mà vẫn luôn canh cánh trong lòng thì chắc sẽ rất có nghĩa khí mà tặng ngay cho cô một cái mới.

Tiêu Dương cười gian nâng chén rượu, mọi người đều nâng chén, các nữ sinh uống nước ngọt thay rượu.

Quân Thiết Anh dẫn hai cô bạn cùng phòng rời đi trước.

- Tối muộn mới tới, rõ ràng là có ý đồ.

- Còn hai cô gái bên cạnh nữ thần, có vẻ cũng không tôi đâu.

Lâm Tiểu Thảo nhếch miệng cười với Tiêu Dương, vẻ mặt có ba phần hèn mọn bỉ ổi của chú Lan.

- Hắc hắc, anh Tiêu, xem ra nữ thần đời mới của trường Phục Đại này bị anh bắt rồi.

Một lần dính mực, rửa cả đời không sạch nổi.

Bọn họ trò chuyện vui vẻ.

Chừng mười một giờ tối.

- Tiêu Dương, mọi người ăn từ từ nhé. Bọn họ đi trước đây.

Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương, cười chế ngạo, nháy mắt không lên tiếng.

- Nào, uống một chén.

Ở trong phòng chú Lan vang lên một loạt tiếng rống bi phẫn, đám người Tiêu Dương liền tiến về một cửa hàng lớn gần trường. Có thời gian nhàn nhã hưởng thụ như vậy, Tiêu Dương vô cùng thích hưởng thụ.

Ngoài ra, Tiêu Dương còn mời cả đám người ở quán cà phê Túy Vũ. Thời gian này Lăng Phong rất bận rộn, Lăng Ngư Nhạn lại ở nhà với mẹ.

- Một tên trúng ba chim à?

Tiểu Vũ bên cạnh Lâm Tiểu Thảo lộ vẻ ngạc nhiên hỏi.

- Thôi thôi, nói bậy ít thôi.

Tiêu Dương giờ chén rượu lên như hung thần ác sát:

- Thằng nhóc thối, xem anh đêm nay có cho chú say gục không.

Lâm Tiểu Thảo lại càng kiêu ngạo, cười hắc hắc, lớn tiếng nói, có vẻ hào khí vạn trượng.

- Dùng chén uống không khoái. Uống cả bình đi.

- Uống!

Mọi người hết sức phấn khởi. - Húc Húc, thực lực của cậu tăng trưởng không tôi đâu.

Chẳng qua như vậy cũng tốt, thuộc tính của hai người không khác nhau nhiều. Một người là rắm, một người là nước tiểu, hợp tác tuyệt đối sẽ như lưới trời lồng lộng.

†r

Tên nhóc trừng mắt nhìn chú Lan, vắt chân chữ ngũ xỉa răng. Chính gã cũng không chú ý, gã đã bị hành vi động tác của chú Lan ảnh hưởng mất rồi. Trong mắt Tiêu Dương, tên nhóc này hoàn toàn có tiềm chất kế thừa vẻ hèn mọn, bỉ ổi của chú Lan.

- Cũng không phải bị ông chú tàn phá sao?

- Đồ ăn không tôi, chỉ là hơi ít một chút. Hiện tại ông chú đây còn đang phải nuôi một thùng cơm đây.

Chú Lan cầm một cây tăm, bẻ làm hai, đưa cho tên nhóc một nửa, vừa xỉa răng vừa hỏi Tiêu Dương:

Tiêu Dương mở to hai mắt. Lúc này tên nhóc con đang ngồi trên ghế cao không tới gối, nhìn Tiêu Dương, giống như nước mắt tràn mi. Trong khoảnh thời gian này, cuộc sống của gã trải qua như không có thiên lý, ngày nào cũng bị một ông chú hèn mọn bỉ ổi dùng thủ đoạn tàn phá, thật sự khiến tên nhóc này rơi lệ không ngừng.

- Nhóc con, ăn khuya xong cũng đến nửa đêm, ông chú đây cũng chờ cậu hồi lâu rồi đấy.

Chú Lan nhận túi đồ ăn khuya của Tiêu Dương, hít hà một cái, xoay mặt hỏi Bạch Húc Húc:

- Cậu không ăn à?

- Ăn, làm gì có chuyện không ăn.

Hầu như Bạch Húc Húc cũng hít hà mấy cái theo tiềm thức, xong xì một tiếng khinh miệt:

- Tôi liều mạng với ông.

Tiêu Dương trừng lớn hai mắt, nhìn hai người trừng mắt nhìn nhau tranh ăn...

Không tới năm phút sau, hai người đều ngôi xuống, vuốt bụng mình, ợ một tiếng to.

Ai oán nồng đậm.

Vừa tiến vào, hắn đã gặp một luồng khí ai oán đậm đặc.

Tiêu Dương tính tiên hai phần ăn khuya rồi quay về khu nhà của chú Lan.

Tiểu Vũ là người gục đầu tiên. Lâm Tiểu Thảo cũng không thể tránh nổi kết cục, vừa gào thét đòi uống tiếp, bị bốn anh em Xích Hỏa dìu về trường.

Ăn từng miếng thịt, uống từng hợp rượu.

Mấy người đàn ông ngồi uống rượu, đương nhiên nói chuyện trời đất, cuộc đời, phụ nữ. Lúc đầu bốn anh em "ăn hàng" vừa tới đã ăn uống như hổ đói, thật sự khiến Tiêu đại gia tối nay mời khách mà đau lòng không thôi.

