Chương 682: Tiêu Dương bảo tôi tới!
Chương 682: Tiêu Dương bảo tôi tới!Chương 682: Tiêu Dương bảo tôi tới!
Dường như chỉ khi gặp Quân Thiết Anh, Tiểu Nghệ Tiểu Phàm mới có thể hiện ra vẻ ngây thơ, khờ khạo.
Đối mặt với hai đứa nhỏ kêu mình là chị hai, sắc mặt Quân Thiết Anh đỏ lên, ngồi xuống ôm hai đứa, lại nhìn thấy nụ cười của Tiêu Dương trên khóe miệng, trừng mắt lườm hắn một cái.
Sau đó, Tiêu Dương mang theo Đại tiểu thư và hai đứa nhỏ tới một khu vui chơi gần đó. Quân Thiết Anh vừa lên xe đã hỏi Tiêu Dương bảy mươi triệu kia. Tự dưng được chuyển khoản bảy mươi triệu, đương nhiên Quân Thiết Anh kinh hãi.
Tiêu Dương giải thích đơn giản một hồi xong, lại cười hắc hắc.
- Đại tiểu thư, em nói bảy mươi triệu này có thể đặt bao nhiêu đơn hàng của Quân Vô Lâm đây?
Giá đơn hàng càng cao thì số tiên công ty Tường Lâm Thư Họa phải bồi thường khi hủy hợp đồng càng lớn.
Đôi mắt Quân Thiết Anh lóe sáng.
Bảy mươi triệu!
Tiêu Dương mỉm cười.
- Có chiêu bài Vũ Phong Quán này, nếu tiên sinh Tạ Chấn Vinh đồng ý giúp chúng ta thì tỷ lệ Quân Vô Lâm cắn câu sẽ lớn hơn nhiều rồi.
Quân Thiết Anh hỏi.
Ánh mắt Quân Thiết Anh sáng lên:
- Lâm vào đường cùng, hiện tại chỉ sợ Quân Vô Lâm đang vỡ đầu vì tài chính, chắc không kháng cự nổi sự hấp dẫn này.
Tuy rằng như vậy sản nghiệp của nhà họ Quân cũng phải đả kích nhưng càng đả kích chỉ nắm sản nghiệp này trong tay thì lại càng có lợi với mình.
- Một đơn hàng tuyệt đối lớn hơn một tỷ. Không biết công ty Tường Lâm Thư Họa có dám nuốt hay không.
Quân Vô Lâm vô cùng chờ mong.
- Nhưng chúng ta cho ai tung miếng mồi này cho Quân Vô Lâm đây?
Vẻ mặt Quân Thiết Anh hơi lạnh:
- Tạ Chấn Vinh?
Cuối cùng rõ ràng Quân Thiết Anh cũng hiểu rõ câu nói của Tiêu Dương hôm qua, muốn chơi phải chơi lớn một trận.
- Vừa rồi anh đã nói chuyện với tiên sinh Tạ Chấn Vinh ở Vũ Phong Quán. Ông ấy tỏ vẻ đồng ý giúp chúng †a chuyện này.
Cầm bảy mươi triệu đến đánh cuộc, đặt bẫy Quân Vô Lâm, chơi một cuộc chơi khiến tim đập thình thịch.
Ở nhà họ Quân những năm gần đây, Quân Thiết Anh vẫn luôn bị xa lánh áp bức, đừng nói là phản kích, không sụp đổ đã là may mắn lắm rồi. Hiện tại rốt cục có một cơ hội hạ bệ con cháu trung tâm của nhà họ Quân, hiển nhiên Quân Thiết Anh muốn cố hết sức cho Quân Vô Lâm một bài học đau đớn.
Quân Vô Lâm là con trai Quân tứ gia Quân Hoa Minh, nếu gã nhận đơn hàng này thì cuối cùng phải bồi thường cả trăm triệu không nói, nếu ngay cả Quân Hoa Minh ra tay cũng sẽ phải chịu sự tổn thương không nhẹ.
- Thật không?
- Bên phía nước Pháp đã giải quyết xong rồi.
*xxk*k**
Một tin nhắn tới.
- Công ty Trúc Mặc Thư Họa đáp lại thế nào?
Lúc này trong khi Tiêu Dương lái xe, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông.
- Bọn họ không muốn hợp tác với chúng ta.
