Chương 679: Thân thương nhận chủ!
Chương 679: Thân thương nhận chủ!Chương 679: Thân thương nhận chủ!
Thật đúng là đi mòn giầy sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công.
Khóe miệng Liễu Hồng hơi nhếch lên.
- Thiên Tuyết Nhị và Thần Hỏa Thạch đâu phải thứ anh xứng có được chứ? Nếu tiểu thư đã không đành lòng ra tay thì tự tôi xử lý đi.
Liễu Hồng không nóng lòng đi vào. Cô không muốn đánh động tới Tiêu Dương.
Lúc này, người bảo vệ bị tinh thần lực của Tiêu Dương ảnh hưởng đã chạy tới cửa phòng Đạm Đài Diệc Dao, gõ cửa phòng.
- Vào đi.
Giọng nói lạnh lẽo của nữ thần trên núi băng Đạm Đài Diệc Dao vang lên.
Thấy một bảo vệ đẩy cửa vào, Đạm Đài Diệc Dao cũng hơi nhíu mày theo tiêm thức nhưng chợt nhận ra vẻ mặt gã khác thường, đồng tử không nén nổi chấn động nhẹ.
- Chủ tịch...
Bảo vệ như được xá tội, vội vàng chạy ra ngoài. Gã cũng không biết tại sao tự nhiên mình lại chạy lên phòng làm việc Đạm Đài Diệc Dao, may mà chủ tịch không trách phạt mình.
Một tiếng búng tay vang lên.
Ánh mắt Đạm Đài Diệc Dao lạnh như băng, lạnh nhạt nói.
Mắt Đạm Đài Diệc Dao lóe lên một tia khác thường.
Bảo vệ vất lại một câu, xoay người mang Tiêu Dương đi tới trước cửa phòng làm việc của Đạm Đài Diệc Dao.
- Tiểu thư Đạm Đài, phía dưới có Tiêu Dương tới chơi.
Lưng bảo vệ đầy mồ hôi lạnh, khi xuống tới đại sảnh, ánh mắt hơi kiêng ky và sợ hãi nhìn thoáng qua Tiêu Dương. Đúng là tại người này nói một câu mà khiến mình ngẩn ra, sau đó vô ý thức chạy tới...
Đối với Tiêu Dương này, Đạm Đài Diệc Dao cũng không muốn trêu chọc, lại không nguyện tiếp xúc quá nhiều. Hai người bọn họ giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Huống hồ trong quá trình lần trước dùng cỏ Thất Diệp Huyết Hãn trao đổi Thiên Tuyết Nhị và Thần Hỏa Thạch, hai người cũng xảy ra chuyện không thoải mái.
- Hóa ra là hắn.
- Dẫn Tiêu Dương tới đi.
Tiêu Dương đẩy cửa đi vào, thuận tay đóng của lại.
Người bảo vệ kia như tỉnh cơn mê, thừ người ra, ánh mắt tỉnh táo lại, theo tiềm thức nhìn quanh bốn phía, lập tức vẻ mặt kinh hãi, sợ sệt run run nói:
Hắn giương mắt nhìn tới, cho dù sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng tâm thần cũng hơi chấn động một chút.
- Đi theo tôi.
Gõ cửa hai tiếng.
- Nếu Tiêu tiên sinh đồng ý trả lại Thiên Tuyết Nhị và Thần Hỏa Thạch thì càng tốt rồi. - Cám ơn anh.
Hiện tại chỉ còn thiếu Thiên Tuyết Nhị, Thân Hỏa Thạch, còn có Thần Thánh Tâm thần bí nhất thôi.
- Tiểu thư Đạm Đài, lâu quá không gặp rồi.
Mình đã sớm dùng Thiên Tuyết Nhị và Thần Hỏa Thạch để điều trị cho Quân Thiết Anh rồi.
Ung dung đẹp đẽ, cao sang quý phái, hơi thở giống như tiên tử. Khuôn mặt tuyệt mỹ, không cần chút trang sức lại khiến người ta phải nín thở. Hơi thở cao quý tràn ra từ đôi mắt, bình yên ngồi trên ghế làm việc, toàn thân tỏa ra khí thế của một người đứng trên cao.
- Ngồi thật thoải mái mà.
