Chương 681: Suy nghĩ!
Chương 681: Suy nghĩ!Chương 681: Suy nghĩ!
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Đạm Đài Diệc Dao lập tức càng lạnh như băng, ánh mắt nhìn Tiêu Dương giống như muốn giết người, sát khí bùng lên cao, rốt cục không nén nổi tức giận nữa, nói:
- Tôi phải giết anhI
Vùi
Bóng dáng Đạm Đài Diệc Dao cũng vọt thẳng tới trước.
Tiêu Dương cười ha hả, nhoáng người lên, bay thẳng ra cửa sổ rồi biến mất.
Mặc dù đây là trên mấy tầng nhà nhưng đối với loại cường giả như Tiêu Dương thì căn bản chẳng khác gì đất bằng.
Bóng dáng của hắn biến mất nhẹ nhàng như làn khói ngoài cửa sổ.
Một đòn tấn công của Đạm Đài Diệc Dao đánh vào không khí, ánh mắt tức giận nhìn trừng trừng ra ngoài cửa sổ, gương mặt không nén nổi đỏ bừng lên. Đạm Đài Diệc Dao có mạnh mẽ đến đâu thì cũng là một người phụ nữ, không ngờ lại bị một người đàn ông nói thẳng trước mặt chuyện kinh nguyệt của mình.
Ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy bóng dáng Tiêu Dương đã biến mất, lão không khỏi chau mày, tâm mắt nhìn ra cửa sổ:
- Vâng, Liệt Hỏa sư thúc, tôi và Tiêu Dương đã đạt thành hiệp nghị, người không cần phải tìm Tiêu Dương gây chuyện nữa.
Vừa rồi tiếng hét của Đạm Đài Diệc Dao khiến đám người Liệt Hỏa Tôn Tọa bên ngoài chú ý, trong tình thế cấp bách liền lập tức vọt vào ngay.
Đạm Đài Diệc Dao cũng đã bình phục lại, gật đầu:
- Tiểu thư.
Nếu Thiên Tuyết Nhị và Thần Hỏa Thạch đã không còn ở trong tay hắn, mình gây khó khăn cho hắn còn có tác dụng gì đâu.
Rầm.
Vừa rồi mặc dù hận muốn giết Tiêu Dương cho xong nhưng Đạm Đài Diệc Dao vẫn để lý trí chiến thắng xúc động. Để Liệt Hỏa sư thúc đi đối phó với Tiêu Dương, đối với mình căn bản chẳng có chỗ gì tốt.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Cửa phòng làm việc bị đẩy bật ra.
- Tiêu Dương đi rồi à?
Lúc này Liễu Hồng đã cùng Đạm Đài Tông Nguyên đi từ bên ngoài vào. Người nói là Liễu Hồng, lúc này mặt đằng đằng sát khí:
Liệt Hỏa Tôn Tọa giương mắt nhìn lại, vừa vặn thấy vẻ mặt đỏ hồng của Đạm Đài Diệc Dao, không khỏi ngây người khó hiểu. Là sư thúc bề trên của Đạm Đài Diệc Dao, lão cũng chưa bao giờ thấy ánh mắt này của Đạm Đài Diệc Dao.
- Tiểu thư, chỉ bằng việc hắn vừa mạo phạm người như thế thì cũng nhất định phải cho hắn một bài học nhớ đời.
Trước khi rời đi Tiêu Dương đã nói rồi, Đạm Đài Diệc Dao cũng tin tưởng. - Bỏ qua cho hắn như vậy sao?
Thấy ý của Đạm Đài Diệc Dao đã quyết, Liệt Hỏa Tôn Tọa cũng không nói gì thêm nữa, chỉ lắc đầu khẽ:
Sắc mặt Liễu Hồng hơi thay đổi, một lúc sau mới khẽ cắn răng, gật đầu:
- Nếu tin tức là thật thì nhất định phải giành được nó. Thời gian một năm chắc có cơ hội tìm thấy Thần Hỏa Thạch. Chẳng qua... Thần Thánh Tâm...
- Liễu Hồng, tôi không hy vọng xảy ra lần thứ hai chuyện như ngày hôm nay.
