Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 676 - Chương 680: Trái Tim Một Thây Thuốc!

Chương 680: Trái tim một thây thuốc! Chương 680: Trái tim một thây thuốc!Chương 680: Trái tim một thây thuốc!

Liệt Hỏa Tôn Tọa lấy Thân Thương nhận chủ ra cũng nói rõ quyết tâm của lão.

- Thiên Tuyết Nhị và Thần Hỏa Thạch ở trong tay tôi lâu như vậy, ông cho rằng tôi giữ lại không dùng à?

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm Liệt Hỏa Tôn Tọa, trầm giọng nói.

- Hừ, Tiêu Dương, kỳ dược trong thiên hạ như vậy, làm sao anh có thể nỡ dùng hết nhanh như thế. Trước mặt Liệt Hỏa sư thúc mà anh còn dám nói dối.

Liễu Hồng nhướn mày, lạnh giọng hét lớn.

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn chăm chú vào Liễu Hồng, ý lạnh tràn ra, trong phút chốc khiến Liễu Hồng ngậm miệng, không dám lên tiếng nữa. Buông thống hai tay, ánh mắt Tiêu Dương nhìn vê phía Đạm Đài Diệc Dao:

- Tiểu thư Đạm Đài, chuyện này các người có tin hay không thì tùy. Tôi thầm muốn hỏi cô một câu. Chuyện vừa rồi chúng ta bàn có tính là đã xong không?

Vẻ mặt Đạm Đài Diệc Dao hơi thay đổi.

- Điệp Lãng Thương.

May mà phòng làm việc của Đạm Đài Diệc Dao cũng đủ rộng rãi, Tiêu Dương còn có rất nhiều không gian để né tránh. Dưới hoàn cảnh như vậy, Liệt Hỏa Tôn Tọa cũng không dám công kích hết sức.

Bóng thương bay ra, bước nhanh như gió.

Mũi thương với cánh tay giống như hợp làm một. Sử dụng binh khí nhận chủ khiến tâm ý tương thông, uy lực tăng lên gấp bội.

Chẳng qua cô còn chưa kịp mở miệng, trường thương trong tay Liệt Hỏa Tôn Tọa đã đâm thẳng tới.

Tài nghệ dùng thương của Liệt Hỏa Tôn Tọa này thật sự rất cao, giơ tay nhấc chân đã tỏa ra thương ý khiến người khác run sợ. Liệt Hỏa Tôn Tọa mới chỉ đạt Hóa Tượng bốn mươi biến, có Thần Thương nhận chủ, nếu tử chiến thì sợ rằng ngay cả Dịch Mộc là Thiên Long tộc ba trảo, Hóa Tượng bảy mươi sáu biến cũng chưa chắc thắng nổi.

70% cổ phần vốn của tập đoàn Hắc Sơn là thứ Đạm Đài Diệc Dao vẫn luôn muốn có. Cho dù Tiêu Dương không bán cho mình thì vẫn có thể bán đi trong thời gian ngắn, thậm chí bán luôn cho đối thủ cạnh tranh với mình.

Nhưng bóng thương vẫn cuồn cuộn không dứt như sóng trào, lực lượng ập tới ngay trước mặt.

Vùi

Đương nhiên Đạm Đài Diệc Dao không cho phép loại tình huống này xảy ra.

Vù vù vùi

Trong lòng Tiêu Dương lập tức dâng lên ý niệm này. Đối kháng với Liệt Hỏa Tôn Tọa thì cái được không đủ bù cái mất.

Một thương vung lên, lập tức trước mắt đầy trời bóng thương sắc bén, ập tới như sóng to gió lớn.

Tâm niệm lóe lên, Tiêu Dương đánh bừa một chiêu, chưởng giơ lên, bóng người lại đột nhiên vồ vê một phía như ưng lớn chụp mồi...

Trong lòng Tiêu Dương kinh hãi. Không thể liều mạng.

Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên ánh sáng lạnh, một luồng lực kiếm đạo truyền ra, tay không có kiếm nhưng kiếm ý lại diễn biến ra:

VùiI

Thậm chí Đạm Đài Diệc Dao còn không kịp chớp mắt, yết hầu đã bị một bàn tay to khống chế, ôm luôn lấy mình. Hơn nữa một luông sức mạnh phong tỏa, khiến cô không thể nhúc nhích.

- Dừng tay!

