Chương 694: Đàn ông lưu manh!
Chương 694: Đàn ông lưu manh!Chương 694: Đàn ông lưu manh!
xxx
Hai cô gái nhón chân đi tới gần cửa phòng Bạch Khanh Thành. Chẳng qua lúc này đột nhiên cửa phòng mở ra.
Bạch Khanh Thành đi ra nhìn thoáng qua hai cô.
- Các em ăn cơm trước đi.
Dứt lời cửa liền đóng sầm lại một lần nữa.
Hiển nhiên là không muốn cho hai cô gái nghe lén.
Vẻ mặt hai cô gái nghi hoặc nhìn nhau, lập tức lắc đầu, lại ngồi lại ghế salon.
Trong phòng, vẻ mặt Tiêu Dương ngại ngùng, khoang tay đứng thẳng nhìn Bạch Khanh Thành trước mặt. Yên lặng một hồi, sau đó hắn ngước mắt nhếch miệng cười:
- Tôi hỏi cậu, tối hôm Tố Tâm mang cậu về, trước khi cậu gặp Tố Tâm, cậu đã làm gì?
Trái tim Tiêu Dương thâm đập mạnh một cái nhưng mặt lại không thay đổi:
- Sao thế?
Quả nhiên là bị bắt gian thật rồi!
Sắc mặt Bạch Khanh Thành không vui:
- Bơi trong nước.
- Chị hai, chị tìm tôi có việc gì? Hay là ra ngoài nói đi? Trai đơn gái chiếc ở trong một phòng, chuyện này... Không tốt lắm đâu.
- Đi trên đường thôi.
- Tôi đi ra ngoài nói thì sợ cậu không có chỗ chui đâu.
- Hừi
Bạch Khanh Thành vừa thở phì phò vừa nói. Nghĩ tới gã đàn ông này lại xấu xa như thế... Mấu chốt là gã này lại là người mình thích, trong lòng càng không dễ dàng tha thứ được.
Ánh mắt Tiêu Dương thật sự quá mê mang.
Trán Bạch Khanh Thành nổi đây gân xanh, nhìn ánh mắt "ngây thơ" của Tiêu Dương. Lúc này Bạch Khanh Thành có cảm giác tức mà không có chỗ xả. Gã này không ngờ còn giả ngu, vẫn vờ ngây thơi
- Trước đó thì sao?
Vẻ mặt Tiêu Dương nghiêm trang nói.
- Khu đèn đỏ?
Tiêu Dương trả lời phi thường thành thật.
- Đêm đó trong hành động triệt phá mại dâm, tôi đã thấy bóng lưng một người mặc bộ quần áo này!
Bạch Khanh Thành quyết định lật bài ngửa, lấy một bộ trường bào màu trắng trước đó Tiêu Dương mặt ra, phất phất trước mặt hắn. - Trùng quần áo?
- Cậu xem đây là cái gì!
Nhưng Bạch Khanh Thành không cách nào nhận ra chút gì khác thường trong mắt Tiêu Dương.
Vẻ mặt Bạch Khanh Thành sắc bén đánh giá Tiêu Dương vài lần, hơn nữa còn nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô vẫn luôn tin rằng chỗ đột phá với mỗi tội phạm, khiến gã sụp đổ chính là đôi mắt gã.
Cái cớ vớ vẩn như thế mà cũng dám nói ra miệng!
- Là quần áo của tôi.
- Lại còn có chuyện đó sao?
Vẻ mặt Tiêu Dương kinh ngạc, xấu hổ cười cười:
- Không ngờ lại gặp người trùng quần áo chứ.
- Buổi tối hôm đó, cậu có mặc bộ quần áo này, xuất hiện tại khu đèn đỏ bên bờ sông Dương Phổ không?
Bạch Khanh Thành nghiến răng nghiến lợi:
- Đó là địa phương nào vậy?
Tiêu Dương mơ hồ:
- Nhưng rõ ràng hôm đó mình thấy bộ quần áo này!