- Một năm cuối cùng chỉ có thể nghe theo mệnh trời thôi.
Sắc mặt Đạm Đài Diệc Dao trầm thấp:
Tiến vào sân huấn luyện ngầm của Vũ Phong Quán.
Không đánh động đến bất cứ kẻ nào, bóng dáng Tiêu Dương hơi nhoáng lên ở bãi đỗ xe. Nơi này khá gần Vũ Phong Quán, Tiêu Dương lái thẳng tới đó. Hắn muốn xem tình hình phát triển thực lực của Tiểu Nghệ, Tiểu Phàm một chút.
xxk*k**
Ý ngầm trong lời của Đạm Đài Diệc Dao là trách Liễu Hồng đã tự động quyết định.
Ánh mắt Đạm Đài Diệc Dao lóe lên chút khổ sở.
Liệt Hỏa Tôn Tọa cũng thở dài:
- Tiền bối Dược Cốc năm xưa để lại phương thuốc này căn bản cũng không giải thích rõ ràng thế nào là Thần Thánh Tâm. Nếu không có đầu mối, muốn tìm ra Thần Thánh Tâm quả thực như mò kim đáy bể, thậm chí mò kim đáy bể mà không có mục tiêu. Ngay cả Thần Thánh Tâm là gì chúng ta cũng không biết, cho dù nó có xuất hiện ngay trước mặt chúng ta thì chúng ta cũng chưa chắc nhận ra.
- Liễu Hồng biết sai rồi.
Đạm Đài Diệc Dao từ tốn nói:
- Nghe nói tháng sau ở hội đấu giá tại Bắc Kinh có Thiên Tuyết Nhị xuất hiện.
- Nói như vậy, ta còn phải tìm ba loại kỳ dược còn lại sao tiểu thư?
- Ha ha! Lý Tiểu Phong, côn pháp Linh Hầu Bách Biến của cậu còn chưa luyện tới đủ hỏa hầu đâu.
Tiếng cười ha hả của Phong Dương vang lên.
Côn pháp Linh Hầu Bách Biến trong tay Lý Tiểu Phong vung lên kín không có kẽ hở nhưng Phong Dương dựa vào thân pháp Đạp Tuyết Vô Ngân của mình lại trốn tránh có thừa. Người tiến bộ thần tốc nhất trong Tiểu đội tinh anh chính là Phong Dương.
Trước xếp bét, hiện tại ở mười người trong tiểu đội, gã đã đủ đứng trong năm thứ hạng đầu rồi.
Một bên khác, tia chớp không ngừng bổ tới. Thuộc tính điện của Lưu Nguyên hiện giờ vận dụng tới mức lô hỏa thuần thanh rồi. Dung hợp chưởng pháp cổ võ khiến uy lực của thuộc tính điện càng được thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn. Đối địch với gã, dù là Á Kiệt có hai hệ thủy mộc, dung hợp cả hai thuộc tính như Lưu Nguyên cũng khó phân cao thấp.
Mười người trong Tiểu đội tinh anh phân ra đấu luyện hai hai.
Tiêu Dương đi tới, thấy vậy âm thầm gật đầu:
- Không ngờ các cậu huấn luyện vẫn khắc khổ như vậy.
Giọng nói đột nhiên vang lên lập tức khiến sắc mặt mọi người ở đây đều chấn động. Mọi người trong Tiểu đội tinh anh nghe thế lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt đều lo lắng.
- Cái gì?
- Lần này tôi tới chẳng qua chỉ muốn xem hai tên nhóc Tiểu Nghệ, Tiểu Phàm kia thôi. Còn về mọi người, về Thiên Tử Các... Tôi không trở vê nữa.
Nghe vậy, vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Dương thu lại, một lúc sau mới nói:
- Sau khi anh trở về, trận tỷ thí giữa chúng ta với đội dự bị của Tiểu đội Thiên Tử vẫn còn hiệu lực. Chúng ta còn có cơ hội tham gia thi đấu tinh anh bảy nước.