Trước mặt gã là một người đàn ông mặc vest, khổ sở lắc đầu.
Mặt Quân Vô Lâm âm trầm, lạnh lùng nói.
Tiêu Dương nhìn qua di động, lại cười bình thản:
Công ty Tường Lâm Thư Họa cũng nằm ở phố đồ cổ, chẳng qua nằm ở vị trí hoàn toàn khác Sơn Hà Thư Họa. Quả thật Quân Vô Lâm có dã tâm bừng bừng, muốn bật lên thay Sơn Hà Thư Họa, mở quy mô công ty Tường Lâm Thư Họa rất lớn, nói về diện tích công ty này chiếm chỗ phải tới gấp đôi Sơn Hà Thư Họa, cũng có mấy trăm họa thủ bận rộn làm việc...
Thu được một nửa đơn hàng từ Sơn Hà Thư Họa cũng đủ khiến công ty Tường Lâm Thư Họa phát triển rồi.
Phòng làm việc tại lầu ba.
Chu Phát chỉ là một người bình thường, Quân Vô Lâm phái người đi khống chế gã cũng không phải kẻ có thực lực cao. Sát thủ Cừu Ưng chỉ cần tốn chút thời gian tìm ra dấu vết của bọn họ mà thôi, đối phó với bọn họ dễ như trở bàn tay.
- Hiện tại chỉ còn chờ tiên sinh Tạ Chấn Vinh rồi.
Tiêu Dương gật đầu:
Quân Thiết Anh vui vẻ, không dấu nổi vẻ kích động.
Công ty Trúc Mặc Thư Họa là một trong tám đội mạnh ở khu vực Minh Châu.
Ý của Quân Vô Lâm là muốn thông qua hợp lực của tám công ty đứng đầu Minh Châu, tham gia Đại thi đấu thi họa Viêm Hoàng. Điều này có thể làm tăng vọt danh tiếng của công ty Tường Lâm Thư Họa, thứ hai nếu cuối cùng có thể xông vào hai mươi thứ hạng đầu trong cả nước thì cũng có tư cách hợp tác với Liên Minh Thi Họa.
- Đã hỏi ba công ty rồi, đều không đồng ý.
Quân Vô Lâm nắm chặt nắm tay.
Mấy công ty này Quân Vô Lâm đều đã chú ý nghiên cứu. Mấy công ty còn lại, trừ công ty Quân Vô Lâm không có ý ra thì toàn những nơi có thực lực mạnh hơn gã, căn bản sẽ không hợp tác với gã.
- Hừ, đúng là không biết tốt xấu.
Lúc này khuôn mặt người đàn ông mặc vest lộ vẻ chân chừ:
- Quân... Thiếu gia, còn một việc nữa...
Sắc mặt Quân Vô Lâm càng khó coi: Người đàn ông mặc vest bị Quân Vô Lâm mắng một hồi, chật vật rời khỏi phòng làm việc của Quân Vô Lâm.
Hiện giờ đối với Quân Vô Lâm mà nói, có thể kéo dài được ngày nào thì hay ngày ấy.
- Anh có biết kế hoãn binh hay không!
Quân Vô Lâm trừng mắt gào lên, bộc lộ lửa giận trong lòng, hét lên âm :
- Cái đồ thùng cơm!
- Tình hình tài chính của chúng ta, ba ngày căn bản không thể lấy đâu ra ba mươi triệu bồi thường...
Quân Vô Lâm cảm thấy lòng mình đang nhỏ máu, đau đớn tới tận xương thịt.
Không khi nào Quân Vô Lâm không hối hận vì chuyện này.
- Ngoài người đó ra còn không ít người cũng đang thúc dục, như sợ chúng ta không trả tiền vậy.
Người đàn ông mặc vest cau mày nói:
- Quân thiếu gia, nếu chúng ta không xử lý thì sợ rằng việc này không giữ kín được nữa đâu.
Sắc mặt Quân Vô Lâm co quắp lại, nửa ngày sau mới cắn răng nói:
- Anh tung tin ra, nói trong ba ngày nhất định sẽ trả tiên cho bọn họ.
- Ba ngày?
Vẻ mặt người đàn ông mặc vest ngẩn ra, lộ vẻ khó xử:
Ba triệu phải đền mười lăm triệu.
