Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 689 - Chương 693: Tai Bay Vạ Gió!

Chương 693: Tai bay vạ gió! Chương 693: Tai bay vạ gió!Chương 693: Tai bay vạ gió!

Cố nén đau đớn ở thắt lưng, Tiêu tiểu thư đồng không dám giễu cợt Đại tiểu thư nữa, thành thật lái xe rời khỏi trường Phục Đại, đi thẳng tới khu nhà công Thu Tâm.

Dọc đường đi, Tiêu Dương đã suy nghĩ tới chuyện nhà họ Quân trả thù. Hiện tại Đại tiểu thư đã có thực lực tự bảo vệ mình, đạt cấp bậc Hóa Tượng, nhà họ Quân muốn trả thù cũng không dễ dàng, thậm chí có thể nói là khó bằng lên trời. Còn về phía ông lão Chu Thạch Điển, tối qua Tiêu Dương đã phái tổ bốn anh em nhà "ăn hàng" từ trường Phục Đại tới âm thâm bảo vệ.

Khả năng xảy ra biến cố là rất nhỏ.

Đương nhiên nhà họ Quân là một quái vật lớn tại thế tục, mặc dù hiện tại mình chỉ muốn đối phó với một chi của Quân Hoa Minh nhưng cũng phải đề cao cảnh giác. Hai tỷ, nếu đổi lại là mình thì cũng không cam tâm tình nguyện bồi thường đâu.

Binh đến tướng ngăn, nước lên đất cản.

Nhà họ Quân không đến còn tốt, nếu đến sẽ không thể trở về nữa.

Trong khi Tiêu Dương lái xe, ánh mắt lóe lên ánh sáng lInahj. Mà Quân Thiết Anh ngồi bên cạnh hiển nhiên là thiếu ngủ, vừa lên xe đã ngủ gà ngủ gật, nhắm chặt hai mắt. Có Tiêu Dương bên cạnh, căn bản Quân Thiết Anh không có bất cứ băn khoăn gì, nội tâm cảm thấy tuyệt đối an toàn.

Giữa trưa mặt trời chiếu thẳng xuống mặt đất, dãy núi liên miên bất tận. Tổng bộ của Thần Tiên môn, đại diện nằm ở phía sau dãy núi trùng điệp, giống như một nơi hoang vu, ve kêu chim hót, thậm chí lúc nào cũng có thể gặp sài lang hổ báo.

Năm đó một trận đánh diệt một mạch Kiếm Tông, Hàn Tiên Tôn Tọa có tác dụng quyết định. Trong Thần Tiên môn, Hàn Tiên Tiên Nhân quả là một truyền kỳ bất hủ.

Ngay lúc này, Hàn Tiên Tiên Nhân vốn như xác ướp không nhúc nhích đột nhiên lại mở hai mắt, một luông hơi thở lạnh lẽo đánh nát hàn băng phía trước.

Vị lão quái vật của Thần Tiên môn.

Chữa thương đã trăm năm.

Nhiệt độ bên trong động đá đã đạt tới mức không thể có vật sống. Nhưng dù là vậy vẫn có một bóng người ngồi khoanh chân trên đất lạnh giống như tượng đá. Thân thể y như bị đông cứng, hô hấp lại rất đều, dường như đang cảm ngộ thiên đạo vậy.

Hơi thở giận dữ tràn ngập trong tích tắc!

Trong một cánh rừng tràn ngập chướng khí, tại một động đá. Nơi này giống như bị đóng băng, trong phạm vi vài dặm đều là băng tuyết, tạo thành cảm giác hoàn toàn đối lập với những nơi xung quanh đó.

Âm ầm!

Hàn Tiên Tiên nhân!

Hàn băng trải rộng.

Nhưng một trận đánh năm đó, Hàn Tiên Tiên Nhân cũng bị mạch Kiếm Tôn liều chết phản kích, thân chịu trọng thương.

Tiếng gào thét trâm thấp vang lên.

Lấy Băng nhập đạo, hiểu được Băng đạo. - Không ngờ có thể ngăn chặn hộ thể của âm hàn chí độc của bổn tiên, phá thân tiên lô quan trọng nhất của Bổn tiên rồi!

Cả băng động chấn động như đang gặp động đất.

- Là ai! Là ail

Tiếng gào thét mang theo hận thù và tàn nhẫn vang lên.