Đạm Đài Tông Nguyên và Liễu Hồng đều khiếp sợ hô to. Ánh mắt Liệt Hỏa Tôn Tọa lạnh lẽo, trường thương trong tay không thể không thu lại, sắc mặt âm trầm tới cực điểm rồi.

Trong phút chốc, đồng tử của Liệt Hỏa Tôn Tọa chấn động mãnh liệt.

Đôi mắt Liệt Hỏa Tôn Tọa bùng lên vẻ giận dữ.

- Buông tiểu thư ral

Liệt Hỏa Tôn Tọa không ngờ dưới công kích mình khống chế, không ngờ còn để thằng ranh này có cơ hội, hơn nữa còn túm cổ Đạm Đài Diệc Dao luôn, khiến mình ném chuột sợ vỡ đồ, không thể ra tay tiếp.

Hướng Tiêu Dương lao tới lại là Đạm Đài Diệc Dao.

- Dừng tay.

Một tiếng này là của Tiêu Dương hô lên.

- Tiểu thư.

Một thương phóng đuổi theo Tiêu Dương nhanh như chớp giật.

Tốc độ nhanh hơn tia chớp.

Đây cũng không phải công kích mà thông qua Phong Kiếm tăng tốc độ của mình lên.

- Thức thứ nhất Phong Kiếm, Nhất Thiểm Như Điện.

- Buông cô ta ra?

Cánh tay Tiêu Dương càng ôm Đạm Đài Diệc Dao chặt hơn, ngón tay vẫn đặt tại yết hầu cô. Chỉ cần hơi bóp một cái thì hắn có thể lấy tính mạng Đạm Đài Diệc Dao rồi.

Tiêu Dương cười gian nhìn Liệt Hỏa Tôn Tọa.

- Thực lực tiền bối mạnh như thế, làm sao tôi có thể bỏ lợi thế duy nhất trong tay tôi ra được. Chậc chậc, tiểu thư Đạm Đài, không ngờ chúng ta vừa rồi còn đàm phán, giờ đã tiếp xúc thân mật thế này rồi.

Đạm Đài Diệc Dao hoàn toàn cảm nhận được, dường như Tiêu Dương ở phía sau còn vừa hít sâu một hơi.

Trong tích tắc này, Đạm Đài Diệc Dao vừa vội vừa giận. Cô luôn lạnh lùng mãi tít trên cao, đã bao giờ bị một người đàn ông ôm, lại còn hít thở gần gũi thế này, giống như muốn hít hà mùi thơm trên cơ thể mình vậy. Trong tích tắc, Đạm Đài Diệc Dao cảm thấy lửa giận công tâm, mặt cũng đỏ lên:

- Tiêu Dương, buông tôi ra, tôi có thể cam đoan anh không sao hết.

Đạm Đài Diệc Dao không muốn bị một người đàn ông ôm như vậy một tích tắc nào.

- Cam đoan tôi không sao?

Cô tiếp xúc với Tiêu Dương không nhiều nhưng bản lĩnh nhìn người của cô luôn luôn rất mạnh. Đạm Đài Diệc Dao hiểu rõ Tiêu Dương là loại người nào. Sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ với hắn thì chỉ phản tác dụng. Hắn căn bản là loại hình thích mềm không thích cứng.

Đạm Đài Diệc Dao quát.

- Liễu Hồng, câm mồm.

- Cô dám khẳng định không? Nhưng tôi lại có thể khẳng định, chỉ cần tôi muốn thì tôi hoàn toàn có thể khiến thân thể thơm mát này tiêu đời đấy.

Tiêu Dương cười gian nhìn Liễu Hồng:

- Tôi không rời khỏi đây được?

Hiện tại người mất đi quyền chủ động lại chính là cô ta.

Khuôn mặt tuyệt đẹp như băng của Đạm Đài Diệc Dao trở nên trắng bệch. Lúc này Tiêu Dương nói ra khiến cô ta càng cảm thấy sắp sụp đổ.

- Chậc, thơm thật đấy. Day thì mềm mại bóng lóng, suýt nữa là không nắm được cơ.

- Anh...

Đạm Đài Diệc Dao nóng ruột và tức giận khó kiềm chế nổi.

Đồ vô sỉ!

- Tiêu Dương, buông tiểu thư ral

Lúc này Liễu Hồng nói lớn, đôi mắt mang theo sát khí:

- Nếu không hôm nay anh đừng hòng rời khỏi đây.

Chỉ tiếc là kết quả lại hoàn toàn ngược lại, cô ta thua cược.