Trương Kiều Trí kích động nói:
Mọi người trong Tiểu đội tinh anh nhanh chóng vọt tới, vẻ mặt vô cùng kích động, giống như không thể tin được vào hai mắt của mình. Mặc dù hôm qua Tiêu Dương đã xuất hiện nhưng mười người trong Tiểu đội tỉnh anh một mực khổ luyện, căn bản không biết tin tức này. Hôm nay đột nhiên hắn xuất hiện trước mặt dám người mình, làm sao bọn họ không kích động cho được.
Trước kia bọn họ khổ sở tìm kiếm mãi không có bất cứ tung tích gì của sư phụ mà.
- Tiêu sư phụ, anh đã trở về.
Phong Dương mở miệng lớn tiếng, đôi mắt kích động đến cực điểm.
- Chúng tôi đều trông mong anh trở vê.
- Sư phụ, chúng tôi vẫn đang đợi anh.
Từng tiếng nói chân thành tới cực điểm vang lên.
Trong lòng Tiêu Dương không nén nổi cảm động, nhìn mười người. Đệ tử mình tự tay dậy dỗ, đương nhiên Tiêu Dương cũng có cảm tình đặc thù. Khi ánh mắt rơi vào trên người Lam Hân Linh, tiếp xúc với ánh mắt như nước mùa thu tràn đầy cảm tình của cô, trong lòng Tiêu Dương không nén nổi gợn sóng.
- Sư phụ, còn một tuần nữa sẽ bắt đầu trận đấu tinh anh bảy nước.
- Tiêu sư phụ!
- Sư phụ!
Bóng người Phong Dương vọt tới nhanh nhất.
- Sư phụ!
Ánh mắt lập tức nhìn lại...
Xoạt.
- Sư phụ, sao anh lại không trở vê?
- Không phải lão khốn Dịch Mộc kia phải mời anh trở về sao?
Mọi người đều vô cùng lo lắng.
- Sư phụ, chỉ cần anh có thể trở lại Thiên Tử Các tiếp tục dẫn dắt chúng tôi, chúng tôi có không tham gia thi đấu tinh anh bảy nước cũng không sao cả.
Tiêu Dương cười khổ xua xua tay. Mọi người lập tức yên tĩnh lại.
- Trước tiên đừng nói chuyện này vội.
Tiêu Dương nói:
- Quả thật Dịch Mộc đã từng tìm tới tôi, nhưng hiện tại tôi không muốn trở lại Thiên Tử Các. Tôi muốn như trước kia, làm một bảo vệ cửa bình thường ở trường Phục Đại. Hắc, lúc rảnh rỗi đùa giỡn hoa hậu giảng đường chẳng phải là rất tốt sao?
Lúc này không ai trong Tiểu đội tinh anh có thể cười được.
- Tiêu Dương...
Lam Hân Linh muốn nói lại thôi, một lúc sau mới không nhịn nổi mở miệng:
- Vị tiền bối trong Thiên Tử Các ra lệnh cho Dịch Mộc mời anh trở lại kia là bê trên của anh à?
Tiêu Dương sửng sốt:
- Sao lại hỏi như thế?
Hiện tại Tiêu Dương còn chưa biết ai có thể khiến Dịch Mộc phải ra vẻ uất ức như vậy đến mời mình về lại Thiên Tử Các.
- Vị tiền bối kia là Thiên Long tộc bốn trảo của Thiên Tử Các, cũng là họ Tiêu.
- Họ Tiêu?
Đồng tử của Tiêu Dương chấn động mãnh liệt, trong óc hiện lên một bàn tay màu vàng rất lớn...
- Là ông ta?
Tiêu Dương chỉ có thể nghĩ đến Tiêu tiên nhân.
Thật là do Tiêu tiên nhân muốn mình trở vê Thiên Tử Các?
Tiêu Dương chân chừ tự hỏi, một lúc sau mới gật đầu nói:
- Tôi sẽ xác định chuyện này sớm. Chẳng qua mọi người cũng đừng ôm hy vọng quá lớn.
Ánh mắt Tiểu đội tinh anh đều nóng bỏng chờ mong.
Tiêu Dương thầm than thở trong lòng.
Ngay lúc này, nội tâm hắn cũng mâu thuẫn không thôi.
Có trở vê Thiên Tử Các hay không?