Tiêu Dương tiến lên, không đợi Đạm Đài Diệc Dao nói đã ngồi xuống đối diện, đưa tay sờ lên ghế da thật, tấm tắc than thở thành tiếng:
- Tiểu thư Đạm Đài, tôi chỉ có thể chúc cô may mắn thôi.
Tiêu Dương mỉm cười, tiến về phía trước vài bước.
Đạm Đài Diệc Dao cũng cũng biết, rốt cục Thân Thánh Tâm là thứ gì, mọc ở nơi nào, chỗ nào sản sinh. Thậm chí căn bản cô cũng không hiểu Thần Thánh Tâm có thật sự tồn tại trên đời hay không.
Hết thảy đều là không biết, nhưng vẫn có một tia hy vọng.
Tiêu Dương chỉ lắc đầu khẽ.
Đạm Đài Diệc Dao bình thản nói.
Nếu mình còn không tìm đủ chín đại kỳ dược, như vậy thì sự chuẩn bị trong mấy năm qua cuối cùng cũng giống như giỏ trúc múc nước, là công dã tràng thôi.
Thời gian chỉ còn một năm cuối cùng rồi.
Đạm Đài Diệc Dao vẫn nhớ mãi không quên hai thứ kia.
- Không có việc không lên điện Tam Bảo. Tiêu Dương, đi thẳng vào vấn đề đi.
Đạm Đài Diệc Dao cũng nói thẳng luôn.
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì tòa nhà lớn này hẳn phải có một gian phòng làm việc của tôi mới đúng nhỉ.
Tiêu Dương đột nhiên cười ha hả.
Đạm Đài Diệc Dao hơi nhíu mày.
Đâu phải chỉ có thế, 70% cổ phần nơi này đều trong tay một mình Tiêu Dương.
Chẳng qua Đạm Đài Diệc Dao nhất thời cũng không rõ Tiêu Dương nói những lời này để làm gì.
- Tôi nói thẳng vào vấn đề nhé.
Lưng Tiêu Dương tựa vào ghế, vô cùng không để ý tới hình tượng, gác hai chân lên nói:
Trong tay Tiêu Dương nắm là tiềm lực của cổ phần, cho dù không buông tay thì lợi nhuận vẫn về mình.
- Nhưng một hai năm tới, với bản lĩnh của tiểu thư Đạm Đài thì có giá cả tỷ bạc cũng không lạ đâu.
Tiêu Dương cũng rất thành thật:
- Hiện tại không đáng giá đó.
Theo Đạm Đài Diệc Dao thấy, hành động này của Tiêu Dương chả khác gì sư tử ngoạm.
- Anh cảm thấy 50% số cổ phần mà có giá đến bảy mươi triệu à? Ánh mắt Đạm Đài Diệc Dao cũng sáng lên, chẳng qua che dấu đi rất nhanh. Ngón tay cô gõ nhẹ xuống mặt bàn, nửa ngày sau mới lạnh nhạt nói:
- 70% cổ phần vốn có của tập đoàn Hắc Sơn, dựa theo giá cả hiện giờ... Tôi có thể trả anh bảy mươi triệu.
Đạm Đài Diệc Dao cũng rất dứt khoát, đồng ý giá cả luôn.
Cô cang thích mình nắm hết toàn bộ tập đoàn trong tay mình hơn.
Cô đã muốn lấy được 70% cổ phần này từ lâu rồi.
Bảy mươi triệu.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn thoáng qua Đạm Đài Diệc Dao. Thật không hổ là nữ cường nhân nổi tiếng Minh Châu, bảy mươi triệu nói ra miệng mà mặt không đổi sắc, khí định thần nhàn. Tiêu Dương suy nghĩ một chút, lại lên tiếng nói:
- Như vậy đi, bảy mươi triệu, tôi giữ lại 20% cổ phần, còn lại thuộc về cô.
Nghe thế, Đạm Đài Diệc Dao lập tức nhíu chặt mày.
- Đương nhiên rồi, tiểu thư Đạm Đài. Chúng ta là sinh viên và bảo vệ trường, vốn là người một nhà. Tôi là người không thích nước tốt chảy ruộng ngoài. 70% cổ phần này tôi hoàn toàn có thể bán cho cô.