- Nhất là người thần bí đặt cược ba triệu cho Sơn Hà Thư Họa kia đã tuyên bố, nếu chúng ta không trả tiên thì gã sẽ đi hỏi nhà họ Quân.
Vẻ mặt người đàn ông mặc vest nặng nề, nói:
- Đúng vậy.
Gã có thể nghĩ tới việc này.
- Tình huống tại sòng bạc ngầm không thể khống chế rồi hả?
Trong phòng làm việc, khuôn mặt Quân Vô Lâm vô cùng dữ tợn, thở hổn hà hổn hển, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt tràn ngập oán hận:
- Quân Thiết Anh, cô dám làm tôi lâm vào khốn cảnh thế này, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Khốn cảnh chứ chưa phải tuyệt cảnh.
Quân Vô Lâm muốn bồi thường số tiền này thì còn có thể nghĩ chút biện pháp, chẳng qua sẽ phải hao tổn rất nhiều.
Gã không nỡ.
Đứng lên khỏi ghế, Quân Vô Lâm hít sâu một hơi.
Với tình huống như hiện nay, nhất định càng phải duy trì tỉnh táo.
- Nhất định còn có biện pháp khác. Chỉ là trong nhất thời bất ngờ mà thôi.
Quân Vô Lâm cất bước về một phía của phòng làm việc, mở một cánh cửa ra. Đó là một ban công nhỏ. Hôm nay có ánh mặt trời chiếu vào, Quân Vô Lâm bước ra ngoài, hai tay chống lan can, nhìn xuống phía dưới là đường phố tấp nập của khu phố đồ cổ. Lúc này người đi người đến, náo nhiệt phi thường. - Rốt cục phải làm sao mới vượt qua được cửa ái khó khăn này đây.
- Đáng ghê tởm mài
Quân Vô Lâm đấm một đấm lên lan can, khuôn mặt dữ tợn.
- Nếu Sơn Hà Thư Họa ở trận đấu đó thì hoàn mỹ biết bao nhiêu.
Nhưng mà sự thật đã xảy ra, không ai có thể thay đổi được.
Quân Vô Lâm phơi nắng một hồi, vất vả lắm mới tỉnh táo lại được, vừa chuẩn bị trở về thì phía dưới có một cảnh khiến gã chú ý...
Một đội xe sang trọng từ từ đi vào trong phố đồ cổ, tiến vào tâm mắt Quân Vô Lâm. Tổng cộng có mười mấy chiếc xe. Quân Vô Lâm nhận ra đám xe này, đều là xe chuyên dụng của hội sở cao cấp năm sao của Minh Châu, Vũ Phong Quán. Có thể lái xe này đi ra từ Vũ Phong Quán thì chỉ có giám đốc Tạ Chấn Vinh.
- Sao người Vũ Phong Quán lại đến phố đồ cổ làm gì?
Vẻ mặt Quân Vô Lâm hơi ngạc nhiên.
- Chẳng lẽ Vũ Phong Quán cũng muốn giao thiệp với giới đồ cổ sao.
Dưới trướng Vũ Phong Quán có không ít sản nghiệp, chẳng qua không liên quan gì tới thư họa cả.
- Hả?
Đồng tử của Quân Vô Lâm đột nhiên co rút lại.
Đội xe này dường như đi về phía công ty Tường Lâm Thư Họa của mình...
- Là đi ngang qua sao?
Nhưng Quân Vô Lâm chứng kiến rõ ràng đám xe giảm tốc, dừng lại trước cửa của công ty Tường Lâm Thư Họa, khiến rất nhiều người đi đường để ý.
- Thật là tới công ty mình?
Quân Vô Lâm ngây người một lúc, lập tức trở lại phòng làm việc. Chân chừ một chút, gã đi tới cửa, vừa định đẩy cửa ra thì người đàn ông mặc vest vừa rời đi lúc trước đã thở hồng hộc chạy vọt vào.
- Quân thiếu gia ... Quân thiếu gia... Phía dưới... Phía dưới...
- Người Vũ Phong Quán đến tìm tôi sao?
Quân Vô Lâm hỏi.