Bạch Khanh Thành thâm nghĩ. Hơn nữa bóng lưng người mặc bộ quần áo này hôm đó cực kỳ tương tự vóc người Tiêu Dương.
Trong tiềm thức, Bạch Khanh Thành đương nhiên không hy vọng Tiêu Dương ởđi "chơi gái" là thật. Nhưng cô phải hỏi cho rõ ràng.
- Cậu xoay người lại, mặc bộ quần áo nào vào cho tôi xem.
Trái tim Tiêu Dương đập thình thịch. Chuyện đó mặc dù chỉ là một sự hiểu lầm nhưng tuyệt đối không thể để bị người một nhà nghĩ là mình đi kiếm gái được.
Mình mà giải thích với Bạch Khanh Thành, lúc đó căn bản mình không biết "gọi gà" căn bản không phải là "ăn con gà” như mình tưởng tượng, Bạch Khanh Thành có tin tưởng không? Đừng nói là Bạch Khanh Thành, cho dù hiện tại, chính Tiêu Dương cũng không tin nổi.
Cho nên hắn càng không thể nói.
Với ánh mắt và khả năng ghi nhớ của Bạch Khanh Thành, nếu thật sự mình mặc bộ trường bào này vào trước mặt cô, sợ rằng sẽ bị hoàn toàn xác nhận rồi.
- Thật sự phải mặc sao?
Tiếng thét chói tai của Bạch Khanh Thành vang lên khắp nhà, sắc mặt đỏ bừng tới tận mang tai, nháy mắt hai mắt lại theo tiêm thức, quát to với Tiêu Dương một tiếng:
- ÁIIH
Chỉ chốc lát sau.
Trong phòng bỗng vô cùng yên tĩnh.
Hai tay Tiêu Dương vừa kéo xuống, quần đột nhiên cởi ra luôn...
Lợn chết không sợ nước sôi, người không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ.
- Nếu chị hai đã có lệnh thì tôi phải thuận theo thôi. Tiêu Dương cười ha hả, giống như căn bản không thèm để ý vậy, nhận trường bào màu trắng trong tay Bạch Khanh Thành, lùi lại bên giường, đặt trường bào màu trắng sang một bên, sau đó nhanh chóng cởi quần áo trên người xuống...
- Dừng lại!
Bạch Khanh Thành nhìn thân thể hoàn mỹ cường tráng trước mắt, sắc mặt không nén nổi đỏ bừng, đồng thời nổi giận nói:
- Tôi có bảo cậu cởi áo đâu!
Trong lòng Bạch Khanh Thành vừa xấu hổ vừa nóng ruột, vội vàng thúc giục Tiêu Dương mặc bộ trường bào màu trắng vào.
- Không cho tôi cởi áo sao?
Tiêu Dương như bừng tỉnh:
- Ý chị hai là muốn tôi cởi quần rồi!
- Không sai.
Tiêu Dương ngại ngùng hỏi một tiếng.
- Mặc luôn ở đây à?
- Trừ phi là cậu có tật giật mình.
Bạch Khanh Thành hừ một tiếng:
Tiêu Dương chân chừ hỏi một tiếng.
- Lưu manh vô sỉ!
Cô xoay người mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Rầm!
Cửa phòng lại bị đóng lại.
Xoạtl
Một tích tắc này đánh động hai cô gái đang ngồi trên ghế, lúc này hầu như đồng thời đứng lên, nhìn Bạch Khanh Thành chật vật chạy ra khỏi cửa, đồng thời nghi hoặc.
- Chị hai làm sao vậy?
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Mặt Bạch Khanh Thành đỏ tới mang tai, trong đầu đầy hình ảnh vô sỉ lưu manh của Tiêu Dương vừa rồi. Mình hầu như theo tiêm thức liền bị hành động vô sỉ của hắn đánh bại, vội mở cửa chạy ra, nhưng lại không thể làm tên lưu manh kia thay đổi sắc mặt chút nào!
- Không sao cải
Bạch Khanh Thành tùy tiện nói vài câu lấp liếm:
- Ăn cơm, ăn cơm đi!
- Tiêu Dương đâu?