Tâm niệm Hàn Tiên Tiên Nhân vừa máy động, đôi mắt bùng lên sát khí cuông bạo, định dẫn nổ chí độc âm hàn trong cơ thể Tiên lô. Nhưng trong thời gian ngắn, ý nghĩ này của y đã bị kiềm chế lại.

Chỉ chốc lát, một bóng người phá không trung lao tới, vẻ mặt hoảng sợ, quỳ xuống bên ngoài động băng.

- Đáng chết! Thật sự đáng chết!

Phải biết rằng cả Thần Tiên môn cũng chỉ có vài vị Tiên Nhân.

Giọng nói không thể kiềm chế nổi tức giận:

- Ngươi phụ trách Tiên lộ của nhà họ Quân Minh Châu phải không?

Đây là trụ cột chính thức của một Hộ Long thế gia.

Đây là đại biểu cho thực lực cao nhất!

- Chỉ còn thiếu một chút nữa. Chỉ cần thu toàn bộ Tiên lô về, thực lực của ta sẽ khôi phục đỉnh phong! Thậm chí còn có thể đột phá! Ta không cam lòng! Không camg lòng!!!! Tiên lô đã bị phá thân, vậy thì giữ Tiên lô lại còn có tác dụng gì.

- Lão tổ có gì sai khiến.

Từ giọng nói, Trường Đào Tôn Tọa có thể nhận thấy sự phân nộ của Hàn Tiên Tiên Nhân.

Địa vị của Trường Đào Tôn Tọa tại Thần Tiên môn không thấp, thực lực lại đã đạt tới Phản Vũ cảnh. Nhưng nếu so với thân phận của Hàn Tiên Tiên Nhân thì y còn kém rất xa.

- Nếu chỉ chấm dứt đơn giản như vậy thì cũng quá sung sướng cho ả.

Tiếng gầm giận dữ của Hàn Tiên Tiên Nhân truyền khắp mười mấy dặm.

- Trường Đào!!!

- Thân là Tiên lô của bổn tiên lại dám phá thân với người khác. Kẻ dám phá thân Tiên lô của bổn tiên chờ nhận lấy hành hạ hàng ngàn hàng vạn ngày đi rồi chết!

Giọng nói của Hàn Tiên Tiên Nhân lạnh lẽo mà giận dữ vang lên.

- Tiên lô?

Sắc mặt Trường Đào Tôn Tọa lập tức tái mét. Y hiểu rõ tâm quan trọng của Tiên Lô đối với Hàn Tiên Tiên Nhân! Hôm nay nghe giọng điệu của Hàn Tiên Tiên Nhân thì dường như Tiên Lô đã xảy ra chuyện rồi?

Sắc mặt y trắng bệch thêm vài phần, giọng nói thoáng run rẩy:

- Chính... Là đệ tử.

- Hừi

Giống như có một luồng sức mạnh đánh thẳng lên linh hồn Trường Đào Tôn Tọa. Trong phút chốc, bóng người y bị đánh bay ra ngoài, phun một ngụm máu tươi, thân thể ngã lăn xuống mặt đất.

Ánh mắt Trường Đào Tôn Tọa kinh hãi, vội vàng đứng dậy, quỳ rạp xuống mặt đất.

Đồng thời trong lòng y hối hận vạn phần. Một cơn ác mộng này khiến tinh thân Quân Thiết Anh còn chưa thể khôi phục. Quân Thiết Anh nắm chặt lòng bàn tay cô trong chốc lát, tâm thần Quân Thiết Anh mới yên bình lại. Hai người nhìn nhau, rốt cục mặt Quân Thiết Anh lại lộ nụ cười vui vẻ.

Quân Thiết Anh lau mồ hôi lạnh trong tay, đẩy mở cửa xe đi ra.

- May mà chỉ là một giấc mơ.

Loại cảm giác như gân ngay trước mắt, xa tận chân trời này khiến Quân Thiết Anh cảm thấy cả linh hôn run rẩy.

Quân Thiết Anh hơi chưa hết sợ hãi. Cô mơ thấy hàn độc chí âm trong cơ thể bộc phát, cả người bị đóng băng hoàn toàn, da thịt bị ăn mòn từng chút một. Mà Tiêu Dương bị ngăn cách bên ngoài, liều mạng đập khối băng nhưng không cách nào cứu được mình ra cả.

- Em gặp ác mộng thôi.

- Tuân lệnh!

Căn bản Trường Đào Tôn Tọa không dám chần chừ, vội vàng xoay người bay vút đi.

xxk*k**

- Đại tiểu thư, tới rồi.