Vũ Phong Quán ở Minh Châu có thể nói là địa đầu xà, là quái vật lớn, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường được. Ngay cả nhà họ Quân ở Minh Châu cũng chưa chắc đã dám động đến Vũ Phong Quán. Càng huống chi Quân Vô Lâm mới chỉ là một con cháu trung tâm của nhà họ Quân mà thôi. Địa vị của hắn ở gia tộc cũng không phải đại biểu cho nhà họ Quân.
Chủ tịch Vũ Phong Quán luôn luôn vô cùng thần bí, chưa bao giờ xuất hiện. Mọi chuyện lớn nhỏ ở Vũ Phong Quán đều do giám đốc Tạ Chấn Vinh toàn quyền phụ trách.
- Không sai.
Người đàn ông mặc vest vội nói:
- Là giám đốc Tạ tự mình tới.
Quân Vô Lâm không suy nghĩ nhiều, lập tức cất bước đi xuống đại sảnh lâu một. Tạ Chấn Vinh đang đứng xem triển lãm thư họa ở đây. Phía sau ông là mười mấy người đàn ông lạnh lùng mặc vest, khí thế mười phần. Nghe tiếng bước chân, Tạ Chấn Vinh quay người nhìn lại.
- Giám đốc Tạ rồng đến nhà tôm, không đón tiếp từ xa thật là có lỗi quá.
Quân Vô Lâm cười ha hả đi tới, tự mình giới thiệu:
- Tôi là giám đốc công ty Tường Lâm Thư Họa, người nhà họ Quân, Quân Vô Lâm.
Trước khi giới thiệu tên, giới thiệu là nhà họ Quân mới càng có vai vế.
- Quân thiếu gia tuổi còn trẻ mà giỏi giang quá.
Tạ Chấn Vinh đưa tay ra, cười sang sảng.
Quân Vô Lâm nén nghi vấn trong lòng, cười bồi, nói chuyện với Tạ Chấn Vinh một hồi.
Sau đó Quân Vô Lâm liên mời Tạ Chấn Vinh vào phòng làm việc uống trà.
Tạ Chấn Vinh nhấp một ngụm trà, khen một tiếng rồi nói:
- Đúng rồi, Quân thiếu gia, có phải tiên sinh Chu Thạch Điển đang ở công ty Tường Lâm Thư Họa của cậu không?
Nghe vậy, vẻ mặt Quân Vô Lâm hơi giật mình.
Tạ Chấn Vinh đột nhiên nhắc tới tiên sinh Chu Thạch Điển, quả thật là nằm ngoài dự tính của gã.
Chẳng qua gã vẫn gật đầu, hơn nữa còn cười phi thường phối hợp:
- Đúng vậy, đúng là chú Lam đang ở đây. Tôi cũng nên cho người mời ông ấy tới đây.
Quân Vô Lâm vẫn chú ý tới vẻ mặt của Tạ Chấn Vinh. Lúc này gã có thể thấy vẻ vui mừng trong ánh mắt của Tạ Chấn Vinh. Dường như ông ta vui vẻ vì có thể gặp được tiên sinh Chu Thạch Điển.
Chẳng lẽ giám đốc Tạ Chấn Vinh quen chú Lam?
Trái tim Quân Vô Lâm đập thịch một cái.
Đầu gã cúi xuống, ánh mắt lóe lên lạnh như băng theo tiêm thức.
Chẳng lẽ Chu Thạch Điển đã nói chuyện cháu của lão cho Tạ Chấn Vinh, hôm nay có ý đồ đến khởi binh hỏi tội sao?
Quân Vô Lâm âm thầm cảnh giác.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng làm việc được mở ra, ông lão Chu Thạch Điển mặc một bộ đồ cổ điển thời đường cất bước đi vào.
Vẻ mặt tiều tụy, vành mắt đã biến thành màu đen.
Mấy ngày nay hầu như không có ngày nào Chu Thạch Điển có thể ngủ ngon được.
- Chu tiên sinh.
Tạ Chấn Vinh đứng vọt dậy, cười ha hả cất bước tới đón:
- Chu tiên sinh, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp rồi!
Tạ Chấn Vinh đi thẳng tới, giang hai tay ôm lấy Chu Thạch Điển. Ánh mắt Chu Thạch Điển lộ vẻ nghi hoặc, mà Tạ Chấn Vinh lại thì thào bên tai ông...
- Tiêu Dương bảo tôi tới.
Trong khoảnh khắc, đồng tử Chu Thạch Điển mở lớn.