Quân Thiết Anh chần chừ hỏi một tiếng.
Lúc này, trong lòng Bạch Khanh Thành, Tiêu đại gia từ tốn kéo quần mình lên, khuôn mặt bình tĩnh thong dong, sắc mặt không đổi sắc, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt lại đầy bất đắc dĩ. Từ góc độ vô sỉ mà nói, đàn ông vĩnh viện chiếm bậc trên.
Mình nếu không dùng chiêu này, thật sự không biết phải lừa gạt qua cửa sao được. Về phần sau này Bạch Khanh Thành có tiếp tục bắt mình mặc bộ trường bào này nữa hay không, trong lòng Tiêu Dương đã có kế để thông qua.
Sửa sang lại quần áo xong, vẻ mặt Tiêu Dương lạnh nhạt mở cửa phòng, cất bước đi về hướng bàn ăn, khuôn mặt tươi cười, ha hả cười nói:
- Ăn cơm thôi, đói bụng quá rồi.
Tiêu Dương rất quen thuộc đi tới cầm bát, ngồi xuống cạnh Quân Thiết Anh. Hắn ngồi đối diện với Bạch Khanh Thành, chẳng qua Tiêu Dương cố gắng tránh né ánh mắt của cô.
Ánh mắt Bạch Khanh Thành liếc Tiêu Dương gần như muốn giết người rồi.
Ăn cơm xong, Tiêu Dương cảm thấy mình đã bị ánh mắt mưu sát tới mấy trăm lần rồi.
Sau khi ăn xong, Bạch Tố Tâm đi rửa ít nho bưng ra. Mấy người ngồi trên ghế salon tán dóc. Không biết có phải vẫn còn bị ám ảnh bởi màn cởi quần của Tiêu Dương hay không, Bạch Khanh Thành không nhắc lại việc bắt Tiêu Dương mặc trường bào vào.
- Chị hai, chị sắp tham gia thi đấu tinh anh bảy nước rồi phải không?
Bạch Tố Tâm hỏi một tiếng.
Bạch Khanh Thành gật đầu, ánh mắt cũng phức tạp nhìn thoáng qua Tiêu Dương:
- Còn có bốn ngày.
Bốn ngày.
Vốn Tiêu Dương sẽ nhận thân phận dẫn đội, dẫn hai đội ngũ Viêm Hoàng tham gia thi đấu tinh anh bảy nước. Nhưng ai ngờ đột nhiên lại xảy ra biến cố như vậy, Tiêu Dương bị trục xuất khỏi Thiên Tử Các.
- Thi đấu tinh anh bảy nước tổ chức ở quốc gia nào?
Quân Thiết Anh hỏi một tiếng.
- Lần này do Đảo Quốc quản lý.
- Đảo Quốc?
Tiêu Dương ngẩn ra. Địa phương này hắn chẳng có chút thiện cảm nào. Lúc đầu mình đi một chuyến đã hỏa thiêu thần điện rồi.
- Đáng tiếc là không có Tiêu Dương tham gia, nếu không có thể chăm lo cho nhau.
Bạch Tố Tâm nói khẽ một tiếng.
- Hừ, tôi lớn thế này rồi, cần gì phải chăm lo chứ.
Bạch Khanh Thành bĩu môi nói:
- Huống chi đoàn chúng ta có mấy chục người cùng đi cơ mà.
Mấy người nói chuyện một hồi, dường như Bạch Khanh Thành đã thiếu kiên nhẫn, xoay người đi vào phòng, lại câm ngay bộ trường bào màu trắng của Tiêu Dương ra ném cho hắn, cười dài với Tiêu Dương:
- Tiêu Dương, tôi chưa thấy cậu mặc trường bào bao giờ.
Bạch Khanh Thành không tin dưới tình huống này Tiêu Dương lại dám cởi quần.
Đồng thời Bạch Khanh Thành càng âm thầm cắn răng. Cậu mà dám cởi, bà cô đây lại dám xem. Quả nhiên là chưa từ bỏ ý định mà.