Tiêu Dương mỉm cười búng nhẹ mũi Quân Thiết Anh đang ngủ say. Thân thể Quân Thiết Anh run lên, đột nhiên mở mắt kêu khẽ, trán mơ hồ còn toát mồ hôi lạnh.

- Sao thế?

Vẻ mặt Tiêu Dương hơi thay đổi.

- Không sao cả.

Quân Thiết Anh lắc đầu.

Như vậy mới giải tỏa được nỗi hận trong lòng y!

Đồng thời Hàn Tiên Tiên Nhân còn muốn hắn tận mắt chứng kiến cảnh Tiên Lộ bị chí độc âm hàn bộc phát mà chết!

- Điều tra cho bổn tiên, mang nam tử phá thân Tiên Lô về. Bổn tiên muốn hắn phải chịu vạn kiếm xuyên tâm mà chết!

Giọng nói của Hàn Tiên Tiên Nhân ẩn chứa lửa giận.

- Tiên Lô của nhà họ Quân tại Minh Châu bị phá thân rồi.

Y tưởng rằng Tiên Lô căn bản sẽ không có khả năng xảy ra bất cứ việc gì bất ngờ, bởi vậy chỉ phái một đệ tử bình thường giám tiếp phụ trách xử lý. Ai ngờ nổi cuối cùng chuyện không có khả năng vẫn xảy ra.

- Đi lên đi, chị Tố Tâm đã giục giã đấy.

Quân Thiết Anh mỉm cười. Hai người đi lên tâng ba, Tiêu Dương bấm chuông cửa. Một chốc là cửa đã mở ra.

Bạch Tố Tâm mặc một bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình. Dưới khuôn mặt xinh đẹp là một chiếc tạp dê màu hồng nhạt, trên tay còn có cái muôi, xem ra đang tự mình nấu nướng.

Cặp đùi thon dài phía dưới lộ ra, chân đi đôi dép lê màu đỏ, hiện rõ mười ngón chân sơn đỏ hồng, tỏa ra hơi thở cuốn hút.

- Rốt cục hai người cũng tới rồi. Bạch Tố Tâm cười với bọn họ.

- Mau vào đi.

Vừa nói, ánh mắt Bạch Tố Tâm vừa nhìn Tiêu Dương nhiều một cái, chợt lóe lên vẻ dịu dàng rồi biến mất, ẩn dấu thật sâu.

- Chị hai đâu rồi?

Quân Thiết Anh vừa đổi dép lê vừa hỏi.

- Chị ấy à, em có thấy chị ấy đến sớm hơn em bao giờ chưa?

Bạch Tố Tâm bĩu môi nói:

- Lúc nào chị ấy cũng có vụ án chưa xử lý xong, hiện tại còn muốn tham gia thi đấu tinh anh bảy nước, đương nhiên càng liêu mạng rồi. Đến chị còn ít gặp mặt chị ấy đấy.

Lúc nói chuyện, ánh mắt Bạch Tố Tâm rơi lên người Quân Thiết Anh, nhìn chằm chằm vài lên, nghỉ hoặc nói:

- Thiết Anh, sao chị thấ hôm nay em khác khác?

- Khác á?

Quân Thiết Anh ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới chuyện đêm qua và sáng nay, sắc mặt đỏ bừng:

- Làm gì... Có gì khác đâu chứ.

Bạch Tố Tâm cảm thấy hơi lạ, đáng tiếc cô cũng không phải người từng trải, không nghĩ được ra, chỉ có thể nhíu mày, nghi hoặc không thôi.

Vừa chuẩn bị nói tiếp, Tiêu Dương lại hít hít vài cái:

- Ơ sao trong nhà có mùi khen khét.

- ÁI

Bạch Tố Tâm nhảy dựng lên, cầm muôi chạy như điên vào nhà bếp:

- Tôi đang rán cái!

Sau khi Bạch Tố Tâm chạy vào bếp, sau đó vang lên tiếng rơi vỡ loảng xoảng. Quân Thiết Anh liên khom lưng cất tiếng cười trong trẻo như chuông bạc.

Vì để lấy lại mặt mũi cho mình, Bạch Tố Tâm kiên quyết từ chối Tiêu Dương và Quân Thiết Anh tiến vào giúp đỡ. Hai người đương nhiên chỉ có thể ngồi trên ghế tán gẫu. Khiến Tiêu Dương cũng khó hiểu là sau khi tiến vào nhà, nhất là sau khi thấy Bạch Tố Tâm, dường như Đại tiểu thư cố ý tránh né tiếp xúc thân mật với mình, dường như sợ Bạch Tố Tâm nhìn tháy?