Tiêu Dương cười gian, gật đầu:
Nếu Tiêu Dương bán thẳng số cổ phần này ra thị trường, biến cố đột ngột này cũng không phải là chuyện tốt với tập đoàn Thanh Phong.
Vẻ mặt Đạm Đài Diệc Dao hơi thay đổi.
- Anh chuẩn bị bán 70% cổ phần đi sao?
- Tiểu thư Đạm Đài, tôi cũng chẳng biết quản lý loại tập đoàn thế này. Chẳng qua có thể khẳng định là, tiểu thư Đạm Đài tuyệt đối là thiên tại ở phương diện này. 70% cổ phần của tôi ở chỗ này, giá trị lợi nhuận khẳng định tăng trưởng hằng năm. Chẳng qua tôi cảm thấy vẫn cầm tiền đi làm việc mình thích thì hay hơn.
Hắn vô cùng tự tin vê điểm này.
Bản lĩnh của Đạm Đài Diệc Dao, toàn bộ Minh Châu đều đã thấy.
Đạm Đài Diệc Dao trả giá luôn bảy mươi triệu, Tiêu Dương liên biết đó không phải là giá cuối.
Nhíu mày, trầm ngâm một hồi, Đạm Đài Diệc Dao nói:
- Tám mươi triệu. Tôi có thể đưa anh đủ tám mươi triệu, nhưng toàn bộ 70% cổ phần phải đưa tôi.
Trực tiếp tăng giá thêm mười triệu, giống như coi số tiên này chỉ đơn thuần là những con số vậy.
Đây tuyệt đối đã là một con số rất lớn rồi.
Tiêu Dương tự nhận là người coi tiền tài như đất vàng cũng không nén nổi trống ngực đập thình thịch vài cái.
Chẳng qua hắn cũng không vội đồng ý, cười nhạt lắc đầu:
- Tám mươi triệu, nhiều quá, tôi không thích nhiều tiên như vậy.
Không thích nhiều tiên?
Vẻ mặt Đạm Đài Diệc Dao cũng hơi trầm ngâm.
- Bảy mươi triệu, còn lại 20% cổ phân. Vẻ mặt Đạm Đài Diệc Dao lạnh lẽo:
- Tiêu Dương, thế này thì miệng anh cũng quá rộng đấy.
- Tiểu thư Đạm Đài, đây tuyệt đối không phải là giá cao. Tôi tin rằng trong lòng tiểu thư Đạm Đài hiểu rõ hơn tôi nữa. Chuyện...
Giọng nói của Tiêu Dương đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn ra cửa phòng làm việc. Một luồng hơi thở vô hình mang theo áp bức đang hướng về phía này...
Ánh mắt Tiêu Dương đột nhiên lóe sáng ác liệt, nhìn chằm chằm về phía Đạm Đài Diệc Dao.
Ý tưởng đầu tiên của Tiêu Dương là Đạm Đài Diệc Dao đặt bãy mình.
Cộc cộc.
Hai tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cửa phòng làm việc bị mở ra.
Vẻ mặt Đạm Đài Diệc Dao cũng hơi ngạc nhiên:
- Tông Nguyên, Liệt Hỏa sư thúc?
Hai người tới, Tiêu Dương nhận ra một người, chính là Đạm Đài Tông Nguyên lần trước bị hắn dùng một chiêu đánh bại. Khiến Tiêu Dương chú ý thật là ông lão mặc áo lam đi bên cạnh gã, được Đạm Đài Diệc Dao gọi là Liệt Hỏa sư thúc.
Trên người ông lão mặc áo lam này lộ ra một luồng hơi thở khiến Tiêu Dương hơi kiêng dè.
- Liệt Hỏa sư thúc, người này chính là đang.
Vẻ mặt Đạm Đài Tông Nguyên có vẻ hơi phức tạp. Lúc đầu mình thua trong tay Tiêu Dương đã tâm phục khẩu phục, hiện tại không ngờ trở về mời Liệt Hỏa sư thúc đi ra. Loại hành động này, theo Đạm Đài Tông Nguyên thấy đúng là hơi rẻ rúng.
Nhưng vì tông môn, Đạm Đài Tông Nguyên không thể không làm vậy.
- Thảo nào tiểu thư Đạm Đài lại bình tĩnh hào phóng như vậy.