Khuôn mặt Tiêu Dương nở nụ cười khô khốc nhưng vẫn đưa tay nhận bộ trường bào màu trắng.
Mình vừa sử dụng kế Trương Lương, quả nhiên Bạch Khanh Thành đã phải nhảy qua tường rồi.
May mà mình đã nghĩ ra biện pháp từ trước rồi.
Tiêu Dương nhìn vẻ cười gian trên mặt Bạch Khanh Thành, ánh mắt hơi nheo lại, không nén nổi hắt hơi một cái, câm lấy trường bào chậm như rùa bò, tiến lên hai bước. Lúc này Bạch Tố Tâm đang cầm bật lửa đốt vài sợi chỉ trên áo lông của cô.
Tay Tiêu Dương đột nhiên buông lỏng.
- ÁI
Tiêu Dương kinh hãi:
- Cẩn thận chứ...
Trường bào màu trắng rơi luôn lên bật lửa, thân thể Bạch Tố Tâm cũng sợ tới nhảy dựng lên, hai điểm cao trên ngực bật nảy kịch liệt, hấp dẫn ánh mắt của Tiêu Dương.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Ánh mắt người nhìn lại, thấy trường bào màu trắng Bạch Tố Tâm vất trên mặt đất lúc này đã bốc cháy...
- Đừng... Đừng mài
Ánh mắt Tiêu Dương như ẩn chứa đầy tình cảm, vẻ mặt đỏ bừng, vọt tới trước chiếc trường bào màu trắng đang bốc cháy, cúi đầu, vẻ mặt thừ ra, đau khổ mở miệng:
- Mày theo tao nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều chịu gió mưa. Mà cho tới giờ tao cũng chưa giặt giũ mày cẩn thận một lần nào, còn để mày phải cô đơn lâu như vậy. Không ngờ tới hôm nay, lại... Lại...
Giọng điệu Tiêu Dương tràn ngập bi thương, dường như khiến người ta cảm thấy không phải một bộ quần áo bị đốt mà là anh em tốt của hắn vậy.
Ngay cả Bạch Tố Tâm cũng không nén nổi áy náy, khẽ cắn môi:
- Tiêu Dương, xin lỗi...
Tiêu Dương lắc đầu nặng nề:
- Ai mà không từng mắc lỗi chứ? Không trách cô. Hoặc đây là mệnh của nó thôi!
Mệnh ái
Lúc này sắc mặt ba cô gái hoàn toàn khác nhau.
Bạch Tố Tâm là áy náy vạn phần.
Vẻ mặt Quân Thiết Anh quái dị, dường như đã nhận ra điều gì.
Bạch Khanh Thành lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi, uất hận không thôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, trong lòng càng không ngừng gào thét. Cố ý, khẳng định là hắn cố ý!
Tiêu hủy chứng cứ, chết không có người đối chứng!
Nhưng cho dù biết rõ là thế thì đã sao? Thật sự mình không có chứng cứ chứng minh Tiêu Dương cố ý phá hủy bộ quần áo này. Chẳng qua Bạch Tố Tâm vừa vặn bật lửa, trùng hợp Tiêu Dương rơi áo...
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Tiêu Dương hiện giờ, Bạch Khanh Thành cảm thấy bất lực.
Quả nhiên mình không đối phó nổi với gã đàn ông lưu manh này! Tiêu Dương cúi đầu, giống như đang chua xót nhỏ lệ. Ba cô gái cũng không nhìn thấy, ánh mắt hắn lóe lên vẻ vui mừng. Thuận lợi qua ải rồi.
Chỉ là một cái bật lửa đương nhiên không có khả năng đốt cháy bộ trường bào màu trắng của Tiêu Dương nhanh như thế. Lúc hắn rời tay, sớm đã ẩn dấu Hoàng Hỏa, làm cho trường bào vừa chạm đất liền bùng cháy hừng hực, tiêu hủy luôn chứng cứ này.
- Là một gã đàn ông vừa có phẩm vị, vừa có trí thông minh, lại lưu manh quả là không dễ dàng mà.
Trong lòng Tiêu Dương không nén nổi cảm thán.