Đương nhiên Tiêu Dương hiểu rõ ý đồ trong đầu người phụ nữ này. Trong lòng cô ta cũng ôm hy vọng may mắn, hoặc có thể nói là đánh cược một lần, đánh cược Liệt Hỏa Tôn Tọa ra tay giải quyết Quý Dương xong, Tiêu Dương hoàn toàn mất đi thế chủ động trong lần đàm phán này. Như vậy thì mình có thể dùng cái giá nhỏ nhất để mua được 70% cổ phần kia.

- Vừa rồi sao lúc Liệt Hỏa Tôn Tọa ra tay, cô không cam đoan tôi không sao đi?

Khóe miệng Tiêu Dương lộ nụ cười lạnh châm chọc:

- Xem ra tôi đánh cuộc không sai rồi. Địa vị của Đạm Đài Diệc Dao ở Thương Tông cũng không thấp mà, chẳng qua...

Tiêu Dương cười ha hả:

Đối phương càng mạnh, hắn càng mạnh hơn.

Cho nên Đạm Đài Diệc Dao cũng luôn không nghĩ tới chuyện dùng thủ đoạn khác để đối phó với Tiêu Dương.

Đây là một quyết định phi thường sáng suốt.

Chỉ tiếc Liễu Hồng bên cạnh cô lại luôn bất đồng.

Lúc này Tiêu Dương cảm thấy một luồng tinh thần lực lạnh lùng sắc bén đang ập tới mình.

Hư kiếm trong óc chấn động nhẹ, luồng tinh thân lực kia lập tức như đá xuống biển, biển mất hoàn toàn.

Tiêu Dương cười khẽ nhìn Liệt Hỏa Tôn Tọa.

- Ông thử lại một lần xem. Trong lòng Liệt Hỏa Tôn Tọa chấn động, ánh mắt nhìn Tiêu Dương chằm chằm.

Lão cũng không ngờ Liễu Hồng và Đạm Đài Nguyên Tông lại mời mình đi đối phó với một thanh niên trác tuyệt bất phàm như thế. Tuổi còn trẻ, không ngờ lại có thực lực mạnh mẽ tới vậy. Thiên phú như vậy, cho dù là ở Hộ Long thế gia cũng là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm.

Hơn nữa thanh niên như vậy, sư tôn của hắn sợ rằng có lai lịch bất phàm phi thường.

Người như thế, không trêu chọc vào là tốt nhất.

Mặc dù với sự mạnh mẽ của Thương Tông thì cũng không phải ngại bất cứ kẻ nào nhưng cũng không muốn tự dưng có thêm kẻ địch.

- Buông tiểu thư ra.

Sắc mặt Liệt Hỏa Tôn Tọa vô cùng âm trầm nói.

- Ra ngoài.

Tiêu Dương chỉ lạnh nhạt nói hai từ.

- Cậu...

- Ra ngoài!

Giọng Tiêu Dương đột nhiên tăng lên vài phần.

Trường thương trong tay Liệt Hỏa Tôn Tọa lạnh như băng, cố gắng cũng không nén nổi run rẩy một hồi.

- Mọi người đi ra ngoài đi.

Lúc này Đạm Đài Diệc Dao cũng mở miệng.

- Tiêu Dương, nếu cậu dám động tới một sợi tóc của tiểu thư thì tôi thê nhất định sẽ băm vằm cậu thành vạn mảnh.

Liệt Hỏa Tôn Tọa thu hồi Thần Thương nhận chủ vào trong cơ thể, hừ lạnh một tiếng, lập tức xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Liễu Hồng và Đạm Đài Tông Nguyên không tình nguyện nhưng cũng phải đi theo sau.

Cửa phòng làm việc lại đóng lại.

- Đủ rồi chứ.

Giọng Đạm Đài Diệc Dao lạnh như băng vang lên.

-Ừ...

Tiêu Dương hít sâu một hơi, sau đó buông lỏng tay ra, lại ngồi xuống đối diện cô, mỉm cười nói.

- Tôi nghĩ chúng ta có thể tiếp tục bàn bạc khoái trá.

Tiêu Dương buông nhẹ tay ra, Đạm Đài Diệc Dao cũng khôi phục hành động, khuôn mặt như tòa núi băng ngàn năm, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:

- Thù ngày hôm nay, Đạm Đài Diệc Dao nhớ kỹ.

Tiêu Dương cười.