Ánh mắt chăm chú nhìn kỹ Bạch Húc Húc, đột nhiên hơi kinh ngạc. Trong khoảng thời gian ngắn, quả thật Bạch Húc Húc đã phát triển không ít, vốn chỉ là một thằng nhãi Hư Khí Nhất Nhị Vân, không ngờ đã tới rất gần Thực Khí... Không đúng, là Thực Khí Nhất Vân rồi.

Tiến bộ còn thần tốc hơn cả đám người của Tiểu đội tinh anh.

Bạch Húc Húc lại rơi lệ chua xót.

- Đại ca, anh có biết trong thời gian này em phải chịu bao nhiêu đau khổ hay không?

Ai oán như oán phụ trong khuê phòng. - Thuộc tính của thằng nhãi này cực kỳ hiếm thấy, chỉ là trước kia gã vẫn chưa dám tìm hiểu kỹ thuộc tính của mình mà thôi.

Chú Lan có vẻ tán thưởng không thôi với phương diện này, vẻ mặt nhìn Bạch Húc Húc có chút coi trọng:

- Thuộc tính nước tiểu vô song trên đời. Có thiên phú cao như thế, người như vậy mà không được bồi dưỡng thì quả là đáng tiếc rồi. À, ngày mai xem ra phải bắt đầu gia tăng mức độ huấn luyện.

Bạch Húc Húc kêu to một tiếng đau khổ, ngã lăn ra sàn, hai mắt trợn trắng hôn mê.

Chú Lam cười hắc hắc vài tiếng, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tiêu Dương, nhếch miệng hỏi:

- Thằng nhóc, cậu còn chưa về Thiên Tử Các à?

Nghe vậy, Tiêu Dương hơi sửng sốt.

Nói thật, mặc dù Thiên Tử Các có nhiều nhiệm vụ nhưng Tiêu Dương cũng không ngại ngần, kể cả hành trình đến Đảo Quốc lần trước, nhiệm vụ Ngọc Tỷ truyền quốc ở trường Phục Đại. Nội bộ Thiên Tử Các có không ít anh em mà hắn không dứt bỏ được, Tiểu đội tinh anh, chú Lam trước mắt, tổ bốn người Xích Hỏa...

Nhưng mình là bị trục xuất khỏi Thiên Tử Các, hiện tại tâm tình đối phương tốt thì lại cho mình trở về? Loại cảm giác này khiến Tiêu Dương cảm thấy càng khó chịu. Ít nhất hắn cũng phải hỏi rõ vì nguyên nhân gì thì mới có thể suy nghĩ xem có vào lại Thiên Tử Các hay không.

Cũng phải Tiêu Dương ra vẻ, chỉ là trong lòng hắn vẫn luôn có một luồng ngạo khí không đổi.

Rời khỏi khu nhà của chú Lam đã là hơn nửa đêm, Tiêu Dương trở lại phòng bảo vệ, ngồi khoanh chân trên giường, vận khí đẩy hết hơi rượu trong người ra, toàn thân thoải mái, tắm rửa một hồi liền lăn ra giường ngủ vùi.

Ngủ một hơi tới tận hơn chín giờ sáng, đi ra khỏi cửa phòng bảo vệ thì đúng là giờ đã vào học rồi, sinh viên trên đường không còn nhiều. Tiêu Dương lái xe đi thẳng đến nơi vốn là tập đoàn Hắc Sơn, hôm nay là công ty tập đoàn Thanh Phong rồi.

Vốn Tiêu Dương có ý định khiêm nhường, lại có xe Cherry rất bình thường màu đỏ, từ đường quốc lộ tiến vào một khu phố buôn bán, rẽ phải một cái liên thấy bốn chữ to đùng trên tòa nhà cao tâng: Tập đoàn Thanh Phong.

- Tiên sinh, xin hỏi có hẹn trước chưa?

Bảo vệ cửa lễ phép ngăn Tiêu Dương lại.

Tiêu Dương mỉm cười ôn hòa nói với bảo vệ:

- Nhờ thông báo cho tiểu thư Đạm Đài một chút, Tiêu Dương tới chơi.

Nụ cười này truyền theo một luồng sức mạnh tinh thần tràn tới. Vẻ mặt bảo vệ ngây ra, gật đầu theo tiềm thức.

Gã xoay người đi vào bên trong.

Tiêu Dương đứng chờ bên trong sảnh lớn của tập đoàn Thanh Phong.

Lúc này, ngoài cửa có một bóng người đi về hướng này, người mặc áo hồng, chính là thư ký Liễu Hồng của Đạm Đài Diệc Dao.

- Tiêu Dương?

Bước chân Liễu Hồng dừng lại, nhìn từ xa xa lại, xác định đúng là Tiêu Dương xong, người hơi né sang một bên.

- Chúng ta còn không tìm hắn, không ngờ hắn lại tự mình đưa tới cửa rồi. Đôi mắt Liễu Hồng lóe lên vẻ lạnh lùng, cười lạnh một tiếng, lập tức rút di động ra bấm một dãy số. - Hắn xuất hiện rồi. Đúng, hiện tại đang ở ngay cửa tập đoàn Thanh Phong... Vốn là tập đoàn Hắc Sơn ấy. xx*k**
Bình Luận (0)
Comment