Tiêu Dương còn phải suy nghĩ một chút.
Nếu là Tiêu tiên nhân ra tay để mình trở lại Thiên Tử Các, mình có thể không nể tình hay không? Tiêu tiên nhân chính là ân nhân cứu mạng mình.
- Tiểu Nghệ và Tiểu Phàm còn đang tu luyện bên trong sao?
Tiêu Dương chuyển đề tài, cất tiếng hỏi.
- Hai đứa nhóc này...
Lúc này, mười người trong Tiểu đội tinh anh đều thở dài.
- Sư phụ, hai đứa nhóc kia tu luyện điên cuồng phi thường, thậm chí chúng ta nhìn cũng đau lòng không thôi. Bọn nó hầu như trừ thời gian ăn cơm và ngủ ngắn ngủi ra, thời gian còn lại đều huấn luyện điên cuồng.
- Bọn nó mới chỉ là trẻ con năm sáu tuổi thôi mà.
- Chẳng qua thiên phú của bọn nó khiến chúng ta phải xấu hổ rồi.
Phong Dương trợn mắt nói:
- Mới năm sáu tuổi, không ngờ đã luyện thành Hư Khí rồi.
Phong Dương nói thế, Tiêu Dương cảm thấy không bất ngờ. Hai đứa nhóc là thể chất Thất Xảo Linh Lung, nếu huấn luyện mà không tiến bộ thần tốc thì mới là việc lạ.
Ban đầu mình cũng không có bất cứ danh sư nào chỉ dạy, chỉ dựa vào một cuốn Tửu Tiên bí điển tu luyện mò mẫn mà cũng có thể đạt tới Hóa Tượng nghìn biến vô cùng thần tốc. Hai đứa nhóc này có mình bồi dưỡng, tiềm lực nhất định còn lớn hơn nữa.
Đẩy cửa phòng ra.
Hai nhóc đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa.
Tiêu Dương cất bước tiến lên, hai tay vươn ra đặt lên trán hai nhóc. Một luồng sức mạnh ôn hòa truyền vào.
Hai nhóc đồng thời mở mắt...
- Anh.
Tiểu Nghệ nhào vào ngực Tiêu Dương trước tiên.
- Anh.
Tiểu Phàm có vẻ trầm tĩnh hơn, nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Dương lại tràn đầy sùng bái.
- Tiểu Nghệ, Tiểu Phàm, hai đứa chắc buồn rồi hả. Hôm nay anh trai đưa hai đứa ra ngoài chơi đùa.
Tiêu Dương mỉm cười nói. Dù sao cũng chỉ là hai đứa trẻ, cả ngày tu luyện trong phòng cũng không phải việc tốt.
Nhưng lúc Tiêu Dương đưa ra đề nghị này, Tiểu Nghệ và Tiểu Phàm lại đồng thời lắc đầu.
- Bọn em không thích ra ngoài chơi đùa.
Tiêu Dương sửng sốt:
- Tại sao?
- Chúng em phải nhanh học tốt võ công, đến lúc đó có thể trợ giúp đại ca rồi.
Giọng nói ngọt ngào của Tiểu Nghệ vang lên, ánh mắt lại kiên định phi thường.
Đầu óc của hai nhóc này đã trưởng thành rất sớm.
Hai đứa bị cuộc đời dẫn vặt đau khổ, khiến chúng lớn trước tuổi.
Đáy lòng Tiêu Dương thầm than, gần như phải ép hai nhóc đi ra ngoài. Hắn cũng không muốn hai đứa nhóc ở cả đời trong Vũ Phong Quán như vậy. Hơn nữa Tiêu Dương đã quyết định, năm sau khai giảng, mình phải bắt hai đứa đi học.
Lái xe đưa hai nhóc đi thẳng tới công ty Sơn Hà Thư Họa, Tiêu Dương cầm điện thoại gọi Quân Thiết Anh. Xe đến Sơn Hà Thư Họa, Quân Thiết Anh đã chờ ở cửa.
- Chị hai.
- Chào chị hai.
Tiểu Nghệ và Tiểu Phàm mở cửa xe, vui vẻ hô to.
xkx**