Khoảng nửa giờ sau, Bạch Tố Tâm mới từ trong bếp đi ra, tạp dề trên người đã gỡ xuống, lộ vẻ xinh đẹp động lòng người:

- Thiết Anh, em giục chị hai một chút đi. Đừng chờ tới lúc chị ấy về thì thức ăn đều nguội cả rồi.

Quân Thiết Anh vừa lấy điện thoại ra, tiếng chuông cửa đã vang lên.

- Chị hai về rồi.

Quân Thiết Anh đứng lên đi ra hướng cửa.

- Thật đúng là căn giờ chuẩn thật.

Tiêu Dương cười khẽ một tiếng. - Nếu không phải do bộ quần áo cổ quái của cậu, chị hai sẽ vê sớm hơn rồi.

Đại tiểu thư trừng mắt nhìn Tiêu Dương.

- Quần áo cổ quái của tôi?

Ánh mắt Tiêu Dương nghi hoặc nhìn Bạch Tố Tâm, không hiểu ngay nổi ý nghĩa những lời này của cô.

- Lần đầu tiên tôi gặp cậu, lúc ấy cậu mặc một bộ trường bào màu trắng.

Bạch Tố Tâm liếc mắt coi thường. Đến giờ cô vẫn chưa hiểu tại sao đêm đó Tiêu Dương lại xuất hiện với hình tượng như thế. Mặc dù nhớ lại cảm thấy rất quái dị nhưng cảm giác buổi tối đó gặp hắn lại rất hài hòa.

- Cái gì

Tiêu Dương đứng vọt dậy, hai mắt mở to.

- Quần... Quần áo của tôi sao lại tay chị hai được?

Bạch Tố Tâm chân chừ một chút rồi nói:

- Lần trước tôi lấy ra giặt, không cẩn thận để áo rơi bẩn, chị hai mượn ra ngoài nói sẽ nhờ người giặt cho, hôm nay mới cầm đất...

Tiêu Dương khóc không ra nước mắt rồi. Bộ quân áo đó ném đi là được mà.

Còn giặt làm gì chứ!

Tiêu Dương cũng không dám quên hành vi hoang đường đi tìm gái vào đêm đầu tiên tới thời hiện đại, bị chị hai Bạch Khanh Thành bắt được bóng lưng. Với mức độ mẫn cảm của chị hai thì sợ rằng đã nhận ra mình rồi.

Tiêu Dương còn chưa kịp nói gì, Quân Thiết Anh đã mở cửa, mặt lộ nụ cười vui vẻ:

- Chị hai.

- Thiết Anh về rồi.

Bạch Khanh Thành gật đầu cười với Quân Thiết Anh, lập tức tiến vào, ánh mắt nhìn thẳng vào Quân Thiết Anh đầu tiên. Vẻ mặt Tiêu Dương trấn định, cười ha hả gật đầu:

- Chị hai.

Mặt Bạch Khanh Thành không chút thay đổi:

- Đi theo tôi vào phòng, tôi có chuyện cần nói.

Dứt lời, Bạch Khanh Thành lập tức xoay người trở về phòng. Cửa phòng không đóng, ánh mắt Tiêu Dương nhìn lại, giống như cái miệng của một con dã thú đang há to, đợi con cừu non ngây thơ là hắn ngoan ngoãn đi vào...

Tiêu Dương cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.

Một lúc sau, hắn mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào. Tiêu Dương vừa bước vào phòng, cửa phòng liên đóng sâm lại.

Bên ngoài, hai cô gái Quân Thiết Anh và Bạch Tố Tâm nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập mê mang.

Khó hiểu.

- Chị hai làm sao vậy?

Dường như Quân Thiết Anh ngửi được hơi thuốc súng, vô cùng cẩn thận hỏi Bạch Tố Tâm.

Bạch Tố Tâm lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt. Bởi cô có dự cảm, chính vì bộ trường bào màu trắng của Tiêu Dương nên mới thế. Chẳng qua một bộ trường bào thì có gì khiến chị hai tức giận như thế chứ?

Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, hai cô gái đều hiện lên một ý nghĩ, nhìn nhau một cái, đồng thời gật đầu, nhón chân nhẹ nhàng tiến tới ghé vào cửa phòng...

xk xxx
Bình Luận (0)
Comment