Tiêu Dương cười lạnh trào phúng một tiếng.
Đạm Đài Diệc Dao cũng cau mày, không nói gì.
- Cậu chính là Tiêu Dương?
Ông lão mặc áo lam Liệt Hỏa sư thúc chậm rãi đi lên:
- Giao Thiên Tuyết Nhị và Thần Hỏa Thạch ra đây đi.
- Hừ.
Tiêu Dương cười sẵng giọng:
- Hiện tại tôi lấy làm kỳ quái lắm, rốt cục các người là tông phái gì? Cái hạng tông phái nào mới có thể mặt dày vô sỉ như vậy chứ? Vừa cầm Thiên Tuyết Nhị, Thần Hỏa Thạch trao đổi với tôi, mặt khác lại muốn ra tay cướp đoạt lại.
- Tiêu Dương, anh còn dám mở miệng nói bừa.
Lúc này Liễu Hồng đã đi đến, trầm giọng nói:
- Liệt Hỏa sư thúc, người này rất gian xảo ương bướng, nói nhiều với hắn cũng vô ích thôi.
Ý ngầm trong đó là ra tay luôn đi thôi.
Âm! Không đợi Liễu Hồng nói hết, cái ghế Tiêu Dương đang ngồi trong thời mắt đã nát bấy. Cách nói chuyện của Tiêu Dương đã khiến ông lão áo lam sinh lửa giận, hiển nhiên không nhịn nổi, muốn ra tay. Huống hồ lão còn chẳng coi Tiêu Dương vào đâu.
Cái ghế nát bấy, thân hình Tiêu Dương lại thoáng cái nhảy ra, bay lên, xoay người tung một chưởng về phía Liệt Hỏa Tôn Tọa.
- Ngọc Đế Thiên Uy.
Rầm! Rầm! Rầm!
Liên tục đối kháng ba chưởng.
BịchI
Liệt Hỏa Tôn Tọa lui lại phía sau vài bước, mà bóng dáng Tiêu Dương lại hơi bay trở vê...
Trong chớp mắt này, ba người còn lại trong phòng làm việc nhìn lại, vẻ mặt không khỏi chấn động run SỢ.
Không ngờ Tiêu Dương lại có thể đánh ngang tay với Liệt Hỏa Tôn Tọa?
Đôi mắt Đạm Đài Tông Nguyên càng lộ vẻ khó tin. Lần trước mình giao chiến với Tiêu Dương, hắn còn chưa đột phá đến Hóa Tượng cảnh mà. Hiện tại thế nào lại có thể đứng vững trước ba chưởng của Liệt Hỏa sư thúc được.
Liệt Hỏa sư thúc là Hóa Tượng bốn mươi biến!
Lúc này ánh mắt của Liệt Hỏa Tôn Tọa cũng lóe lên một tia khác thường, chẳng qua lại sẵng giọng nói:
- Thảo nào lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra cũng có chút bản lĩnh.
VùiI
Cánh tay Liệt Hỏa Tôn Tọa vung lên. Trong phút chốc, một cây thương xuất hiện trong lòng bàn tay lão, đầu thương sắc bén tỏa sáng lạnh, giống như khiến nhiệt độ của cả căn phòng cũng hạ thấp xuống.
Trong nháy mắt này, đồng tử Tiêu Dương co lại chấn động.
Thần thương nhận chủ!
Sau lưng Đạm Đài Diệc Dao không ngờ lại là Hộ Long thế gia, Thương Tông!
Vẻ mặt Tiêu Dương nghiêm trọng thêm vài phần.
Đối phương đạt Hóa Tượng bốn mươi biến, Tiêu Dương ứng phó hết sức thì chưa chắc đã phải sợ lão. Nhưng Tiêu Dương không dám khẳng định, Thương Tông có muốn đuổi tận giết tuyệt với mạch Kiếm Tôn hay không. Nếu mình sử dụng ra võ học của mạch Kiếm Tôn ở đây, liên lụy tới bạn bè thân nhân của mình thì sao?
Hơi thở khiến kẻ khác kiêng dè mà Tiêu Dương cảm nhận được trước đó đúng là từ cây Thân Thương nhận chủ này!
*xxk**+*%