Để một nữ thần thông minh mất kiểm soát tới phải thốt lên lời tàn nhẫn như vậy, xem ra kích thích hôm nay của mình với cô ta cũng rất lớn rồi.

Đàm phán tiếp đó, dường như Tiêu Dương cũng chẳng hề sợ hãi, không có ý nhượng bộ. Cuối cùng Đạm Đài Diệc Dao cũng không thể không tiếp nhận thất bại trong đàm phán, phải thỏa hiệp với hắn. Cô để cho Tiêu Dương tiếp tục nắm 20% cổ phần nhưng Tiêu Dương không có bất cứ quyền quyết định với chính sách của công ty. Điểm này đương nhiên Tiêu Dương không có ý kiến.

Ngoài ra, đương nhiên là bảy mươi triệu rồi.

Tận mắt thấy Đạm Đài Diệc Dao chuyển tiền vào tài khoản cho mình bảy mươi triệu xong, Tiêu Dương thở phào nhẹ nhõm.

Nếu hôm nay không phải vì Đạm Đài Diệc Dao không ở trạng thái tốt, bị đám người Liễu Hồng làm loạn một hồi, mình muốn thuận lợi đạt thành hiệp nghị với Đạm Đài Diệc Dao thì sợ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Tiêu Dương chuẩn bị số tài khoản, là số tài khoản của Quân Thiết Anh. Hôm qua lúc dạo phố, Tiêu Dương lại mua điện thoại di động mới. Lúc này điện thoại vang lên, Quân Thiết Anh gọi tới...

- Tiêu Dương, tài khoản của em...

- Có thêm bảy mươi triệu hả?

Không đợi Quân Thiết Anh nói xong, Tiêu Dương đã mỉm cười mở miệng, nhìn Đạm Đài Diệc Dao đang có vẻ mặt lạnh như băng.

Tài khoản tự dưng có thêm bảy mươi triệu, đối với bất cứ người nào mà nói cũng cực kỳ rung động.

- Trở về anh sẽ kể chỉ tiết cho em nghe.

Tiêu Dương tắt máy xong, nhìn Đạm Đài Diệc Dao, tươi cười đây mắt vươn tay ra.

- Đây là một vụ đàm phán khoái trá phi thường.

Động tác nho nhã, đầy phong độ thân sĩ, không có chút dấu vết lưu manh nào như vừa rồi.

Ánh mắt Đạm Đài Diệc Dao lạnh như băng, nhìn tay Tiêu Dương duỗi ra, chỉ muốn đập bay bàn tay này.

Từ lúc ra đời tới nay, Đạm Đài Diệc Dao đã gặp vô số vụ thương chiến, đàm phán lớn nhỏ, bày mưu tính kế, hôm nay lại thua trong tay một tên lưu manh như Tiêu Dương. Thủ đoạn lưu manh của đối phương, nếu là người bình thường thì sớm đã bị tinh thân Đạm Đài Diệc Dao công kích biến thành ngu ngốc rồi.

Chẳng qua các phương diện của Tiêu Dương cũng đều kiềm chế được Đạm Đài Diệc Dao, khiến cho cô lần đầu tiên phải nuốt quả đắng thất bại.

Đây là lần đầu tiên Đạm Đài Diệc Dao chịu thiệt thòi.

- Còn có một chút.

Tiêu Dương mỉm cười nói.

- Tôi lặp lại một lân, tôi đã dùng hết Thiên Tuyết Nhị và Thân Hỏa Thạch. Tôi nghĩ các người mau chóng đi tìm một phần khác đi. Tôi không muốn là kẻ địch của Thương Tông, nhưng cũng không ngại bất cứ kẻ thù nào đâu.

Tiêu Dương vứt lại những lời này xong, đi thẳng ra cửa sổ. Ngoài cửa là đám người Liệt Hỏa Tôn Tọa, đương nhiên Tiêu Dương cũng không muốn đi theo bọn họ để xung đội.

Đứng ở cửa sổ, đột nhiên Tiêu Dương nhớ tới điều gì đó.

- Đúng rồi.

Tiêu Dương xoay người, cười gian nhìn Đạm Đài Diệc Dao.

- Với trái tim của một thầy thuốc, tôi có ý tốt nhắc nhở cô một chút. Gần đây tiểu thư Đạm Đài vất vả quá độ, thức đêm quá nhiều, đã tạo thành chứng bệnh kinh nguyệt không đều, cần phải nghỉ ngơi bồi bổ nhiều vào.
Bình Luận (0)
Comment